Mặc Tề Vũ mở mắt, sờ cổ họng thì đã thấy cổ họng không bị thứ gì chướng
thân âm lại thì mừng rỡ vô cùng, vội đảo mắt tìm thân ảnh của đệ đệ mình thì lúc đó hắn mới nhận ra mình đang ở trong một căn lều trại đơn giản
nhưng sạch sẽ. Kể cả y phục dính máu cũng được thay bằng bộ y phục sạch
sẽ khác. Nhưng đáng chú ý nhất là, những vết thương trên người hắn đều
hoàn toàn biến mất.
Mặc Tề Vũ nhìn đệ đệ mình là
Mặc Tề Viên mà trong lòng âm thầm cảm thán và bái phục những người kia,
nhưng hắn có chút thắc mắc? Tại sao lại cứu hai bọn hắn? Và họ là ai?
Nhìn những người đó tuyệt đối không bình thường! Mặc Tề Viên nặng nề mở
con mắt, hắn giật mình! Hắn đã thấy lại được ánh sáng rồi! Mặc Tề Vũ
cười nhạt
"Viên, ta không biết họ rốt
cuộc có ý gì với chúng ta. Nhưng mạng chúng ta do họ cứu" Mặc Tề Vũ có
chút khó khăn mở miệng, nhưng nói tới đây thì dừng lại, nhưng Mặc Tề
Viên hiểu ý của ca ca mình, phải tuyệt đối trung thành với họ!
"Đệ hiểu!" Mặc Tề Viên gật đầu, rồi đỡ ca ca mình đứng dậy, vươn tay vén
lều thì một khung cảnh hết sức tươi đẹp hiện ra. Mặc Tề Vũ nhíu mày, đây là đâu? Nhưng mà trước mắt bọn hắn là một dòng suối trong veo. Có tiếng nói chuyện phát ra gần đó nên hai người bọn hắn men theo tiếng nói
trong gió mà tìm đến
Đầu nguồn con suối
là một cái hồ rất lớn, nước trong vắt nhè nhẹ lay động, ánh nắng chiếu
lên làm mặt nước như lấp lánh tinh quang. Mà cái hồ thôi thì không có gì đáng nói. Đáng nói là có một người đang tắm rửa! Mặc Tề Viên và Mặc Tề
Vũ trơ mắt nhìn mà hô hấp khó khăn.
Mái
tóc bạch kim dài ướt đẫm nước dán chặt tấm lưng. Bóng lưng tuyệt mỹ chỉ
nhìn cũng khiến cho người ta cảm giác hô hấp bị đình trệ, từng bọt nước
giống như những viên Dạ Minh châu mang theo ánh sáng, tựa hồ tất cả đều
biến thành từng hạt ngọc trong suốt. Da thịt tuyết trắng lộ ra mấy phần
thương lạnh, phảng phất lắng đọng nhiều năm lạnh như băng xơ xác tiêu
điều, khí thế sát phạt, chỉ làm cho người ta cảm giác được đó là đao
phong sắc bén cùng lãnh khốc cắt qua yết hầu.
La Dực bỗng đứng trước mặt hai người, giương mắt nhìn hai mỹ thiếu niên
trước mặt. Một người thì mang vẻ thâm trầm và trưởng thành hơn, khuôn
mặt góc cạnh tuấn mỹ vô cùng. Còn người còn lại thì mang vẻ nhu hòa và
khả ái, khuôn mặt có phần mềm mại hơn một chút.
