Về cơ bản, đa số mọi người đều nhanh chóng quên cái tên Tần Thủy Hoàng. Chỉ có tôi là nhớ rất rõ, mỗi lần đánh nhau với Tần Xuyên, vào phút cuối tôi sẽ tung con át chủ bài ra, gào mồm lên gọi Tần Thủy Hoàng, sau đó quay người bỏ chạy.
Tần Xuyên sẽ đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo tôi, hai chúng tôi chạy đuổi nhau nửa con hẻm, thắng thua 50/50. Và mỗi lần giải cứu tôi không phải là anh Tiểu Thuyền thì là chị gái của Tần Xuyên: Tần Thiến.
Tôi không biết, liệu có phải trong lòng mỗi người đều có một hình mẫu lý tưởng hay không. Thích anh ấy (cô ấy), ngưỡng mộ anh ấy (cô ấy), muốn trở thành anh ấy (cô ấy) chẳng hạn. Tôi có, từ nhỏ tôi đã muốn được trở thành chị Tần Thiến.
Chị Tần Thiến là thiếu nữ được mọi người yêu mến nhất trong con hẻm nơi chúng tôi ở. Chị xinh đẹp, mắt to long lanh, đôi môi nhỏ xíu đỏ mọng, mái tóc xoăn tít, giống hệt búp bê, cho dù là con gái nhà ai đứng cạnh cũng chỉ làm nền cho chị ấy mà thôi. Rất nhìu lần, tôi và chị Tần Thiến cùng chơi ngoài cổng khu, người qua kẻ lại đều vươn dài cánh tay, qua đầu tôi, để xoa đầu chị Tần Thiến, cười tít mắt bảo: “Ái chà, Thiến Thiến càng lớn càng xinh đấy!”, những bàn tay ấy chưa bao giờ dừng lại ở chỗ tôi, chưa từng dù chỉ một lần.
Mẹ tôi kể, từ nhỏ tôi đã tự cho là mình xinh đẹp, lúc nào cũng thích soi gương. Thực ra mẹ không biết, không phải tôi thích “tự sướng” mà là tôi đang so sánh xem mình có điểm nào không giống với chị Tần Thiến. Mắt dài hơn mắt chị ấy, mũi to hơn mũi chị ấy, lông mày còn rậm hơn, môi xũng dày hơn. Mọi người đều bảo rằng con gái đến năm mười tám tuổi sẽ thay đổi, tôi kiên định cho rằng, tới năm mười tám tuổi, tôi nhất định sẽ trở nên thật xinh đẹp.
Khi đó chưa có ngọc nữ chưởng môn nhân, cũng chưa có hotgirl quốc dân, tôi chỉ nghĩ, nếu như sau một đêm có thể biến thành hình dạng giống chị Tần Thiến thì tốt. Đương nhiên, đáng tiếc là, cả đời này tôi cũng không thể biến thành người như chị ấy.
Chị Tần Thiến rất có duyên, không chỉ người lớn thích chị ấy mà bọn trẻ con cũng thích chơi với chị ấy. Chị ấy chính là vua của bọn trẻ con trong khu chúng tôi, mọi người nếu định tụ tập chơi trò gì đó, nhất định phải đi gọi chị Tần Thiến trước tiên. Ném bao cát, nhảy dây, đá cầu, trốn tìm, ăn đào, ném khăn tay, bịt mắt bắt dê, chim ưng bắt gà…..
Dù bất cứ trò gì chị ấy cũng giỏi. Lúc ấy, trước khi chơi nhảy dây chun phải phân lượt, đầu tiên chọn ra người đứng đầu, rồi hầy hà hầy hoặc oẳn tù tì để chọn người. Chị Tần Thiến luôn là người đứng đầu, từ nhỏ chị ấy đã rất cao, dù bất kì tư thế nào chị ấy cũng nhảy được, chỉ cần chị ấy là người nhảy đầu tiên thì chúng tôi đều được chơi rất lâu, không bị đổi xuống cầm chun. Vì vậy mọi người đều hi vọng chị ấy sẽ chọn mình, đứa nào cũng tròn mắt nhìn chị ấy chằm chằm chờ đợi, được chọn thì nhảy vòng quanh vui sướng, không được chọn thì ủ rũ buồn bã muôn phần. Chị Tần Thiến vô cùng trượng nghĩa, vì hai chúng tôi ở cùng khu, nên lần nào chị ấy cũng chọn tôi.
Chị Tần Thiến còn rất nhiều rất nhiều rất nhiều ưu điểm, nhưng đó không phải thứ khiến tôi ngưỡng mộ, điều khiến tôi ngưỡng mộ nhất là, chị ấy bằng tuổi với anh Tiểu Thuyền, họ đi học cùng nhau.
