Vào đêm tiệc cưới, Bạch Chần được chiếc xe chuyên dụng của Bạch gia đón trở lại khu Thượng Thành.
Giang Kì ngủ trong cùng một phòng khách sạn qua đêm. Và không biết gì về những điều đã xảy ra với Lâm Ân trong phòng tân hôn.
Sáng hôm sau, Giang Kì được phép gặp Lâm Ân trước khi rời đi.
Vệ sĩ Diêu Châu cử đến lúc nào cũng có mặt, sáu Alpha cao lớn đang đứng ở hai bên phòng khách, tư thế rất nghiêm chỉnh.
Giang Kì là một người thông minh, Lâm Ân hiểu rõ điều đó. Mỗi lời cậu và Giang Kì nói đều bị giám sát, cậu phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu không sẽ mang đến rắc rối cho Giang Kì.
Lâm Ân mặc một chiếc áo khoác ngoài có tay áo dài hơn một chút để che đi vết xước nhỏ trên tay.
Giang Kì vào đêm hôm trước cũng đã thay Lâm Ân chắn không ít rượu, hơn nữa hôm nay sắp phải chia tay với cậu chủ, vì vậy anh ta trông có vẻ hơi chán nản.
Anh hơn Lâm Ân năm tuổi, ở bên Lâm Ân gần mười năm, tình cảm cùng nhau lớn lên luôn sâu đậm.
Ngay từ một tuần trước khi đám cưới diễn ra, Lâm Ân đã sắp xếp xong nơi ở của anh ta. Sau khi Giang Kì rời khách sạn, anh ta sẽ đến một khách sạn cách đó hơn vài trăm km, nơi anh ta sẽ sống với tư cách là một người chủ.
Đó là của hồi môn mà nhà họ Lâm tặng cho Lâm Ân, đồng thời đó cũng là một lãnh thổ khá hoang vu mà mẹ của Lâm Ân có được khi còn sống.
Khu vực đó được gọi tắt là khu Nhị Linh. Nó nằm ranh giới của một số khu vực quyền lực và thường xuyên xảy ra tình trạng hỗn loạn nên không có ai trong Lâm gia tranh giành. Vì vậy Lâm Ân đã có thể kế thừa thành công mảnh đất nhỏ này sau khi kết hôn.
Giang Kì được cậu ủy thác, và sẽ định cư ở đó để quản lý một số công việc thuê mướn cho Lâm Ân.
Hai người không nói chuyện lâu trong phòng, Giang Kì có thể thấy được hai bên bảo tiêu đang theo dõi chặt chẽ Lâm Ân, anh cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không thể nhiều lời.
Cuộc gặp mặt ngắn mười phút kết thúc nhanh chóng và Giang Kì phải đứng dậy rời đi.
Lâm Ân tiễn anh đến cửa phòng, Giang Kì nắm chặt tay nắm cửa, thậm chí không dám nhìn Lâm Ân lần nữa, anh sợ cậu nhìn thấy mình đang cố kìm nước mắt.
”Tiểu thiếu gia, ngày mai tôi sẽ hẹn trước thời gian cùng cậu gặp mặt, có lẽ tuần sau...”
Giang Kỳ không nói nữa, giọng nói của anh cuối cùng cũng ngẹn ngào.
Từ giờ trở đi, mỗi lần muốn gặp Lâm Ân, trước tiên phải thông qua thuộc hạ của Diêu Châu hẹn trước, nếu đối phương nói với rằng rằng Lâm Ân không rảnh, vậy thì mười ngày nửa tháng không thể gặp được.
Lâm Ân vỗ vai Giang Kì, quay lại nói, “Chúng ta có thể liên lạc bằng điện thoại di động, tôi sẽ không sao, anh yên tâm.”
Dừng lại một chút, quay lại hỏi: “Khối đất kia tuy nhỏ, nhưng cũng nhờ anh để mắt đến.”
Khu Nhị Linh thuộc quyền quản lý của nhà họ Lâm, mặc dù không nhìn trúng nó nhưng dựa vào nhà họ Lâm, họ luôn có thể giải quyết các loại rắc rối.
Bây giờ chủ ở đây đã đổi thành Lâm Ân, một người yếu ớt, không thể gây ra sóng gió gì. Đây là nơi mẹ Lâm Ân sinh ra và lớn lên, cậu hi vọng nó sẽ không bị ông ta phá hoại.
