Ngày hôm đó, Tinh Nghiên hát trước cô ấy, nói thật thì cô ta hát cũng không tệ, so với đám chị em có chất giọng quỷ khóc sói tru thì giọng của cô ta khá mượt mà. Khi ấy Tinh Nghiên thuận lợi được chọn, cô nàng trợ lý vừa béo vừa lùn đưa Tinh Nghiên ra ngoài, hết đưa nước lại thì thầm thăm hỏi, trông rất gợi đòn. Bọn họ không về ngay, nói là muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng tôi biết thực ra họ muốn đợi Thiên Hỉ biểu diễn, sau đó không lâu thì tới lượt Thiên Hỉ thật. Đám người nông cạn xung quanh vây lấy hai cô gái đó để hỏi đông hỏi tây, ban giám khảo có dễ tính không, có mánh khóe gì chỉ bảo họ không, trợ lý của Tinh Nghiên trả lời nhát gừng, nếu có ai đó định tiến gần hơn cô ta lập tức tay đẩy cùi huých, thật sự nhìn Tinh Nghiên chẳng khác nào ngôi sao, khiến tôi và Tần Xuyên nhìn mà ngứa mắt.
Nhanh chóng tới số của Thiên Hỉ, Thiên Hỉ hít thở nhẹ nhàng, rồi sải bước vào trong. Tôi và Tần Xuyên áp sát cửa, nói không căng thẳng thì thật không đúng, bởi hễ đi thi ai chẳng muốn giành chiến thắng. Cuộc đối thoại đơn giản với ban giám khảo chúng tôi nghe không rõ, nhưng ngay sau đó giọng hát của Thiên Hỉ vang lên, không giống với cách hát từ đầu bài của Tinh Nghiên, Thiên Hỉ cao giọng hát ngay phần điệp khúc:
“Vô thức bước vào trò chơi lôi cuốn ấy
Thắp lên ngọn lửa, đứng ở nơi không có em
Vô tình phát hiện ra tất cả sớm đã được an toàn
Yêu nụ cười của em, yêu tới không thể gánh vác.”
Giọng hát trong vắt ấy vừa cất lên, tôi có cảm giác cả hội trường im phăng phắc. So với việc Tinh Nghiên cố tình bắt chước giọng Vương Phi, Thiên Hỉ lại quan tâm đến giọng của chính mình hơn, những nhấn nhá uyển chuyển trong khúc hát, rõ ràng đã giành được chiến thắng.
Ba mươi giây thời gian thi đã kết thúc, tôi nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao vọng ra, ban giám khảo vừa rồi còn ở trong tình trạng ủ rũ buồn ngủ, giờ lại đang tranh nhau nói. Tôi và Tần Xuyên nhìn nhau cười, đắc ý đập tay.
Na Na đưa Thiên Hỉ ra ngoài, tôi và Tần Xuyên hoan hô chạy lên đón, Thiên Hỉ vì hưng phấn mặt đỏ bừng, sự khiêm nhường vừa rồi giờ biến thành bộ dạng kiềm chế vốn thấy.
“Thật quá tuyệt! Quá giỏi! Các cậu không biết chứ, Thiên Hỉ vừa cất tiếng hát là ban giám khảo đã ngẩn ngơ rồi! Bao nhiêu ngày trôi qua, họ chưa gặp được ai hát hay như Thiên Hỉ! Hạt giống tiềm năng, ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân, ca sĩ tương lai! Đài bọn mình đã hạ lệnh xuống, theo sát Thiên Hỉ suốt cuộc thi! Thiên Hỉ, cậu đúng là quý nhân của mình!” Na Na ôm chặt Thiên Hỉ, vui mừng reo to.
“Thế cho nên, Super Girl không nằm ở việc cậu mang theo bao nhiêu trợ lý, mà phải xem cậu có bao nhiêu tài năng.” Tần Xuyên không quên đá xéo Tinh Nghiên mấy câu.
Tinh Nghiên lúc này đã lẳng lặng đi ra ngoài hội trường nghe thấy vậy lập tức dừng lại, cô ta nghiêng người, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiên Hỉ, ánh mắt đó khiến tôi rùng mình. Từ nhỏ tới lớn, tôi từng cãi nhau với người khác, cũng từng bị người khác ghét, nên tôi rất nhạy cảm với những ánh mắt chán ghét, phản cảm, khinh miệt. Có điều, Tinh Nghiên lại khác, trong con mắt cô ta ẩn chứa ác ý, nguy hiểm hơn tất cả những ánh mắt mà tôi từng nhìn thấy từ trước tới nay. Cảm giác phức tạp kỳ lạ ấy, khiến tôi đột nhiên bừng tỉnh, chúng tôi hiện đang ở bên ngoài sự bảo vệ của trường học, đứng bên bờ vực sâu không thấy đáy của cái mà người ta gọi là xã hội.
