CHUYỂN NGỮ: JUN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Bầu trời đầy sao trải dài đến mặt biển, bị màn đêm nặng nề đè xuống.
Dưới ánh trăng trắng ngần, bóng dáng thon dài của Từ Gia Diễn dựa vào cửa xe, sống lưng khẽ cong lại, kẹp lấy một điếu thuốc trên đầu ngón tay, đã cháy hết một nửa. Trong làn sương khói lượn lờ, xung quanh chân anh đầy những tàn thuốc.
Dường như anh đã chờ đợi rất lâu rồi.
Trong nháy mắt Tô Trản đã nhìn thấy anh, thần sắc bình thản, cái tay đang đưa lên xoa cổ đột nhiên dừng lại, ở giữa bóng đêm mờ nhạt, ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung.
Anh hướng nhìn về trong mắt cô, ánh mắt thâm trầm mà lạnh lùng, ở đuôi mắt mang theo một chút vô lại khó thể phát hiện, lại dễ dàng gợi ra những chuyện cũ.
Cô hướng nhìn về ánh mắt anh, lãnh đạm mà bình tĩnh, trong đôi mắt lộ ra một chút hoạt bát, lại nhìn thấy ánh mắt người đối diện càng thâm trầm, càng nghiêm nghị hơn.
Ai cũng không phá vỡ sự im lặng đó.
Một hồi lâu, Tô Trản dời mắt đi trước, đè chặt chìa khóa xe trong tay, dừng lại trước một chiếc Audi màu trắng đậu ven đường, đi vòng qua đầu xe. Lúc chui vào ghế lái thì ngừng lại xoa mạnh lên mặt, nhìn vào kính chiếu hậu rồi khởi động xe rời đi.
Đêm khuya yên tĩnh, đường phố xe cộ thưa thớt, gần như đã không còn người..
Tô Trản lái xe, đâu vào đấy chạy những đường uốn lượn trên đường phố yên tĩnh, trong kính chiếu hậu, liên tục có một chiếc xe giữ khoảng cách không xa không gần với cô. Cô lườm một cái, chân phải chậm rãi hạ thấp xuống, tăng tốc.
Anh cũng tăng tốc, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách như cũ.
Cô giảm tốc độ, anh cũng chậm lại.
Hai người bắt đầu cuộc rượt đuổi bằng xe trên con phố hẹp này- –
Cho đến khi Tô Trản đã sắp chạy đến cổng khu nhà, cô đánh tay lái một vòng về bên phải, xe lách ngay vào một đường mòn, hai bên đường mọc đầy những cây lùm xùm che ngập trời, xe ngừng lại dưới một tàng cây, lá cây rậm rạp quét đến tận mui xe.
Tô Trản đạp thắng dừng lại, hạ cửa sổ xe, lấy ra một điếu thuốc châm lên.
Cô chờ một lát, hình ảnh phản chiếu trong kính chiếu hậu một mảnh yên tĩnh, cô bước xuống xe, mơ hồ có thể nhìn thấy, ánh đèn xe từ bên ngoài yên lặng tạt vào bụi cỏ, im lặng bất động.
Anh không có rẽ vào.
Dường như còn đang chờ gì đó.
Tô Trản uốn khóe miệng, cười, không để ý nữa, dựa vào cửa xe tiếp tục châm lên điếu thuốc thứ hai.
Lại chờ một lát nữa, di động của Tô Trản vang lên.
Cô khom lưng chui đầu vào cửa sổ, lấy điện thoại từ trong xe, một lần nữa dựa lên cửa xe, tiếp điện thoại:
“Lục tổng.”
Ngay sau âm thanh đó, từ ngã rẽ đột nhiên phát ra tiếng khởi động xe, ánh đèn chiếu vào lùm cây đột nhiên biến đổi, một giây sau đó, đầu xe đen đã xuất hiện nơi đầu đường. Cô dựa theo hướng của âm thanh nhìn sang, trong bóng tối đèn xe chói loá chiếu vào mắt cô.
Một lần nhấn ga, trong chớp mắt chiếc xe kia đã dừng lại ngay bên cạnh cô.
Ở Tô Trản còn chưa nghe rõ Lục Diệp Minh đang nói gì trong điện thoại, cô chỉ nghe thấy “Rầm – -” một tiếng, cửa xe bị đóng lại, còn người thì đã đi đến cạnh cô, trong hình ảnh mà cô muốn nhìn thấy nhất.
Áo sơ mi quần tây, mười phần cấm dục.
