Tung Hoành Tứ Hải

Chương 20: Chương 20: Bỏ tay trái đi




EDIT:hyaya05

Diêu Châu tiến lên một bước, không cùng Lâm Ân nói câu nào, trực tiếp bế cậu từ trên ghế xuống.

  Người khu Đông đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cao Trạch và Lance đã quen với việc nhìn thấy quá nhiều thứ trên đường tới đây, hai người chắp tay sau lưng, bình tĩnh mà đứng ở hai bên, ánh mắt cũng không tránh một chút.

  Trần Hữu dẫn đầu, Diêu Châu bốn người một hàng đi qua một lối đi nhỏ hẹp, tiếng ca hát nhảy múa bên ngoài tăng dần mờ nhạt sau bức tường cách âm. Cửa phòng được mở ra, khung cảnh bên trong không mấy sáng, Hình Quảng Đình đang ngồi trên ghế sofa da, có bảy tám tên hạ đứng sau lưng, rất khí thế, ba người quỳ trước mặt hắn ta, tay bị trói về phía sau.

  Lâm Ân không có chuẩn bị trước cho cảnh tượng trước mắt, nụ cười thu lại, bước chân cũng dừng.

  Diêu Châu ôm cậu đi về phía trước, Hình Quảng Đình dậy, bình tĩnh nói: “Diêu lão đại, ngồi đây đi, lần trước bắt cóc là hiểu nhiều, hôm nay cậu đến đúng lúc, tôi đưa lũ này đến đây trực tiếp xin lỗi cậu.”

  Diêu Châu vẻ mặt bình tĩnh đi tới ghế sô pha, Lâm Ân được ôm cùng ngồi xuống. Lúc này Lâm Ân mới có ý thức được bữa tiệc tối nay có dụng ý khác, Diêu Châu cũng không có nói trước với cậu điều gì.

  Ba người đang quỳ không chỉ bị trói tay mà còn bị bịt mắt, không biết họ đã quỳ ở đây bao lâu. Lâm Ân lần đầu tiên trải nghiệm loại cảnh tượng này, có chút sợ hãi nhìn ba người, chỉ nghe Diêu Châu nói với Hình Quảng Đình: “Hình gia, loại chuyện này tôi trải qua nhiều, cũng có thể cho khu Đông mặt mũi. Nhưng họ đã bắt cóc vợ mới cưới của tôi. Khi tôi tìm thấy người, cậu ấy đã thương và bị súng dí vào đầu.”

  Diêu Châu dừng lại một chút, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi nói câu cuối cùng: “Đây không phải chuyện nhỏ.”

  Khi hắn đang nói, Lâm Ân quay lại nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin được.

  Thì ra là như vậy, Lâm Ân nghĩ trong đầu. Đây không phải là một buổi xã giao để giới thiệu cậu với bên ngoài mà sử dụng thân phận của cậu để đạt được mục đích nào đó. Diêu Châu đã tính toán mọi chuyện rồi.

  Hình Quảng Đình có lẽ không ngờ rằng sở dĩ Diêu Châu không thả tay là vì Lâm Ân, ánh mắt nhìn về phía Beta đang ngồi trên sô pha, sau đó nghĩ lại Diêu Châu hình như quan tâm đến cảm xúc của Lâm Ân trong bữa tiệc tối nay, cùng với trước khi kết hôn giường như hoàn toàn khác nhau. Hình Quảng Đình nhất thời không biết làm sao.

  —— từ khi kết hôn đến nay mới mấy tháng, hoá ra này Lâm gia tiểu thiếu gia ở bên cạnh Diêu Châu có chút phân lượng.

  Hình Quảng Đình giả vờ quan tâm hỏi Lâm Ân: “Lâm thiếu gia, chuyện lần trước là do cấp dưới của tôi phạm sai, làm cậu sợ hãi. Hiện tại sức khỏe của cậu thế nào rồi?”

  Lâm Ân không biết nước ở đây sâu bao nhiêu, trước đó cũng bị Diêu Châu bày kế. Cậu cố xem nhẹ cảm giác khó chịu đang dâng lên, cảnh giác không có tiếp lời, trầm mặc ngồi một chỗ.

  Diêu Châu đưa tay ấn lên chân cậu, làm động tác an ủi, sau đó nói với Hình Quảng Đình: “Hình gia nói vụ bắt cóc này là hiểu lầm, nhưng có liên quan đến sự an toàn của Lâm Ân, tôi muốn nghe xem rốt cuộc hiểu lầm là như thế nào.”

  Hai ba chữ dễ nghe, đều lấy cớ là Lâm Ân, cùng hắn giường như không có quan hệ.

  Cao Trạch đứng một bên, đôi vai căng thẳng bất giác thư giãn, khóe môi ẩn chứa một nụ cười mơ hồ.

  Trong trường hợp âm thầm đấu sức như này, Lâm Ân một người ngoài cuộc, chính là một cái cớ tốt nhất. Khó trách Diêu Châu muốn đưa Lâm Ân đi cùng, chỉ cần đem cậu bày ra trước mặt Diêu Chu truy cứu sẽ không còn vẻ dọa người, Hình Quảng Đình cũng không có đường thoát thân.

