Sau nửa ngày học trên lớp, cậu tham gia một hoạt động tập thể khác, khi tan học trời vẫn còn sáng. Lâm Ân không trở lại khách sạn sau khi tan học, vệ sĩ đã đưa cậu trở về nhà ở thành phố ngầm.
Sau gần một tháng, cậu trở lại căn biệt thự ở lưng chừng núi, ngoại trừ mùa thu đang đến gần, cây cỏ không tươi tốt như lần trước, còn lại không có gì khác lạ. Lâm Ân bước vào sân trước, thấy cửa đang mở, một số công nhân đang chuyển đồ đạc lên lầu.
Dì Anh, người đã phục cậu khi cậu ở khách sạn, lễ phép nói với cậu: “Tiểu thiếu gia, phòng làm việc của cậu chuẩn bị xong, có muốn lên xem một chút không?”
Trên đường về nhà, Lâm Ân cứ nghĩ về bức ảnh, nghe những gì dì Anh nói, cậu không hề nể nang lên lầu xem.
Diêu Châu đã dành căn phòng có ánh sáng tốt nhất để cậu sử dụng làm thư phòng. Khi Lâm Ân đến tầng hai, các công nhân đã đặt đồ đạc xuống và chuẩn bị rời đi, Lâm Ân đi ngang qua họ và khi mở cửa phòng làm việc, tay cậu hơi run.
Căn phòng hướng nam nhiều ánh sáng, đồ đạc đều mới mua, trên bức tường trắng đối diện với bàn làm việc, tác của mẹ Lâm Ân được treo trong phòng.
Mặc dù cậu đã xem bức ảnh này một cách cẩn thận từ vài tuần trước, nhưng sự phấn khích và kinh ngạc mà thấy khi nhìn thấy nó ngày hôm nay vẫn như cũ.
Lâm Ân đóng cửa ngay khi bước vào phòng làm việc và ở đó mình hơn một giờ mà không ra ngoài.
Trong lúc này, trợ lý của Diêu Châu gọi điện về nhà, dì Anh giải thích tình hình của Lâm Ân qua điện thoại, sau đó hỏi đầu dây bên kia: “Có nên mời thiếu gia ra ngoài không?”
Người trợ lý hỏi ý kiến của Diêu Châu, sau đó trả lời dì Anh: “Diêu tiên sinh nói không cần, cậu ấy sẽ ở lại bao lâu tùy ý.”
Không khó đoán được suy nghĩ của Lâm Ân, một đứa con ngoài giá thú không bao giờ được gia đình họ Lâm đón nhận, đột nhiên lại nhận được tác phẩm cuối cùng của mẹ ruột, điều này có ý nghĩa quá lớn đối với cậu và cậu cần thời gian để tiêu hóa cảm xúc của mình.
Diệu Châu nói rằng không ai được làm phiền Lâm Ân, vì vậy mà dì Anh vẫn không lên tầng hai.
Cho đến khi gần đến giờ ăn tối, nghe thấy tiếng bước chân từ phía bên kia cầu thang, là Lâm Ân đang đi xuống.
Cậu thay bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, mắt hơi đỏ, chắc là đã khóc trong phòng làm việc.
Dì Anh là người nhạy bén, chỉ giả vờ như nhìn không thấy gì, vẫn cười nói với cậu: “Thiếu gia tới vừa lúc, món cuối cùng vừa mới được bưng lên.”
Dì Anh không phải là người hầu ăn ở, Diêu Châu chỉ thuê vào ban ngày, và rời đi sau bữa tối.
Lâm Ân quay đầu nhìn bàn ăn, trên đó có hai món thịt và một món chay.
Dì Anh đột nhiên như đã đoán được câu hỏi của cậu, lập tức giải thích: “Buổi tối Diêu tiên sinh không về ăn cơm, thiếu gia ăn một mình.”
Lâm Ân gật đầu, im lặng một lúc rồi hỏi dì, “Tôi có thể dùng nguyên liệu trong tủ lạnh không? Tôi... muốn nấu canh...”
Dì Anh không ngờ cậu lại đưa ra yêu cầu như vậy, nên sửng sốt, sau đó nói: “Thiếu gia muốn canh gì tôi cũng sẽ nấu, sao có thể phiền cậu tự làm.”
Lâm Ân nói “không cần”, sau đó dừng lại trước khi kể toàn bộ câu chuyện,cậu là muốn nấu canh cho Diêu Châu.
