Tôi nghe mà cằm muốn rớt xuống đất, thì ra cả thế giới này ai ai cũng đều nhìn mặt đầu tiên nên chị Tần Thiến trời sinh đã có khả năng chiến thắng vĩnh viễn. Tần Xuyên nói lần này ông chủ của “Cõi nhân gian trên trời” đặt sofa của nhãn hiệu từ Ý đó, một hợp đồng làm ăn lớn, ông chủ hôm nay đặc biệt mời chị Tần Thiến, anh không yên tâm nên đi theo, không ngờ vừa khéo lại bị tôi bắt gặp.
Trên đường về nhà tôi kể cho anh nghe chuyện của Thiên Hỉ, sự khác biệt trong suy nghĩ của chúng tôi, kể cả sự buồn bã đau lòng của tôi nữa.
“Em cũng đừng trách Thiên Hỉ, cô ấy chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, một mình đơn thương độc mã xông pha trong ngành toàn hổ sói như thế, mãi cũng phải trở lên cứng cỏi, có những chuyện chắc là bất đắc dĩ thôi. Con đường mỗi người đi đều không giống nhau.” Tần Xuyên một tay lái xe, một tay xoa xoa đầu tôi.
“Em không trách cô ấy, em chỉ là… lo cho anh Tiểu Thuyền.”
“Không phải em vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ anh Tiểu Thuyền đấy chứ?”
“Anh bị thần kinh à!”
“Đùa thôi… nói thật, ngày mai em đừng vừa đọc tin đã vội vội vàng vàng gọi điện cho anh Tiểu Thuyền, những lúc thế này chắc anh ấy không muốn nói chuyện với ai đâu, cho dù chỉ là để hỏi thăm và quan tâm.”
“Ừm…”
“Thiên Hỉ… chắc không đi Mĩ nữa.” Tần Xuyên điềm đạm đưa ra kết luận.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Bắc Kinh về đêm trống trải vô cùng, cả thành phố như trở lên trầm tĩnh đẹp đẽ hơn, dường như mọi phồn hoa huyên náo đều chẳng liên quan gì tới nó, những người bị ám ảnh bởi điều đó chẳng qua là vì vọng tưởng mà thôi.
“Này, còn nữa…” Tần Xuyên đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Lần sau gặp những chuyện như thế, nhất định phải đi cùng anh.”
“Xì.” Tôi giở vờ khinh miệt quay đầu đi.
“Nói: Em biết rồi!”
Vừa khéo tới chỗ đèn đỏ Tần Xuyên xoay cổ tôi lại, ngông cuồng hôn xuống.
Không hề ngạc nhiên khi tin đồn giữa Thiên Hỉ và Trần Thiên Hà chiếm một diện tích khá lớn trên các trang giải trí vào ngày hôm sau. Cả hai bên đều im lặng, mọi hoạt động biểu diễn của Thiên Hỉ gần như phải tạm dừng một thời gian. Tới bốn mươi chín ngày động đất ở Vấn Xuyên, Thiên Hỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tay ôm bó cúc, hát ca khúc Tâm kinh bằng giọng vùng Tứ Xuyên trong vắt rung động lòng người. Video được lên kế hoạch một cách kỹ càng và công phu này nhanh chóng được dân mạng share điên cuồng, dung nhan thuần khiết và giọng ca du dương của Thiên Hỉ đã an ủi được trái tim đang rỉ máu của bao nhiêu người. Mọi người ghi nhớ sâu sắc hình ảnh cô gái trong sáng sạch sẽ ấy, còn về việc cô ấy đêm hôm khuya khoắt đi về cùng ai đã không còn quan trọng nữa.
Tôi biết, Thiên Hỉ thắng rồi, cô ấy đã lật ngược ván cờ.
Tôi nghe lời Tần Xuyên, rất lâu sau đó mới gọi điện cho anh Tiểu Thuyền. Chắc có lẽ do nội tâm xao động nên khi bấm số thẻ IC, bấm sai mấy lần, thời khắc ấy tôi đột nhiên hiểu được lời Thiên Hỉ nói, có những thứ tâm trạng sẽ tiêu tan biến mất bởi khoảng khắc xa xôi.
“Kiều Kiều.” Giọng anh Tiểu Thuyền nghe vẫn ổn, không có gì khác với bình thường, điều này khiến tôi đột nhiên chẳng biết phải nói gì, thế là trở nên im lặng.