  Hình Quảng Đình mấy ngày nay vẫn chưa dừng lại, sớm đã biên ra lý do chính đáng. Trần Hữu đi tới thay hắn ta lên tiếng, nói rằng ba người quỳ trước mặt là một quân lính đánh thuê được khu Đông thuê với giá cao, nhóm người này trước khi gia nhập quân ngũ có nội quy bất thành văn nhất định phải làm như vậy. Gửi thư giới thiệu cho chủ mới của họ. Dù là kẻ giết người hay bắt cóc thì bạn cũng phải làm điều gì đó để chứng tỏ năng lực của cả đội hoặc sử dụng nó để đạt được mức lương cao hơn.

  Đội lính đánh thuê này chưa từng bước vào thành phố ngầm, hơn nữa Diêu Châu khống chế khu Tây thời gian không dài, bản thân cũng không thích để ảnh ở bên ngoài, nhóm người này đi đến nhà hàng cao cấp ở lại không ai nhận ra Diêu Châu.. Mặt khác, Lâm Ân, vì đã kết hôn nên cách đây không lâu đã xuất hiện trên một số trang báo, góc ảnh của những bức ảnh thời sự đó rất thông minh, Diêu Châu chỉ có mặt sau, còn Lâm Ân thì có rất nhiều hình ảnh chính.. Một trong những lính đánh thuê đã nhận ra cậu và quyết định bắt cóc cậu, vì vậy khi Lâm Ân rời đi để vào nhà vệ sinh, một người trong số đó đã theo sau và đánh thuốc cậu.

  Sau khi Trần Hữu kể lại toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt Diêu Châu không hề thay đổi, không rõ có tin hay không.

  Hình Quảng Đình không muốn đêm dài lắm mộng, sợ Diêu Châu sẽ tiếp tục truy hỏi, tay chỉ vào ba người quỳ gối, trầm giọng nói: “Diêu lão đại, đêm hôm đá đã sử lí hai người đây là mấy thuộc hạ còn lại. Theo ý của cậu, chúng ta nên xử lý bọn họ như thế nào?”

  Diêu Châu đang nắm lấy một tay của Lâm Ân, hắn có thể cảm nhận được Lâm Ân đang âm thầm dùng lực, như muốn thoát khỏi tay hắn. Đáng tiếc sức lực quá yếu, Diêu Châu tăng thêm một chút lực, tay Lâm Ân bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

  Diêu Châu có vẻ mặt lạnh lùng, không nhận con dao Hình Quảng Đình đưa tới, chỉ nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy dạy cho chúng chút quy tắc của thành phố ngầm đi”

  Diêu Châu đã nhờ Cảnh Xuyên điều tra lai lịch của nhóm lính đánh thuê này, hiểu rõ chi tiết của nhóm hơn Hình Quảng Đình. Nếu những người này ở lại khu Đông để phục vụ Hình Quảng Đình, thì có lẽ sẽ để lại hậu hoạn. Đêm nay Diêu Châu tới đây chính là muốn rút củi dưới đáy nồi đưa họ rời khỏi đây.

  Hình Quảng Đình do dự ​​vài giây, Diêu Châu nhờ giảng dạy cho các quy tắc quá rộng. Một cái đấm vào mặt là đang được dạy,phế một cánh tay là đang được dạy, đánh cho tàn phế ném văng ra cũng là dạy. Diêu Châu đem bóng cao su đá lại cho hắn, Hình Quang Đình đột nhiên cảm thấy mình đang cưỡi hổ.

Hắn ta không còn cách nào khác ngoài việc chỉ vào một tên lính trẻ nhất trong số họ, với vẻ mặt hung ác và nói: “Chặt hai ngón tay trước, và cho hắn ta biết ai là người nắm quyền ở Tây.”

  Hình Quảng Đình kiên quyết, một tên thuộc hạ sau sô pha lập tức bước tới, cắt toạc tấm vải đen che mắt người đang quỳ ở ngoài cùng phải, tay kia vung con dao cắt xiềng xích. Đầu tiên trói tay anh ta lại, sợi dây sau đó nắm lấy tay trái của người đàn ông xuống bàn cà phê.

  Bàn cà phê cách ghế sofa không quá nửa mét, một bàn tay sắp xếp được cắt gần như chạm tới Lâm Ân.

  Khi Lâm Ân chứng kiến ​​​​hình ảnh này, sắc mặt cậu tái nhợt, máu khắp người lập tức đông cứng lại.

  Trước đây cậu chỉ từng thấy những âm thanh đẫm máu như vậy trong phim, làm sao có thể nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ thực sự ở hiện trường chứng kiến.

  Lâm Ân sợ đến mức ngốc luôn không có mắt được mà ngồi cứng ngắc. Sau khi con dao chém xuống, Diêu Châu đưa tay lên che mắt.

