Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 145: Chương 145: Chương 107.1: Hay là yêu nàng




Âu Dương Tĩnh không ngờ khi dục vọng của nàng chưa được giải tỏa thì Nam Cung Nguyệt Hiên lại không lưu luyến chút nào tách ra, nếu là khkoong vừa lòng vì hành vi phóng đãng của nàng do trúng xuân dược thì nàng cũng hiểu được, dù sao nàng cũng được gả vào phủ ba năm, đã biết rõ tính của hắn.

Bị hắn vô tình từ chối, trong chớp mắt khiến nàng mờ mịt tạm thời quên mất dục vọng, sững sờ nhìn hắn bỏ qua nàng xoay người ôm lấy nữ nhân khác, điều làm cho nàng không thể tin chính là kẻ không biết thương hương tiếc ngọc như hắn lại dịu dàng vỗ về chơi đùa với người lần đầu lên giường là Triệu Thi Mộng!

Nàng cũng có lần đầu tiên,  nhưng lần đầu tiên Nam Cung Nguyệt Hiên cũng không dịu dàng đối với nàng như thế!

Trong lòng biết nếu không phải Triệu Thi Mộng bị dục vọng thúc đẩy, sao có thể lao vào như vậy? Đợi đến khi tỉnh lại không chừng sẽ tức giận chỉ trích nàng, chẳng lẽ vì giá trị của Triệu Thi Mộng so ra hơn nàng nên nàng phải chịu sự lăng nhục như vậy?

Âu Dương Tĩnh cười trào phúng, không phân biệt được nước mắt rơi xuống là vì Nam Cung Nguyệt Hiên đối xử với nàng tuyệt tình hay là vì cơ thể bị dục vọng hành hạ khó chịu.

Trống rỗng không được lấp đầy, dược tính vẫn còn. Nỗi nhục ngày hôm nay cũng in sâu trong lòng, Âu Dương Tĩnh âm độc híp mắt, móng tay dài lưu lại một vết khắc sâu trên mặt bàn bóng loáng, dùng sức quá mức đến mức móng tay gãy lìa nhưng nàng dường như vẫn chưa tỉnh, trong lòng âm thầm thề, cuối cùng sẽ có một ngày Triệu Thi Mộng sẽ phải vì ngày hôm nay trả lại tất cả, bao gồm cả Mộ Dung Tiểu Tiểu, tất cả nàng sẽ không bỏ qua.

Trong nháy mắt đột nhiên Nam Cung Nguyệt Hiên đánh tới, Triệu Thi Mộng đau đơn kêu thành tisng, nàng nuốt từng ngụm khí lạnh, đầu óc cũng vì vậy mà thanh tỉnh một chút.

Căn bản Nam Cung Nguyệt Hiên không cho Triệu Thi Mộng thời gian thích ứng, hắn chính là muốn làm nàng đau.

“Đau không? Đau là được rồi, nhớ kỹ thời khắc này, nhìn rõ nam nhân trên người ngươi là người nào, đây là thống khổ Mộ Dung Tiểu Tiểu gây cho ngươi, là nàng hạ độc ngươi, cũng khiến ngươi không còn đường lui.”

Hắn muốn nàng nhớ thật kỹ giờ khắc đau đớn này là kẻ nào ban tặng.

Hưởng thụ nheo mắt lại, mâu quang hắn thâm sâu khó dò, khóe miệng lại khẽ cười, tiếng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Triệu Thi Mộng, nhưng Triệu Thi Mộng không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này, đây chính là đẩy nàng xuống địa ngục.

“Đừng lo lắng, Bổn vương sẽ sớm đến gặp phụ thân ngươi cầu hôn, từ nay về sau, ngươi hãy chấp nhận số phận gả vào Hiên vương phủ đi, Bổn vương cũng sẽ không bạc đại ngươi, địa vị chính phi là của ngươi. Còn về Nam Cung Nguyệt Bân, ngươi đừng mơ tưởng nữa, nếu không Bổn vương cũng không thiếu cách khiến cho ngươi sống không bằng chết.”