Mà La Dực đang đánh giá hai người Mặc Tề Vũ và Mặc Tề Viên thì bọn hắn
cũng đang đánh giá nam nhân trước mặt, nam nhân nhìn tầm chỉ mười bốn
nhưng khuôn mặt lại tuấn mỹ đến bất khả tư nghị, hàng lông mày cương
trực ẩn chứa lạnh nhạt mà kiêu ngạo, cánh mũi thon dài làm nổi bật môi
mỏng khẽ cong. Làn da trắng mịn nhưng không nhợt nhạt, khuôn mặt góc
cạnh rõ ràng lại lộ ra phong thái phong tình mà minh mục trương đảm. Mái tóc dài màu vàng kim dưới nắng tựa như dải lụa thượng đẳng kiêu sa mà
cũng mềm mại, mái tóc được buộc gọn không cứng cũng không mềm, lại lộ ra vẻ phóng khoáng. Đôi con ngươi màu hổ phách như phỉ thúy phủ một tầng
sương mờ mông lung mà huyền ảo, làm cho người khác khi nhìn vào như lạc
vào chốn sương mù không lối thoát. Đáy mắt lại là tầng băng dày không độ ấm nhưng luôn bị che dấu bởi ý cười trong mắt.
"Hai ngươi, đừng nhìn đại ca ta tắm rửa nữa" La Dực hảo tâm nhắc nhở, giọng
nói âm lượng không lớn nhưng lại trong veo vô cùng êm tai, dù có ở chốn
đông người, giọng nói này vẫn vô cùng nổi bật.
Mặc Tề Viên xoay người thì đã thấy tấm lưng đó đã biến mất, thay vào đó là
một bạch y nam tử đang chậm rãi mặc y phục. Mặc Tề Viên thật sự rất muốn mếu nha! Tại sao lại có nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn như thế? Mà mái tóc bạch kim đó...thật sự rất đẹp, dưới nắng lại tựa như đang tỏa
sáng giữa đêm tối. Còn người trước mặt lại có mái tóc màu vàng kim vô
cùng đặc biệt. Từ khi nào mà Bố Nhĩ Lục Địa xuất hiện nhiều người đặc
biệt như vậy? Vậy còn đám người đã cứu bọn hắn đâu?
Tư Mạnh Quân nhảy từ trên cành cây xuống, nhìn khắp người Mặc Tề Vũ và Mặc Tề Viên một lát rồi gật đầu hài lòng. Hắn cong môi làm khuôn mặt như
được điêu khắc tỉ mỉ như bừng sáng. Môi hồng cong làm nổi bật làn da
trắng trẻo. Mái tóc đen dài buộc cao lộ ra vẻ tiêu sái khác người, đôi
con ngươi màu lam nhạt trong veo như nước lại ẩn chứa tinh quang trời
đất.
"Hôm qua hai ngươi bị thương, là
bọn ta cứu hai ngươi. Đây mới là khuôn mặt chân chính của bọn ta" Tư
Mạnh Quân tươi cười làm đôi mắt cong thành hình trăng khuyết vô cùng
đáng yêu, rất là làm người nhìn hận không thể hảo hảo yêu thương hắn một phen. Ai bảo khuôn mặt hắn so với tiểu hài tử còn đáng yêu hơn. Thật là một cái không có chân lý!
Mặc Tề Vũ
nhướn mày không tin, làm gì có cái việc mà từ mấy khuôn mặt siêu cấp
bình thường thành cái tổ hợp toàn đại mỹ nam như vậy, quỷ mới tin! Mộc
Vô Ngân cười đến vang dội, còn không ngừng chỉ vào khuôn mặt đang vô
cùng vặn vẹo của Tư Mạnh Quân mà đâm chọt
"Ha ha, đệ đã nói rồi mà, có heo nái mới tin bộ mặt này của huynh là bộ mặt hôm qua. Ôi! Cười chết ta!" Mộc Vô Ngân không để ý hình tượng mà nằm
nhoài ra cỏ mà lăn lộn tứ tung, khuôn mặt vì cười mà đỏ bừng, khuôn mặt
vốn anh tuấn mang theo nét thơ ngây mà khả ái đáng yêu giờ lại vô cùng
vô lại. Mái tóc màu vàng lai chút màu nâu sẫm không gió mà bay, môi
không ngừng phun ra mấy từ khiêu khích Tư Mạnh Quân, làn da trắng nõn
dưới nắng cứ như trong suốt làm đôi mắt màu lam như hồ thủy dao động,
đôi con ngươi trong trẻo hơi thâm trầm nhưng vô cùng đẹp mắt, làm người
khác càng ngắm càng cảm thấy yêu thích!
