Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 49: Chương 49




CHUYỂN NGỮ: RÙA

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Nửa năm sau khi Tô Trản đến Singapore, rất say mê học bắn tên.

Lục Diệp Minh quyết định tìm cho cô một huấn luyện viên. Là một đội viên đã ra khỏi đội tuyển quốc gia Singapore, bề ngoài rất sáng sủa, người cũng cao, một đôi chân dài mảnh giống như gậy trúc, tên cũng rất nữ tính, gọi là Tiếu Hàn. Tô Trản ở Singapore không có bạn bè, ngoại trừ Lục Diệp Minh và Tạ Hi thỉnh thoảng đến thăm cô ra, Tiếu Hàn cũng được tính là một người.

Ngay từ đầu Tạ Hi còn không hiểu, Lục Diệp Minh thích Tô Trản như vậy sao còn tìm cho cô một người con trai làm bạn bên cạnh, không sợ hai người bọn họ lâu ngày sinh tình sao. Về sau mới hiểu ra, Tiếu Hàn kia hóa ra so với người bình thường thực sự không giống nhau.

Trình độ kia, cùng với bề ngoài đẹp đẽ không giống với loại người đê tiện.

Tiếu Hàn có lẽ lúc trước có quan hệ với một người bạn gái, nhưng cuối cùng một lần trong thế vận hội Olympic, anh ta đoạt giải quán quân, tuyên bố sẽ nghỉ thi đấu. Sau đó bạn gái bỏ chạy, lại còn là chạy theo một vị đại gia.

Sau lần đó, thái độ của anh ta với con gái luôn là thù địch, lúc Lục Diệp Minh tới tìm anh ta, vừa nghe thấy đối phương là con gái thì “ rầm” một cái anh ta đã đóng cửa lại, trực tiếp đẩy anh ra ngoài. Cũng mặc kệ tình bạn bao nhiêu năm giữa mình với Lục Diệp Minh, một câu chặt đứt đường “Đánh chết lão tử cũng không dạy con gái.”

Lục Diệp Minh tìm anh ta hai lần, anh ta đều không gặp, bất kể trả bao nhiêu tiền cũng không quan tâm, thái độ cứng rắn như tảng đá ở trên vách núi vậy.

Cuối cùng trong một lần ngoài ý muốn, anh ta nhìn thấy Tô Trản.

Hôm đó anh ta bị Lục Diệp Minh lừa đến Starbucks, dùng uy quyền chèn ép anh ta, anh đã nhìn thấy cô gái kia.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, anh ta đã bị thu hút.

Không phải là sự hấp dẫn của phụ nữ với đàn ông, mà là sự hấp dẫn của đồng loại, anh cảm thấy cô với anh ta giống nhau.

Trên người cô gái kia tràn đầy hơi thở huyền bí, cô ấy không nói nhiều lắm, không cười nhiều, với cái gì cũng đều không thấy hứng thú, chỉ có lúc bắn tên, trong chốc lát khuôn mặt, ánh mắt của cô mới dao động. Cô so với những người con gái khác có thể nói là xinh đẹp, mặt mộc không trang điểm nhưng lại xinh đẹp khiến người khác không dời mắt được.

Đối với Tiếu Hàn, có xinh đẹp hay không anh ta đều không quan tâm, ngược lại diện mạo của Tô Trản còn thua nhiều lắm. Bạn gái cũ của anh chính là một cô gái xinh đẹp, anh tin tưởng câu nói con gái xinh đẹp chính là mối nguy, nhưng trên người Tô Trản lại có một loại khí chất đặc biệt, vô tình thu hút anh.

Vì vậy anh hỏi cô: “ Vì sao lại thích bắn tên?”

Lúc đầu Tô Trản không lên tiếng, Tiếu Hàn cũng không hi vọng nhiều rằng từ trong miệng cô có thể nghe được đáp án, bởi vì bắn tên mặc dù chỉ là một môn vận động nhưng đối với anh mà nói, đó chính là nghệ thuật, là linh hồn thật sự của anh, thực sự hiểu được ý nghĩa của bắn tên thì trên trận thi đấu mới có thể phát huy được hết tài năng.

