Tung Hoành Tứ Hải

Chương 27: Chương 27: Là yêu đơn phương.




EDIT:hyaya05

Lâm Ân không ở lại tầng hầm lâu. Cậu cùng Bạch Trăn rất lo lắng, bị giám sát, không dám tùy tiện trao đổi.

  Trong phòng đơn nơi Bạch Trăn bị nhốt có nước và thức ăn, Lâm Ân nhanh chóng an ủi Bạch Trăn qua bức tường kính.

  Về phần Bạch Trăn cùng Lance cùng nhau làm cái gì, Lâm Ân cũng không hỏi, cậu không muốn Diêu Châu nghe được những điều đó.

  Bạch Trăn có vẻ khá bình tĩnh, nhưng cậu liên tục cầu xin Lâm Ân tìm cách và đừng để Bạch Việt Chi xuất hiện.

  Lâm Ân là bạn của Bạch Trăn hơn mười năm nên cậu hiểu rất rõ về người bạn của mình. Bạch Trăn thích Bạch Việt Chi và đã yêu thầm người anh trai xuất sắc của mình từ khi học cấp hai, nhắm mắt làm ngơ trước những người theo đuổi xung quanh.

  Tuy gọi là anh em nhưng họ không có quan hệ huyết thống. Cha của Bạch Trăn đã chết nhiều năm trước vì để bảo vệ Bạch Việt Chi, khi Bạch Trăn vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh. Sau đó Bạch Trăn được Bạch gia nhận làm con nuôi, nghe nói ngay cả tên cũng là Bạch Việt Chi đặt.

  Thỉnh thoảng Bạch Trăn sẽ làm điều gì đó quá đáng, Bạch Việt Chi sẽ luôn giúp cậu ta giải quyết hậu quả. Nhưng lần này sự việc trở nên nghiêm trọng, Bạch Trăn không muốn liên lụy tới Bạch Việt Chi.

  Lâm Ân đứng ở vách kính bên kia, bất đắc dĩ nói với Bạch Chấn: “Tiểu Bạch, mình sẽ cố gắng hết sức để đưa cậu trở về khu Thượng Thành. Nhưng cậu biết đấy... Mình chưa chắc có thể ảnh hưởng đến quyết định của Diêu Châu.....”

  Bạch Trăn nhìn cậu, thở dài gật đầu, “Mình hiểu được.”

  Lâm Ân nhớ tới vừa rồi Diêu Châu nói trên xe, cảm thấy ở dưới tầng hầm quá lâu sẽ không có lợi cho sau này cùng Diêu Châu cầu xin.

  Cậu hứa với Bạch Trăn sẽ đến gặp cậu ta sau.

  Bạch Trăn hiểu hoàn cảnh của cậu và không giữ cậu lại. Lâm Ân chỉ ở dưới tầng hầm hơn mười phút trước khi trở lại tầng một của biệt thự.

  Diêu Châu đã thay bộ quần áo dính máu, đang ngồi trong phòng khách xem tin tức. Khi nhìn thấy Lâm Ân đi vào phòng khách, hắn nói với Lâm Ân: “Theo tôi đến một nơi.”

  Nói xong hắn đứng dậy, hình như có việc gấp.

  Lâm Ân có chút bất an hỏi hắn đi đâu, nhưng Diêu Châu lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo ra cửa mà không giải thích.

  Khi hai người quay lại xe, Diêu Châu nói với cậu: “Tới nhà Cao Trạch.”

  Chuyện của Lance vẫn chưa kết thúc, Diêu Châu không thể bỏ qua được. Nhưng bây giờ hắn lo lắng không muốn để Lâm Ân một mình nên đành mang theo cậu.

  Biệt thự của Diêu Châu nằm ở lưng chừng núi, nhà của Cao Trạch lại ở gần trường bắn dưới chân núi, hai nơi cách nhau không xa. Khi đang lái xe, Diêu Châu gọi điện cho Jasmine, Jasmine vừa nhấc máy đã hỏi: “Lâm Ân không sao chứ?”

  Diêu Châu trước tiên nói: “Bây giờ tôi mang em ấy tới đó.” Sau đó lại hỏi: “Lance thế nào rồi?”

  Jasmine ở đầu bên kia điện thoại không biết có phải đang băn khoăn Lâm Ân ở đây hay không, do dự một lát mới nói: “Không ổn.”