"Hừ, vậy thì mau làm hai người này tin. Không thì đừng có mơ ta cho ngươi
gặp Băng nhi" Tư Mạnh Quân trừng mắt nhìn Mộc Vô Ngân, miệng dường như
muốn rống to nhưng nhắc đến 'Băng nhi' lại có không biết bao nhiêu nhu
tình. Mà Mộc Vô Ngân nghe xong cũng vội trấn tỉnh lại, hắn không muốn
tên Tu La Tư Mạnh Quân cướp Tử Băng đâu!
Mộc Vô Ngân ngồi thẳng lưng, bĩu môi bất mãn nhìn Tư Mạnh Quân, nhưng khuôn mặt Tư Mạnh Quân cũng dần dần biến thành khuôn mặt của nam tử bình
thường. Mặc Tề Vũ và Mặc Tề Viên nhìn đến trợn tròn mắt. Tại sao bọn hắn lại không biết cái thế giới này có cái khả năng dịch dung kinh thế hãi
tục như thế? Rốt cuộc đám người này là ai?
"Khuôn mặt này quen chưa? Không quen nữa thì đừng trách ta tại sao bổ đầu hai
ngươi ra" Tư Mạnh Quân trừng mắt nhìn hai huynh đệ họ Mặc, đợi cho đến
khi hai tên đó gật đầu trong vô thức thì mới liếc mắt ra hiệu cho Mộc Vô Ngân.
"Hai ngươi đã tỉnh? Còn cảm thấy
khó chịu chỗ nào không?" Nhiễm Viên Hoàng tay cầm mấy cây thảo dược đi
tới, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc dưới ánh nắng ấm áp càng thêm nhu hòa,
lông mày hơi nhíu làm khuôn mặt toát lên sự thành thục làm người khác
cảm thấy yêu thích. Làn da trắng hơi ửng hồng làm nổi bật mái tóc màu
nâu nhạt còn đọng nước ôm sát khuôn mặt, phần còn lại được buộc gọn. Cái mũi thon dài cao quý làm khí chất vừa hòa thuận vừa xa vời, xen lẫn một chút lãnh đạm như sương sớm. Đôi hoàng mâu nhạt trong veo như ngọc như
lóe lên tinh quang dao động lại trầm tĩnh như mặt nước không gợn chút
sóng.
Mặc Tề Vũ lắc đầu, hắn bây giờ mới để ý những người này đều có khí chất và dung mạo độc nhất vô nhị, luôn
toát ra vầng ánh dương rực rỡ buộc người người khác phải ngắm nhìn họ,
nhưng họ vĩnh viễn vẫn cao ngạo hơn bất cứ ai. Đó chỉ là suy nghĩ hiện
tại của hai huynh đệ họ Mặc mà thôi.
Mà
bây giờ hắn mới chú ý thấy được một nam tử bóng dáng thon dài đằng sau.
Nếu hắn không lầm thì đó là mỹ nam vừa nãy tắm rửa đi! Nam tử vận bộ
bạch y bằng vải thô nhưng không giấu được khí chất vương giả mà tự tại,
dù không có làm mình nổi bật nhưng vẫn toát ra hào quang chói mắt làm
người khác phải chú ý. Mái tóc màu bạch kim như lấp lánh đọng vài giọt
nước như sương sớm, mái tóc chỉ được buộc hờ bằng một mảnh vải thô màu
trắng ngà rồi vắt sang bên vai, vừa có vẻ dịu dàng vừa có vẻ trưởng
thành. Một nửa khuôn mặt bị ánh nắng che lấp để lộ ra làn môi ửng hồng
còn đọng nước khẽ cong thành độ cong hoàn hảo. Cái mũi cao để lộ sự
vương giả tự tận xương tủy, tựa như tiên nhân trên trời mà cũng mang đến cảm giác rét run. Làn da trắng như khi sương tái tuyết lại như trong
suốt, không mang lại cảm giác yếu mềm mà có chút xa cách, cứ tựa như hắn trời sinh đã như vậy. Nhưng đôi huyết mâu dáy lên từng tia văn tĩnh
nhưng cũng đạm nhu, tầng sương mờ che phủ đôi mắt làm lòng người lạnh
giá, lại ánh lên sự tàn nhẫn nhưng cũng ôn nhã.
