Thiên Hỉ đến thư viện còn, còn tôi quay về phòng ký túc. Trong phòng không có ai, tôi lấy thẻ phòng ra gọi điện cho Tần Xuyên. Trong ký túc không có máy tính, tôi lại không muốn lên QQ để phải nhìn cái nick Mãi mãi yêu Bảo Gia – Xuyên Tương sáng lấp lánh tới nhức mắt. Điện thoại quốc tế đắc vô cùng, tôi keo kiệt, bình thường chỉ toàn đợi cậu ta gọi về. Nhưng lần này tôi lại sốt sắng, tôi muốn hỏi cậu ta, Lưu Văn Văn cũng được, Trần Bảo Gia cũng được, cậu ấy đã thổ lộ với người ta thế nào. Ít ra về phương diện này, cậu ta cũng được coi là có kinh nghiệm.
Điện thoại kết nối, bất ngờ là, người nghe không phải Tần Xuyên mà là Bảo Gia. Cả hai chúng tôi cùng im lặng, tôi đành lên tiếng trước: “Tần Xuyên có ở đấy không?”
“Anh ấy ra ngoài mua đồ rồi.” Bảo Gia có vẻ lạnh nhạt, “Cậu là Tạ Kiều phải không?”
“Ừ, phải. Chào cậu.”
“Chào.”
Chúng tôi lại im lặng.
“Cậu tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Ờ, cũng không có gì, tôi có chút việc hỏi cậu ấy. Bao giờ Tần Xuyên về, bảo cậu ấy gọi lại cho tôi nhé.”
“Chắc tôi sẽ không bảo đâu.’
“Ồ…hả?” Tôi gần như chưa kịp hiểu ý của Bảo Gia.
“Tôi không thích lắm việc hằng ngày hai người gọi điện, gửi email, nhắn tin với nhau. Cứ có cảm giác cậu làm phiền tới cuộc sống của tôi và Tần Xuyên, như thế không ổn. Hi vọng sau này nếu không có việc gì quan trọng, đừng gọi cho anh ấy nữa. Vậy nhé, tôi cúp máy đây, bye bye.”
Giọng Bảo Gia vọng ra từ trong ống nghe, giống như âm điệu trong các vở kịch Soap opera của Đài Loan. Không để tôi nói câu nào, cô ấy đã cúp máy. Tôi cầm ống nghe ngẩn ra ở đó, vừa giận vừa buồn.
Không biết có phải là một kiểu số mệnh hay không, mà tôi và các bạn gái của Tần Xuyên không bao giờ hòa hợp được với nhau.
Tôi bực bội cúp máy, thầm nghĩ thời gian này chắc không làm phiền tiểu tử kia nữa.
Ý tưởng đột phá của Na Na giúp tôi giải quyết sầu não trước mắt.
Sắp đến Noel, Na Na chạy sang phòng tôi bảo, muốn tổ chức một buổi liên hoan gồm cả nam lẫn nữ, cùng đón đêm bình yên. Lần liên hoan này, cô ấy sẽ là trung tâm, với tình hình trước mắt, phòng 213 là phòng tôi nổi tiếng nhất tòa nhà công chúa này, nên mỗi người trong phòng đều phải mời một bạn nam, có thể là bạn bè bình thường, bạn thân, cũng có thể là bạn trai.
Theo lời Na Na thì, không chừng sau đêm Noel, bạn bình thường, bạn thân gì gì đó đều biến thành bạn trai hết.
Sáng kiến này của Na Na ban đầu chỉ mình tôi ủng hộ, Thiên Hỉ và Vương Oánh chẳng thích thú lắm, Từ Lâm càng không phải nói, ép cô ấy hẹn hò với đàn ông thì thà bảo cô ấy mang đến mấy poster Hiei còn thực tế hơn. Vì tôi ủng hộ kế hoạch của Na Na là có mục đích của mình, nên phải chịu mất mặt trở thành đồng minh của cô ấy, cùng cô ấy đi năn nỉ thuyết phục Vương Oánh, Thiên Hỉ, Từ Lâm.
Cuối cùng Vương Oánh hẹn Dương Trừng, tôi hẹn anh Tiểu Thuyền, Thiên Hỉ hình như hẹn chủ nhiệm câu lạc bộ kịch, Từ Lâm chẳng hẹn ai, Na Na cũng không hẹn ai, nên hai người họ ghép thành một đôi, Từ Lâm tạm thời coi Na Na là “bạn trai”.
