Từng Niên Thiếu

Chương 45: Chương 45: Cuộc đời tươi sáng. (13)




Sau đó tất cả mọi ký ức của tôi đều biến mất, lúc tỉnh lại, tôi, Tần Xuyên, Cá Muối đang nằm ở trên giường. Cá Muối rúc vào lòng tôi, lưng uốn cong thành hình chữ C nhỏ, tôi nằm trong lòng Tần Xuyên, cũng cong thành hình chữ C nhỏ. Có lẽ vì tôi khẽ cựa quậy nên đã đánh thức cậu ta, cậu ta tự nhiên đặt tay lên người tôi, tôi quay lại, chăm chăm nhìn vào gương mặt đang “say ngủ” của Tần Xuyên, sau đó không khách khí cho cậu ta một cái tát.

“Làm gì thế?” Tần Xuyên ôm đầu kêu lên.

“Cậu không biết là từ nhỏ cậu đã không thể giả vờ ngủ à! Lông mi rung rung như cánh bướm đêm ấy!” Tôi phì cười chế nhạo.

“Đó là do tôi sợ khi cậu tỉnh lại thấy tôi sẽ ngượng!” Tần Xuyên nhướng mày, cãi chày cãi cối.

“Ngượng gì?”

“Tối qua uống nhiều nên quên hết rồi à?”

“Chuyện gì?”

“Thôi, cậu quên luôn đi!” Tần Xuyên cố nhịn cười quay mặt đi.

“Nói mau!” Tôi túm chặt áo cậu ta.

“Trên đường về cậu cứ gào lên hát Cùng em đi xem mưa sao băng rơi trên trái đất này.”

“… Sau đó?”

“Rồi gào lên với đèn đường là sao băng rơi rồi, chắp hai tay để cầu nguyện.”

“… Sau đó?”

“Về nhà ôm Cá Muối khóc rống lên, lông của nó bị cậu làm ướt hết cả.”

“… Sau đó?”

“Ép tôi phải hứa nếu tới năm ba mươi tuổi còn không có ai rước cậu, tôi phải lấy cậu.”

“Cút!” Cuối cùng tôi cũng đỏ bừng mặt nổi cáu, “Đừng tưởng tôi uống say rồi thì cậu có thể vu oan giá họa cho tôi!”

“Ai giá họa cho cậu! Rõ ràng tự miệng cậu nói thế!”

“Đòi này cho dù già thành ni cô tôi cũng không lấy cậu!”

“Cậu tưởng tôi thích lấy cậu chắc?”

Chúng tôi ngượng quá hóa giận bắt đầu gây nhau ngay trên giường, Cá Muối bị đánh thức, chán ghét meo một tiếng rồi chui vào giữa hai chúng tôi, cọ cọ người này, dụi dụi người kia. Tần Xuyên đi lấy thức ăn cho mèo cho nó ăn, tức giận ném cho tôi một cái xúc xích, tôi bóc vỏ ăn ngấu nghiến, có lẽ thức ăn cung cấp đường máu cần cho sự vận hành của trí não, bao nhiêu chuyện xảy ra tối qua lập tức ùa về.

Tôi nhớ tôi khóc lóc ướt nhòe cả mạt, Tần Xuyên lấy khăn lau mặt cho tôi, tôi thút thít, kéo tay áo cậu ta, “Tần Xuyên, nếu thật sự không có ai yêu tôi thì làm thế nào?”

“Không đâu.” Tần Xuyên lại lau nước mắt cho tôi.

“Đến bảy, tám mươi tuổi, mọi người đều có con cháu đầy nhà rồi tôi vẫn chẳng ai rước, trở thành một bà cô già cô đơn thì làm thế nào?” Tôi khóc nghe đau lòng hơn.

“Không đâu, có tôi đây mà!” Tần Xuyên nói rất ngắn gọn.

Tôi lật người ngồi dậy, túm chặt cậu ta như vớ được cọng cỏ cứu mạng, “Được, vậy chúng ta ngoắc tay, ba mươi tuổi! Ba mươi tuổi mà tôi vẫn chưa có ai rước, cậu phải lấy tôi.”

Tôi giơ ngón tay nhỏ ra, nhìn Tần Xuyên chăm chăm, Tần Xuyên cũng nhìn tôi, mặt vô thức đỏ rần, sau đó vỗ bộp tay tôi một cái, “Được!”

