Từng Niên Thiếu

Chương 43: Chương 43: Cuộc đời tươi sáng (11)




Hôm nay ít tiết, Tần Xuyên cũng không ở căng-tin, tôi hẹn tới nhà cậu ta, tôi muốn trả lại bộ chìa khóa dự phòng. Dù sao giờ cậu ta cũng đã có Vương Oánh, để một bộ chìa khóa ở chỗ tôi không hợp lý lắm.

Vừa đến cửa, đã nghe tiếng gào thảm thiết của Tần Xuyên vọng ra từ trong phòng, khiến tôi sợ tới mức không kịp gõ cửa, cứ thế cắm chìa vào ổ mà mở, lúc vào mới phát hiện, cậu ta đang tắm cho một con mèo con trong phòng vệ sinh, rõ ràng con mèo đó không hợp tác, tôi tận mắt chứng kiến nó cào Tần Xuyên một phát.

“Mày mà còn giãy giụa tao sẽ hầm mày lên đấy, tin không?” Tần Xuyên gào.

Tôi im lặng vỗ vỗ vai Tần Xuyên, “Làm gì thế?”

“Hả? Đến rồi à? Ái chà, không nhìn thấy à, đang tắm cho tên nhóc này, một con mèo hoang theo tôi về tận cửa, tôi thấy nó đáng thương quá nên nuôi luôn! Kết quả cậu xem, nó giở mặt không nhận người quen! Tắm thôi mà cũng khiến tôi ướt như chuột lột! Nào nào! Còn định cắn tao à?”

“Mèo sợ nước! Cậu đã quên con mèo già trong đại viện của chúng ta ngày xưa rồi à, hể hất nước vào người là nó chạy bán sống bán chết… để tôi cho…”

Tôi giải cứu con mèo ra khỏi chậu nước, tên nhoc này có lẽ cũng đang sợ chết khiếp, người cứng đờ, run lẩy bẩy.

Cũng may tần Xuyên luôn chăm chút cho tóc tai của mình nên trong nhà lúc nào cũng có sẵn máy sấy, tôi quấn nó trong khăn bông, sau đó sấy khô lông cho nó, lúc đó con mèo mới dần dần nới lỏng cảnh giác, ngoan ngoãn nằm trên đầu gối tôi, lim dim nhắm mắt hưởng thụ.

Tần Xuyên đứng bên cạnh nhìn tôi và con mèo bằng vẻ kinh ngạc, “Được đấy Kiều Kiều, nó cũng rất nghe lời.”

“Ngoan mà! Còn cho tôi sờ bụng nữa!” Tôi xoa xoa cái bụng tròn lẳn của con mèo, “Thật đáng yêu, cậu đặt tên cho nó chưa?”

“Cá muối!”

“Cái gì?” Tôi còn tưởng mình nghe nhầm.

“Cá muối ấy!” Tầng Xuyên chỉ chỉ vào hộp cơm trên bàn, “Tối qua ăn cá, thấy món cá muối cũng rất ngon! Thế là tiện thể đặt luôn tên ấy cho nó, vừa ngon vừa dễ nhớ!”

“Cái tên này đặt nghe cũng… tùy tiện quá.” Tôi nhìn Cá Muối với ánh mắt cảm thông, Cá Muối bày tỏ sự bất mãn, meo meo mấy tiếng.

“Rất đặc biệt đấy chứ! Ha, Cá Muối.” Tần Xuyên đón lấy Cá Muối, giơ nó lên cao nhìn nó cười.

“Đúng vậy, nhà cậu cũng có truyền thống đặt tên khá đặt biệt.”

“Cậu có ý gì?” Tần Xuyên trừng mắt lườm tôi.

Cá Muối giãy giụa trong tay Tần Xuyên, tôi cười thản nhiên huýt sáo, Tần Xuyên tức tối ném Cá Muối trả cho tôi, Cá Muối lập tức ngoan ngoãn, tôi vuốt ve nó, nó cuộn tròn người lại như quả bóng lông. Tần Xuyên nằm bò lên lưng ghế tôi ngồi, cười cười vươn tay xoa đầu Cá Muối. Dáng vẻ dịu dàng ấy, hòa lẫn cùng ánh mặt trơi lúc ban chiều, thười khắc này khiến tôi có cảm giác mọi thứ đều vừa đẹp, chỉ tiếc không thể cứ như thế này mà cùng nhau già đi.