Lâm Ân từ nhỏ đã không được sống trong nhung lụa, thậm chí còn không được phép đến tòa nhà chính khi sống trong dinh thự của Lâm gia. Đôi khi cậu sẽ tự nấu vài bữa ăn đơn giản trong căn bếp ở tầng bên.
Bởi vì Kì Ân Mỹ rất thích nấu ăn khi cô còn sống, Lâm Ân mười tuổi đã không còn mẹ bên cạnh làm bạn, cậu vẫn luôn nhớ hương vị này. Sau một thời gian dài, canh cậu nấu cũng có chút hương vị.
Nghe cậu nói xong, dì Anh không hỏi thêm nữa, nói với cậu rằng trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu, muốn gì cũng có, tùy ý dùng.
Dì Anh thu dọn đồ đạc và rời đi sau khi hết giờ, Lâm Ân không vội ăn cơm mà đi kiểm tra nguyên liệu dự trữ trước đó. Mặc dù cậu và Diêu Châu đã kết hôn được một tuần, nhưng họ vẫn chưa ăn cùng bàn, Lâm Ân không biết khẩu vị của Diêu Châu như thế nào, cuối cùng quyết định làm một phần canh bồ câu tùng nhung.
-
Diêu Châu có một buổi xã giao vào tối hôm đó và khi hắn về đến nhà thì đã rất muộn. Sau khi vào cửa, thấy bếp vẫn sáng nên người đàn ông theo ánh đèn bước tới.
Diêu Châu bước đi hoàn toàn không có tiếng động, và Lâm Ân, người đang làm bài tập trên máy tính đã hoảng sợ.
Nhìn thấy Diêu Châu xuất hiện, Lâm Ân đột nhiên từ ghế đứng lên, “Anh, anh đã trở lại.”
”Sao còn chưa ngủ. “ Diêu Chu hỏi.
Lâm Ân nhìn lên đồng hồ trên tường, đã mười một giờ. Cậu không nói những lời mềm mại và tâng bốc đó, và đi thẳng vào vấn đề, “...Tôi nấu canh, anh có muốn uống nó không?”
Diêu Châu nghe nói khẽ mày: “Dì không nấu cơm cho cậu ăn à?”
Lâm Ân biết hắn hiểu nhầm, liền nhanh chóng giải thích, “Dì ấy có làm. Đây là canh tôi tự nấu...muốn cho anh nếm thử.”
Câu cuối cùng “Tôi muốn cho anh nếm thử”, Lâm Ân nói rất nhỏ và không tự nhiên.
Diêu Châu giờ đã hiểu Lâm Ân giờ này cậu vẫn còn trong bếp là vì muốn chính mình nấu ăn cho hắn.
Diêu Châu chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu cậu chờ cửa, chứ đừng nói đến việc yêu cầu cậu làm bất kỳ việc nhà nào. Chuyện làm canh khá là ngoài ý muốn, nhưng Diêu Châu lúc này cũng không hỏi nhiều, kéo ghế ăn ngồi xuống, nói: “Canh gì? Tôi đi ăn thử.”
Lâm Ân từ trong nồi múc ra một bát canh vàng óng, đặt xuống trước mạt Diêu Châu.
“Súp chim bồ câu, ninh trên lửa nhỏ.”
Sau bữa tối, Lâm Ân ở trong bếp, một bên cùng bạn học thảo luận bài tập, một bên trông chừng nồi canh.
Cậu không biết Diêu Châu sẽ nghĩ thế nào về việc cậu tự mình xuống bếp. Đưa ra quyết định cuối cùng, Lâm ÂN dường như không phải là loại người sẽ làm hài lòng bạn đời của mình, chưa kể họ không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, và một số tương tác thông thường giữa bạn đời chắc chắn sẽ khiến mỗi người người trong số họ cảm thấy khó xử.
Nhưng sau khi dành quá nhiều thời gian cho việc một mình trong phòng làm việc chiều nay, Lâm Ân dần dần hiểu ra một điều.
Cho đến tận bây giờ, Diêu Châu vẫn giữ lời hứa của mình, ít nhất mọi thứ hắn hứa với Lâm Ân đều đã được thực hiện sau khi kết hôn. Việc học của Lâm Ân không bị gián đoạn, và bức tranh của Kì Ân Mỹ cũng được giao cho Lâm Ân.
Lâm Ân đã lớn như vậy rồi, gặp được rất nhiều người không giữ chữ tín, vì vậy cậu muốn thử tin tưởng Diêu Châu nhiều hơn. Cuối cùng, cậu vẫn còn một số chuyện phải nhờ đến Diêu Châu điều tra.