  Cô ấy không nói rõ tại sao nó lại không tốt.

  Diêu Châu không hỏi nữa, nói: “Mười lăm phút nữa tôi sẽ tới đó.” Sau đó cúp điện thoại.

  Cuộc gọi được thực hiện từ điện thoại trên ô tô và Lâm Ân đã nghe thấy tất cả. Cậu nhịn không hỏi thăm tình hình của Lance, chỉ ngồi ở ghế phụ không nói một lời.

  Xe jeep đi tới trường bắn nơi Cao Trạch sống trước khi mặt trời lặn, Lâm Ân theo Diêu Châu tiến vào một tòa nhà hai tầng xây bằng gạch thô.

  Từ bãi đậu xe phía trước tòa nhà cho đến trong nhà, dọc đường đi đều có vết máu nhỏ giọt, ngoằn nghèo khiến Lâm Ân cảm thấy sợ hãi.

  Khi đến tiền sảnh, họ thấy Jasmine đang cầm cây lau nhà trên tay để lau chùi.

  Các thuộc hạ của Diêu Châu đang có xung đột nội bộ, tin tức này không được lan truyền. Vì vậy, xung quanh trường bắn không có tăng thêm thủ vệ, cũng không có người hầu trong nhà Cao Trạch.

  Jasmine dừng việc đang làm, liếc nhìn căn phòng trên lầu, “Tôi chỉ cho anh ấy một liều thuốc an thần mạnh rồi ngủ thiếp đi, không biết khi anh ấy tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì.”

  Có một số lời không thích hợp nói trước mặt Lâm Ân, cho nên Jasmine cũng không đi sâu vào chi tiết.

  Nghe vậy, Diêu Châu quay đầu lại nhìn Lâm Ân đang đứng bên cạnh.

  Lâm Ân vẫn đang mặc bộ quần áo buổi sáng đi dự tiệc, chiếc cúc Diêu Châu đã làm đứt không cài được, cổ áo bị hở, để lộ một phần vòng cổ bên trong.

  Kỳ lạ thay, Diêu Châu luôn có thể cảm nhận được một khí chất đặc biệt từ Lâm Ân, một trạng thái bất lực và bình tĩnh. Cho dù thế giới của Diêu Châu có đổ máu bao nhiêu, phát sinh bao nhiêu chuyện không thể tin được, chỉ cần nhìn thấy Lâm Ân, Diêu Châu dường như có thể trốn thoát trong chốc lát.

  ”Ở đây đợi tôi.” Hắn nói với Lâm Ân, sau đó vội vàng lên lầu.

Một trong những phòng ngủ ở tầng hai tỏa ra mùi pheromone kim loại, Diêu Châu đi tới gõ cửa hai lần, bên trong truyền đến giọng nói của Cao Trạch: “Mời vào.” Diêu Châu đẩy cửa bước vào.

  Cao Trạch ngồi ở một bên giường lớn trên ghế, Diêu Châu đi tới, đứng ở giường lớn bên kia.

  “Sau khi tôi rời đi thì chuyện gì xảy ra?” Diêu Châu hỏi.

  Cao Trạch nhìn Lance trên giường, xoa xoa mặt, giọng khàn đến đáng sợ nói: “Lance trong răng giấu thứ gì đó, ngay từ đầu đã chuẩn bị tự sát. Mặc dù chúng tôi cảnh giác với anh ta, nhưng anh ta phản kháng rất lợi hại.”

  --Cảm giác ra tay với người mình yêu là loại cảm nhận như thế nào?

  Cao Trạch không nhớ nổi trận chiến trong nhà kho. Đó là ba phút rưỡi dài nhất và đau đớn nhất trong cuộc đời anh ta.

  Cho đến khi đánh Lance bất tỉnh, anh ta mới quỳ xuống, run rẩy ôm lấy người đã ngã xuống, muốn hôn lên mặt đối phương, nhưng tất cả những gì anh ta hôn chỉ là vết máu đang dần nguội đi.

  Dư ảnh của mặt trời lặn đang lặn ngoài cửa sổ, khiến phòng ngủ càng tối hơn.

  Sau một hồi im lặng, Diêu Châu nói: “ Đem pheromone thu lại để tôi xem thử.”

  Vì các tuyến của Lance bị pheromone của Cao Trạch cưỡng chế tiếp thu nên để duy trì sự ổn định của các tuyến của anh ta, Cao Trạch đã tỏa ra pheromone để trấn an.