“Đúng rồi, cậu vội vàng tới tìm tôi để làm gì?” Tần Xuyên hỏi.

Những giây phút tĩnh lặng đẹp đẽ qua nhanh, tôi khẽ thở dài, rồi móc chùm chìa khóa ra với dáng vẻ không được tự nguyện lắm, đưa cho Tần Xuyên, “Này, trả cho cậu.”

Tần Xuyên nhìn mãi mới nhận ra đó là chìa khóa nhà mình, cậu ta ngẩng đầu lên hỏi: “Làm gì thế?”

“Không phải có hai bộ à? Cậu cầm một bộ, bộ này đưa cho Vương Oánh,để ở chỗ tôi không tiện.” Tôi thản nhiên.

“Không cần, cô ấy chẳng thích tới những chỗ thế này, hơn nữa, về sau tôi thường xuyên phải đi lấy hàng, cậu có trách nhiệm đến cho Cá Muối ăn, cứ để ở chỗ cậu!” Tần Xuyên đút tay vào túi, tựa người vào bàn đứng dậy.

Tôi đành thu đùm chìa khóa về, lòng bỗng trào dâng cảm giác thân thiết ấm áp, những lời phải nín nhịn từ rất lâu cuối cùng cũng thốt ra được: “Này, rốt cuộc cậu thích Vương Oánh từ bao giờ?”

Tần Xuyên ngẩn người, “Chắc là từ hôm cô ấy bảo là bạn gái tôi.”

“Hả? Trước đó hai người chưa có gì?”

“Chưa, nhưng cô ấy đã nói thế rồi, sao tôi có thể phủ nhận được?” Tần Xuyên mỉm cười, “Có điều Vương Oánhrất tốt, thật đấy, mạnh mẽ hơn Dương Trừng của cậu nhiều. Mà nói đi cũng phải nói lại, thế cậu thích Dương Trừng từ bao giờ?”

“Hôm chúng ta từ Thượng Hải về, anh ấy đã chân thành tỏ tình với tôi.”

Nhưng trong lòng tôi, lại nghĩ đến một lời tỏ tình khác, buổi sáng sớm ở Thượng Hải, người nào đó đã nói muốn ở bên tôi, sau đó biến mất không tăm tích.

“Hừ, thế à.” Tần Xuyên gật gật đầu, “Tạ Kiều, nhưng nếu như… nếu như hôm đó chúng ta ở Thượng Hải…”

Tần Xuyên còn chưa nói hết câu, di động của tôi bỗng đổ chuông, đó là một số máy lạ, tôi thờ ơ bấm nút tắt, nhưng số máy đó vẫn cố chấp gọi mãi. Cá muối bị đánh thức, nhảy khỏi người tôi, ưỡn vai vươn người.

Tôi chán nản nghe máy, giọng con gái xa lạ vang lên.

“Cậu là Tạ Kiều?”

“Đúng vậy.”

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Cậu là ai? Có chuyện gì?”

“Chuyện của bạn trai chúng ta, Dương Trừng.”

Tôi chạy ra khỏi nhà Tần Xuyên trong dáng vẻ nhếch nhác, Tần Xuyên hỏi tôi làm sao, nhưng sống chết tôi cũng không chịu nói, tôi thật sự không muốn để cậu ta biết nỗi đau khổ của mình.

Cô gái đó tên Nhậm Tư Vũ, cô ta hẹn gặp tôi ở quán Điêu Khắc Thời Gian gần trường. Ngồi một mình trong góc quán, tôi cũng chẳng biết mình tức giận hay buồn phiền, chỉ thấy trái tim đập rất nhanh, căng thẳng trước tình huống chưa từng gặp bao giờ này. Tình yêu còn chưa đâu vào đâu vậy mà đã gặp đủ mọi vấn đề.

Nhậm Tư Vũ đến đúng như đã hẹn, cô ta rất thời thượng, người lại xinh đẹp, cằm hơi hất lên, nhìn đầy khí thế, nhưng lại túm chặt khăn giấy trong tay, lộ ra sự bối rối, xem chừng cô ta cũng căng thẳng.

Chúng tôi gọi một cốc cà phê kiểu Mĩ và một cốc Capuchino, sau khi im lặng uống hết nửa cốc,cô ta đành lên tiếng trước: “Tôi quen Dương Trừng trước cậu.”

“Ồ, có lẽ vậy, anh ấy biết rất nhiều người.” Tôi gật gật đầu.

