Từng Niên Thiếu

Chương 52: Chương 52: Đồ Mi (4)




Tôi vùi mặt vào ngực Tần Xuyên, cứ như làm thế thì có thể ngăn cản được sự cảm động và thương cảm đang gào thét trào dâng, cứ như làm thế có thể không cần phải nhìn thẳng vào sự gần gũi và rào chắn giữa hai chúng tôi, cứ như làm thế có thể tan vào nhau.

Tần Xuyên tưởng tôi đang sợ hãi, cậu ấy khẽ khàng vỗ lưng tôi, không ngừng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu.”

Dần dần có người từ ký túc ra ngoài ăn cơm, ánh mắt của họ khiến chúng tôi phải quay trở lại hiện thực, tôi buông tay, cúi đầu không dám nhìn vào mắt cậu ấy.

Tần Xuyên sờ trán tôi, “Cũng không nóng nữa rồi! Cậu đúng là tự nhát mình! Làm tôi sợ chết khiếp!”

“Cậu vào kiểu gì?”

“Nhảy tường vào.”

“Không bị phát hiện à?”

“Cậu tưởng trường bọn cậu là Trung Nam Hải à? Sao mà nghiêm tới mức ấy! Tôi tìm nơi hẻo lánh rồi trèo vào thôi!”

“Thế giờ làm thế nào?”

“Giờ đi ăn cơm trước đã! Tôi chạy tít từ xa tới đây, cậu không mời tôi được bữa tử tế à?” Tần Xuyên loắng ngoắng khoác vai tôi, cậu ấy không biết, đối với cậu ấy mà nói mọi thứ chẳng có gì thay đổi, nhưng đối với tôi, chỗ vai mà tay cậu ấy khoác vào đang nóng như bị bắt lửa.

Chúng tôi gọi vài món trong căng-tin, Tần Xuyên cứ an ủi tôi mãi, cậu ấy bảo nhiệt độ của cơ thể không cố định, ngày nào cũng biến động, từ 36 đến 37 là bình thường, nếu không có biểu hiện nào khác, thì cho dù tôi có 37 độ cũng chưa chắc đã phải là SARS. Nhưng lúc này, SARS đã không còn là vấn đề mà tôi quan tâm nữa. SARS đồng nghĩa với cái chết, còn tình yêu của tôi lại sinh ra từ đó.

“Tôi bảo này.” Tần Xuyên đột nhiên ghé sát tai tôi.

“Cái gì?” Tai tôi nóng rực.

“Có phải cậu sắp bị không?”

“Lưu manh!” Tôi đỏ mặt đẩy Tần Xuyên ra.

“Ái chà, tôi bảo nhé, khi sắp bị, nhiệt độ cơ thể cũng cao lên đấy!”

“Không cần cậu lo.” Tôi ngượng quá hóa giận.

“Cậu chả hiểu gì cả, trước khi đến đây tôi đã lên mạng tra rồi, tôi nói thật đấy!” Tần Xuyên gào lên.

“Ai nói thật với cậu!”

Tôi bưng khay cơm bực tức đi ra ngoài, lòng vô cùng khó chịu, bởi vì tôi cảm thấy trong mắt Tần Xuyên, chúng tôi không có sự khác biệt về giới tính, cậu ấy chưa bao giờ coi tôi là con gái thì phải.

Tần Xuyên không hiểu vì sao tôi lại phản ứng như thế, cậu ấy còn tưởng tôi lo lắng chuyện nhiệt độ, nên không ngừng trêu cho tôi cười, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của tôi, còn tôi mải nghĩ tới chuyện không thể nói với cậu ấy. Chúng tôi đi dạo tới mười giờ tối, sân trường vắng tanh không một bóng người, chần chừ mãi thì cũng tới giờ phải quay về phòng. Tần Xuyên đưa tôi về, sau đó lại sờ trán tôi rồi bảo nhiệt độ vẫn cao hơn của cậu ấy một chút. Cặp nhiệt độ mà tôi luôn mang theo người, hai hôm trước mỗi ngày phải đo tới mấy chục lần, nhưng hôm nay sau khi gặp Tần Xuyên lại chưa đo lần nào. Tần Xuyên bảo tôi đo cho cậu ấy xem, năm phút sau, kết quả vẫn là 37 độ.

“Đừng nghĩ nhiều, ngày mai, ngày mai tôi lại đến, nếu vẫn không có gì thay đổi, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện.” Tần Xuyên vỗ vai tôi.

“Ừ!” Tôi gật gật đầu.

“Được rồi, về phòng đi! Tôi nhìn cậu vào rồi mới đi.”