“Gần đây thế nào? Chuyện với Xuyên Tử vẫn ổn chứ?” Anh đành phải tìm chuyện để nói.
“Ngày nào cũng cãi nhau, phiền chết đi được!”
“Xem ra rất tốt đấy, bọn em vẫn thế.”
“Anh Tiểu Thuyền, còn anh thì sao, anh vẫn ổn chứ?”
“Ừm, tàm tạm, Kiều Kiều, đại khái thì anh có khả năng nhận được thẻ xanh.”
“Tuyệt quá! Anh Tiểu Thuyền anh giỏi thật đấy!”
“Chỉ em là thấy anh giỏi thôi.”
“Đâu có! Anh Tiểu Thuyền, em lớn bằng từng này rồi, anh là người đàn ông ưu tú nhất mà em từng gặp!” Điều này thì tôi chắc chắn, cũng chính vì thế mà thấy tiếc nuối cho anh Tiểu Thuyền hơn, so với Tần Xuyên, Dương Trừng, anh ấy nỗ lực chân thành với thế giới này hơn, nhưng từ đầu tới cuối anh ấy đều phải rón rén thận trọng, vất vả mệt mỏi. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao, dường như anh ấy vừa khéo bị kẹt trong kẽ nứt của thế gian, trên điểm mất cân bằng nào đó. Và điều làm tôi cảm động nhất là, người ta sinh ra, có người cả đời thuận buồm xuôi gió, có người trời sinh ra đã sung sướng giàu sang không phải nỗ lực, nhưng cho dù con đường anh ấy đi có tối tăm không chút ánh sáng le lói tới thế nào, thì anh ấy cũng chưa từng từ bỏ, anh ấy luôn nỗ lực, chầm chậm tiến về phía trước.
“Cảm ơn Kiều Kiều.”
“Anh Tiểu Thuyền, em lại biến thành hai người rồi.” Tôi cười cười, trầm ngâm, “Năm nay anh có về không? Lâu lắm rồi không gặp, bọn em đều rất nhớ anh.”
“Năm nay à, sẽ cố gắng. Thực ra, về cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng ở lại đây nghiên cứu thêm mấy đề tài.”
“Cũng phải… gặp Thiên Hỉ chứ.”
“Cô ấy bận lắm, chẳng có thời gian.”
Anh Tiểu Thuyền kể với tôi, rất lâu rồi liên lạc giữa anh và Thiên Hỉ khá thưa thớt, có khoảng thời gian phải cả tháng mới gọi hai cuộc điện thoại. Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh gọi điện thoại về nếu như không có ai nghe thì là trợ lý của cô ấy nghe. Địa vị của cô ấy càng ngày càng cao, càng ngày càng được nhiều người vây quanh, giống như Thiên Hỉ đang đứng ở trung tâm của một vòng tròn còn anh Tiểu Thuyền thì đứng ở ngoài vòng tròn đó. Khi nói những điều này, giọng anh Tiểu Thuyền không chút trách móc, cũng chẳng buồn bã, Thiên Hỉ qua lời anh, vẫn là Thiên Hỉ học đại học cùng chúng tôi năm xưa, là con mọt sách kiên cường, lương thiện, háo thắng, là một cô gái có nội tâm mạnh mẽ. Có điều, chút thương cảm rất mơ hồ tinh tế trong đó, phải nhiều năm về sau tôi mới nhận thấy, cảm giác giống như đọc một cuốn tiểu thuyết rất dài, khi sắp tới trang cuối cùng biết được kết thúc, người ta vừa thỏa mãn, lại vừa tiếc nuối.
Mùa hè năm 2009, Thiên Hỉ lần đầu tiên tổ chức lưu diễn cá nhân trên toàn quốc, lấy tên chuyến lưu diễn là: Thiên Niên Chi Hỉ.
Cuối cùng anh Tiểu Thuyền cũng về nước, anh ấy mua ba vé có vị trí đẹp nhất, mời tôi và Tần Xuyên cùng đi xem. Trước khi đi chẳng ai trong chúng tôi thông báo với Thiên Hỉ, chỉ giống những fan bình thường, ngồi ở hàng ghế đầu trong khu vực VIP. Thiên Hỉ rực rỡ trên sân khấu, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, còn chúng tôi lại chìm trong sắc đêm mênh mang, chỉ có thể ngẩng lên nhìn đầy ngưỡng mộ.