Đêm tối đem anh phủ kín, năm tháng cũng không che lấp được gương mặt anh, vẫn đẹp trai đến mức kiến người ta giận sôi máu.
Tô Trản ngửa đầu nhìn anh, gương mặt anh cuối cùng cũng có một chút thay đổi, không lạnh lùng như hồi ở Nhã Giang kia, không giống vẻ mặt âm thầm chịu đựng như ở công ty, không trào phúng như lúc ở trong xe.
Khác những điểm nào, cô còn chưa kịp thấy rõ.
Từ Gia Diễn trực tiếp giật lấy di động của cô ném vào trong xe, đẩy cô tựa lên cửa xe, cúi người hôn cô…
Di động bị anh ở trên ghế lái, âm thanh trong ống nghe đều là tiếng “ALO?? ALO… – -” của Lục Diệp Minh vang dội trong màn đêm yên tĩnh.
Có lẽ là anh thấy khó chịu, vừa hôn cô vừa cầm lại điện thoại, không kiên nhẫn thêm chút nào, ngắt máy.
Tô Trản run rẩy chớp mắt.
Một giây sau, điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay rơi xuống – –
Đốm lửa lập loè nơi đầu điếu thuốc lụi dần, cuối cùng tan thành một luồng tro bụi, bị gió đêm thổi lên, bay tứ tán khắp nơi.
Đã bao lâu rồi?
Hở?
Thời gian trôi qua đã bao lâu – –
Ba năm lẻ một trăm hai mươi lăm ngày.
Một nghìn hai trăm ba mươi chín ngày.
Hai vạn chín nghìn bảy trăm ba mươi sáu tiếng đồng hồ.
Lưng Tô Trản dán lên cửa xe, không nhúc nhích.
Từ Gia Diễn đầu tiên là nhẹ nhàng ngậm môi cô, chậm rãi hôn mấy cái, Tô Trản đẩy anh ra, sức lực quá yếu, bị anh mạnh mẽ ấn lại trên cửa xe.
Cô tức giận, lại dùng tay chống đỡ lên lồng ngực anh – –
Anh nắm hai tay cô rồi lại bắt chéo ra phía sau lưng, nặng nề đè ép cô, cúi đầu thêm xuống, dùng sức mút lấy môi cô.
Mỗi một cái, đều mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước kia, còn dùng lực, tựa như muốn phá huỷ cô, lưỡi khuấy động ở trong miệng cô, Tô Trản vẫn không lên tiếng, lẳng lặng ngắm nhìn anh.
Hai người dán vào nhau quá sát, chóp mũi hai bên cọ vào nhau, kia hai cặp mắt đen láy tràn trề lửa giận đều cháy lên.
Ai cũng không muốn chịu thua.
Ai cũng không muốn phải cúi đầu.
Trời đột nhiên trở gió, ánh trăng cũng bị mây phủ chập chờn, tựa như đang vì bọn họ gào thét.
Gió thổi qua xung quanh hai người.
Mái tóc ngắn của Tô Trản tóc ngắn bị thổi lên từng lớp, từng lớp một, lộn xộn không chịu được.
Từ Gia Diễn nâng một cánh tay lên, vuốt từ trên đỉnh đầu cô xuống, giữ lấy sau ót cô, vuốt đầu tóc đang rối loạn lại vào nếp.
Người đan ông bá đạo này, cho dù là phương diện nào cũng đều bá đạo, tính cách lại cực kỳ xấu, trong bất cứ chuyện gì cũng thích nắm giữ tuyệt đối quyền điều khiển,loại chuyện hôn sâu nhỏ nhặt này, anh thích mở to mắt, khống chế tâm lý của đối phương.
Tô Trản không trả lời.
Từ Gia Diễn càng thêm dùng sức hôn cô, anh cúi đầu hôn tai rồi xuống cổ, cố ý cọ xát, ở bên tai thổi vào, anh đang bức cô – –
Trái tim Tô Trản run lên, đến hai hàng mi cũng run run.
Anh rất nhanh đã phát giác, dán lên lỗ tai cô, cuối cùng nói ra một câu đầu tiên, giọng nói khàn khàn giống như lúc trước, dụ dỗ:
“Ngoan ngoãn nhượng bộ đi, nghe theo anh…”
Tô Trản cứng người không nói lời nào, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
“Không.”
“Vậy em muốn chống lại anh.” Từ Gia Diễn cắn một cái lên môi cô.
“… Không.”
Ai cũng không muốn chịu thua trước.