Không biết tại sao, hôm đó ở Starbucks vô cùng ầm ĩ, bên tai lúc nào cũng ong ong âm thanh, cô gái ấy cứ như vậy ngồi yên ngồi ở đó, cúi thấp đầu suy nghĩ.

Rất lâu sau, Tô Trản ngước mắt lên, lông mi dày hơi run, cô hời hợt nói:

“Con người phải giữ được tư tưởng như lúc ban đầu mới có thể không đi lệch hướng.”

Tiếu Hàn sững sờ.”

“Nếu như ngay từ đầu kéo dây cung không tốt thì sẽ không bắn trúng bia, cho nên, ngay từ đầu không thể sai, sai sẽ không có cách nào quay đầu lại, đại khái là đạo lý này.”

Cô thì thầm nói nhỏ, hoàn toàn không để ý xem bọn họ nghe có hiểu hay không, giống như chỉ nói cho chính mình nghe.

Trên bàn chỉ có một mình Lục Duy Minh không hiểu, ngắt lời nói: “ Nghe không hiểu. Em là một nhà văn, có cả một kho đạo lí, lại còn áp lên cả cái môn bắn tên này. Có thể nói dễ hiểu hơn không?”

Tiếu Hàn lườm anh một cái: “ Không hiểu thì đừng nói chen vào, cái này cậu nghe không hiểu đâu.”

Tiếu Hàn đương nhiên hiểu được ý mà Tô Trản nói, cảm thấy thật hứng thú.

Về sau khi nghĩ lại, anh cũng không hiểu có phải trong chớp mắt đó mình có bị làm sao không, chỉ cảm thấy khi nhìn cô thì cũng giống như thấy bản thân mình năm đó, tư tưởng cũng như vậy, vừa nói đi liền đi.

“Thứ sáu mỗi tuần gặp ở câu lạc bộ.”

Câu lạc bộ mà Tiếu Hàn nói chính là câu lạc bộ bắn tên duy nhất ở Singapore mở ra cho vận động viên, thứ sáu mỗi tuần, Tiếu Hàn cũng sẽ đến đó.

Sau đó, Tiếu Hàn lập tức ân hận không thôi.

Cô gái này kĩ thuật kém quá thì không nói. Sức lực thì yếu đến nỗi kéo dây cung cũng không nhúc nhích, thế mà còn sám dạy anh một đạo lí lớn như vậy?

Quả nhiên lí luận và thực tế không hề giống nhau.

Tiếu Hàn nhéo cánh tay cô một cái, rồi vỗ mạnh một cái “bụp”, Tô Trản đau nhưng chỉ nhíu mày, ngược lại Lục Diệp Minh đứng bên cạnh nhìn mà lo lắng: “Cậu nhẹ tay một chút. Người ta là con gái. Không phải đồng đội của cậu.”

Tiếu Hàn thực sự là một người rất tài giỏi, nhưng trong lúc bắn tên, anh nghiêm túc với công việc này, trực tiếp quay sang lườm Lục Diệp Minh một cái: “Cậu dạy?”

Lục Diệp Minh rụt cổ lại, không nói lời nào.

Tiếu Hàn một lần nữa chú ý tới kiến thức cơ bản của Tô Trản, bắt đầu từ đứng tấn.

Anh lấy lại cung tên, thả ở trên ghế, đi vòng quanh Tô Trản một vòng, kéo cái cằm nói: “Đứng trung bình tấn thử một chút xem.”

Tô Trản ngoan ngoãn làm theo.

Nhẹ nhàng ngã xuống.

Một chút sức lực cũng không có.

Tiếu Hàn không hài lòng, cau mày lại, dùng chân đẩy chân cô ra, dùng sức đá một cái: “Bước rộng chân ra.”

Lại cầm tay cô đặt ở bên hông, dùng sức vỗ một cái: “Chống đỡ.”

Cuối cùng vỗ vỗ lưng cô: “Thẳng lên.”