Bài đầu tiên mà Thiên Hỉ hát là Đôi khi tình yêu chỉ là hư danh, đã nổi tiếng từ thời cô ấy thi Super Girl.
Ngồi phía dưới sân khấu, nghe giai điệu quen thuộc vang lên, tôi đột nhiên có cảm giác như đó là định mệnh. Cô ấy cất tiếng trong trẻo rõ ràng:
Vô thức bước vào trò chơi lôi cuốn ấy
Thắp lên ngọn lửa, đứng ở nơi không có em
Vô tình phát hiện ra tất cả sớm đã được an bài
Yêu nụ cười của em, yêu tới không thể gánh vác
…
Tôi nghĩ họ luôn yêu nhau, mãi mãi yêu nhau chỉ là đã yêu tới mức không thể gánh vác được nữa.
Suốt buổi tối anh Tiểu Thuyền nghe vô cùng chăm chú, giống như tình yêu bao năm sắp phải hạ màn, anh ấy muốn ghi khắc mọi hình ảnh của Thiên Hỉ. Tất cả các bải hát đều đã hát xong, Thiên Hỉ biểu diễn lại hai lần. Sau khi kết thúc, anh Tiểu Thuyền và chúng tôi theo dòng người tràn ra ngoài. Lúc sắp ra tới cửa, đám đông lao xao huyên náo, chúng tôi nghi hoặc quay lại nhìn, thấy Thiên Hỉ đã lại đứng trên sân khấu.
“Không biết tại sao, hôm nay tôi muốn hát thêm một bài nữa, dành tặng cho thành phố mà từ nhỏ tôi đã yêu này, cảm ơn nó đã xây mộng cho tôi, cảm ơn nó đã khiến tôi gặp được người mà tôi yêu nhất. Có những chuyện không cần phải trải qua bạn cũng biết nó là rất tuyệt, ví dụ như tình yêu, ví dụ như sự giàu có. Còn việc xấu thì luôn phải đi qua một hồi rồi mới biết nó xấu thế nào, ví dụ như biệt ly, ví dụ như mất mát. Có những việc cả đời này không bao giờ hối hận, nhưng kiếp sau, quyết không muốn trải qua nữa.”
Thiên Hỉ nắm chặt micro cất tiếng hát, cô ấy hát bài của Triệu Tuyền: Cuối cùng em cũng mất anh.
Cuối cùng em đã mất anh,
Giữa dòng người xô bồ ồn ã.
Cuối cùng em đã mất anh,
Khi lần đầu tiên em biết được thế nào là vinh quang.
Khi xung quanh tiếng vỗ tay vang lên như sấm
Em nhìn thấy ánh mắt lấp lánh nước tràn ngập vẻ đau thương của anh.
…
Thời khắc ấy, giữa anh Tiểu Thuyền và Thiên Hỉ là hàng ngàn hàng vạn người, họ không biết rằng, bài hát này chỉ hát tặng một người, cô từng là toàn bộ tình yêu của anh, anh từng là sự phục tùng duy nhất của cô. Anh Tiểu Thuyền bước từng bước đi xa dần trong tiếng hát ngân nga. Tôi quay đầu lại, nhìn Thiên Hỉ trên sân khấu, không biết tại sao, mặc dù cách xa như vậy, nhưng tôi có cảm giác mình đã nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt.
Óng ánh trong suốt, rồi lập tức tan biến.
Mười mấy ngày sau, anh Tiểu Thuyền quay lại Mĩ, tôi và Tần Xuyên cùng đưa anh ra sân bay. Trong cửa hàng tiện lợi mà ngày trước Thiên Hỉ mua khăn giấy cho anh, giờ dán poster quảng cáo cỡ lớn của thứ đồ uống mà cô ấy là người đại diện. Nếu tất cả vẫn như lúc ban đầu, chắc chắn Thiên Hỉ sẽ đến sân bay tiễn anh, biết đâu tôi lại vui sướng kéo cô ấy đi khoe khang khắp nơi, chụp ảnh cùng cô ấy hay đại loại như thế. Nhưng lúc này, chỉ có tôi và anh Tiểu Thuyền bối rối đứng nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiên Hỉ trên tấm poster.