Tôi quay người đi về phía trước, cửa ký túc rất tối, giống như một cửa hang, mỗi bước chân đi về phía ấy cảm giác như sắp bị nuốt chửng tới nơi. Tôi nghĩ, nếu ngày mai tận thế, tôi sốt cao, sau đó có khả năng tôi sẽ chết, vậy mà bây giờ tôi lại chẳng làm gì, tôi vừa mới cảm nhận được tình yêu của mình, tôi không dám thổ lộ với người con trai tôi yêu sâu sắc bao năm nay, không ở bên nhau thêm vài phút nữa, không hưởng thụ chút bình yên cuối cùng, nếu thật sự như thế thì cuộc đời tôi quả là ảm đạm.

Tôi đột nhiên đứng khựng lại.

“Tần Xuyên, tôi không muốn về phòng, tối nay tôi muốn ở bên cậu.” Tôi quay lại hét lớn.

Tần Xuyên ngẩn ra, sau đó đáp đầy kiên định: “Được!”

Tần Xuyên là người dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có chủ ý riêng của mình.

Mặc dù tôi bảo muốn ở cùng cậu ấy, nhưng căn bản không nghĩ được nơi nào có thể đi, có điều Tần Xuyên đã lo xong mọi chuyện, đưa thẳng tôi quay lại căng-tin, mở cửa vào quầy số 15. Đại Long là người kinh doanh theo kiểu chuyển nhượng, vì vậy đã dừng buôn bán từ lâu, trước khi đi thu dọn quầy rất sạch sẽ gọn gàng, đáng khen hơn cả cậu ta để lại chiếc ghế nằm nghỉ trưa, tôi và Tần Xuyên giở ra, vừa đủ cho hai người chúng tôi nằm.

Tần Xuyên cởi áo khoác đắp lên người tôi, tôi kéo che cả nửa khuôn mặt, chỗ cổ áo phảng phất mùi của cậu ấy. Hoàn toàn khác mùi xà phòng thanh mát toát ra từ người anh Tiểu Thuyền, trên người Tần Xuyên mang một thứ mùi rất dễ chịu, mạnh mẽ mà thoang thoảng như sương.

“Để tôi xem còn ít bột trà sữa nào không, pha cho cậu một cốc.” Tần Xuyên lần mò.

“Không cần, cứ lạch cạch sẽ khiến bảo vệ tuần đêm phát hiện đấy.”

“Thế cậu đói không?”

“Không đói.”

Tần Xuyên nằm bò cạnh tôi, gạt gạt má tôi phì cười, “Tôi đột nhiên nhớ ra, hồi nhỏ bà nội tôi thường bảo, cậu ấy à, vừa nhát gan lại vừa sợ chết, giờ xem ra đúng thật.”

“Xì!” Tôi nằm trên ghế lật qua lật lại, “Thế cậu không sợ à?”

“Sợ gì?”

“Nếu tôi bị SARS, cậu chắc chắn bị lây 100% đấy.”

“Lây thì lây chứ sao, chúng ta cùng vào khu cách ly, vừa hay có bạn.”

“Cậu không sợ chết à? Ngộ nhỡ một đi không trở lại thì sao?”

“Thế thì chôn cùng nhau chứ sao.”

Tần Xuyên chớp mắt, chút ánh sáng yếu ớt trong căng-tin hắt lên đôi mắt cậu ấy, giống như những vì sao trên bầu trời, tôi ngẩn người nhìn Tần Xuyên, cảm thấy đời này kiếp này, có một người như vậy, có thời khắc như vậy cũng đủ rồi.

“Tần Xuyên...”

“Hả?”

“Nếu tôi chết, tôi muốn cậu phải sống.”

“Nếu như tôi chết, tôi muốn cậu cũng chết.”

Tôi quay phắt đầu qua, Tần Xuyên nói bằng giọng giảo hoạt: “Không có tôi thì thể nào cũng có ngày cậu chết vì quá ngốc cho xem, chi bằng cùng tôi sang thế giới bên kia.”

“Đáng ghét!”

Những lời thâm tình như thế qua miệng cậu ấy cũng biến thành trò đùa được, tôi giận dỗi nằm quay lưng lại.

“Giận thật à?” Tần Xuyên vỗ lưng tôi.

“Tôi muốn ngủ!”

“Vậy ngủ thôi”

Một lúc sau giọng Tần Xuyên đột nhiên vang lên: “Kiều Kiều, cậu đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cậu.”

