CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN SA HY
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~*~~~
Sau đó, lúc hồi tưởng lại nụ hôn kia Tô Trản không nhịn được mà đưa tay lên che mặt.
... Môi của Từ Gia Diễn rất mềm, rất nóng, cách hôn cũng rất... ừ... Nhiệt tình, không hề hợp với hình tượng cao lãnh cấm dục thường ngày của anh chút nào.
...
Từ Gia Diễn để cô đứng sát cửa, cúi đầu cọ chóp mũi của cô, từng chút từng chút một, đôi môi anh cong lên, hơi thở nhàn nhạt quét qua khuôn mặt cô nhưng lại chậm chạp không hôn lên.
Tô Trản nhắm hai mắt, ngước đầu, mượn ánh trăng yếu ớt cuốn lại đôi mi dài, tận lực chờ người đối diện cho cô một nụ hôn sâu sắc.
... Nụ hôn đâu rồi? Vẫn không có...
Lông mi khẽ run nhẹ, Tô Trản muốn mở mắt nhìn. Một giây tiếp, Từ Gia Diễn nghiêng đầu, một lần nữa hôn lên đôi môi cô. Cho đến khi cái ót của cô va phải cánh cửa, anh đưa tay ngăn cản rồi giữ ót cô, tay kia nắm cằm cô nâng lên, khiến khuôn mặt cô ngước lên là vừa vặn để anh hôn xuống.
Anh đè môi của cô chà xát rồi ngậm môi cô, rất chậm chạp mà liếm lên, giây tiếp lại dùng lực mút vào.
Tiếng than nhẹ phát ra từ môi cô. Cô không có nhiều kinh nghiệm nên rất nhanh đã bị người ta khống chế, trong lòng nhẹ nhàng run rấy, chân sau mềm nhũn sắp đứng không vững nữa rồi.
Cả người Tô Trản dần dần trượt xuống dưới. Thấy vậy, Từ Gia Diễn đưa cánh tay đang giữ ót cô di chuyển đến eo rồi ôm lại. Một tay ôm eo cô, một tay nắm cằm, anh dùng sức nâng cô lên, Tô Trản vừa vặn bị anh ôm vào trong ngực.
Hai người kín kẽ đứng cùng một chỗ, tư thế mập mờ vô cùng bốc hỏa.
Từ Gia Diễn đang ngậm đôi môi của cô thì nhẹ nhàng dời đi, rất ung dung lại không vội vã mà điều khiển tiết tấu. Tô Trản hút một ngụm khí, hai tay nắm chặt phần áo nơi lồng ngực anh. Anh buông cánh tay đang nắm càm cô di chuyển tới trên ngực rồi xuống dưới eo, vững vàng nhấn lên, khẽ mút miệng cô.
“Nhớ kĩ, đây mới gọi là hôn môi.”
Hai tai cô bỗng chốc đỏ rực, rồi lại nghĩ đến mấy lần ôm anh trước kia, thật sự chẳng dùng phương pháp gì mà chỉ gặm, rồi cắn lên môi anh. Giờ nghĩ lại thật mất thể diện mà.
Cô đứng trong lồng ngực anh, cánh tay chọt chọt mấy cái rồi tức giận nói: “Lúc trước em hôn anh rất vất vả, mà anh lại còn không chịu phối hợp nữa chứ!”
Từ Gia Diễn cúi đầu nhìn, một lần nữa hôn lên đôi môi cô, lúc này anh thật sự dùng sức. Nhẹ nhàng cắn lên, sức lực dần dần tăng lên, môi Tô Trản bị anh hôn đến đau đớn, nức nở đẩy anh ra.. Ai ngờ anh không buông ra mà lại dùng sức hôn sâu hơn, cho đến lúc cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Hồi lâu anh mới buông cô ra, tay đặt trên cánh cửa, cúi đầu chống lại ánh mắt cô, thanh âm trầm thấp vang lên: ” Ừ, hiện tại anh đang phối hợp đó thôi. Em cũng nên tận lực chứ?”
... Tô Trản cảm thấy chân cô chắc không đứng thẳng được nữa..
Trước khi cú điện thoại vang lên hai người đang thân mật khó thể tách ra. Cho đến khi điện thoại trong túi quần Từ Gia Diễn reo lên, Tô Trản ôm cổ anh rồi đá một cái, “Anh có điện thoại.”
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, một cái tay chống cánh cửa, một cái tay cúi đầu tìm điện thoại.
Là Mạnh Thần gọi.
“Ừ?”
Cô bị anh ôm vào trong ngực, cúi đầu.
” Lát nữa tôi online sau.” Anh vừa nói chuyện với Mạnh Thần, vừa kéo phần tóc mái của cô ra sau tai, sau đó, vành tai Tô Trản bị anh nắm lại.
Tô Trản run rẩy một cái rồi cố gắng cúi đầu xuống
Anh để điện thoại vào túi quần, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi kéo ra sau tai, tiếc nuối nói: “Anh phải đi họp. Hôm nay, trước tiên như vậy được rồi chứ?”