Tôi chưa kịp định thần lại, thì nghe tiếng ai đó gọi giật Thiên Hỉ, một cô gái đeo kính gọng đen chạy tới, chặn trước chúng tôi: “Tiếu Thiên Hỉ, xin đợi một lát.”
“Á, chị không phải là...” Na Na rõ ràng rất kinh ngạc.
“Đúng, tôi là trợ lý của thầy Lư, thầy Lư bảo tôi tới đây, thầy ấy muốn xin phương thức liên lạc của Thiên Hỉ.” Cô gái đeo kính gọng đen giải thích.
“Tại sao?” Tôi bước lên phía trước một bước với tâm thế đề phòng, “Thầy Lư của chị là nam hay nữ, đừng có nảy sinh ý đồ xấu xa, Thiên Hỉ có bạn trai rồi.”
Cô gái đeo kính gọng đen kia vẫn thản nhiên trước hành động của tôi, thậm chí còn không thèm nhìn tôi, nói: “Thầy Lư của chúng tôi là nam, cũng là nhà sản xuất nổi tiếng Hồng Kông, Tiếu Thiên Hỉ, chắc cô biết chứ hả? Những ca sĩ được thầy dẫn dắt, hiện phải chiếm quá nửa số ca sĩ nổi tiếng trong giới giải trí. Thầy cũng là tổng giám khảo của cuộc thi này, coi như số cô may, hôm nay vừa hay thầy lại đến Trịnh Châu, có cho số điện thoại không đây? Không cho tôi sẽ đi ngay.”
“Lư Vực! Là Lư Vực!” Na Na hạ giọng nhắc, hưng phấn véo tay tôi, không đợi Thiên Hỉ trả lời, cô ấy đã bước lên, “Giờ tôi là người phụ trách làm việc với bên ngoài của Thiên Hỉ, tôi sẽ lập tức cho chị số của cô ấy, còn cần thêm gì nữa không? Đúng rồi, Thiên Hỉ là sinh viên đại học B, năm nào cũng giành học bổng loại I của trường, là thiên tài, là mĩ nữ là ca sĩ, còn nữa...” Na Na kéo cô gái đeo gọng kính đen kia sang một bên, nhiệt tình hào hứng bốc phét không ngừng.
Tôi hoang mang nhìn Thiên Hỉ, cô ấy chẳng có biểu hiện gì, chẳng vui mừng mà cũng chẳng kính sợ, nhưng ánh mắt dần trở nên kiên định. Thời khắc ấy, tôi đột nhiên có cảm giác hình như Thiên Hỉ đã khởi hành, chuẩn bị đến một nơi rất xa rất xa.
Mùa hè năm đó, cả Trung Quốc như bị cuốn vào cuộc thi Super girl.
Tôi vốn vì Thiên Hỉ nên mới theo dõi cuộc thi, nhưng theo sát diễn biến, tôi bắt đầu thật sự thích hoạt động Audition có tính toàn quốc này. Không chỉ tôi, tất cả mọi người quanh tôi đều xem Super Girl, và ai ai cũng bàn luận về Super Girl. Có cảm giác, mặc dù những cô gái biết hát biết nhảy kia mới là những người thật sự tham gia thi thố, nhưng trên thực tế chúng tôi cũng chẳng chịu đứng ngoài, ngày ngày ôm chặt ti-vi, cầm điện thoại để bình chọn, mở máy tính để post bài. Dù chúng tôi chưa nhận thức được điều gì đó sắp diễn ra, song một hình thức giải trí mới đã bắt đầu ra đời trong thời đại thông tin này. Chúng tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều như thế, chỉ không ngừng gửi tin nhắn ủng hộ cho ứng cử viên mà mình yêu thích, đồng thời còn lôi kéo bạn bè, thậm chí là cả bố mẹ vào cuộc.
Tôi lấy điện thoại của mẹ nhắn tin ủng hộ Thiên Hỉ và Lý Vũ Xuân, Thiên Hỉ là người nhà, nên ủng hộ là đương nhiên còn Lý Vũ Xuân là super girl mà tôi thích nhất. Phong cách trung tính ngầu ngầu của cô ấy rất mê hoặc, vừa có sự gần gũi của người cùng giới lại vừa có sự quyến rũ hấp dẫn toát ra từ người khác giới. Đứng trước ống kính máy quay, không giống với những ngôi sao đã chín chắn thành thục khác, nhiều lúc cô ấy có những phản ứng tự nhiên và vài trò láu cá rất đáng yêu. Từ Lâm cũng là Ngọc Mễ(*), hai người họ quá giống nhau, dù luận về khí chất hay hành động, chính xác là một bản sao khác của mình trên thế giới này.