Ấm áp trên môi rời đi, hai người kéo giãn khoảng cách, trong mắt anh chứa những tâm tinh không tên, tựa như muốn cô nuốt hết, đầu tiên là một khoảng trầm mặc, dần dần, trong ánh mắt anh còn chất chứa một chút tức giận: “Tô Trản, tình cảm trong mắt em là trò đùa sao?”
Gió ngừng thổi, cây cối ngừng lay động, ánh sáng không chập chờn nữa, tất cả mọi thứ dường như cũng an tĩnh lại.
Âm thanh của anh trong đêm tối lại càng rõ ràng hơn, cứ như từ khoảng thời gian kia truyền đến.
“Hay là em thật sự dùng tôi để trả thù cha tôi?”
Tô Trản mạnh mẽ quay ngoắt lại nhìn anh, trong đôi mắt kia đều sự khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Từ Gia Diễn trào phúng cong khóe miệng xuống, “Bị tôi nói trúng rồi à?”
“Anh biết từ lúc nào?”
Anh thành thật đáp lại, “Sau khi em đi được nửa năm.”
Cô dường như vừa ngộ ra được cái gì đó, “Vậy ngày hôm đó có phải là anh không?”
Từ Gia Diễn bình tĩnh nhìn cô, “Có liên quan sao?”
Gió lại cuồn cuộn thổi lên, phối hợp với cây cối xung quanh đang giương nanh múa vuốt, đem lời nói của cô nuốt chửng.
Nhớ tới Tô Hạm, vẻ mặt Tô Trản lúc nào cũng khổ sở, lầm bầm nói: “Anh không biết đâu, nhìn Tiểu Hạm im lặng không nói như thế, nhưng thật ra con bé rất dễ dỗ, dù cho từng làm chuyện gì có lỗi với nó, chỉ cần dỗ nó hai câu, mua cho nó cái váy, cũng có thể làm con bé vui vẻ cả buổi. Lúc trước nó từng xin em học đại học ở gần nhà, em đã do dự rất lâu, nhưng vẫn ích kỷ lựa chọn trường Thanh Đại tốt nhất, đi Bắc Tầm, mỗi lần di chuyển là hơn một ngàn km. Em từ Bắc Tầm mang về vài cái váy cho nó, dụ dỗ nó đôi câu, mặc dù trên mặt nó không biểu hiện, cũng không nói, nhưng em biết rõ nó cũng không giận em, nó còn nói với người khác, nói nó rất thương em.”
Cô thống khổ khó đè nén cảm xúc.
Anh kìm nén thật chắt, cố hết sức không để mình nhìn thấy bi thương, sợ còn kéo tâm trạng cô càng xuống dốc.
Cô như sa vào trong hồi ức, đã rất rất rất lâu cô không nhớ tới Tiểu Hạm, gương mặt đó lại trở nên rõ ràng hơn, nụ cười kia tươi sáng như hoa mới nở.
“Trước khi Tiểu Hạm gặp chuyện không may mấy ngày, bố em đã gọi điện thoại cho bảo em xin nghỉ sớm một chút về nhà một chuyến, ông cảm thấy Tiểu Hạm có gì đó không ổn. Lúc đó em nghĩ, đợi thi xong kỳ thi đó rồi trở về cũng không quá mấy ngày. Kết quả thì ngay sau khi em thi xong, chủ nhiệm lớp mới thông báo ở nhà xảy ra chuyện, em đặt vé máy bay nhanh nhất có thể quay về, hành lý cũng không sắp xếp, trực tiếp đi từ trường học đến sân bay, em đã cố đi rất nhanh rất nhanh, nhưng lúc tới bệnh viện, Tiểu Hạm đã được phủ vải trắn, anh đã từng thấy chưa? Người thân nhất của mình nằm một chỗ, toàn thân lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch.”
“Em không cố ý tiếp cận anh,cũng không biết cha anh là ai. Nhưng chắc chắn là đã bắt đầu thích anh từ lúc xem đoạn video.”
Lúc nói lời này, cuồng phong gào thét bên tai, thổi tung mái tóc ngắn, che khuất nửa gương mặt cô, Từ Gia Diễn duỗi tay đem cô đẩy ra, một tay lọn tóc rối vén ra sau tai, giữ lấu đầy cô kéo lào lồng ngực mình, cúi đầu thương yêu hôn lên đỉnh đầu, thấp giọng nói: “Anh biết rồi.”
Mưa đột nhiên xả xuống, xối xả như trút nước.
