Từng Niên Thiếu

Chương 61: Chương 61: Đồ Mi (13)




Na Na vô cùng đau khổ, nhưng cô ấy cũng không ngăn Thiên Hỉ, thậm chí chẳng buồn khuyên nhủ lấy một câu. Bởi vì Lâm Tinh Nghiên biết chuyện gia đình Thiên Hỉ qua Na Na, mặc dù Na Na không có ác ý, chỉ đơn thuần là bộp chộp hay đi buôn chuyện, nhưng vẫn bị Lâm Tinh Nghiên lợi dụng, cuối cùng cô ta lại giẫm lên Thiên Hỉ để bước lên đỉnh cao chiến thắng.

Về sau, Thiên Hỉ không bao giờ nhắc đến những chuyện liên quan đến Super Girl nữa, ai hỏi đến cô ấy cũng chỉ trả lời qua loa cho xong, còn vì sao lại rút lui, cô ấy trả lời rất máy móc rằng vì không muốn ảnh hưởng đến việc học nghiên cứu sinh sắp tới. Tôi là người rõ nhất, cô ấy không muốn Lâm Tinh Nghiên có cơ hội từ đó về sau luôn nhìn cô ấy bằng ánh mắt của người đứng trên cao, không muốn nhận bất kỳ một phiếu ủng hộ nào có màu sắc của sự thương hại, không muốn nghe người khác bảo cô ấy thật đáng thương.

Chúng tôi bảo vệ luận văn thuận lợi, Thiên Hỉ đạt loại ưu, còn tôi, Từ Lâm, Na Na cũng nhận được sự ưu đãi của thầy cô giáo, đạt loại khá. Thời gian đó tòa nhà công chúa ngày nào cũng có người chuyển đi, trên hành lang chất đống đồ đạc, sách vở bỏ đi như muốn nhắc nhở những người ở lại: Giờ biệt ly đã đến. Nghỉ hè Thiên Hỉ về quê, hành lý gửi bên ký túc xá của nghiên cứu sinh. Hồi bảo vệ luận văn tôi cũng chuyển phần lớn đồ đạc về nhà rồi, số còn lại định tốt nghiệp xong thì chuyển nốt. Vương Oánh nói không cần số đồ của cô ấy bỏ lại ở ký túc xá nữa, Na Na bèn lấy hết. Còn Từ Lâm, do không thuê được nhà có vị trí hợp lý, giá tiền phải chăng nên cứ bám lấy ký túc xá, có điều cũng chỉ về để ngủ.

Ngày tổ chức lễ tốt nghiệp tôi lẳng lặng quay về phòng một chuyến, trước kia chỉ cần leo lên đến tầng hai là đã nghe thấy tiếng nói cười của Na Na, bây giờ cả tầng nhà lạnh lẽo, vắng lặng. Phòng 213 của chúng tôi khóa chặt, tôi móc chìa ra mở cửa, nhìn những khung giường sắt trống rỗng, giá sách trống rỗng, bụi bay bay, ánh nắng mặt trời đang nhét đầy mọi khe hở, bỗng thấy chua xót vô cùng.

Hồi mới quen nhau chúng tôi thân thiết biết bao nhiêu, vậy mà khi ly biệt lại chẳng kịp nói một câu tạm biệt cho tử tế. Từ biệt ở nơi từng tương phùng, không biết liệu có ai sẽ biến mất trong cuộc đời này từ đây.

Cảm giác trống rỗng thật chẳng dễ chịu gì, tôi vội vội vàng vàng muốn trò chuyện cùng ai đó, và vô thức bấm máy gọi cho Tần Xuyên.

“A lô! Đang làm gì?” Đầu dây bên kia ồn ào, chắc Tần Xuyên đang ở bên ngoài.

“Không có gì?”

“Không có gì thì cúp máy đây!”

“Con người cậu sao lại thế? Thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu nhất vũ trụ chủ động gọi điện cho cậu đấy! Thế mà thái độ của cậu kiểu gì vậy?”

“…Được, tôi biết rồi, cúp máy nhé!”

“Tần Xuyên!”

“Tôi đang kiểm tính tiền! Mẹ kiếp, lại tính nhầm rồi! Bye bye!”

Tần Xuyên cúp máy không chút khách khí, tôi tức tới mức nhìn cái máy điện thoại mà chửi rủa cậu ấy. Na Na gửi tin nhắn giục tôi mau về chụp ảnh tập thể, thế là tôi gấp máy chạy xuống lầu, cuối cùng cũng không hề lưu luyến quay đầu nhìn lại lần nào.

Ở cổng phía Tây của trường, sinh viên mặc áo cử nhân xếp hàng chụp ảnh, phía trước có đám người đang hoan hô ầm ĩ, nhìn qua đó thì hình như thấy một cậu con trai ôm bó hoa to đi đến, Na Na thở dài: “Haiz, nhìn xem người ta đi, rồi sau đó nhìn lại mấy đứa mình, kẻ có bạn trai lẫn kẻ không có bạn trai đều không cách nào xuất hiện vào thời khắc quan trọng như thế này trong cuộc đời, cảm giác bốn năm đại học thật uổng phí!”