Anh còn muốn thế nào nữa chứ?
Tô Trản đưa tay ôm eo anh, “Em đứng đây với anh.”
Chẳng qua, cuối cùng cô lại ngồi trên đùi anh, nhìn anh họp.
Đầu tiên Tô Trản ngồi trên đùi anh một hồi, sau đó thì hôn anh, một lúc lại sờ sờ, một chút ích lợi nào cũng không bỏ quên. Từ Gia Diễn sợ cô ồn ào quấn anh khiến anh phân tâm nên trực tiếp ôm cô đến trên giường.
“Em ngồi đây một lát đi, anh phải họp. Nghe lời biết không?”
Tô Trản buồn bực gật đầu, rồi mở máy lên blog.
Bên tai đều là thanh âm bình thản của anh.
“Trận bán kết tiếp theo đội kia phải tham gia một trận đấu quốc tế... Vậy thì thế nào? Ừ?”
Vậy thì thế nào? Ừ?
Tô Trản cảm thấy mình giống như bị một thứ vô hình mê hoặc mất nên luôn thấy nên làm chút gì. Vừa định leo xuống đi hôn anh một cái thì anh xoay đầu lại, giống như đã nhìn thấu ý định của cô mà ném ra một ánh mắt cảnh cáo.
Tô Trản lùi lại, đi lên giường.
Ôi, thật nhàm chán mà...
Mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, ba mươi phút trôi qua... Anh vẫn đang họp...
Đại Minh: “Thời điểm SWEAR đoạt cúp, đội trưởng SWEAR đứng trên đài nhận thưởng nói một câu, SWEAR sẽ thay thế TED trở thành chiến đội hạng nhất trong nước.”
Mạnh Thần: “Haha, chũng chỉ là năm tên nhóc.. Năm Pot cầm về hàng loạt cúp vô địch thế giới, năm tên này chắc vẫn còn mặc tã nhỉ? Một lần được mời thi đấu không biết mấy tên nhóc kia vênh váo thế nào rồi? Không được, trận đấu lần này tôi phải thu thập bọn chúng một trận mới được.”
A Ken: “Còn nhớ năm ngoái bọn họ đoạt cúp, Bình luận viên Ty liền đăng một bài lên blog.”
Ca Bảo: “Cậu nói Ty sao? Nhớ chứ, năm đó tất cả mọi người đang ăn mừng năm tên đó có được thành tựu, Ty đã tạt cho bọn nó một chậu nước lạnh còn gì..”
Ty là bình luận viên nổi tiếng trong eSport, cũng là nam bình luận viên duy nhất có quan hệ với Pot, nhiều lần Pot đi thi đấu đều mời Ty... Anh ta nói chuyện vừa thẳng thắn mà lại sảng khoái, đối với ai cũng lạnh nhạt, hai người Pot với Ty thế mà lại hợp nhau.
Cái ngày mà mọi người đang chìm trong vui sướng khi SWEAR đoạt cúp, Ty đăng tải lên một bài viết, mà nội dung đại khái chính là nhằm vào đứa nhóc đứng trên đài nhận thưởng nói câu sẽ thay thế TED kia. Lại thêm câu hy vọng đám nhóc mới mười sáu tuổi này đem lần đoạt cúp lần này là trận mở đầu chứ không phải điểm cuối cùng, tự tin nhưng không được kiêu ngạo, cái loại tính cách này thì mấy người còn trẻ tuổi không nên có. Mấy đứa nhóc ở độ tuổi này nhận được một khoản tiền thưởng kếch xù đến vậy mà chỉ nhìn chăm chăm vào nó, muốn có được số tiền lớn hơn thì sẽ rất nhanh mất đi mục tiêu phấn đấu. Cũng hy vọng bọn họ đừng quên trái tim mình thuở đầu, hơn nữa còn nhấn mạnh thêm, chỉ cần Pot còn ở thì TED vẫn là chiến đội hạng nhất, sự thật này sẽ không thể thay đổi được.
Đại Minh: “Tôi dám nói thật, eSport nhiều bình luận viên đến thế nhưng tôi chỉ phục mỗi Ty, người này có thể khiến mọi người say mê, mà chỉ có mình tôi tỉnh được.”
Mạnh Thần: “Chẳng qua quan hệ của hắn với lão đại khá tốt, nếu là người khác chắc cũng chẳng thèm nói một câu đâu. Với lại, lão đại đã đứng ở vị trí này suốt mười năm thì mấy đứa trẻ ranh kia sao đủ sức dao động chứ?”
Từ Gia Diễn vẫn không lên tiếng mà chỉ ngồi xoa nhẹ ấn đường đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, tôi mệt rồi, xuống đây.”
Mọi người:...
Đại Minh: “Không phải chứ, sao hôm nay lão đại nghỉ sớm vậy?”
Mạnh Thần: “Đúng vậy, trước đây nếu không đến hai, ba giờ lão đại cũng không logout?”
Egg: “Lão đại... Anh vẫn còn online chứ?”
Từ Gia Diễn đang muốn thoát khỏi trò chơi lại quay trở về: ” Còn.”