  -

  Những cánh quạt trên mái nhà tiếp tục quay, trong một căn phòng im lặng cậu nghe thấy tiếng ồn trắng, Lâm Ân nghe thấy tiếng xương thịt nứt ra.

  Cậu dùng hai tay ôm chân, nắm chặt thành đấm, nhưng vai hai bên vẫn không ngừng run.

  Người lính trẻ tuổi thiết bị chặt ngón út và ngón áp út, trong cổ anh ta phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén, nhưng cuối cùng anh ta cũng không kêu lên.

  Diêu Châu mắt nhìn Lâm Ân ngồi bên rìa. Bởi vì hai mắt bị bàn tay chặn, Diêu Châu chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt gần như tái đi của Lâm Ân, ngay cảnh môi đỏ hồng duy nhất trên mặt cũng trở nên ảm đạm yếu ớt.

  Đây là một phần trong kế hoạch của Diêu Châu, mọi phản ứng của Lâm Ân đều là thật và trong dự kiến của hắn. Nhưng giờ phút này, Diêu Châu trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, dường như có chỗ nào đó đang lệch khỏi quỹ đạo hắn đã tính toán, những thứ khác hắn cũng không quan tâm, chỉ muốn đưa Lâm Ân khỏi tất cả những chuyện này..

  Người lính đánh thuê bị cắt ngón tay quỳ trên mặt đất, hô hấp thô nặng, một người thuộc hạ đi lên tới đem hắn xách đi rồi. Diêu Châu cũng lấy đi bàn tay đang che mắt Lâm Ân.

  Hình Quảng Đình lại lên tiếng từ trên ghế sô pha đối diện, trượt ngón tay qua người phó thủ lĩnh đang quỳ ở giữa, dịch ra xa người đàn ông ở phía bên trái một chút, ra lệnh: “Dạy hắn nữa.”

  Nói xong nhìn Diêu Châu: “Diêu lão đại, lần này trừng phạt thế nào?”

  Diêu Châu nhận ra người này, trong ba người bắt cóc Lâm Ân đêm đó đều bị đánh giết chết, người còn lại bị dao găm vài, may mắn là vẫn sống sót, nhưng vết sẹo trên lông vẫn còn đó.

  Lần này không được Hình Quảng Đình thẩm vấn, Diêu Châu đã lên tiếng trước: “còn nhớ ngày nào dùng tay giữ cậu ta không?”

  Tên lính quỳ gối nhìn Diêu Châu, cúi đầu nói “tay phải”, nuốt nước bọt, sửa lại nói “tay trái“.

  Diêu Châu cảm giác được Lâm Ân lén kéo tay áo mình, nhìn ngón tay trắng nõn đang cầm khuy măng sét, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Tay phải hay tay trái, suy nghĩ kỹ.”

  Alpha được kéo đến bàn cà phê đã thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng thừa nhận tay trái.

  Diêu Châu đơn giản nói: “Bỏ tay trái đi.”

  Lâm Ân hít một hơi thật sâu rồi quay đầu đi, không nhìn cảnh tượng trên bàn cà phê.

  Cùng lúc cậu nhắm mắt lại, âm thanh đứt gãy vang lên, Alpha bắt Lâm Ân đã bị bẻ gãy cánh tay trái và phát ra một tiếng rít đau đớn.

  Hai hình phạt liên tiếp xảy ra ngay trước mắt cậu, Lâm Ân sợ đến gần như khuỵu xuống.

  Nhưng mọi người trong phòng đều nhìn bình thường. Gãy tay,đổ máu như là chuyện thường gặp đối với họ. Chỉ có Lâm Ân nhắm mắt không dám quay đầu lại, không nghi ngờ gì nữa, cậu chính là người vô dụng và dễ bị thương nhất trong phòng.

  Diêu Châu không nói gì với cậu, chỉ tiếp tục nắm tay cậu.

  Sau khi xử lý xong hai tên lính đánh thuê, đến lượt phó chỉ huy. Trước khi Quảng Hình Đình dò hỏi Diêu Châu, nhìn Alpha thô kệch đang quỳ trên mặt đất nói lớn: “Đừng dong dài nữa, trực tiếp phế một cách tay là được rồi.”

  Diêu Châu không hướng hắn ta nói, Hình Quảng Đình là người phụ trách ở đây, đánh hay giết là đánh quyết định.

  Hình Quảng Đình sắc lạnh lùng, có vẻ như làm dự một chút rồi xua tay ra hiệu cho đám thuộc hạ đang chờ ra tay.

  Bên kia bàn cà phê cũng xảy ra cảnh tượng tương tự, một bàn tay được ấn lên bàn, ly súng màu đen trực tiếp ấn vào mu bàn tay.

  Toàn thân Lâm Ân căng thẳng, không thể ngồi xuống được nữa, thậm chí còn có cảm giác muốn đứng dậy và chộp lấy súng.

  Trong lúc toàn bộ súng được kéo xuống, Diêu Châu đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

  Cò súng không có hạ, căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.