Sau khi bố trí đủ người, Na Na lại đưa ra ý tưởng mới: Mỗi cặp nam nữ phải tặng quà Noel cho nhau. Chủ ý này thực ra là do tôi bàn bạc với cô ấy, tôi có ý định riêng, muốn tặng anh Tiểu Thuyền một món quà đặc biệt, đó là một lần tỏ tình.
Noel đến gần, mọi người vô thức cũng thấy hào hứng chờ đợi buổi tiệc sắp tới. Cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau đi dạo phố, cùng chọn quà. Thiên Hỉ và Na Na nửa năm nay đã thuần thục thuộc hết mọi đường to ngách nhỏ của Bắc Kinh, nên họ đề nghị tới Tây Thiền Minh Châu hoặc Hoa UY, trong đó cái gì cũng bán, giá cả rẻ lại có thể trả giá, mua xong quà tiện thể lên tầng mua một hai cái áo len, chẳng tốn bao nhiêu tiền đã được một món quà Noel xinh đẹp vừa ý.
Chúng tôi đi xe bus, vừa lên xe Vương Oánh đã ca thán, cái gì mà mấy năm rồi chưa ngồi xe bus, cái gì mà người bên cạnh cứ dựa vào áo jacket của cô ấy, gì mà ngửi thấy mùi chân thối.
Cuối cùng vẫn là Từ Lâm chiếm chỗ giúp Vương Oánh, nên mới khiến Vương Oánh ngậm miệng không than phiền nữa. Đến Tây Thiền còn chưa đi hết nửa tầng, Vương Oánh bắt đầu không chịu nổi, cô ấy nói không mua bán gì ở đây hết, toàn hàng nhái rẻ tiền, người lại đông không khí hỗn độn, không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào hết, thế là gọi xe quay về, có đánh chết cũng không ngồi xe bus với chúng tôi nữa.
Về phần quà Noel, cô ấy sang Trung Hữu ngay bên cạnh mua bừa một món là được. Trước lúc đi Na Na còn túm chặt tay Vương Oánh hỏi xem Dương Trừng thích gì, Vương Oánh trừng mắt lườm bảo cậu ta chỉ thích những thứ đắc tiền, Na Na tức muốn xì khói, cuối cùng vẫn hạ giọng yếu ớt hỏi vậy cậu tâ thiếu thứ gì. Vương Oánh vười ha hả đáp, từ nhỏ tới lớn, việc mà họ không chắc nhất chính là mình thiếu cái gì.
Cuối cùng, Na Na mua do người không thiếu bất cứ thứ gì trên đời một chiếc đèn bàn hình con ông hoạt hình, rất phù hợp với sở thích của Na Na, nhưng chúng tôi đều thầm nghĩ, không chừng Dương Trừng nhận xong sẽ vứt luôn vào thùng rác cũng nên.
Coi như là an ủi, Na Na rất hào phóng bỏ ra mười tệ mua cho Từ Lâm một tấm poster của The Prince of tennis, Từ Lâm vui sướng bèn tặng lại Na Na con thỏ Mashimaro bằng bông coi như đáp lễ.
Thiên Hỉ chọn quà rất nghiêm túc, cô ấy mua một quả táo bằng thủy tinh, chính là quả táo tring bộ phim Love Generation của Nhật Bản do Takuya Kimura và Takako Matsu đóng vai chính, chúng tôi đoán, quả táo này chắc chắn không phải dành cho chủ nhiệm câu lạc bộ kịch, mà cuối cùng sẽ xuất hiện trên bàn Dương Trừng.
Còn tôi chọn cho anh Tiểu Thuyền một túi chặn sách hình động vật, bình thường anh thích đọc sách, bàn ở ký túc lại chật hẹp, cái này chắc chắn sẽ hữu ích.
Ngoài ra, tôi đã sớm chuẩn bị một món quà khác từ lâu, đó chính là album Fantasy đang rất hot của Châu Kiệt Luân. Tôi thích các bài hát của Châu Kiệt Luân, đặc biệt bài Tình yêu đơn giản trong album đó, nó như chứa đựng sự đơn giản ngây thơ và cảm giác đẹp đẽ khi thích một người của tôi thời thơ ấu. Tôi vô cùng thận trọng, mở chiếc đĩa đó ra, dùng bút bi đầu 0.5 khoanh tròn vào mấy từ trong lời bài hát Tình yêu đơn giản. Chỉ có thể nhìn thấy vết bút khi soi dưới ánh đèn. Khi đọc liền sẽ thành Em luôn yêu anh.
Tôi là một con nhóc vừa nhát gan vừa ngu ngốc vừa dũng cảm.
