Xoa được một lúc, nàng cảm thấy da thịt dưới tay có chút nóng lên, không, không phải là nàng.
Đáy mắt màu đỏ kia lóe lên dục vọng, còn có bàn tay đang luồn vào trong váy áo nàng, phủ lên ôm trọn bộ ngực nàng vuốt ve nhẹ nhàng…
“Còn đang trên xe ngựa.” Mộ Dung Tiểu Tiểu giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ừ, huynh biết.” Dạ Nguyệt Ly ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ của Mộ Dung Tiểu Tiểu, theo bản năng liếm vành tai nàng.
“Dạ Nguyệt Ly!” bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đẩy gương mặt tuấn tú của hắn sang một bên, khóe môi co quắp: “Đừng làm loạn, ít nhất cũng phải nhịn đến khi về đến nhà cho muội.” Toái Nguyệt còn ở bên ngoài, nàng không muốn hắn nghe được.
Dạ Nguyệt Ly nhẹ giọng than thở, thân thể tránh sang bên cạnh, ôm chặt người nhỏ vào trong ngực, gương mặt tuấn tú của hắn vùi vào cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, hít lấy hương thơm của nàng, khàn khàn nói: “Nhưng huynh muốn…”
Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ vỗ về hắn, thay hắn chỉnh lại những lọn tóc bị gió thổi tung, khóe môi nở nụ cười ôn nhu, những lời này khiến nàng cảm thấy hắn giống như tiểu hài tử đang đòi kẹo, thật là đáng yêu.
Nhưng nàng nói với hắn: “Ly, huynh không thể lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kia.” Nói xong, sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu từ từ chuyển hồng, cho dù đã uống thuốc của Mục Trạch Dương, nhưng nàng mới mười lăm tuổi, còn đang là vị thành niên.
“Huynh nghĩ rất khó.” Dạ Nguyệt Ly thành thật nói.
“Huynh phải kiểm chế.” Mộ Dung Tiểu Tiểu quay mặt qua một bên.
“Xấu hổ?”
“… Không có.”
“Vậy tại sao không đáp ứng?”
“Lúc này không được.”
Một lúc sau.
“Huynh nghĩ muốn…”
“Muội nói lúc này không được!”
“…”
Không khí có chút kỳ dị, cảm giác được xe ngựa dừng lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng mặt nhìn, thấy Dạ Nguyệt Ly cười tà mị, nàng ngỡ ngàng nói: “Đã về đến nhà?”
Dạ Nguyệt Ly chỉ cười không nói, sau khi xuống xe ngựa lập tức một tay ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu từ chỗ ngồi ra ngoài, không nói lời nào đi thẳng đến phòng ngủ trong biệt viện, cúi đầu nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi căng thẳng, hắn cười đến tà tứ: “Ừ, đã về đến nơi.”
“Muội cảm thấy có chút choáng váng, muội thấy hay là nghỉ ngươi trước đã.” Liệu nàng giả bộ bệnh thì có thể tránh được không?
“Nha đầu có thể nằm bất động, huynh đảm bảo sẽ không khiến cho muội mệt mỏi.” Dạ Nguyệt Ly một tay mở cửa, cảm thấy có chút buồn cười đối với việc Mộ Dung Tiểu Tiểu tìm lý do tạm thời trốn tránh.
“Huynh là tên lưu manh!” cái gì gọi là nàng chỉ cần nằm bất động? Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa đỏ mặt vừa tức giận.
“Ừ, huynh chỉ lưu manh với muội.” Dạ Nguyệt Ly rộng lượng thừa nhận.
“Huynh…” da mặt dày
Mộ Dung Tiểu Tiểu giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, gương mặt ửng đỏ đột nhiên cười đến vô cùng phóng túng, cắn răng nói: “Muội đang nghĩ trước khi thành thân chúng ta có nên tách ra ngủ hay không…”
Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng thả Mộ Dung Tiểu Tiểu xuống giường, cởi bỏ toàn bộ y phục của mình, toàn thân trần trụi nhảy lên giường, ánh mắt màu đỏ chứa đầy dục vọng mê hoặc, nhiếp hồn đoạt phách, hắn đã từng thử qua, mành che màu tím nhẹ nhàng buông xuống, kèm theo âm thanh thanh thúy của chuông gió vỏ sò màu tím, hắn cười đến mê hoặc: “Bảo bối, lát nữa huynh sẽ thảo luận vấn đề này cùng muội…”
Chống lại cặp mắt long lanh như thủy tinh kia, trong đôi mắt lưu ly tràn ngập hờn dỗi, đầy hơi nước như phủ sương mù, làm cho ánh mắt nàng lại càng như hồ nước mùa xuân, Dạ Nguyệt Ly phản ứng theo bản năng, một tay giữ lấy bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt lên đỉnh đầu nàng, cánh tay còn lại chậm rãi cởi ra sợi đai bên hông nàng…
Toàn bộ thân thể cường tráng của Dạ Nguyệt Ly hiện ra trong mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu, theo tầm mắt dọc theo bả vai của hắn đi xuống là cơ bụng sáu múi cứng rắn, nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thật không thể tưởng tượng nổi, bình thường nàng đều nhắm mắt không dám nhìn, đây là lần đầu tiên quan sát tỉ mỉ.