Những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn ầm ầm nổ vang bên tai Triệu Thi Mộng, cảm xúc khó khăn lắm mới tỉnh táo lại như muốn rơi vào vô thức lần nữa, nhưng đau đớn trên người nói cho nàng biết, nàng đã hết rồi…

Trinh tiết không còn nữa,  cho dù Bân vương không từ hôn thì chuyện giữa nàng và hắn cũng không có khả năng nữa.

Tròng mắt đột nhiên phát ra căm hận mãnh liệt, Mộ Dung Tiểu Tiểu!

Chỉ có Âu Dương Tĩnh có mưu mô, đã quên chuyện nàng đã sớm thấy khó chịu từ lúc còn trên phố, nữ nhân độc ác này sau khi làm thương tổn tỷ tỷ, lần này lại hạ độc thủ với nàng, ép nàng đến đường cùng!

Thù thất thân, nếu không báo nàng thề không làm người!

Vì tỷ tỷ dại dột kia của nàng, vì nàng đánh mất cơ hội ngồi vào vị trí vương phi, hôm nay nàng mới phải chịu sự sỉ nhục như vậy! Nàng nhất định phải báo thù! Khiến cho Mộ Dung Tiểu Tiểu phải xuống mười tám tầng địa ngục, cả đời không thoát được!

Nhưng “Nam Cung Nguyệt Hiên, ngươi cũng không bằng cầm thú!” Triệu Thi Mộng oán hân nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, căm hận mắng.

Âu Dương Tĩnh có thể ngăn chặn tất cả, nhưng nàng ta lại lừa gạt nàng đến chỗ này, Nam Cung Nguyệt Hiên có thể tìm đến Bân vương giải độc cho nàng, hoặc là đưa nàng đến Bân vương phủ, nhưng bọn họ không làm!

Nam Cung Nguyệt Hiên nhướng mày lên, cười nghiền ngẫm: “Xem ra là Bổn vương tự mình đa tình, ngươi không cần Bổn vương hỗ trợ.”

Dứt lời, hắn không hề do dự đứng dậy, từ trước đến giờ hắn không để quá nhiều tâm tư lên nữ nhân.

“Tĩnh nhi, đến đây, Bổn vương thương nàng.” Thân thể Nam Cung Nguyệt Hiên trần trụi đứng ở mép giường, khẽ cười nhìn đến Âu Dương Tĩnh đang thống khổ co rúc ngoắc ngoắc ngón tay.

Âu Dương Tĩnh vẫn co rúc tại chỗ, đau đớn im lặng khóc nức nở, tóc tai vô cùng lộn xộn, da thịt có chút ửng hồng không bình thường, vì vẫn ngồi trên mặt đất mà khuông mặt nhỏ nhắn của nàng bị nước mắt thấm đẫm lây dính một ít tro bụi, dáng vẻ kiên nhẫn cắn chặt môi, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

Nam Cung Nguyệt Hiên lập tức nhăn trán, trong Hiên vương phủ, Âu Dương Tĩnh có thể coi là nữ nhân tương đối được lòng hắn, lại càng ít động chạm đến hắn, không có sự cho phép của hắn, nàng cố chịu đựng bị dược tính khống chế không đến quấy rầy hắn.

Nghĩ vậy, Nam Cung Nguyệt Hiên khó có được dịu dàng đối xử với Âu Dương Tĩnh.

Nhưng không bao lâu, Triệu Thi Mộng lại bò đến bên cạnh hắn, lần này Nam Cung Nguyệt Hiên chỉ lạnh lùng cười một tiếng, không để ý đến nàng.

Triệu Thi Mộng tuyệt vọng rơi nước mắt, từng giọt lướt qua khuôn mặt rơi xuống sàn nhà, từng giọt trong suốt mang theo rất nhiều phẫn hận, khuất nhục và không cam lòng, nàng cọ xát thân thể cường tráng của Nam Cung Nguyệt Hiên, nghẹn ngào nói: “Cứu ta… Cứu ta…”

“Vậy thì phải biết điều chờ một chút.” Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nếu không phải sau này nàng có giá trị lợi dụng đối với hắn, nàng dám có thái độ đối với hắn, hắn đã trực tiếp giết chết.