Vì giận dỗi mà tôi không nhận điện thoại của Tần Xuyên suốt ba ngày, nên nửa đêm ngày thứ tư, cậu ta gọi liên tục vào điện thoại phòng. Từ Lâm vừa chửi rủa vừa nghe điện, tôi phải xin lỗi các bạn cùng phòng vì bị đánh thức vô cớ, kéo dài dây điện thoại ra tới tận cửa, ngồi sụp xuống góc phòng nghe máy, Tần Xuyên đang rủa xả ầm ĩ từ đầu dây bên kia.
“Mẹ kiếp, cậu có ý gì hả? Di động không nghe! Tin nhắn không trả lời! Không có ở ký túc! Tôi để lại lời nhắn cho đám bạn thần kinh cùng phòng cậu cũng chẳng thấy hồi âm!”
“Cậu có biết giờ là mấy giờ không?” Tôi nghiến răng trèo trẹo.
“Hai giờ chiều!”
“Tôi đang hỏi giờ Bắc Kinh.”
“Tôi không ở Bắc Kinh thì làm sao biết được!” Cậu ta giở trò.
“Thế để tôi nói cho cậu biết, giờ đang là nửa đêm! Biết rồi chứ hả! Cúp máy đây, tôi phải đi ngủ.” Tôi cố hạ giọng thật thấp.
“Ái chà chà! Cậu rốt cuộc là làm sao rồi, không có vấn đề gì chứ?”
“Không có gì, Bảo Gia của cậu đâu?”
“Cãi nhau, đến nhà bạn ngủ rồi. Thế rốt cuộc là làm sao?”
“Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy không thích tôi.”
“Vớ vẩn. Cô ấy là con gái thích cậu để làm gì?”
“…Thôi bỏ đi. Chúng ta không ở cùng một địa cầu, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa.” Tôi cảm thấy bực bội vô cùng.
“Thế cậu không quan tâm xem bao giờ tôi về nước à?”
“Đúng rồi! Cậu sắp về rồi nhỉ? Bao giờ thế?”
“Chắc tôi đón Noel ở đây, Boxing Day sẽ về Bắc Kinh.”
“Đừng có lôi tiếng Anh ra nói! Không biết tôi bị câu lạc bộ tiếng Anh khai trừ à? Chán chết đi được!”
“Ha ha, khoảng ngày 26. Định đón tiếp tôi thế nào?”
“Mua cho cậu các loại kẹo hồ lô.”
“Keo kiệt vừa thôi.”
“Ăn không?”
“Ăn.”
Tôi cũng phì cười, “Thôi, tôi phải đi ngủ thật đây, chờ cậu về.”
“Ngoan ngoãn chờ nhé!” Tần Xuyên giở giọng cợt nhã.
“Tạm biệt!” Tôi cúp máy.
Vở kịch Chiếc vòng tay bị nguyền rủa do anh Tiểu Thuyền và Thiên Hỉ đóng vai chính sẽ công chiếu vào ngày 23 tháng 12, vốn định bố trí công diễn đúng đêm Noel nhưng thành viên câu lạc bộ kịch không chịu, thế là phải đẩy sớm lên.
Hôm ấy, lần đầu tiên họ mặc trang phục diễn, Thiên Hỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh đen, vẽ mắt xanh, lúc tôi đến cô ấy mới vẽ xong một mắt, đang căng thẳng nhìn gương đọc lời thoại. Tôi gọi tên cô ấy, Thiên Hỉ quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt vừa vui mừng kinh ngạc lại vừa vô tội. Thực ra hôm đó, cô ấy trang điểm không đẹp, trang phục cũng chẳng hoa lệ lắm, phòng học được tận dụng làm phòng hóa trang tạm thời, ánh đèn chẳng lung linh sáng rực, nhưng không biết tại sao, so với một Thiên Hỉ rực rỡ kiều diễm sau này, tôi luôn nhớ tới hình ảnh bây giờ của cô ấy. Có lẽ là vì, đó mới chính là hình ảnh đẹp nhất của Thiên Hỉ trong lòng tôi.
Tôi nắm tay Thiên Hỉ vỗ về vài câu, sau đó quay sang hướng khác tìm kiếm, anh Tiểu Thuyền cũng đang hóa trang, người trong câu lạc bộ kịch bôi lên mặt anh đủ mọi loại phấn, anh nhắm mắt, lông mi cụp xuống rung rung, có lẽ vì ngượng ngùng nên thoáng chau mày. Tôi nghệt râ nhìn, cho tới tận khi người của câu lạc bộ kịch đi rồi, anh Tiểu Thuyền mở mắt, tôi mới gần như giật mình bừng tỉnh. >
“Kiều Kiều em đến rồi à!” Anh Tiểu Thuyền bối rối nói: “Mặc bộ y phục này thật kỳ quái.”