Nói xong Tiếu Hàn có chút không hài lòng nói: “Người sao lại yếu như vậy? Một chút sức lực cũng không có, thân thể căn bản là quá yếu, cần rèn luyện nhiều.”

Nửa năm nay, thân thể Tô Trản quả thực rất yếu.

Cô thường buông thả bản thân mình, điều này Lục Diệp Minh không thể quản được cô.

Về sau, dưới sự huấn luyện cao độ của Tiếu Hàn, việc bắn tên đã được luyện thành như vậy.

Kéo dây cung, thả cung, trúng bia đều rất được nhưng cơ thể vẫn yếu một cách thảm hại. Tiếu Hàn nói với Lục Diệp Minh không chỉ một lần, là cô quá khép kín.

Lục Diệp Minh không biết làm sao, chỉ có thể lắc đầu: “Điều tớ hối hận duy nhất chỉ có một, đó là đã dẫn cô ấy tới Singgapore.”

Tiếu Hàn không hiểu lí do là gì, nhưng từ trước tới nay anh không phải là người nhiều chuyện, tâm tư của Lục Diệp Minh với Tô Trản anh hiểu rõ mười mươi, anh không phải kẻ ngu. Đại khái cũng thật sự thương cô, về sau khi dạy cô, anh cũng tương đối đau đầu.

Biết rõ Tô Trản ở đây không có bạn bè, mỗi tuần ngoài bắn tên anh cũng sẽ rủ cô ra ngoài hai lần, mời cô đi ăn cơm hay đưa cô đi tiếp xúc với những thứ mới mẻ, nhưng dường như cô bé này không hứng thú với những thứ kia. Nhưng cô rất lễ phép, không hề tỏ ra rằng mình không thích mà chỉ nhẹ nhàng lễ phép mỉm cười, nói lời cảm ơn chân thành với anh.

Cũng may cô chưa khép kín hoàn toàn, người khác đối xử tốt với cô, cô đều ghi nhớ trong lòng, sau đó từ việc không đáng kể cũng nói cảm ơn.

Ví dụ như lúc Tiếu Hàn du lịch ở một thị trấn nhỏ ở Đan Mạch đi ngang qua một cánh đồng lúa vàng tươi, anh chụp được, dùng điện thoại gửi cho cô.

Đến lúc anh đến trạm tiếp theo sẽ nhận được tin nhắn cảm ơn của Tô Trản “ Cảm ơn, tôi rất thích.”

Trong biểu hiện của cô luôn luôn mang theo sự xa cách và lạnh nhạt.

Nhưng Tiếu Hàn không quan tâm đến việc cỏn con này, anh là một người rất nghĩa khí, đã coi cô là bạn bè thì sẽ không buông tha, vẫn luôn dùng chính cách của mình mong cô có thể vui vẻ một chút.

Có lần lúc ở Myanma, anh vẫn không quên gửi cho Tô Trản một tin nhắn, đề nghị cô thử đến Myanma du lịch.

Tô Trản: “?”

Anh trốn trong bụi cỏ nhắn tin cho cô: “Lúc viên đạn sượt qua cổ tôi, không ngờ rằng như có kì tích khiến tôi nhớ ra một thẻ ngân hàng bên trong còn có mười đồng đã quên từ lâu.”

Tô Trản: “ Vậy anh còn nhớ mật mã không?”

Tiếu Hàn: “ …”

Vì muốn cô cô vui vẻ, thỉnh thoảng Tiếu Hàn sẽ kể cho cô những câu chuyện cười ngắn, tuyệt đối không có thể loại màu sắc gì, anh vẫn nghĩ rằng nam và nữ chỉ dừng lại ở cấp bậc lễ nghĩa, anh rất thích cô gái này nhưng không phải là là loại tình cảm đó, điều này anh biết rõ.