Tôi mở mắt, ô cửa số 15 nhỏ xíu vẫn tối thui, nhưng tôi lại thấy trước mắt mọi thứ như bừng sáng, thời khắc đó tôi không sợ chút nào nữa. Sợ hãi cái chết thực ra là sợ cô độc, sợ mất mát, sợ phải bỏ lại người quan trọng nhất còn mình không liên quan gì đến thế giới có người ấy nữa. Nhưng bây giờ thì tôi biết, cho dù lúc này vạn vật có cô đơn thì cũng luôn có người ở bên tôi.

“Tần Xuyên...” Tôi lại gọi, muốn lập tức cho cậu ấy biết rằng, tôi từng yếu đuối không dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình, nhưng giờ vì có cậu ấy, nên tôi mới dũng cảm.

“Tần Xuyên?”

Tần Xuyên không trả lời, tôi nghi hoặc quay người, phát hiện cậu ấy đã ngủ rất say. Hôm nay cậy ấy quá vất vả, đi một quãng đường xa như thế, lo lắng nhiều như thế, chắc mệt muốn xỉu.

Tôi khẽ thở hắt ra, thằm nghĩ để mai vậy, ngày mai nói vẫn kịp. Tôi lấy áo khoác trên người mình đắp cho Tần Xuyên, len lén áp sát người cậu ấy, một lúc sau mới ngủ thiếp đi.

Ngày mai gần như thế, mỗi ngày đều có. Chúng tôi đều rất thích ngày mai, bởi vì những thứ chưa biết đại diện cho hi vọng, nhưng chúng tôi lại quên rằng, ngoài hi vọng còn có khả năng sẽ thất vọng. Vì vậy thực ra ngày mai là một từ rất không đáng tin, rất xa vời so với hôm nay, so với hiện tại, so với thời khắc này, những chuyện hôm nay không làm được, đến ngày mai đa phần cũng là vô ích. Nhưng tôi khi ấy, không hiểu.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị Tần Xuyên đánh thức.

Cậu ấy vỗ vào trán gọi to tên tôi, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhớ lại mọi chuyện, tôi bật dậy.

“Sao? Tôi sốt rồi à?” Tôi sờ trán mình, hoang mang hỏi.

“Sốt cái mông ấy! Mát hơn cả trán tôi! Cậu mau đo nhiệt độ đi.” Tần Xuyên nhét cặp nhiệt độ vào tay tôi.

Sau năm phút chờ đợi dài đằng đẵng, kết quả là 36.5 độ, Tần Xuyên reo lên mừng rỡ, khiến các đầu bếp đang chuẩn bị đồ ăn xung quanh giật mình.

Tôi và Tần Xuyên thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy ra khỏi căng-tin. Ánh mặt trời rạng rỡ, cành liễu bay bay, mùa xuân lại trở nên đáng yêu như vốn có, tôi hít sâu một hơi, rồi vươn vai đầy thoải mái.

“Ái chà, khắp người đau nhức!”

Tần Xuyên cũng chống lưng bảo: “Tôi đã nói không sao, thế mà cứ cuống lên.”

“Tôi có bảo cậu đến đâu...”

“Cái gì?”

“Không có gì.”

“Thế tôi về đây, mấy hôm nay chị đang chuẩn bị chuyển tiền đầu tư cho tôi, phải che giấu mẹ đấy, không thể để mẹ phát hiện.”

“Được.”

“Cậu ấy, phải biết cách tự chăm sóc mình, đừng cứ để người khác không yên tâm như thế.”

“Biết rồi.”

“Đi đây.”

Tần Xuyên vừa bóp vai vừa bỏ đi, nhìn theo bóng lưng cậu ấy, tôi không kìm được lại gọi: “Tần Xuyên!”

“Sao nữa?”

“... Cảm ơn!” Tôi hét tướng lên.

“Ơn gì mà ơn!” Cậu ấy xua xua tay như không bận tâm, cười rồi đi tiếp.

Tôi nhìn theo cậu ấy mãi, câu nói mắc nghẹn trong lòng, vẫn chưa kịp thổ lộ, lo lắng được giải tỏa, dũng khí cũng biến mất theo. Trên đường về phòng, tôi nghĩ rất nhiều chuyện, cũng có lẽ tất cả mọi thứ xung quanh quá quen thuộc, nên thế giới lập tức trở nên thiết tha, trang trọng tới mức khiến người ta khó mà chống lại nó được. Tôi có bạn trai, Tần Xuyên cũng có bạn gái, đó chính là hiện thực. Căn bệnh tưởng tượng hóa thành bong bóng, tình cảm sâu đậm cũng chẳng được tiết lộ, tôi đành phó mặc.

Tôi biết, tôi thích Tần Xuyên, nhưng không thể làm được gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.