Cây cầu vượt ba tầng màu xám bên cạnh dường như vẽ một thành phố ảo, tất cả mọi người bé xíu như kiến, chỉ có tôi và Tần Xuyên là sống động, có sinh mệnh. Dưới ánh nắng mặt trời, tôi và cậu ta đứng bên nhau. Thời khắc ấy, tôi có cảm giác bản thân như bị trúng tà, trái tim cuồn cuộn, tôi phải dùng hết sức bình sinh, mới có thể đè nén thứ tình cảm đang trào dâng kia xuống.
Về sau nghĩ lại, cuộc sống của chúng tôi trong mùa hè năm ấy giống như được Thượng đế gột rửa sạch, tất cả không còn giống trước kia nữa.
Chị Tần Thiến đã về nhà, cùng với Tần Xuyên. Lần này họ không có khả năng bỏ trốn nữa, bởi bà Tần đang trong tình trạng nguy kịch. Bà cụ cả đời oai phong hùng dũng, lúc ngã bệnh lại vô cùng lặng lẽ. Nghe nói, bà đang làm món mì sợi, còn lẩm bẩm bảo nếu con bé Tạ Kiều ở đây chắc chắn sẽ ngửi thấy mùi thơm mà sán đến ngay. Rơi chiếc đĩa, bà cúi xuống nhặt, thế là ngã gục dưới bếp. Bị đột quỵ, rất nhanh chỉ chưa đến một tuần đã mất. Cô Diêu gọi điện cho Tần Xuyên đang ở “tít Canada xa xôi”, hai tiếng sau cậu ta xuất hiện trong bệnh viện, còn đưa cả chị Tần Thiến bặt vô âm tín đã lâu cùng về. Bà Tần đi rất nhẹ nhàng, tay trái nắm tay cháu trai, tay phải nắm tay cháu gái. Khi bệnh viện phủ tấm vải trắng lên người bà, cuộc sống ồn ào náo nhiệt của bà dường như cũng nhẹ nhàng bị che phủ.
Ra khỏi phòng bệnh, Tần Xuyên và chị Tần Thiến còn chưa kịp lau khô nước mắt đã bị cô Diêu vung tay cho mỗi người một cái tát. Tần Xuyên khai chuyện bỏ học về nước, chị Tần Thiến cũng khai mình đã tự ý tổ chức hôn lễ. Cô Diêu bình tĩnh lắng nghe hai con nói xong, rồi sau đó ra quyết định, Tần Xuyên phải lập tức chuyển về nhà ở, tìm một trường nào đó để tiếp tục đi học. Chị Tần Thiến phải chuyển về Bắc Kinh, còn Đàm Huy, cô Diêu bảo cô không nhận. Trong nhà họ Tần, tôi vẫn luôn tin rằng cô Diêu mới là đại boss đứng sau quyết định tất cả mọi chuyện, chú Tần nghe theo sự sắp xếp của cô, chuyện của Tần Xuyên chỉ là trò vặt, còn chị Tần Thiến vẫn luôn ở tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, thiêu thân lao vào lửa.
Tần Xuyên trả phòng, tôi cùng cậu ta thu dọn đồ đạc, ngoài Cá Muối ra thì về cơ bản chẳng có thứ gì để mang theo. Căn phòng nhỏ mà ban đầu tôi chán ghét chê bôi, lúc này lại có chút không nỡ. Trên tường dán tờ poster Slam Dunk nhằm che những chỗ lở chóc, miếng đệm bồn cầu màu hồng mua mất mười tệ, tấm rèm cửa sổ ba mươi tệ được hai mét mua ở một cửa hàng nhỏ ngoài chợ, cả cái cốc nhựa dùng đánh răng súc miệng rất không tương xứng với loại kem đánh răng Tần Xuyên mang từ Canada về, đôi dép lê hình gấu tôi thường dùng… trong lòng tôi thầm nói lời cáo biệt với chúng, cáo biệt cả những tháng ngày mà Tần Xuyên từng ở bên tôi.
Tần Xuyên sắp xếp xong va li, tôi ôm Cá Muối lên, cùng ra ngoài đóng cửa, lúc xuống cầu thang, Tần Xuyên quay đầu nhìn, “Có cảm giác đúng như chuyển nhà ấy.”
“Nói thừa.” Tôi uể oải nói.
“Hồi từ Canada về, tôi đi như chạy trốn, vội vội vàng vàng thu dọn hành lý, ra ngoài rồi thậm chí không dám quay đầu lại. Lần này rất lạ, luôn có cảm giác lưu luyến không nỡ.”
Nghe cậu ta nói mà nước mắt tôi như sắp trào ra tới nơi, Tần Xuyên cười huých huých tôi: “Ôi, sao mà dễ xúc động thế? Không muốn tôi đi phải không?”