Egg: “Lão đại, em muốn tự mình nói xin lỗi chị Tô Trản.”
Tô Trản nghe tên mình, chợt giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn sang, Từ Gia Diễn đang rút tai nghe, nhàn nhạt nói: ” Ừ, được.”
Egg: “Vậy anh xem em khi nào đi là hợp?”
Từ Gia Diễn liếc mắt nhìn cô, nói: “Chờ đến trận đấu sau đi. Trận đấu tiếp theo em ấy đi cùng chúng ta.”
Mọi người: “???”
“Tôi logout đây.”
Mọi người: “Tình huống gì thế này... Lão đại đi thi đấu thật sự mang theo con gái sao!”
Sau đó, microphone đã bị người khác cắt đứt.
Từ Gia Diễn đi đến mép giường rồi cúi đầu nhìn Tô Trản yên ổn nằm trên giường. Cô giương mắt nhìn anh vui vẻ nói: “Trận thi đấu tiếp theo anh mang em đi thật hả?”
Anh cúi người xuống, “Không phải em muốn đi cùng sao?”
“Muốn chứ.! Nhưng em sợ sẽ làm phiền anh...”
Anh nói: “Không phiền đâu. Chỉ sợ lúc đó không có thời gian để ý em thì em lại khóc.. ”
“Làm sao lại thế được!” Cô ngồi dậy, cánh tay đạt lên cổ anh: “Em đảm bảo sẽ không gây phiền toái cho anh đâu.”
Từ Gia Diễn cong cong khóe miệng, xoa đầu cô. Trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng ở quán rượu tối nay, anh dùng sức vỗ hai cái.
Tô Trản không hiểu, ngẩn ngơ nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Môi anh mím chặt thành một đường thẳng: “Sau này không được tùy tiện để người ta sờ đầu, biết không?”
Tô Trản cò chưa kịp phản ứng lại, ngẩn người ngồi trên giường, cánh tay treo vẫn treo trên cổ anh. Từ Gia Diễn khom người xuống để cô ôm, hai tay chống bên người cô.
“...”
Anh nhắc nhở cô: “Tống Bách Ngôn.”
Tô Trản lúc này mới kịp hiểu ra, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Em làm sao biết được lúc đó anh ta sẽ xoa đầu em chứ!”
Anh hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý.
Tô Trản: “Ôi, anh đang ghen sao?”
Anh không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Tô Trản: “Anh ghen thật?”
Anh vốn không nghĩ hai người sẽ tiến triển nhanh như thế, trận đấu cũng sắp tới rồi. Trận đấu này không chỉ liên quan đến nghề nghiệp của anh và đội viên trong TED, mà còn có cả nhũng người yêu thích eSport đều đang đợi giấc mộng suốt mười năm này sẽ hoàn mỹ hạ màn.
Bây giờ anh cũng không còn tâm tư để ý Tô Trản, lại sợ lúc này hai người tốt đẹp như vậy. Lỡ lúc đó không để ý cô thì cô lại nghĩ bậy..
Từ Gia Diễn kéo tay cô xuống.” Anh đi tắm, em cũng nên đi về ngủ đi.”
Tô Trản méo miệng, Từ Gia Diễn đã cầm áo quần đi vào phòng tắm.
Tô Trản leo xuống giường đuổi theo, đập cửa phòng tắm, rất không hài lòng hỏi: “Có phải anh ghen không? Anh ghen đúng không?”
Anh cầm áo lót bỏ lên vai, bắt đắc dĩ cười “Điều này qua trọng lắm sao?”
Tô Trản gật đầu, hai ánh mắt chân thành nhìn anh.
Từ Gia Diễn kéo cánh tay đang đạp cửa kia của cô ra, lạnh nhạt nói:
“Được rồi, anh ăn giấm, em hài lòng chưa?”
“...”
...
Ngày thứ hai vừa vặn là ngày cuối cùng trong năm của dương lịch.
Tô Trản gửi cho anh một tin nhắn “Anh về nhà ăn Tết hả?”
Anh rất nhanh trả lời cô: “Không về.”
Trong lòng cô vui vẻ nhắn tiếp: “Vậy buổi tối chúng ta ăn gì?”
Hồi lâu, anh trả lời hai chữ: “Tùy em.”
Thật khỏe.
Lời ít ý nhiều.
Vì vậy cô kiên định nhắn.”Vậy thì ăn anh.”
Lúc đó Từ Gia Diễn đang thảo luận với Mạnh Thần về trận bán kết vào mấy ngày sau. Ý kiến ở những trình đọ khá nhau sẽ khác nhau, hai người nói chuyện cũng không quá vui vẻ. Anh quay đầu nhìn điện thoại, màn hình sáng lên.
“Vậy em ăn đi.”
Thật là kiên định, lại phù hợp cá tính háo sắc của cô.
Hắn cầm điện thoại di động lên, người dựa trên sô pha, một tay xoa tóc, một tay nhắn tin trả lời cô.
” Ừ, lúc đó em đừng khóc là được.”