Trogn mắt anh Tô Trản hẳn cũng là người thuần khiết không bị nhiễm bẩn, nhưng không ngờ về sau có một lần khi ở nhà cô, không cẩn thận mở văn bản của cô ra, bỗng nhiên thấy cô miêu tả chuyện giường chiếu một cách nhiệt tình không chút cố kị khiến anh sợ đến rớt cả cằm, nhìn một lúc lâu vẫn không thể khép lại.

Không thể nghi ngờ, phong cách viết văn của cô cũng rất tốt, dùng từ hoàn toàn chính xác, nhìn xem, với những việc trên, cho thấy kinh nghiệm của cô tương đối phong phú.

Tô Trản dường như không để ý việc anh sẽ thấy được nội dung kia, dựa vào khung cửa sổ bình tĩnh uống cà phê.

Tiếu Hàn lúng túng đứng lên, nói sang chuyện khác: “Uống cà phê không tốt cho cơ thể. Cô mất ngủ nên uống ít thôi.”

Cô không thèm để ý, nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục uống, uống xong lại cầm điếu thuốc bên cạnh lên hút.

Hai người ở chung với nhau lâu, Tiếu Hàn có phần hiểu được tính tình và thói quen sinh hoạt của cô, hút thuốc say rượu thức đêm mất ngủ, cơ thể sao mà không yếu cho được?

Anh có chút tức giận nói: “Nghệ sĩ các cô có phải đầu óc đều không bình thường? Thích ra vẻ u buồn?”

Cô yên lặng hút thuốc, làm cho gian phòng không khí ngột ngạt. Vốn dĩ căn phòng đẫ bừa bộn, cô cũng không thu dọn, quần áo vứt lung tung. Cô giúp việc mỗi tuần sẽ đến thu dọn một lần, cô ngoại trừ viết bản thảo ra, còn lại chỉ biết hút thuốc uống rượu.

Tiếu Hàn là một người đàn ông còn không chịu được cô như vậy, nhiều lần nhịn không nổi mà giúp cô thu dọn sạch sẽ, không quá hai ngày lại đâu vào đó, Tiếu Hàn bùng nổ: “Cô mỗi ngày đều như vậy không thấy khó chịu sao? Cô cứ như thế này còn có người đàn ông nào dám lấy cô?”

Cô cũng chẳng cần.

Không cần ai lấy cô.

Không phải Tô Trản không thích sạch sẽ, mỗi ngày cô tắm hai lần, quần áo cũng sẽ giặt. Chỉ là cô không thích gian phòng của mình nhìn qua thấy gọn gàng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, chẳng phải cô cũng lớn lên dưới ánh sáng mặt trời đó sao, không nên dùng những biểu hiện giả dối để che giấu mình, những lộn xộn này, trong lòng giống như nặng trĩu cái gì đó, không phải trống rỗng cũng không tịch mịch.

Tất cả mọi người cảm thấy cô thay đổi.

Nhưng cô lại cho rằng, một chút cô cũng không thay đổi.

Cô còn sáng tác, chưa bao giờ dừng lại.

Cô còn hút thuốc, còn uống rượu, còn mất ngủ, còn đi du lịch, vẫn tin chúa Jesus, cô vẫn có thể đọc kinh thánh không sai một chữ, vẫn chưa mất phương hướng, vẫn tin tưởng yêu, vẫn phóng túng, trên đường có đàn ông bề ngoài đẹp một chút, cô vẫn nhìn lén một cái.

Chỉ có điều, cô vẫn luôn thở dài trong lòng.

Không đẹp bằng anh.

Không đẹp bằng anh.

Đều không đẹp bằng anh.

Anh là ai chứ?

Cô mơ hồ, cố hết sức không cho mình suy nghĩ, dù sao cũng không phải anh, ai cũng không phải anh.

Lục Diệp Minh nói, cô đang tra tấn chính mình.

Anh sẽ dốc sức nỗ lực, dốc sức dốc sức ở bên cạnh cô, cố gắng xóa đi cảm giác không tồn tại. Có thể cô không nhìn thấy, từ trước đến giờ cô đều không nhìn thấy, cô vĩnh viễn sống trong thế giới của chính mình, giống như đang suy nghĩ về một người, lại giống như không nhìn thấy bất cứ ai.