  Cao Trạch sửng sốt một lát, sau đó đứng dậy khỏi ghế: “Không được, quá mạo hiểm.”

  Diêu Châu là một Alpha hệ chữa trị, hắn có thể dùng nó để chữa trị cho bản thân. Tuy nhiên, nếu khả năng này được sử dụng trên một Alpha khác, pheromone không tương thích giữa hai người có thể dẫn đến hậu quả rất nguy hiểm, đặc biệt là đối với Diêu Châu, thương tổn còn lớn hơn.

  Ánh mắt Diêu Châu rơi vào trên bờ vai và cánh tay được băng bó của Lance.

  Kỹ năng chiến đấu của Cao Trạch là đứng đầu, anh ta tránh được tất cả các điểm quan trọng trên cơ thể Lance, nhưng vẫn làm bị thương người như thế này. có thể tưởng tượng cuộc đối đầu đó tàn khốc đến mức nào.

  ”Nếu cậu có biện pháp tốt hơn.” Diêu Châu bình tĩnh nói.

  Cao Trạch cau mày, nắm chặt nắm tay.

  Vết thương trên người Lance đều do Jasmine chữa trị, băng vải mịn màng và chắc chắn, vết thương trên tay Cao Trạch rõ ràng là được băng bó bằng qua loa, máu bắt đầu chảy ra khi anh ta nắm chặt tay.

  Diêu Châu không cho anh ta thời gian do dự, ra lệnh: “Thu hồi pheromone, xuống lầu nghỉ ngơi một lát.”

  Lance đeo trên vai chính là cái chết của gia đình mình, cho dù Diêu Châu có chữa khỏi vết thương cho anh ta, muốn giữ người lại thì phải phụ thuộc vào Cao Trạch.

  Lúc này khi Diêu Châu muốn dùng hết khả năng của mình, Diêu Châu cần sự phối hợp của Lance.

  Trong vòng ba ngày, hắn muốn người đàn ông đang nằm trên giường sắp chết đứng dậy một lần nữa và xuất hiện trước mặt mọi người vẫn tao nhã, khéo đưa đẩy thành thạo như trước.

  Cao Trạch không nói gì nữa, trong phòng mùi kim loại nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

  Cao Trạch đi ngang qua Diêu Châu, vỗ vỗ vai Diêu Châu. Còn có nhiều điều chưa nói ra, sau đó Cao Trạch mới mở cửa đi ra ngoài.

  Ở tầng dưới, Lâm Ân đang giúp Jasmine dọn dẹp, vết máu chảy ra cơ bản đã được lau sạch.

  Cao Trạch đi đến phòng khách, khàn giọng nói với bọn họ: “Đừng làm nữa, đợi ngày mai người hầu đến làm.”

  Lâm Ân trước đây cùng Cao Trạch gặp mặt không nhiều và chỉ có ấn tượng hời hợt về anh ta.

  Trong số các cấp phó của Diêu Châu, sự lạnh lùng của Cao Trạch và sự dịu dàng của Lance luôn tạo thành sự tương phản rõ rệt, khiến Lâm Ân cảm thấy Cao Trạch không dễ gần. Lâm Ân chưa bao giờ nhìn thấy Alpha này với vẻ ngoài hốc hác như vậy.

  Lâm Ân không khỏi đoán xem tình hình của Lance ở tầng trên có thể tệ hơn Cao Trạch hay không.

  Có lẽ bởi vì vẻ mặt do dự quá rõ ràng, Jasmine ở một bên nói với cậu: “Yên tâm, vừa rồi hai người này đánh nhau.”

  Câu này không trả lời được câu hỏi nào mà càng khiến Lâm Ân bối rối hơn.

  Jasmine đi tới trước mặt Cao Trạch, cô đã đoán được Diêu Châu ở trên lầu chữa thương cho Lance, thế là nói: “Tôi đi lên chờ, đề phòng.”

  Lâm Ân cố tình tránh đi lúc bọn họ nói chuyện, để tránh nghe những điều mà lẽ ra cậu không nên nghe.

  Cậu để cây lau nhà trong tay vào góc, Jasmine lên lầu, Cao Trạch ngồi trên ghế sofa, còn Lâm Ân thì đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

  Một hai phút sau, Cao Trạch đại khái là đã biết Lâm Ân tránh né, gọi tên cậu nói: “ ngồi đi, uống nước không?”