Giang Kì điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vẻ mặt thận trọng nhận lời: “Công việc của thiếu gia là công việc của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Một trong những vệ sĩ đi cùng Giang Kì ra ngoài, Lâm Ân trở lại phòng khách mà không nói lời nào, chậm rãi bước đến bên cửa sổ.
Đây là tầng 16, mọi thứ ở tầng dưới trông như thật xa vời và bé nhỏ.
Vài phút sau, một bóng người trông giống Giang Kì bước ra khỏi cổng khách sạn, bảo tiêu bên cạnh chặn lại, Giang Kì bước lên một chiếc ô tô màu đen. Chiếc xe nhanh chóng khởi động và lái ra khỏi đường lái xe hình tròn của khách sạn.
Lâm Ân vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe khuất dần ở cuối con đường.
Những người thân tham dự tiệc cưới tối qua đã rời đi, Bạch Chần rời đi, Giang Kì cũng rời đi. Mọi thứ liên quan đến khu Thượng thành đã biến mất.
Chỉ còn lại Lâm Ân, một mình đối mặt với cuộc sống tân hôn.
-
Diêu Châu đã không xuất hiện cả ngày điều đó khiến Lâm Ân thở phào nhẹ nhõm.
Cậu là người thích yên tĩnh, một mình đọc sách, ăn cơm, thỉnh thoảng hàn huyên với người làm, ngày trôi qua thật nhanh.
Sau bữa tối, Lâm Ân ngồi lại bên cửa sổ để đọc sách. Ngày mai là thứ hai, và cậu dự định sẽ đến trường như bình thường.
Diêu Châu không phản đối việc Lâm Ân có thể đi học đến khi lấy được bằng tốt nghiệp, điều này cũng được ghi trong thỏa thuận tiền hôn nhân.
Nghĩ đến việc ngày mai có thể rời thành phố ngầm trong vài giờ, có thể gặp lại Bạch Chần và những người bạn khác, Lâm Ân càng mong được đến trường hơn bao giờ hết.
Động tác của Diêu Châu đi vào rất nhẹ nên Lâm Ân không để ý, nhưng khi nghe người hầu bên cạnh nói: “Diêu tiên sinh ngài đã tới”, Lâm Ân mới ngước mắt nhìn lại.
Diêu Châu giống như là vừa đi xã giao ở đâu về, chiếc áo khoác ngoài vẫn còn vắt trên cổ tay.
Người hầu lấy áo từ hắn và khéo léo đi ra ngoài.
Diêu Châu đi đến ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh Lâm Ân.
Lâm Ân vô thức né tránh, khi Diêu Châu ngồi xuống, cậu tiến sang phía bên kia của ghế sofa.
Diêu Châu đặt một cánh tay lên tựa lưng, không ép Lâm Ân quay lại mà chỉ hỏi: “Cậu đang đọc sách gì thế?”
Lâm Ân lật trang của cuốn sách và đưa nó cho Diêu Châu. Đó là một cuốn sách giáo khoa về các nguyên tắc kinh tế thị trường, một khóa học bắt buộc dành cho sinh viên năm nhất khoa tài chính.
”Ngày mai đi học?” Diêu Châu cười càng sâu.
Lâm Ân nhỏ giọng “Ngày mai là thứ Hai“.
Diêu Châu cảm thấy bộ dạng ngây thơ của cậu xác thực thú vị, liền cho cậu một tia hy vọng, nói: “Được, ngày mai ngủ dậy có thể đi.”
Lâm Ân sửng sốt, nghe ra lời nói của hắn bất thường nhưng không biết ở chỗ nào.
Cậu không dám hỏi, Diêu Châu cũng không có kiên nhẫn, vươn tay kéo cậu qua.
”Tôi cho cậu một ngày, đã nghỉ ngơi tốt chưa?” Diệu Châu vòng tay qua eo cậu, giọng điệu rất từ tốn.
Toàn thân Lâm Ân căng thẳng, cậu không ngờ rằng sau khi đánh thuốc vào đêm hôm trước và truyền dịch cho đến nửa đêm thì hôm nay Diêu Châu lại đến với ý đồ khác.
Đúng là hắn ngày thường tính tình hắn có chút lãnh đạm, lúc này cũng có chút luống cuống, hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói, “Còn có một liều thuốc giải... Tôi không tìm được......”