“Thế cậu có biết, vì tôi nên anh ấy mới thi vào đại học B không.”

“Ồ!” Tôi nhớ lại Vương Oánh từng nói cho tôi biết vì sao ban đầu Dương Trừng thi vào đại học B, là vì một cô gái mà từ bỏ cả việc ra nước ngoài du học, thì ra cô ấy là Nhậm Tư Vũ.

“Giữa chúng tôi có chút hiểu lầm! Nên cậu mới có thể xen vào được.” Nhậm Tư Vũ trừng mắt.

“Dương Trừng chưa bao giờ nhắc gì về cậu với tôi, tôi chỉ biết, khi chúng tôi đến với nhau, anh ấy độc thân.” Tôi nghiêm túc.

“À, đừng nói những chuyện cao vời vợi ấy, nghe cứ như chuyện chẳng liên quan gì tới mình vậy! Tạ Kiều, cậu có bao giờ nghĩ, hồi ấy vì sao Dương Trừng lại thích cậu không?” Nhậm Tư Vũ cười đầy quỷ dị: “Cậu đẹp? Cậu xuất sắc? Cậu khác người?”

Tôi ngẩn ra, tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi ấy. Tôi đã từng hỏi bản thân mình, cũng từng hỏi Dương Trừng, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói rõ với nhau. Thười gian trôi đi, dường như chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.

Đấy là miếng khuyết bí mật trong quan hệ của chúng tôi, chúng tôi cứ nghĩ thời gian và sự ấm áp có thể lấp đầy, che kín nó, nhưng giờ, khi Nhậm Tư Vũ vạch trần nó ra, nó vẫn là một cái hố sâu trống rỗng.

“Ngày ấy, tôi và Dương Trừng cãi nhau, bởi tôi nghe nói anh ấy đi lại thân thiết với một nữ sinh khoa Trung văn. Tôi rất không vui, nên đã bỏ mặc anh ấy, không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn. Chúng tôi chiến tranh lạnh một thời gian, tôi còn tưởng anh áy sẽ đến dỗ dành tôi, nhưng không, tôi còn chưa kịp định thần anh ấy đã thổ lộ với nữ sinh khoa Trung văn kia rồi…”

Nhậm Tư Vũ cắn môi rất không cam tâm, tôi cảm thấy buồn thay cho cô ấy, nhưng cô ấy lại tỏ vẻ không cần người khác thương hại, lập tức ngẩn cao đầu, kiêu ngạo mà lạnh lùng nói tiếp: “Cậu tưởng nữ sinh đó là cậu à? Ha ha, thật đáng tiếc, đáng tiếc không phải.”

Tôi nghi hoặc nhìn Nhậm Tư Vũ, cô ấy cười đầy ác ý, “Là Thiên Hỉ, Tiếu Thiên Hỉ.”

Tôi cảm thấy chùm ánh sáng màu trắng trong đầu tôi nổ tung, rất nhiều tiểu tiết bị thời gian làm cho mờ nhạt giờ lại hiện ra rõ ràng. Hồi tập quân sự, ánh mắt Dương Trừng chăm chú nhìn về phía chúng tôi, nụ cười của Dương Trừng dành cho Thiên Hỉ sau cánh gà hôm tổng kết, những cuộc điện thoại gọi đến ký túc hẹn ra ngoài ăn cơm vào mỗi buổi chiều… thực ra, những chuyện ấy tôi biết cả, chỉ là cân nhắc lợi hại nên tôi đã chọn cách quên mà thôi.

“Thiên Hỉ từ chối, anh ấy mất mặt, việc anh ấy thích cậu… chỉ là tiện thể, koong chừng còn là vì muốn cọc tức Thiên Hỉ.”

Nhậm Tư Vũ kết thúc câu chuyện của mình, cô ấy khoanh tay ngồi trên sofa, nghiêm túc quan sát phản ứng của tôi, còn tôi lại để cô ấy được như ý nguyện, mặt trắng nhợt, suy sụp.

Thực ra, sau khi kể chuyện người khác xong mới đến thứ mà cô ấy muốn nói, cô ấy đã cho tôi xem tin nhắn giữa mình và Dương Trừng thế nào, kể về bữa tối hôm qua của họ ra sao, thậm chí thể hiện rõ ràng rằng Dương Trừng đã quay về bên cô ấy để tôi biết khó mà rút lui, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì hết. Cô ấy đã đánh một cú chí mạng, căn bản không cần chém chặt thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.