  Lâm Ân quay lại và lịch sự trả lời: “Không, cảm ơn.”

  Hai người có chút ngượng ngùng im lặng một lúc, cho đến khi Cao Trạch lên tiếng lần nữa.

  ”Vừa rồi tôi cùng Lance đánh nhau, làm hắn bị thương.” Anh ta nói với Lâm Ân.

  Đây là lần đầu tiên hôm nay Lâm Ân được nghe chi tiết về vụ việc. Cậu sửng sốt vài giây, không biết có nên hỏi hay không, cho đến khi Cao Trạch tiếp tục giải thích với cậu: “Diêu Châu đang chữa trị cho Lance trên lầu.”

  Lâm Ân sau đó xác nhận rằng Cao Trạch sẵn sàng tiếp tục trò chuyện với cậu, vì vậy cậu ngập ngừng hỏi: “Tại sao anh và Lance...lại đánh nhau?”

  Cao Trạch chống khuỷu tay lên chân và cúi đầu, đây không phải là tư thế thả lỏng.

  Anh ta không nhìn Lâm Ân, chậm rãi nói: “Tôi đã giết cha mẹ của Lance hơn mười năm trước, nhưng tha cho anh ta và em gái anh ta. Lance đã ẩn náu trong thành phố ngầm nhiều năm để trả thù cho gia đình mình. “

  Lượng thông tin chứa đựng trong lời nói này lớn đến mức Lâm Ân bị sốc và không nói nên lời. Mãi đến lúc này, cậu mới kết nối các loại sự kiện phát sinh ngày hôm nay, mới nhận ra Bạch Trăn đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.

  Cao Trạch vẫn giữ nguyên tư thế ngồi khom lưng, tuy lời nói rất ngắn gọn nhưng Lâm Ân có thể cảm nhận được nỗi đau sâu sắc.

  Nó được dung sức khắc trên cơ thể người đàn ông này bằng hết con dao này đến con dao khác.

  Cậu bước đến chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Cao Trạch rồi ngồi xuống, động tác nhẹ nhàng đến nỗi chiếc ghế sofa da gần như không phát ra âm thanh.

  Sau đó cậu cẩn thận hỏi: “Anh và Lance... là người yêu à?”

  Cao Trạch cười nhẹ, sau đó trầm mặc, phải mất một hai phút mới nói: “Tôi có tình cảm đơn phương với anh ấy.”

  Lâm Ân không thể hỏi thêm câu nào nữa.

Cậu không thể tưởng tượng được nếu những lời Cao Trạch nói là thật, làm thế nào để dung hòa được mối hận thù giết cha mẹ này.

Cuối cùng cậu chỉ có thể hỏi thăm tình trạng của Lam Tư: “Lance có sao không?”

  Cao Trạch còn chưa kịp phản ứng, một luồng khí tức cực kỳ hung hãn và cường đại, như thể có một cơn sóng lớn ập đến, lập tức cuốn bay mọi thứ và bao trùm toàn bộ tòa nhà.

  Mùi hương sâu lắng này quen thuộc với Lâm Ân nhưng nó nồng hơn bình thường hàng chục lần. Nếu không phải tự mình trải qua, Lâm Ân sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng chỉ riêng việc tỏa ra pheromone lại có thể có tính áp đảo như vậy.

  Lâm Ân đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cảm thấy sau gáy đau nhức, đau đến mức cậu gần như muốn hét lên.

  Cậu chưa bao giờ đau đến mức không thể thở được, toàn thân bắt đầu co giật và run rẩy.

  Cao Trạch nhìn thấy Lâm Ân dị thường, lập tức lao tới trấn áp cậu.

  Cổ áo sơ mi của Lâm Ân bị hở, vòng cổ màu xanh sapphire đột nhiên chuyển sang màu đen đậm do đột ngột hít phải quá nhiều pheromone. Cao Trạch dung sức giật chiếc vòng ném xuống đất, Lâm Ân nhất thời không thể bình tĩnh lại vì bị kích thích quá mức, vẫn còn đang run rẩy.

  Sau vài giây phát ra ngắn gọn và mạnh mẽ, mùi thơm của cây bách đột nhiên lắng xuống.

  Khoảng mười phút sau, có tiếng bước chân đi xuống cầu thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.