Trong nháy mắt, nước tưới xuống ướt hết đầu tóc của cả hai, Từ Gia Diễn ôm cô vào lòng, tay che lên đầu cô, “Mưa rồi, lên xe trước.”
Từ Gia Diễn kéo cô vào xe của mình, Tô Trản không động đậy, anh quay đầu nhìn cô, dưới màn mưa như trút nước, cô gái nhỏ vẻ mặt bình tĩnh nói,
“Anh cũng lên lầu đi, người đều ướt cả rồi.”Một đoạn phiên ngoại ngắn về nam chính
Chuyện của Tô Trản, là Từ Mậu nói cho anh biết, sau khi cô đi được nửa năm.
Giữa hè, một ngày nào đó, dì nhỏ cùng dì lớn trong lúc tám nhảm đã bị Từ Mậu nghe được chuyện, Từ Mậu lúc đó muốn vay tiền anh, nên dùng chuyện này để trao đổi, hắn gọi điện cho Từ Gia Diễn, nói: “Anh, cho em mượn một chút tiền, rồi em sẽ nói cho anh biết một bí mật lớn.”
Nửa năm kia là khoảng thời gian u tối nhất của anh, những cuộc gọi của Từ Mậu điện thoại căn bản anh đều không muốn nghe, chỉ lạnh lùng nói thẳng một câu: “Không có hứng thú.” Rồi cúp.
Cuối cùng Từ Mậu phải nhăn tin sang, “Anh, chuyện này có liên quan đến cô bạn gái nhỏ của anh, em sang nhà anh rồi nói..”
Từ Mậu đến rất nhanh.
Đem sự việc từ đầu đến cuối nói cho anh biết.
Sau đó anh đi tìm Từ Quốc Chương, buổi tối hôm đó hai cha con tranh cãi một trận ầm ĩ, thiếu chút nữa đã động tay động chân, dì nhỏ từ phòng bên cạnh chạy qua khuyên can nhưng không ai chịu nghe cô nói, hai cha con giương cung bạt kiếm, khí thế hung hăng, Từ Quốc Chương hoàn toàn bị chọc tức, sau đó xách một chiếc ghế gỗ đập về phía anh, anh không tránh, tấm lưng rắn chắc nhận trọn một cú đánh, chân ghế hung hăng đâm vào ngang hông anh, đau thấu tận xương tuỷ, mồ hôi lạnh túa ra.
“Tao nhọc nhằn khổ sở nuôi mày lớn đến đó mà bây giờ mày lại muốn động thủ với tao vì một đứa con gái à?!”
Toàn thân anh cứng ngắc, Từ Quốc Chương kia mỗi lần đập xuống lại càng mạnh, mà xương sống của anh vốn đã không tốt, đau đến mức thắt lưng cũng không thẳng lại nổi, có thể anh không hé răng một tiếng nào, cắn chặt răng vừa run rẩy vừa nói: “Đó là một cái mạng, một gia đình, cha bảo con về sau phải đối mặt với cô ấy như thế nào?”
Từ Quốc Chương nói: “Nó đơn giản chỉ là cố ý tiếp cận mày! Chứ còn có tình cảm gì khác?!”
Mặc dù Từ Quốc Chương nói thế, nhưng Từ Gia Diễn cũng không tin, có tình cảm hay không thì chính anh cũng có thể cảm giác được, không tồn tại bất cứ cái gì là trả thù, có thể khi đó anh quả thật có chút giận. Phía sau lưng đau không chịu được, Từ Gia Diễn chỉ có thể cúi thắt lưng, trên người mồ hôi đổ ra như tắm, hai tay chà xát trên đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn Từ Quốc Chương, “Ba, ba hãy xin lỗi người ta đi, nhận sai đi.”
Từ Quốc Chương cứng đờ ngay lúc đó.
Kể từ khi anh vào đội tuyển eSport, tiếng “Ba” này đã rất lâu không gọi.
Hiện giờ nghe thấy lại trong tình huống này.
Từ Quốc Chương đột nhiên tâm liền nguội lạnh, giọng nói thế nhưng đã trầm xuống, “Không cần nữa, người cũng đã không còn …”
Cuối cùng bà nội của Từ Gia Diễn chống gậy hùng hùng hổ hổ đi tới, theo phía sau là dì nhỏ với vẻ mặt sợ hãi.