“Không được! Phải nghéo tay!” Tôi cứ túm chặt không tha.

Tần Xuyên bất lực đành nghéo tay với tôi, tôi hài lòng rơi vào trạng thái say rượu hoàn toàn, ngủ say tít.

Những chuyện đó sau khi nhớ lại khiến tôi đỏ mặt tía tai, tôi nghiêng đầu, len lén liếc Tần Xuyên đang đứng trong bếp, cậu ta đun nước, đang mở hai bát mì tôm, Cá Muối ngồi bên cạnh chầu chực, khiến Tần Xuyên tức tối hét lớn: “Vừa cho ăn rồi còn gì! Cái gì cũng ăn mày không sợ béo thành Tạ Kiều à!”

“Nói cái gì đấy?” Tôi cười quát.

“Còn không mau vào giúp một tay! Không vào là không cho cậu ăn cùng đâu đấy, cho mèo ăn hết!”

Tôi nhảy xuống giường, chạy vào bếp, ôm Cá Muối lên, Tần Xuyên vẫn đang lẩm bẩm cằn nhằn tôi uống say nằm gối đầu lên cánh tay khiến cậu ta ê ẩm, tôi mắt nhắm mắt mở nói lấp liếm, bảo chẳng nhớ gì chuyện tối qua cả, Tần Xuyên tức tới mức gào lên nheo nhéo, còn tôi lại nảy sinh chút suy nghĩ ích kỷ vào buổi sáng ngày hôm ấy.

Tôi nghĩ, nếu hôm nay tôi tròn ba mươi tuổi, thì thật tuyệt.

Tôi chẳng muốn đi học, không muốn gặp bất kỳ người nào biết mình, hoặc biết Dương Trừng.

Tần Xuyên gọi điện thoại cho Đại Long bảo cậu ta để ý tới quầy hàng còn mình thì ở nhà cùng tôi xem Vườn sao băng, tôi thần tượng Châu Du Dân, còn cậu ta lại si mê Đại S.

Cậu ta không khuyên tôi hãy nghĩ thoáng hơn, đạo lý tôi hiểu cả, nhưng nhất thời không muốn nghĩ thoáng, tôi cũng không tin những chuyện như thế này lại có ai đó nghĩ thoáng được ngay. Nỗi đau khổ khi bị phản bội thật ra không phải vì người đó quay lưng bỏ đi, mà là sau khi họ bỏ đi để lại cảm giác bị vứt bỏ giữa thế giới rộng lớn cho người ở lại. Đó là cảm giác cô độc không nơi nương tựa, không chỗ bấu víu, đau lòng và phẫn nộ là chắc chắn, chia tay hay tha thứ đều là chuyện sau này.

Tối hôm ấy Dương Trừng phát hiện ra sự bất thường, anh gửi tin nhắn cho tôi, tôi không trả lời, gọi điện thoại tôi cũng không nghe máy. Ban đầu anh cũng chẳng lo lắng, hơn một tiếng sau lại gọi nhưng tôi vẫn không nghe, dần dần, anh bắt đầu gọi nhiều. Trước khi anh gọi tôi còn bình tĩnh, điềm đạm ngồi nghĩ xem nên chia tay anh thế nào. Nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn với giọng điệu quen thuộc, nghe thấy tiếng chuông di động không ngừng vang lên, nỗi đau đớn cùng ấm ức trong tôi bùng nổ. Tôi không muốn nghe, không muốn nói chuyện với anh chút nào hết, nhưng cũng không muốn tắt máy, ấu trĩ nghĩ rằng làm như vậy để chứng minh tôi vẫn có chút quan trọng đối với anh.

Vì vậy, hơn mười một giờ tối hôm ấy, khi cửa phòng nhà Tần Xuyên bị gõ liên tục, tôi còn tưởng Dương Trừng đến tìm mình.

Tôi hoang mang nhảy xuống giường: “Làm thế nào bây giờ? Cậu ra bảo tôi không có ở đây!”

“Rốt cuộc có muốn tôi cho cậu ta một trận không?” Tần Xuyên siết chặt nắm tay đi ra cửa.

“Đừng! Xin cậu đấy! Cậu cứ nói không biết gì là được!” Tôi kéo Tần Xuyên.

“Thật không hiểu cậu nghĩ gì nữa.” Tần Xuyên nhìn qua mắt mèo, bàn tay đang định mở cửa bỗng dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.