Ngày khai giảng mùng 1 tháng 9, từ sáng sớm cả khu đã rất náo nhiệt. Mọi người biết Tần Thiến và Hà Tiểu Chu phải đi học, nên đều thân thiết chào hỏi chúc mừng. Chỉ có nhà anh Tân Nguyên ở mé Đông là im ắng không động tĩnh, từ sau khi anh Tân Vĩ xảy ra chuyện, nhà họ rất ít khi chủ động bắt chuyện với hàng xóm trong khu, cửa thường đóng, kể cả ngày Tam phục thiên là ngày nóng nhất cũng không mở cửa cho thoáng khí.
Chuyện chị Tần Thiến đi học đều do một mình cô Diêu lo liệu. Chú Tần không có ở Bắc Kinh, vì sinh thêm Tần Xuyên nên cả hai cô chú đều bị mất việc. Lúc Tần Xuyên chưa đến một tuổi, chú Tần đã đến Quảng Đông cùng bạn làm ăn buôn bán. Chú nhập hàng ở đó, mua về rất nhiều những món đồ thú vị để bán, như xà phòng thơm Lux, đồng hồ điện tử, quần ống loe, váy Blazy, toàn những thứ rất mới mẻ, rất thời trang. Cô Diêu làm thợ may ở Bắc Kinh, cô khéo tay, quần áo mùa đông hay mùa hè đều may được cả, mấy chiếc váy của tôi đều do cô may, cô còn dùng vải bông mới cắt cho tôi cả bộ quần áo mới tinh.
Chiếc váy liền màu trắng chấm bi đỏ mà chị Tần Thiến mặc đi học hôm ấy cũng là do cô Diêu may, chị ấy nhìn giống một cô bé bước ra từ trong truyện cổ tích. Anh Tiểu Thuyền hôm ấy cũng mặc quần áo mới, lưng đeo cặp xách, hai người cầm tay nhau đứng giữa khu, vừa vui vừa căng thẳng.
Tôi vẫn còn buột tóc hai bên trông như hai cái sừng và Tần Xuyên mũi dãi lòng thòng đi sau người lớn ngây ngốc nhìn theo, cho tới tận khi tiễn họ ra tận ngoài cổng khu, vừa đến điểm dừng thì tôi đột nhiên như bừng tỉnh: anh Tiểu Thuyền đi học rồi, không thể ngày nào cũng chơi cùng tôi nữa!
Thế là tôi kéo tay mẹ lúc này đang vội đi làm, gào lên như muốn vỡ cổ họng: “Con cũng muốn đi học!”
Mẹ cáu kỉnh bảo: “Con chưa đến tuổi! Đợi sang năm đi học cùng Tần Xuyên!”
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự thần bí vĩ đại của thời gian, cho dù tôi có nỗ lực gắng hết sức chạy về phía trước đuổi theo họ tới thế nào, một năm vẫn là một năm, mãi mãi không thể theo kịp anh Tiểu Thuyền. Tôi cúi đầu buồn bã, nhìn Tần Xuyên đang ngồi xổm dưới đất xoắn đuôi mèo, càng cảm thấy bi ai, thế là tôi òa lên khóc nức nở.
Ngôi trường mà anh Tiểu Thuyền và chị Tần Thiến học là trường tiểu học Đăng Hoa trong ngõ Đăng Hoa. Bố tôi và chú Tần đều học tiểu học ở đó, không chỉ họ, mà hầu hết những người từng đi học trong ngõ Đăng Hoa đều học tiểu học ở đó. Cô Vương ở phòng bảo vệ làm từ thời bố tôi đi học, bố tôi gọi là cô Vương, tới lượt bọn tôi vẫn gọi là cô Vương.
Ngày xưa, trường tiểu học Đăng Hoa là một căn từ đường của một gia đình giàu có trong vùng, sau giải phóng bị nhà nước thu hồi, sửa sang thành trường tiểu học, phòng học chính là mấy căn phòng bằng gạch để bài vị trước kia, rất nhiều câu chuyện ma quỷ được thêu dệt từ đó. Về sau, học sinh ngày một nhiều, phòng gạch bị dỡ bỏ, một căn nhà ba tầng được xây lên từ nền móng cũ, chính vì nguyên nhân đó mà anh Tiểu Thuyền và chị Tần Thiến phải đi học muộn một năm. Tiểu học Đăng Hoa là nơi cao nhất trong ngõ, mọi người đều lấy đấy làm mốc, khi chỉ đường thường nói “Còn chưa đến trường tiểu học!” hoặc “Đi qua trường tiểu học thẳng về phía trước là đến!”