“Cậu cậu cậu! Tốt nghiệp rồi ra dáng chút đi được không hả? Không có bạn trai thì học bốn năm lãng phí à?” Từ Lâm gí ngón tay vào trán Na Na, “Ôm bó hoa mỉm cười thì có ý nghĩa đếch gì, chúng ta cùng nhau chụp một kiểu thật đặc biệt, làm tư thế Thủy Thủ Mặt Trăng chuẩn bị đi hủy diệt cậu, thế nào?”

“Chụp kiểu Satine trong Cối xay gió đỏ lộ đùi cũng được!” Na Na đảo mắt.

“Hoặc Quan âm nghìn tay!” Thiên Hỉ cười nói.

“Chụp hết chụp hết, tất cả đều chụp một lượt!”

Tôi đang chuẩn bị tư thế thì di động đổ chuông, màn hình hiển thị tên Tần Xuyên.

“A lô.” Tôi tức tối bắt máy.

“Xin tìm giúp tôi cô thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu nhất vũ trụ.” Tần Xuyên bắt đầu ề à.

“Làm gì?” Tôi nín cười.

“Giờ tôi rảnh rồi.”

“Nhưng tôi không rảnh!”

“Xì! Rõ ràng là rất rảnh, lộ đùi thì thôi đừng chụp, đùi cậu có khác gì đùi châu chấu đâu, hơn nữa, cậu lộ đùi ngay cổng trường đại học B, hiệu trưởng trường cậu chẳng phải sẽ truy sát cậu hay sao?”

“Cậu đến rồi à? Đang ở đâu?”

Tôi vui mừng giơ điện thoại nhìn ngó xung quanh, bắt gặp Tần Xuyên đứng ở tít đằng xa. Rất dễ nhận ra, bởi cậu ấy là người duy nhất đang vừa kẹp điện thoại vào tai vừa lóng ngóng ôm bốn bó hoa đặc biệt to.

“Thiên Hỉ, bó này là anh Tiểu Thuyền nhờ tôi mua tặng cậu, anh ấy nói… nói gì tôi quên rồi, cậu lên QQ hỏi anh ấy đi!” Tần Xuyên đưa một bó cho Thiên Hỉ.

“Cảm ơn cậu!” Thiên Hỉ vui cười.

“Đây chính là Vương Oánh nhờ tôi gửi tặng các cậu, cô ấy nói hai người dù có tốt nghiệp cả trăm lần chắc cũng chẳng có ai tặng hoa đâu.”

Tần Xuyên lại lần lượt đưa hoa cho Từ Lâm và Na Na.

“Đẹp quá!” Na Na hoan hô.

“Ai thèm hoa hoét vớ vẩn!” Từ Lâm nhăn nhó, nhưng vẫn ngoan ngoãn đón lấy bó hoa từ tay Tần Xuyên vác lên vai.

“Đây là…” Tần Xuyên đưa bó cuối cùng cho tôi.

“Là Dương Trừng nhờ cậu tặng Kiều Kiều phải không?” Na Na hào hứng xen vào.

“Công tử bột? Cậu ta đang ở tận Mĩ chắc chẳng có thời gian rảnh đâu!” Tần Xuyên quay sang tôi, hàm hồ nói: “Này, tôi tặng cậu, người ta đều có cả cậu mà không có chẳng phải rất mất mặt à.”

“Ai thèm cậu lo!” Tôi trừng mắt lườm Tần Xuyên, nhưng nhìn bó bách hợp màu tím nhạt, tôi vẫn không kìm được mỉm cười.

Sau đó, Tần Xuyên giúp bốn chúng tôi chụp đủ mọi tư thế, mặc dù là ngày ly biệt, nhưng chúng tôi chẳng ai thấy buồn. Gần tối Tần Xuyên đưa tôi về nhà, dựa người vào cửa sổ xe, nhìn cánh cổng trường đại học xa dần, tôi nghĩ: Tạm biệt nhé, cho dù ai ở ai đi, thì bên cạnh tôi cũng có một người mà tôi mãi mãi sẽ không bao giờ nói lời tạm biệt với cậu ấy.

Tốt nghiệp, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Ngày tốt nghiệp chưa chắc đã hiểu. Phải rất nhiều năm về sau, khi chịu nhiều mất mát đắng cay, khi thật sự hiểu rằng mình sẽ không bao giờ quay lại ngày xưa được nữa, khi rất nhiều những đồ vật kỷ niệm nho nhỏ xinh xinh bỗng trở thành những thứ chẳng có chỗ nào để cất, mới nhận ra rằng, thực ra bạn sớm đã nói lời cáo biệt với chúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.