Ánh mắt dời xuống chút nữa, là vùng tam giác hoàn mỹ, bắp đùi rắn chắc, tầm mắt chếch đi một chút là…
‘Oanh—‘
Đầu óc Mộ Dung Tiểu Tiểu ầm một tiếng, rõ ràng rất muốn dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng lại cảm thấy ánh mắt bị giữ chặt lại, nàng chỉ đành trừng lớn hai mắt, đầu óc trống rỗng, rồi lại giống như pháo hoa nổ vang trong bầu trời đêm, trong nháy mắt thấy ngay cả hô hấp cũng dừng lại, cả người không khống chế được nóng lên…
Khóe môi Dạ Nguyệt Ly nhếch lên, hai mắt tràn đầy ý cười, toàn bộ tâm tình biến hóa của nàng trong khoảnh khắc kia hắn đều nhìn rõ, hắn buông tay Mộ Dung Tiểu Tiểu ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng dẫn đến nơi tầm mắt nàng đang nhìn đến, khi hai người tiếp xúc, Dạ Nguyệt Ly dường như không khống chế được rên thành tiếng, mắt đỏ càng trầm xuống, thanh âm mờ ám nói: “Bảo bối, thích không?”
Mộ Dung Tiểu Tiểu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đỏ dữ dội đến mức như nhuộm máu, nàng gắt gao nhắm chặt hai mắt, cũng không dám liếc nhìn nữa, trong lúc giãy dụa muốn lấy tay ra lại chạm vào chỗ kia của hắn, nóng đến bỏng tay.
Người nam nhân này thật sư có bản lĩnh khiến nàng im lặng.
Từ đầu đến cuối trên môi Dạ Nguyệt Ly vẫn tràn đầy nụ cười, hai mắt thâm tình nhìn người làm hắn say đắm, làn da nàng trắng như tuyết, khiến hắn muốn ngừng mà không được, hô hấp đột nhiên dừng lại, mỗi một tế bào đều như bị mê hoặc, bên tai là tiếng tim đập dồn dập của hai người, cho dù hắn đã có được nàng, nhưng lúc này thân thể vẫn run rẩy kích động, trong lồng ngực hắn tràn đầy hạnh phúc, giống như có được toàn bộ thế giới.
Không sai, nàng chính là toàn bộ thế giới của hắn.
“Nha đầu, huynh yêu muội…”
Dứt lời, Dạ Nguyệt Ly giữ đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu, môi đè lên, nóng bỏng và vội vàng hôn nàng thật sâu, trong nháy mắt hơi thở của hắn đã bao trùm cả người nhỏ phía dưới, ép nàng đến đầu váng mắt hoa…
Thân thể Mộ Dung Tiểu Tiểu mềm mại, vô lực trong lồng ngực nóng bỏng của hắn, bị hắn giam trong lồng ngực, nàng chỉ có thể bất lực thở dốc, môi anh đào cũng không thể khống chế phát ra tiếng rên khẽ…
Nghe được âm thanh dễ nghe kia, Dạ Nguyệt Ly cảm nhận được mỗi tế bào đều điên cuồng kêu gào, nơi nào đó càng trướng đau hơn, dường như khó có thể khống chế, hắn gầm lên một tiếng lập tức thô lỗ xé rách toàn bộ xiêm y của Mộ Dung Tiểu Tiểu, áo khoác lông chồn trân quý bị quăng như đồ bỏ đi, lụa mỏng trắng như tuyết bị xé vụn thành từng mảnh nhỏ, rải đầy khắp giường.
Làm da trắng mịn như tuyết, đây là đường cong duyên dáng thanh nhã của nàng.
Bàn tay hắn đan vào tóc nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi hơi run rẩy, dung nhan xinh đẹp tinh tế của nàng đỏ ửng nằm trọn trong lòng bàn tay hắn, môi khẽ nhếch, đôi môi anh đào kiều diễm ướt át, tựa như bông hoa nhỏ mở ra trong lòng bàn tay hắn, chỉ chờ hắn đến ngắt lấy.
Lúc này hai người thẳng thắn đối diện với nhau, bên trong phòng đủ lò than, cộng thêm hơi ấm tỏa ra từ thân thể hai người, lại hôn một lần nữa mút lấy cánh môi mềm mại của nàng, cẩn thận như đang đối đãi với trân bảo.