“Xì, tôi không nỡ xa Cá Muối!” Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo, “Còn cậu thích ở đâu thì ở, tốt nhất đừng cả ngày lượn qua lượn lại trước mặt tôi!”
“Tạ Kiều, cậu có lương tâm không hả? Cậu xem lần sau cậu có chuyện ai lo cho cậu!” Tần Xuyên tức giận đốp lại.
Tôi không thèm tranh cãi với cậu ta, ôm Cá Muối sải bước đi xuống. Khi đó tôi chỉ nghĩ, nếu để cậu ta nhìn thấy tôi khóc vì buồn, thật quá mất mặt.
Về sau, Tần Xuyên đến một trường quốc tế mãi tận Thuận Nghĩa để học, nghe nói đó là trường đại học liên kết với một trường nào đó của Anh, thực ra về cơ bản là bỏ tiền để mua tấm bằng nửa tây nửa tàu. Quầy số 15 trong căng-tin cậu ta chuyển giao hết cho Đại Long, không đòi lại phần vốn mình bỏ ra, Vương Oánh cũng rút, cô ấy bảo coi như chơi cổ phiếu.
Chị Tần Thiến vẫn bỏ trốn được, cách quản lý của cô Diêu so với thủ đoạn của Đàm Huy thì thật chẳng khác nào châu chấu đá voi. Có điều, chị ấy không mang theo sổ hộ khẩu, cô Diêu nói lần này không chỉ Đàm Huy, ngay chị Tần Thiến cô cũng không nhận, cô coi như đứa con gái đó đã mất ngay từ ngày sinh ra ở bệnh viện rồi. Vì chuyện ấy mà chú Tần đã cãi nhau với cô Diêu một trận, chú lớn tiếng quát đó là con gái rượu của chú, nhất định phải tìm bằng được chị Tần Thiến về. Tôi thấy thật tiếc cho bố đẻ của chị Tần Thiến, cả đời này ông ta sẽ chẳng thể cảm nhận được tình phụ tử, tình thân ruột thịt.
Tôi có nói chuyện với Thiên Hỉ, hỏi cô ấy chuyện liên quan tới Dương Trừng trước kia.
Cô ấy bình thản kể cho tôi nghe tất cả, đúng như những gì Nhậm Tư Vũ nói, Dương Trừng từng ngỏ lời với Thiên Hỉ. Thiên Hỉ bảo: “Khi ấy lúc nào cậu ta cũng tới tìm mình, những người xung quanh đều hỏi mình, bao gồm cả cậu, mọi người cho rằng Dương Trừng thích mình, nên cuối cùng có lẽ Dương Trừng cũng cho là như thế, cậu ta thản nhiên nói rằng cậu ta thích mình. Mình còn nhớ rất rõ, kiểu cậu ta nhìn mình, ánh mắt giống như đang nhìn một thứ đồ đắt đỏ và xinh đẹp trong trung tâm thương mại, sau đó để lộ vẻ tán thưởng, rồi nhẹ nhàng nói với nhân viên bán hàng: Tôi mua, gói lại cho tôi. Kiểu thích ấy so với những tình cảm mà mình từng trải qua, từng tưởng tượng rất không giống. Thậm chí còn không bằng đám con trai theo đuổi mình hồi còn ở quê, mặc dù bọn họ ngu ngốc nhưng rất khẩn thiết, còn Dương Trừng thì lại vô cùng thờ ơ, lạnh nhạt. Thích là gì? Không phải chỉ cần cảm thấy cậu tốt, chỉ muốn chiếm hữu cậu ngay lập tức mà phải thấy cậu đáng trân trọng, muốn bảo vệ, yêu thương cậu. Do đó, dù Tiểu Chu chưa bao giờ nói với mình những lời yêu thương có cánh, nhưng mình nguyện chủ động thổ lộ cùng anh ấy, muốn được ở bên anh ấy. Bởi vì ở bên anh ấy, mình thấy mình quan trọng, chứ không chỉ đơn giản là đắt đỏ.”
“Thế còn mình… tại sao ngay từ đầu cậu không cho mình biết những chuyện ấy?” Tôi buồn bã nói.
“Khi Dương Trừng theo đuổi cậu mình luôn phản đối, nhưng Kiều Kiều, cậu ngây thơ quá, mình sợ làm tổn thương cậu. Hơn nữa, khi ấy mình luôn có cảm giác như cậu đang tìm một lối thoát cho chính bản thân… dù mình hay Vương Oánh có nói gì cậu cũng nghe không lọt tai. Đến hôm nay thì mình muốn nói, Dương Trừng không hợp với cậu. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cậu ta không xấu như mình vẫn tưởng. Kiều Kiều, cho dù giữa cậu ta và mình từng thế nào, nhưng mình có thể nhận ra, cậu ta không dối gạt cậu đâu.”