Mục đích ban đầu của Lâm Ân khi nói điều này là để cho Diêu Châu biết rằng cậu vẫn còn thuốc chưa uống hết liều thuốc. Diêu Châu lại không cho rằn như vậy “ ừ” một tiếng, “Tôi cầm đi, cậu không cần uống thuốc nữa.”
Chất xúc tác mà Lâm Ân đã sử dụng ngày hôm qua không phải là tác dụng ngắn, và nói chung vẫn còn ít hơn một nửa tác dụng của nó cho đến ngày hôm sau.
Diêu Châu tối hôm qua buông tha cậu, hoàn toàn là xuất phát từ nguyên nhân thân thể cậu qua suy yếu. Nhưng hôm nay Lâm Ân đã khôi phục một ít, có hay không hoàn toàn khôi phục Diêu Châu không để bụng, hoặc là nói hắn cũng không nghĩ chơi một cái Beta không có phản ứng.
Lance hạ dược Lâm Ân, chưa chắc đã làm trái ý Diêu Châu.
Diêu Châu không định để Lâm Ân uống giải dược mà Mạt Lị để lại. Nếu không dùng dược thì đêm tân hôn cũng chả có gì thú vị.
Diêu Châu chưa bao giờ có bạn tình trên giường như Lâm Ân trước đây, và hầu hết những người hắn ngủ cùng đều là những mỹ nhân gợi cảm. Nhưng thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng không tệ, xuất hiện bên ngoài mong manh của Lâm Ân vẫn có thể khơi dậy ham muốn chiếm hữu của một số alpha.
Diệu Châu một tay ôm lấy Lâm Ân, một tay trực tiếp cởi áo ngủ của cậu.
Lâm Ân vô cùng sợ hãi, vùng vẫy trong lồng ngực của Diêu Châu, dưới tình thế cấp bách cậu trực tiếp gọi tên của Diêu Châu.
Giọng nói của Lâm Ân không được ngọt ngào như Omega, có lẽ là do chất giọng nhẹ nên giọng nói hơi khàn.
Cậu nắm lấy tay Diệu Châu, biết là không thể phản kháng nhưng vẫn là một mực lắc đầu.
Lời từ chối này không phải là kiểu đưa đẩy. Lynn giật mình là có thật, sự bất lực của cũng vậy. Cậu ấy hoàn toàn không chuẩn bị.
Diêu Châu đã điều tra lý lịch của Lâm Ân từ lâu và biết rằng không có kinh nghiệm yêu đương, ít người theo đuổi và trong sạch như một tờ giấy trắng.
Nhưng chính một Beta như vậy lại khiến Diêu Châu phải kinh ngạc, tối qua bên cửa sổ, bằng những tác động đơn giản nhất và vài câu thủ thỉ, giữ Diêu Châu lại.
Phải mất một ngày để Diêu Châu thực hiện quyền lợi của mình, hắn đêm nay nhất định phải làm được. Tin tức tố của hắn nhanh chóng tràn ngập phòng khách, tác dụng của thuốc còn chưa tiêu tan trong cơ thể Lâm Ân cũng bắt đầu phản ứng.
Diêu Châu điều chỉnh ánh đèn tối dần, dùng một tay chế trụ cằm cậu, buộc cậu phải đối mặt với mình, dùng đầu ngón tay xoa xoa môi cậu, thoải mái nói với Lâm Ân: “Đêm nay còn dài, tiểu thiếu gia, đừng để tôi mất hứng.”
Lâm Ân bị trùm trong cảm giác xấu hổ, hơi thở của Alpha tràn ngập trong khoang mũi cậu, sự nhạy cảm và vui sướng ngày càng tích lũy nhiều hơn.
Mỗi một chút phản ứng của cậu đều nằm dưới sự kiểm soát của Diêu Châu, tin tức tố của Alpha cao cấp tràn ngập tính áp đảo, xâm chiếm các giác quan của Lâm Ân và khiến cậu dần đánh mất chính mình..
Hai tay hắn đè ở cửa kính, ngọn đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, ý thức của cậu cũng tùy theo phiêu tán. Diêu Châu từ phía sau cắn tuyến thể của cậu, tựa hồ muốn hướng chỗ yếu ớt rót vào tin tức tố, Lâm Ân chịu đau run rẩy dưới sự kích thích, trước mắt từng đợt choáng váng.