Tim Mộ Dung Tiểu Tiểu đập càng lúc càng nhanh, lông mi lay động, cảm giác được hắn yêu thương khẽ hôn, nàng thử mở hai mắt ra một chút, nhưng trong nháy mắt đã đắm chìm vào hồng mâu sâu thẳm của hắn, hắn dùng ánh mắt giăng lưới, đem nàng bao vậy thật chặt bên trong, không nhúc nhích được nửa phân.
“Ly…” nàng nhu tình gọi, khóe mắt nhất thời chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt, đáng thương nói: “Thật khó chịu…”
Bàn tay hắn dao động trên người nàng, dọc theo hông nàng, nhẹ nhàng di chuyển lên trên dùng ngón tay vẽ vài vòng lên bụng nàng, làm cho mỗi tấc da thịt của Mộ Dung Tiểu Tiểu đều như có dòng điện chạy qua, khiến nàng vừa thoải mái lại vừa khó chịu.
“Ngoan, chờ một chút nữa sẽ tốt.” Dạ Nguyệt Ly khàn khàn nói nhỏ, hắn cũng khó chịu không chịu được, nhưng còn chưa đủ, lúc này nàng còn chưa chuẩn bị xong, hắn phải kiên nhẫn một chút.
Cảm giác được nàng run rẩy, Dạ Nguyệt Ly mới kết thúc nụ hôn làm hai người thở dốc không ngừng, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nước mắt mông lung nhìn lại, tim đập như trống, toàn thân như bốc hỏa, nóng đến khó có thể chịu được.
Dạ Nguyệt Ly ôn nhu cười nói: “Nha đầu, muội đẹp quá…”
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngưng mắt nhìn ngũ quan vô cùng tuấn mỹ của Dạ Nguyệt Ly, đôi mắt đỏ xinh đẹp như một viên Hồng Bảo Thạch thượng hạng, phát ra ánh sáng chói mắt, hiện lên rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân cao thấp sẽ bị nổ tung khi hắn nhìn chăm chú thâm tình như vậy,
Khó có thể chịu được nữa, bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu bắt đầu làm loạn trước ngực Dạ Nguyệt Ly, nàng muốn nhanh chóng kết thúc khoảng thời gian giày vò này.
Đây rõ ràng là hành động đốt lửa, khiến Dạ Nguyệt Ly rên lên hai tiếng, hai tròng mắt đỏ thâm thúy cúi đầu nhìn nàng đang ở trước ngực, nhẹ gặm cắn xương quai xanh của nàng, đồng thời dùng lưỡi miêu tả vẻ đẹp của nàng, hắn lưu luyến từng tấc da thịt của nàng, lần lượt phủ lên những vết mập mờ màu tím.
Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu níu chặt lấy áo ngủ bằng gấm, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, lập tức làm cho nàng rên khẽ, toàn thân không khống chế được run rẩy.
Phản ứng của nàng làm cho ánh mắt Dạ Nguyệt Ly trầm xuống, huyết mạch cả người hắn sôi trào dưới bàn tay mềm mại, âm thanh động tình kia làm hắn càng thêm vuốt ve an ủi nàng, môi mỏng đưa đến vành tai nàng liếm láp khẽ cắn, dừng lại một lúc, khó có thể nhịn được thở dốc lên tiếng: “Nha đầu…”
Mộ Dung Tiểu Tiểu đã sớm mềm nhũn như nước, ánh mắt mông lung dưới người hắn nức nở: “Ly…”
Thanh âm vô cùng cầu khẩn, loại cảm giác tuyệt đẹp này khiến cho toàn thân Dạ Nguyệt Ly run rẩy, hắn trầm thấp cười ra tiếng, nhẹ giọng đáp: “Ngoan, huynh đến đây.”
Cảm giác được một cỗ lực đột nhiên đánh tới, Mộ Dung Tiểu Tiểu cắn chặt môi dưới, thân thể cũng không khống chế được khẽ cong lên, nàng vẫn có chút chưa thích ứng được.
Đầu lưỡi Dạ Nguyệt Ly khé liếm lấy nước mắt nơi khóe mắt nàng, đợi thân thể nàng thả lỏng một chút mới bắt đầu động…
Cố gắng ôm chặt lấy bờ vai hắn, tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu lơ lửng, vẻ quyến rũ trong mắt nàng khiến Dạ Nguyệt Ly không thể đè nén dục vọng của mình được nữa…
Bên trong hoàng thành tuyết đã rơi, không biết từ lúc nào bông tuyết đã bay lả tả trong không trung, không tiếng động rơi xuống mặt đất, vắng vẻ nhưng đẹp đẽ.
Tức Mặc Tuyết Dương hừ khẽ đi đến biệt viện, muốn bẩm báo tin tức mới nhất lại nghe thấy tiếng nữ nhân rên khẽ cùng tiếng thở dốc của nam nhân, hắn ngẩn người, biết được chuyện gì đang xảy ra, hắn sờ sờ lỗ mũi, lập tức hậm hực rời đi.