(*) Từ chỉ fan của Lý Vũ Xuân.
Đáng tiếc chúng tôi đã học năm tư, cô ấy rất ít khi xuất hiện ở trường, nếu năm nhất hay năm hai mà có Super Girl, hẳn Từ Lâm cũng sẽ nổi theo Lý Vũ Xuân.
Tần Xuyên thì chung thủy với Trương Tịnh Dĩnh, cậu ấy luôn lên giọng châm biếm chế nhạo tôi vì tôi hâm mộ Lý Vũ Xuân, Tần Xuyên thường nói cái kiểu như: Xuân Xuân nhà các cậu không nên tham gia Super Girl, mà nên tham gia cuộc thi những kẻ siêu không giống con gái thì đúng hơn. Tôi cũng phản pháo chế giễu chất giọng cá heo của Trương Tịnh Dĩnh nghe chẳng khác nào gà bị bóp cổ. Khi tôi và Từ Lâm chạy đôn chạy đáo khắp nơi hô hào mọi người ủng hộ cho Xuân Xuân thì Tần Xuyên lại nhẹ nhàng dùng mấy trăm tệ để vote cho Trương Tịnh Dĩnh, hành vi kéo giãn khoảng cách giàu nghèo này của cậu ấy, khiến tôi vô cùng tức giận. Tôi bèn mang Thiên Hỉ ra làm tấm khiên, tôi nói sẽ mách anh Tiểu Thuyền về hành vi cõng rắn cắn gà nhà của cậu ấy, trước những lời chỉ trích gay gắt của tôi, Tần Xuyên đành bỏ ra thêm từng ấy tiền nữa để vote cho Thiên Hỉ hòng bịt miệng tôi.
Con đường tấn cấp của Thiên Hỉ cũng vô cùng thuận lợi, cô ấy có fan club và Tieba(*) của riêng mình, tên là Hỉ Lạc.
(*) Một dạng mạng xã hội.
Cô gái mà hằm hè với Thiên Hỉ hồi thi thử giọng tên đầy đủ là Lâm Tinh Nghiên, Tần Xuyên đặt biệt hiệu cho cô ta là Tinh Diêm(*), fan club của cô ta lấy tên Diêm Ba thật, chuyện này khiến chúng tôi cười rất lâu. Lâm Tinh Nghiên là đối thủ cạnh tranh nặng ký nhất của Thiên Hỉ, hai người luôn luân phiên nhau kẻ trước người sau. Có điều, vòng thi ở khu vực Trịnh Châu không hot bằng ở Thành Đô, dù là thế, Thiên Hỉ vẫn trở thành người nổi tiếng nhất đại học B khi ấy.
(*) Muối tinh.
Một người làm quan cả họ được nhờ, phòng 213 của chúng tôi cũng lập tức trở thành tiêu điểm của tòa ký túc công chúa. Có những người tới chỉ để nhìn Thiên Hỉ, cũng có Ngọc Mễ, Lương Phấn, Cơm Hộp(*) gì gì đó tới để thăm dò tin tức về thần tượng, thường xuyên có fan cuồng chẳng buồn gõ cửa cứ thế xông vào, có lần đúng lúc Từ Lâm đang thay quần áo, một người ngay cả nhà tắm công cộng cũng không chịu đi thế mà lại bị người khác nhìn thấy đang thay nội y, Từ Lâm tức tới mức nhảy dựng lên chửi bới ầm ĩ.
(*) Tên gọi những fan của một người nào đó. Ví dụ như Ngọc Mễ để chỉ fan của Lý Vũ Xuân, Lương Phấn là chỉ fan của Trương Tịnh Dĩnh, Cơm Hộp là chỉ fan của Hà Khiết.
Na Na rất thỏa mãn với kế hoạch do một tay mình vạch ra này, khỏi cần nói, cô ấy chắc chắn có được một vị trí trong đài Hồ Nam, lãnh đạo đài vô cùng hài lòng trước việc Na Na tìm được một người đặc biệt như Thiên Hỉ về, trong thời gian thi vòng loại cũng luôn gây dựng hình tượng cho Thiên Hỉ là một thiếu nữ xinh đẹp tài năng lại có thành tích học tập xuất sắc trong một trường đại học danh tiếng. Na Na sẽ lén tiết lộ chút tin tức nội bộ cho chúng tôi biết, ví dụ khả năng nổi tiếng của Lý Vũ Xuân, hay Trương Tịnh Dĩnh đã từng phải đi hát ở quán bar, thêm cả người chống lưng siêu chắc của Lâm Tinh Nghiên là nhà tài trợ quảng cáo thần bí nào đó.