Cô không biết, cũng có lúc anh tức giận, cũng có lúc anh muốn phát cáu.

“Anh không bao giờ quan tâm em nữa.” Lục Diệp Minh nổi giận đùng đùng. “Quan tâm em sống hay chết, quan tâm em muốn ở cùng với ai, em chính là không bỏ được, quay về tìm anh ta đi.”

Tô Trản không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.

Anh đạp của đi ra.

Ngày hôm sau may có Tạ Hi tới thăm, Tạ Hi lại khuyên: “Cô cứ tiếp tục xuống dốc như vậy, Lục tổng muốn phát điên rồi.”

“Anh ta tại sao lại điên? Anh ta cũng thất tình sao?”

Tạ Hi: “ … Anh ấy liên tục thất tình, cô không biết sao?”

“ Không có ai tốt với cô hơn Lục tổng.”

“ Sao anh biết.”

“Tôi có mắt, tôi nhìn thấy.”

“ Đó là vì anh chưa nhìn thấy anh ấy.”

“ Cô từng viết một câu, cô có nhớ không?”

“…”

“Bụi quay về với bụi, đất quay về với đất, từ bỏ những gì đã qua, để người ở lại được giải thoát.”

Tô Trản: “ Đó là câu bên trong kinh thánh.”

Tạ Hi: “ Giống nhau cả thôi. Cậu coi anh ấy như đã chết không được sao?”

Bụi về với bụi, đất về với đất.

Từ bỏ những gì đã qua, để người ở lại được giải thoát.

Mà đứng dưới ánh mặt trời ta đã thấy tất cả, là vô nghĩa theo đuổi một cơn gió.

Tất cả đều như có hi vọng.

Năm đó của chúng ta, giống như một tiếng thở dài.

Đến Singapore một năm, Tô trản quyết định rời đi.

Trước khi đi, cô nói lời tạm biệt với Tiếu Hàn, Tiếu Hàn cảm thấy kinh ngạc: “Không luyện bắn tên nữa sao?”

Tô Trản thản nhiên nói: Mỗi tuần sẽ báo cáo thành tích một lần với anh.”

Tiếu Hàn cười: “Nếu đã bắt đầu luyện thì sẽ không muốn buông tay, mũi tên đã bắn ra sẽ không thể quay lại, nhưng con người không như thế, nếu như cô muốn quay lại, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại, nơi đây chính là quê hương thứ hai của cô.”

Cô dường như đã sắp quên.

Cô còn có quê hương.



Thoáng một cái, bốn năm, cô phiêu bạt các nơi trên thế giới, lang thang khắp bốn phương, không Internet, không tin tức, cũng không ai nhìn thấy cô.

Cô đã đi rất nhiều quốc gia.

Myanmar, Somalia, Scotland, Xu-đăng, Nam Phi, Cộng hoà Ghi-nê…

Cô đã trải qua rất nhiều.

Ngủ gật trong rừng cây ở Myanmar, xem bọn lính chiến đấu đẫm máu, khói thuốc súng tràn ngập, xác chết khắp đồng.

Như Tiếu Hàn nói, trong tích tắc lúc viên đạn sượt qua cổ mình, cô không nhớ đến bây giờ cô đã gửi trong ngân hàng bao nhiêu.

Cô muốn gặp anh.

Chỉ muốn thấy anh từ xa một lần.

Vài đêm cuối ở cộng hòa Ghi-nê, cô trằn trọc, trong lòng bất an, khó mà đi vào giấc ngủ nổi.

Lúc cô vừa bước chân xuống mảnh đất này, trái tim bỗng nhiên nặng trĩu.

Giống như, tất cả cuối cùng cũng kết thúc.

Có lẽ, cuối cùng gió cũng thổi qua cuốn hết đi.

Cho chính mình một đường lui, có thể giữ lại cho mình một mạng.

Nghĩ lại vẫn không có nơi nào tốt để đi.

Vậy trở lại gặp anh thôi.

Một lần mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.