Bà nội nhà họ Từ là một người tương đối có khí khái, tóc đã trắng như tơ, hòa ái lại hiền lành. Lúc tuổi còn trẻ bà là một nữ binh, sau khi xuất ngũ được phân vào làm việc cho chính phủ, lăn lộn vài chục năm quan trường, đối xử với người khác rất có thứ tự trước sau, tính tình thực sự thanh liêm, ông nội đã sinh bệnh qua đời sớm từ mấy năm trước, bà nội sau khi về hưu sức khoẻ cũng không tốt, mới dời đến một tiểu viện nhỏ nghỉ ngơi ở ngoại thành Bắc Tầm.
Phía trước tiểu viện chính là một ngôi chùa, bà nội sau khi về hưu liền ăn chay niệm phật tụng kinh đã hơn ba mươi năm.
Chuyện này vốn đã bị người trong nhà giấu giếm, không dám cho bà biết, sợ bà biết thì sẽ tức giận không thở nổi, hôm nay dì nhỏ thật sự đã không còn cách giải quyết nào khác, hai cha con đều cứng rắn như vậy, muốn đánh đến đầu rơi máu chảy, ai khuyên ngăn cũng đều vô dụng.
Bà chỉ có thể chạy đi tìm bà nội.
Kết quả bà vừa tiến đến đã xách Từ Quốc Chương lên hung hăng đánh một trận, lại quay sang đỡ cháu trai, đau lòng xem xét tình hình của anh, “Gia Diễn, để bà nội xem một chút, con bị thương chỗ nào?”
Bởi vì mẹ Từ Gia Diễn mất sớm, đứa cháu trai này xem như được bà dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, chính bà một tay nuoi lớn cũng chính bà mới hiểu rõ tính cách của anh. Kiên cường cứng rắn, y hệt tính cách bà năm đó. Lúc trước anh nói không muốn học nữa, muốn chơi game, mặc dù không ủng hộ nhưng không phản đối kịch liệt như những người khác, còn khuyên can Từ Quốc Chương, con cái lớn rồi thì để nó tự quyết định cho bản thân mình đi, không thể cứ ràng buộc tất cả mọi chuyện của nó được.
Từ Quốc Chương lời của người khác không nghe, nhưng lời của mẹ già thì cũng không dám không nghe, nên về sau cũng không quản chuyện linh tinh gì của anh nữa.
Đêm hôm đó, bà nội mang anh về tiểu viện, mời bác sĩ xem vết thương cho anh, lần đó anh bị thương rất nặng, cả nửa tháng không xuống được giường. Bà nội lại tiếp tục muốn đi tìm Từ Quốc Chương liều mạng, thì bị Từ Gia Diễn ngăn cản lại.
Vì vậy, anh ở tiểu viện nửa tháng.
Cảnh vật trong tiểu viện thanh tĩnh và đẹp đẽ, trúc lâm thiền viện, hương khói lượn lờ.
Bà nội không nhiều lời, mỗi ngày đều tụng kinh niệm Phật, chỉ lúc ăn cơm cho người đến gọi anh.
Thức ăn đều là đồ chay rất đơn giản, bà nội sợ anh ăn không quen, cố ý bảo người ta làm nhiều hơn một chút, “Ở vài ngày rồi con trở về đi, đang bệnh phải ăn chút thịt mới bồi bổ lại được.”
Ngày thứ ba, Bà nội mang Từ Gia Diễn đi thắp hương ở ngôi chùa phía trước.
Bà lấy ba nén nhang, đưa cho anh, dùng diêm đốt lên, lại lấy tay quạt tắt lửa, ngọn lửa chợt thành làn khói nghi ngút, anh đứng đối mặt với tượng Phật tổ vái ba vái.
“Hôm nay là sinh nhật của Nhiên Đăng Phật tổ, con có nguyện vọng gì đều có thể nói với ngài.”
Nói thật, anh không mấy tin vào những chuyện này.
“Con không có nguyện vọng gì cả.”
Cũng không biết nên cầu xin cái gì.
Bà nội đã quỳ xuống, thành kính cúi lạy, trong miệng lẩm nhẩm cầu nguyện.
Chờ bà đứng lên, lại nhìn anh một lát, “Thật sự không có sao?”
Trước Định quang đại điện, Từ Gia Diễn cầm ba nén nhang, hỏi bà, “Có linh nghiệm không?”
Bà nói: “Chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp.”
Anh học bộ dáng lúc nãy của bà nội, quỳ xuống, cần ba nén nhang dựng thẳng phía trước, thành kính vái ba cái.
Nhiên Đăng Phật tổ.
Cầu xin người phù hộ cô được bình an.
Sau đó,
Để cô trở về sớm một chút.