Cậu không biết rằng Mạt Lị đã kiểm tra tuyến thể của cậu vào đêm hôm trước và cậu cũng không biết rằng Diêu Châu đang sử dụng phương pháp này để xác nhận rằng có khả năng chuyển đổi giới tính trong cơ thể cậu không.
Lâm Ân chỉ cảm thấy rằng mình đang rơi xuống rất nhanh, và rất nhanh sẽ rơi xuống tan xương nát thỉ. Cậu cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt đơn giản là không thể kiểm soát được.
Một người thờ ơ lạnh nhạt, bộ dáng khi khóc lại khiến người khác đau lòng.
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Lâm Ân, Diêu Châu nhận ra rằng Beta mà hắn cưới về thì ra lại có một mặt quyến rũ như vậy.
Hắn nhéo khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi đang run rẩy của cậu.
Lâm Ân không trốn được, cậu chỉ cảm thấy mình đang bị xé rách từng li từng tí. Cái loại cảm giác hít thở không thông quét qua toàn cơ thể, gần như nhấn chìm cậu, cậu lại không thể như ý nguyện mà ngất xỉu.
Diêu Châu nói đêm nay còn dài, đến khi nào kết thúc là do Diêu Châu quyết định.
Lâm Ân đã từ chối rất nhiều lần, ngay cả khi cậu không tự nguyện, Diêu Châu vẫn có cách khiến cậu hợp tác.
Lượng tin tức tố quá sức chịu đựng của Lâm Ân, khi mọi chuyện kết thúc,Lâm Ân gần như bị lăn lộn đến mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Sau đó, Diêu Châu mới pha thuốc giải vào trong nước và cho cậu uống để giúp cậu loại bỏ tác dụng còn lại của thuốc.
Căn phòng tân hôn có hai phòng ngủ, giường trong phòng ngủ chính đã bừa bộn, Diêu Châu bế Lâm Ân, đi qua phòng khách đến một phòng ngủ khác, ném Lâm Ân lên chiếc giường sạch sẽ.
Diêu Châu chưa từng làm những công việc như chăm sóc người khác, nhưng bộ dáng của Lâm Ân thực sự nhìn có chút đáng thương.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Diêu Châu cũng bất ngờ. Danh tiếng của hắn vẫn luôn tốt khi cùng người khác lăn lộn, cũng chưa từng khiến bạn giường biến thành bộ dáng khổ sở như vậy.
Trên người Lâm Ân có một loại hấp dẫn kì lạ, có thể khiến Diêu Châu sắp mất kiểm soát.
Diêu Châu cuộn Beta bị thương vào trong chăn, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu.
Vẫn còn buồn ngủ, Diêu Châu lấy một điếu thuốc ra.
Hệ thống thanh lọc không khí trong phòng rất tốt, mùi sẽ bay đi trong vòng mười phút sau khi hút thuốc.
Nhưng khi Diêu Châu vừa hút một ngụm, Lâm Ân bên cạnh liền ho khan, đến nỗi vai bắt đầu run lên.
Diêu Châu cau mày, vươn tay vuốt ve lưng người trong lòng. Lâm Ân vùi mặt vào trong chăn, và giọng nói gần như khàn khàn từ phía sau chăn truyền ra: “Đừng chạm vào tôi...”
-Vừa rồi giống như một con thú, bây giờ lại muốn trở thành người tốt. Lâm Ân không cần loại bố thí này của hắn.
Diêu Châu đêm nay chơi đủ rồi, và hắn cũng thấy thỏa mãn, vì vậy hắn làm như không thấy cảm xúc khó chịu của Lâm Ân.
Một tay hắn chống lên tủ đầu giường, đem nửa điếu thuốc còn lại ấn vào trong gạc tàn, tay còn lại vẫn ôm lấy Lâm Ân, tiếp tục vuốt tóc cậu, lười biếng nói: “Đừng đụng vào cậu? Vậy vừa rồi ai khóc lóc van xin tôi?”
Lâm Ân bị những lời nói của hắn kích động đến huyết khí dâng trào, ho thêm vài cái rồi dùng hết sức đẩy Diêu Châu ra. Cậu muốn trốn sang bên kia giường, lại mất thăng bằng lăn xuống giường, nặng nề rơi xuống thảm.