Có điều bây giờ, ngôi trường tiểu học có lịch sử mấy chục năm trời đã không còn nữa, bởi đám học sinh 9x ít đi nhiều so với thế hệ 8x chúng tôi, vì vậy trường không có nhiều học sinh, liền sát nhập với trường cấp II nổi tiếng gần đó.
Giống đại đa số những người dân Bắc Kinh khác, ngôi trường tiểu học tuổi thơ của tôi đã biến mất rồi.
Anh Tiểu Thuyền và chị Tần Thiến tập trung trên ban công tầng ba, tầng cao nhất của trường tiểu học Đăng Hoa, tôi và Tần Xuyên mỗi người mang theo một chiếc ghế con, cùng bọn trẻ chưa tới tuổi đi học ngồi ở cổng khu ngóng nhìn. Từ đây có thể nhìn thấy lan can sắt nhọn hoắt bao quanh trên nóc ngôi trường. Cho dù tôi có cố gắng vươn hết sức cái cổ cò của mình, nhón cao chân cũng chẳng thấy được bất cứ người nào trên ban công, chỉ có thể nghe thấy âm vực cao thấp khác nhau phát ra từ loa phát thanh.
Đúng lúc tôi ngó đông ngó tây đầy sốt sắng, Tần Xuyên đột nhiên đứng phắt dậy: “Tao nhìn thấy chị tao rồi!”
“Đâu? Đâu?” Bọn trẻ con vây quanh cậu ta.
“Trên tầng ba ấy! Chị tao đứng hàng thứ ba!” Tần Xuyên chỉ trỏ như thật.
Bọn trẻ nhao nhao, đứa thì bảo nhìn thấy đứa bảo không.
Tôi đứng phía sau Tần Xuyên, căn bản chẳng thể nhìn thấy cái gọi là hàng thứ ba ấy, chắc chắn cậu ta bày trò nói dối, nhìn bộ dạng lắc lư chói mắt, tôi không kìm được tức giận, “Làm gì có!”
Tần Xuyên quay đầu lại, trừng mắt lườm tôi, “Có! Oắt con như mày làm sao thấy được!”
Hồi còn nhỏ tôi vừa gầy vừa bé, Tần Xuyên lúc nào cũng gọi tôi là oắt con, bọn trẻ đứng xung quanh phá lên cười, tôi tức giận đỏ bừng mặt: “Mày nói dối! Đồ tè dầm!”
Thế là lũ trẻ được thể còn cười to hơn, Tần Xuyên hay đái dầm, cái quần tè dầm tối hôm qua vẫn còn đang phơi trong sân khu.
“Oắt con!” Tần Xuyên tức giận gào lên.
“Tè dầm!” Tôi cũng chẳng chịu nhịn.
“Oắt con!”
“Tè dầm!”
“Oắt con!”
“Tần Thủy Hoàng!”
Tôi tung chiêu cuối cùng, đây là điểm yếu của Tần Xuyên, quả nhiên cậu ta không đáp trả nữa, nhưng đúng lúc tôi đang lè lưỡi làm mặt quỷ thì cậu ta vung tay cho tôi một cái tát…
Vì sự tồn tại của Tần Xuyên mà tôi không hề có thiện cảm với những từ đại loại như “Thanh mai trúc mã”, “ngây thơ trong sáng”. Lớn lên rồi, khi khuôn mặt có thể che giấu hoàn toàn những “tội ác” của Tần Xuyên xuất hiện, rất nhiều bạn học của tôi đều bảo: “Thật tuyệt vời! Các cậu lớn lên cùng nhau! Lãng mạn quá đi!” Mỗi lần như thế, tôi chỉ còn biết nhìn trời câm nín, muốn khóc mà không có nước mắt.
Lãng mạn?
Bị đập cho tím mặt tím mũi là lãng mạn? Bị đuổi chạy quanh ngõ là lãng mạn? Bị cướp mất chỗ đất sét phải khó khăn lắm mới moi được từ trong cát ra là lãng mạn? Bị đẩy ngã tới gãy luôn một chiếc răng cửa là lãng mạn? Từ bé tới lớn phải chịu đựng đủ mọi trò bắt nạt của cậu ta là lãng mạn?
Tần Xuyên là tiểu bá vương của lũ trẻ chúng tôi, cậu ta chính là yêu quái Hoàng Phong trong Tây du kí, là Chai En trong Doraemon, là Doctor Eggman trong Sonic the Hedgehog, là chúa tể Deivoss trong Chiến đội thú điện Kyoryuger, Ma Bư trong Bảy viên ngọc rồng, là lão phù thủy trong Xì Trum, là kẻ địch trong phim Áo giáp vàng, là tổng hợp những thứ độc ác xấu xa nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra, là nỗi phiền não trong quá trình trưởng thành của tôi, là người mà tôi muốn thay ánh trăng hủy diệt…