Anh dang rộng hai cánh tay cho tôi xem y phục của vở kịch, không biết bộ quần áo cung đình kiểu Châu Âu mượn ở đâu về, chiếc sơ mi trông thật buồn cười, nhưng tôi vẫn ra sức lắc đầu, “Đẹp trai lắm, anh Tiểu Thuyền!”
Anh Tiểu Thuyền cười, “Kiều Kiều, nếu không có em, chắc anh mất đi một nửa sự tự tin đối với thế giới này rồi.”
“Anh Tiểu Thuyền là tốt nhất.” Tôi lại nói.
“Có khi toàn bộ sự tự tin không chừng.” Anh dịu dàng nhìn tôi, như nhớ ra điều gì đó, hạ quyết tâm, “Đúng rồi Kiều Kiều, có chuyện này muốn nói với em.”
“Chuyện gì?” Tôi đột nhiên căng thẳng.
“Đợi vở kịch kết thúc nhé.” Anh cũng bối rối, “Anh ra ngoài chuẩn bị trước đây, mọi người phải ôn lời thoại lần cuối cùng.”
“Anh Tiểu Thuyền.” tôi gọi giật anh lại, anh Tiểu Thuyền quay đầu nhìn tôi, tôi đỏ mặt ấp úng: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
“Vậy lát nữa cùng nói đi!”
“Vâng!” Tôi gật mạnh.
Cả thế giới của tôi như đang dùng bản nhạt nền của bài Tình yêu đơn giản, tôi nghĩ, có lẽ không cần dùng đến album của Châu Kiệt Luân nữa.
Trước khi vở diễn công chiếu, tôi kéo Na Na và Từ Lâm đi chiếm ghế ở dãy đầu, đại tiểu thư Vương Oánh lề mề đến muộn, nhưng coi như cũng tới cỗ vũ.
Bình thường, trong thời gian luyện tập, những lời thoại trong vở nghe chẳng hấp dẫn lắm, nhưng lên sân khấu lại thật sự tỏa sáng.
Ánh đèn sân khấu rồi âm nhạc như có thể thổi hồn vào ngay cả những con rối, nên cũng khiến các diễn viên đứng trên đó được tỏa sáng. Vì lời thoại hoàn toàn bằng tiếng Anh nên đã gây trở ngại cho tôi và Từ Lâm thưởng thức vở kịch, Vương Oánh nhăn nhó phiên dịch cho Từ Lâm, Na Na thì cứ xuýt xoa anh Tiểu Thuyền đẹp trai, Thiên Hỉ xinh gái.
Mọi uẩn khúc cuối cùng cũng được giải đáp ở cuối vở kịch, Tam tiểu thư thuần khiết xinh đẹp do Thiên Hỉ đóng, vì nhân cách phân liệt nên trở thành hung thủ tàn sát cả lâu đài, trong lúc hôn mê không hề biết mình đã phạm tội trong một thế giới khác, người yêu của nàng là thị vệ do anh Tiểu Thuyền thủ vai, nhẹ nhàng rửa sạch vết máu còn sót lại vết máu còn sót lại trên tay nàng, giấu nhẹm bí mật đó, vì vậy mọi cảnh tượng đẫm máu đều trở thành truyền. Anh Tiểu Thuyền cúi người xuống, hôn lên má Thiên Hỉ.
Na Na kinh ngạc thốt lên: “Định hôn thật à?!”
Tôi đã xem họ diễn tập vô số lần nên rất bình tĩnh, “Giả đấy! Anh ấy hôn lên mu bàn tay mình.”
“Ồ, cũng đúng, nếu không thì hi sinh vì nghệ thuật quá lớn.”
“Thế sao có thể gọi là hy sinh!” Tôi trợn mắt, có trời mới biết tôi hi vọng được thay thế vị trí của Thiên Hỉ tới mức nào. Giữa âm thanh ồn ào, tôi liếc về phía sân khấu, chùm ánh sáng dần tối lại, tụ thành một quầng sáng nhỏ, anh Tiểu Thuyền quay lưng về phía khán giả, chỉ người ngồi ở bên trái như tôi mới nhìn được khuôn mặt nghiêng của anh.
Sau đó, tôi thấy rõ ràng, anh Tiểu Thuyền nhẹ nhàng hôn lên má Thiên Hỉ, giữa họ không bị ngăn cách bởi bất kỳ thứ gì.