Diêu Châu nhìn cậu ngã xuống.
Là một Alpha với thân thủ nhạy bén, hắn thực sự có đủ thời gian để Lâm Ân không bị ngã, nhưng Diêu Châu đã không làm điều đó.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ của, tiếng người hầu từ bên ngoài truyền vào, “Diêu tiên sinh, sữa nóng ngài muốn.”
Diệu Châu đi mở cửa lấy sữa, sau đó đi vòng qua cuối giường đến chỗ Lâm Ân ngã xuống.
Khi Lâm Ân rơi xuống giường cái gáy đã đập vào tủ đầu giường, giờ cậu đang cuộn tròn thành một quả bóng. Diêu Châu không hỏi đau ở đâu, mà là quỳ xuống kiểm tra.
Sức lực của Lâm Ân đã cạn kiệt, cậu ngồi cuộn tròn không phản kháng, vùi đầu vào cánh tay.
Diêu Châu một tay xoa xoa sau đầu, nhàn nhạt nói: “Còn nhớ vì sao tới thành phố ngầm không?”
Một lúc sau, Lâm Ân chậm rãi ngẩng đầu.
Cậu nhìn mãi vết sẹo trên mặt Diêu Châu giống như lần trước, lần này cũng vậy.
Mà Diêu Chu nhìn hắn giống như một tiểu miêu, tiểu cẩu, gọi cậu “tiểu thiếu gia”, nói: “Cậu còn có việc cầu tôi giúp đỡ. Nếu tôi đối với cậu có hứng thú, chứng tỏ cậu còn có giá trị. Không cẩn thận suy nghĩ đạo lý này sao?”
Những lời lạnh lùng như vậy có thể nói ra một cách nhẹ nhàng, giống như đổi chác ngoài chợ. Chỉ có Diêu Châu mới có thể làm điều đó.
Nhưng những điều hắn nói là sự thật. Trong thành phố ngầm, các thế lực khác nhau đan xen vào nhau, nếu như Lâm Ân không được sủng ở chỗ Diêu Châu, hoặc giống như một người họ hàng của Lâm gia nói, cậu không thể sống sót trong thành phố ngầm một năm, thì Lâm Ân muốn làm gì cũng đều trở lên vô ích.
Đôi mắt phiếm hồng mở to, trên bàn tay chồng chất vết thương, nhìn chằm chằm vào Alpha trước mặt.
Lâm Ân vẫn còn sợ hắn. Nhưng sự lạnh lùng mà người đàn ông này có thể tỏ ra rất độc đáo, đó là sự lạnh lùng lột trần sự thật với bạn, khiến bạn nhìn nhận thực tế và cân nhắc những điều được và mất.
Lâm Ân là đứa con riêng bị bỏ rơi trong gia đình họ Lâm gần hai mươi năm, và cậu hiểu ý của Diêu Châu khi nói “có giá trị“.
Diêu Châu có thể có chút hứng thú với cậu, nếu không thì đêm nay hắn đã không dành nhiều thời gian và tinh lực như vậy cho Lâm Ân. Dù biết rằng điều này thật đáng buồn, nhưng đây là điều duy nhất mà Lâm Ân có thể dựa vào hiện tại.
Lâm Ân khàn giọng hỏi, mang theo chút tự giễu: “Giá trị này có thể kéo dài bao lâu?”
Sau đêm nay, ánh sáng trong mắt cậu mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng quật cường.
Diêu Châu bắt gặp ánh mắt của cậu, trong lúc đầu hắn đột ngột xuất hiện một số đoạn kí ức ngắn, đó là Lâm Ân người đã bị tra tấn đến mức không thể nhận ra, mang theo âm thanh ngẹn ngào gọi tên hắn.
Đã lâu lắm rồi Diêu Châu mới thừa nhận mình có hứng thú với ai.
Lâm Ân có lẽ có một chút.
Những ngón tay của Diêu Châu vuốt ve gáy của Beta trẻ tuổi, và tuyến thể đáng lẽ đã bị thoái hóa nhưng lúc này lại có chút nóng lên khi chạm vào.
Lâm Ân không tự giác mà co rúm lại.
Diêu Châu cười lạnh nói: “Còn phải xem cậu biểu hiện như thế nào.”