Lâm Ân không biết nhiều về tiến lui trong các mối quan hệ, và cậu cũng sẽ không học cách làm nũng, bởi vì vậy cậu chỉ có thể bày tỏ thái độ của mình theo cách này.
Diêu Châu đại khái cũng đoán được ý tứ trong lời nói của cậu, bưng bát lên ăn gần hết bát canh bồ câu cậu đưa tới, đặt bát xuống nói: “Canh ngon.”
Nói xong, ngả người ra sau ghế nhìn Lâm Ân đang ngồi đối diện với chiếc bàn dài. Ánh đèn huỳnh quang của máy tính xách tay phản chiếu khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, Diêu Châu hỏi cậu: “Ngày mai còn nấu canh không?”
Lâm Ân sửng sốt một chút, sau đó đối mặt với Alpha hơi mỉm cười nói: “Ngày mai sẽ có.”
-
Có lẽ nhờ một bát canh mà đêm đầu tiên ở nhà mới không khó khăn như Lâm Ân nghĩ.
Diêu Châu đi tắm trước khi đi ngủ, hắn muốn Lâm Ân tắm chung nhưng cậu không đồng ý, Diêu Châu cũng không ép cậu.
Khi Diêu Châu quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, Lâm Ân nhìn thấy những vết lõm trên người hắn qua ánh đèn nhẹ nhàng của phòng ngủ.
Trên vai trái, cánh tay và thắt lưng đều có vết dao và vết đạn, có thể thấy nó đã mấy năm rồi, có vẻ như lúc đó không được chăm sóc chu đáo.
Diêu Châu với mái tóc ướt đi đến tủ quần áo, hắn không né tránh Lâm Ân mà cởi áo tắm ra và bắt đầu thay đồ ngủ.
Không hề đề phòng, Lâm Ân nhìn thấy một thân cường tráng của nam nhân, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn lại, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghĩ đến những vết thương kia
Mặc dù hai người đã có vài hành vi thân mật trong khách sạn, nhưng lúc đó đèn tắt đã tắt và Lâm Ân cũng đang ở trong trạng thái hỗn loạn nên cậu không có thời gian để nhận ra điều gì khác lạ ở Diêu Châu. Đêm nay nhìn lại, vết lõm có hình dạng khác nhau, không khó tưởng tượng mức độ nguy hiểm của vết thương.
Lâm Ân chưa bao giờ nhìn thấy một người có nhiều vết sẹo trên cơ thể như vậy, và không khỏi cảm thấy đau thay hắn.
Diêu Châu mặc quần áo vào, đi tới bên giường ngồi xuống, hỏi thăm: “Ngày mai có tiết sao?”
Lâm Ân lảng tránh ánh mắt, nói: “Ừ, buổi sáng có tiết.”
Bây giờ đã mười hai giờ, Lâm Ân hiếm khi đi ngủ muộn như vậy, không biết sáng mai sẽ dạy nổi không.
Khi Diêu Châu tắt đèn và Lâm Ân cũng nằm xuống. Phòng ngủ chìm trong bóng tối, Lâm Ân an an tĩnh tĩnh mà nằm một bên giường lớn, cẩn thận ôm lấy góc chăn, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.
Lúc đầu Diệu Châu không nói gì, qua vài phút, vươn tay kéo cậu đến bên cạnh mình.
Lâm Ân vẫn đang đeo vòng cổ, và tin tức tố còn lại vẫn đang tiếp tục phát huy. Diêu Châu sờ lên gáy cậu, kéo vòng cổ xuống, ném lên tủ đầu giường, nói với cậu: “Từ nay về sau đi tắm, đi ngủ không cần đeo.”
Vòng cổ này được chế tạo đặc biệt, sử dụng lâu dài sẽ có tác dụng đối với sự phục hồi của các tuyến, nhưng bây giờ Diêu Châu không có ý định cho Lâm Ân biết sự thật.
Lâm Ân được ôm trong vòng tay của hắn, đầu của cậu di, như thể đang gật đầu.
Diêu Châu tự nhận hắn là một người không hiểu được sự ấm áp, nhưng khi Lâm Ân xuất hiện trong cuộc đời hắn, dấu vết để lại rất nhạt, nhưng hắn lại không cảm thấy phiền chán.
Hắn không buông ra mà cùng Lâm Ân, ngược lại tiếp tục ôm người vào lòng nói: “Tối mai tôi trở về ăn cơm.