Tôi biết Thiên Hỉ nói đúng, thực ra tôi chẳng trách gì cô ấy cả, mọi chuyện không liên quan tới cô ấy, việc Dương Trừng chơi bời rất rõ ràng và dễ thấy, chỉ có điều, anh chính là một sự lựa chọn vội vàng của tôi sau khi trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng yêu thầm, chìm lắng và cả tình bạn lung lay như sắp sụp đổ, tan vỡ.
Cuối cùng Thiên Hỉ nói, tôi nên suy nghĩ xem rốt cuộc là tôi muốn gì. Vừa nói tới đây thì Vương Oánh vào, đương nhiên chúng tôi cũng kết thúc câu chuyện ở đó.
Nhìn Vương Oánh, tôi căn bản không dám nghĩ, rốt cuộc tôi muốn gì.
Mùa hè năm đó cứ thế qua đi, World Cup kết thúc, đội tuyển Anh mà tôi yêu thích không lọt được vào bán kết vì cú móc của Ronaldinho, cú sút ghi bàn của Owen cũng chỉ có thể trở thành khúc ca bi ai tiễn biệt đội. Đội Hàn Quốc vô sỉ đánh bật Ý và Tây Ban Nha, Trung Quốc khó khăn lắm mới được là một trong ba mươi hai đội tham gia vòng chung kết, cuối cùng chẳng thắng trận nào, không ghi được bàn nào, chẳng được điểm nào, ủ rũ về nước. Ngày ấy đại học B xem bóng đá tới điên cuồng, khắp ký túc từ nam tới nữ đều bàn tán về World Cup, ngày diễn ra trận tắm máu giữa Trung Quốc và Brazil, nghe nói ít nhất ba mươi cái phích giữ nhiệt bị ném từ trên lầu xuống, sách vở đếm không hết. Chỉ mình tôi xem bóng đá trong cô đơn, bởi vì bạn trai tôi ở Nhật, bạn thân của tôi lại ở Thuận Nghĩa.
Quan hệ giữa tôi và Dương Trừng dừng tại buổi sáng ngày hôm đó, về sau anh không bao giờ thể hiện hay bày tỏ chút suy nghĩ đen tối nào nữa, chúng tôi thỉnh thoảng nắm tay, rất ít khi hôn. Nhưng chúng tôi vẫn bên nhau, khi nhắc đến Dương Trừng nổi tiếng của khoa Pháp, mọi người vẫn nói bạn gái anh là Tạ Kiều học khoa Trung văn.
Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi xem phim, năm đó điện ảnh Trung Quốc bắt đầu tấn công màn ảnh rộng, gần như tất cả mọi người đều xem Anh hùng của Trương Nghệ Mưu, một bộ phim mà kỹ xảo chiến thắng nội dung, nhưng tôi thích bộ phim hài Sử Tử Hà Đông hơn. Trong phim ấy, Trương Bá Chi đẹp chết mất, đặc biệt khi chị ấy nói những lời thoại kinh điển như sau:
“Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ được phép thương một mình em, phải chiều chuộng em, không được dối gạt em. Chuyện gì đã hứa là phải làm được, câu nào đã nói là phải thật lòng, không được bắt nạt em, mắng em, phải tin tưởng em, người khác bắt nạt em anh phải là người đầu tiên ra mặt giúp em, em vui anh cũng phải vui, em buồn anh phải dỗ cho em vui. Lúc nào cũng phải thấy em là đẹp nhất, nằm mơ cũng phải mơ thấy em, trong lòng anh chỉ được có em.”
Na Na có thể một hơi đọc hết đoạn thoại đó, tôi thì không, nhưng mỗi lần nghe Na Na đọc lại, tôi đều loáng thoáng nhớ ra câu trả lời của Cổ Thiên Lạc cho yêu cầu ấy của Trương Bá Chi.
“Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ thương một mình em, chiều chuộng em, không bao giờ dối gạt em. Mỗi chuyện anh hứa với em anh đều sẽ làm được, mỗi câu anh nói với em đều là thật lòng, anh không bắt nạt em, không mắng mỏ em, tin tưởng em, nếu có ai đó bắt nạt em anh sẽ là người đầu tiên giúp em. Lúc em vui, anh sẽ vui cùng em, lúc em buồn anh sẽ dỗ cho em vui. Trong mắt anh em luôn là người đẹp nhất, nằm mơ cũng sẽ mơ thấy em, trong lòng anh chỉ có em.”
Lúc xem phim, nước mắt tôi chảy dài, tôi dường như cảm nhận được có người luôn đối xử với tôi như thế, nhưng người đó không phải Dương Trừng, không phải người yêu tôi và tôi yêu.
Người đó chỉ là bạn thân nhất của tôi mà thôi.