"Phong ca! Hình như hai người này có biết Lạc Tử Băng" Tư Mạnh Quân khuôn mặt
rực rỡ nhìn Tôn Hàn Phong, chợ đợi câu trả lời của hắn
"Vậy sao?" Tôn Hàn Phong đôi con ngươi như dáy lên tia sáng, cười đến du
nhiên thất tiếu. Mặc Tề Viên nhịn không được nhíu mi nói "Các ngươi biết biểu muội ta?" La Dực khẽ cười ra tiếng nói, đôi con ngươi màu hổ phách chợt trong veo như nước "Bọn ta không biết, nhưng bây giờ bọn ta rất
muốn biết. Không phải hai ngươi là bị đuổi tận giết cùng sao? Cũng may
là trốn được trong cuộc thảm sát đó. Mà các ngươi rất may vì gặp được
bọn ta. Bọn ta đã hứa sẽ trả thù giúp ngươi thì sẽ giữ lời hứa, nhưng có việc quan trọng hơn đó là phải tìm được biểu muội của các ngươi. Bọn ta chắc chắn nàng vẫn còn sống, có khi còn đang nghĩ cách trả thù cũng
nên. Hiện giờ hai ngươi vẫn còn yếu, thực lực không có, còn không biết
rõ kẻ thù của mình có mấy phần thực lực thì đừng mơ mộng viễn vông nữa"
Mặc Tề Vũ và Mặc Tề Viên vô cùng ngạc nhiên khi nghe được, bọn họ làm sao
mà biết được gia tộc bọn hắn và Lạc gia bị thảm sát? Thậm chí còn biết
biểu muội bảo bối của bọn hắn? Tư Mạnh Quân cười rạng rỡ vỗ vai hai
huynh đệ họ Mặc "Các ngươi sẽ sớm biết thôi, bọn ta dù sao cũng đã quyết định coi hai ngươi là bằng hữu mà đối đãi, tuyệt không để kẻ nào khi dễ hai ngươi. Mà ta họ Tư tên Mạnh Quân, tên các ngươi bọn ta cũng đã biết nên không cần giới hiệu. Ta còn có một đệ đệ song sinh tên Mạnh Thiên
nữa"
La Dực nghiêng đầu, ánh sáng che đi cảm xúc trong con ngươi của hắn nhưng đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm vô cùng đáng yêu "Ta họ La tên chỉ một chữ Dực, còn cái tên đang lười
biếng kia là Mộc Vô Ngân, người đang ngồi nghiên cứu thảo dược kia tên
Nhiễm Viên Hoàng, còn cái tên đang ngồi trên cành cây thì tên Hải Nhất
Nam"
"Ta họ Tôn tên Hàn Phong" Tôn Hàn Phong cười nhạt nói, rồi hắn ngồi xuống một tảng đá sạch suy nghĩ gì đó.
"Còn vài người nữa bọn họ đang đi xung quanh một lát, sẽ về sớm thôi" Tư
Mạnh Quân cười cười rồi đưa cho hai tên đó hai cây thương dài, hắn chỉ
tay vào cái hồ mặt nước trong veo mà cười đến phong hoa tuyệt đại
"Phải có làm thì mới có ăn a!" Mặc Tề Vũ và Mặc Tề Viên nhìn nhau rồi phì
cười, cũng thuận thế cầm hai cây thương mà đi xuống dưới hồ, mà bọn hắn
không hề để ý cây thương này, thoạt nhìn bình thường nhưng độ sắc bén có thể chém sắt đá như chém bùn