Triệu Thi Mộng đã sớm khóc không thành tiếng, dù không biết xấu hổ không thể khống chế dính sát vào Nam Cung Nguyệt Hiên…

Tại một góc đường không có người trong kinh thành.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ở thế tấn công như vũ bão lắc mình tránh thoát chưởng phong đếnn từ phía sau, bàn tay nàng trắng nõn không biến sắc dời xuống bụng, đôi mày nhíu chặt lại, vì chiêu thức Huyết Thiên vừa đánh ra mà tim vẫn đập nhanh không dứt, quả nhiên là võ công cao thâm! Nhưng đây là hắn muốn đối phó chính mình?

Không đợi nàng có động tác, Tức Mặc Tuyết Dương và hai người ám vệ lập tức bảo vệ Mộ Dung Tiểu Tiểu ở giữa, Tức Mặc Tuyết Dương thu lại vẻ toe toét ngày thường, cảnh giác nhìn đến Huyết Thiên đứng trên đống đổ nát, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, không nghĩ đến Huyết Thiên không những trộm đi thi thể lão phu nhân lại còn dám công khai đến trước mặt bọn họ, thật là vô cùng to gan.

Nhưng người đến không tốt, người tốt không đến.

Hắn không có tự tin cho rằng mấy người bọn họ có thể đối phó với Huyết Thiên, nam nhân trước mặt này toàn thân tỏa ra hơi thở âm lãnh (âm u lạnh lẽo), chỉ có chủ tử mới có thể chống lại hắn.

Nâng mắt nhìn Huyết Thiên, Tức Mặc Tuyết Dương mặt mày lạnh lùng cười nhạo nói: “Đường đường là môn chủ lại làm chuyện đánh lén này, thật không hợp với thân phận cua rmoon chủ Huyết môn?”

Về chuyện Huyết Thiên trộm đi thi thể lão phu nhân, hắn cũng không lên tiếng chất vẫn, cho dù Huyết Thiên có mục đích gì thì hiện tại cũng không phải là thờ cơ tốt để hỏi tội.

Vừa nói, tay phải Tức Mặc Tuyết Dương đã ẩn vào trong tay áo muốn đốt pháo hiệu khẩn cấp, dùng cái này báo tin cho Dạ Nguyệt Ly, không nghĩ đến vừa mới động đã bị một chưởng của Huyết Thiên đánh đến làm pháo hiệu bay ra xa.

“Hừ, có thể được môn chủ đích thân đến mời Mộ Dung cô nương đến nhà làm khách là vinh dự, thật không biết phân biệt tốt xấu, Tức Mặc hộ pháp.”

Một tiếng hừ lạnh của nữ nhân vang lên, lập tức thấy trên tường nhảy ra thêm vài tên áo đen, trong lúc đó nàng một thân đỏ tươi xông ra, vẻ mặt đầy khing thường nói, cười như không cười nhìn về Tức Mặc Tuyết Dương, “Đã lâu không gặp, hộ pháp đại nhân.”

Chân mày Tức Mặc Tuyết Dương nhíu chặt lại, ra ám hiệu với ám vệ bên cạnh tìm cơ hội tốt đưa Mộ Dung Tiểu Tiểu đi, ánh mắt quét qua pháo hiệu ở phía xa, thầm nghĩ chỉ có thể tùy cơ hành sự.

Nhìn hồng y nữ tử quần áo lộ liễu trước mặt, trên gương mặt tuấn tú của Tức Mặc Tuyết Dương hiện chút nghi ngờ: “Bổn hộ pháp biết ngươi?”

“Ngươi…!” Hồng y nữ tử nhất thời tức giận, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tức Mặc Tuyết Dương, giống như nhìn kẻ thù, ánh mắt tràn đầy phẫn hận.

Thấy Tức Mặc Tuyết Dương vẫn không hiểu, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói: “Là Trì Hàm Yên.”

Là một thân đỏ rực kia vừa xuất hiện khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu nhớ lại trong đầu, thần nghĩ nhiều năm không thấy, Trì Hàm Yên vẫn xinh đẹp quyến rũ như vậy, ngực lộ ra một nửa lúc này vì tức giận mà phập phồng càng tăng thêm vẻ phong tình hấp dẫn.

Còn Tức Mặc Tuyết Dương vẫn ngơ ngẩn nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, trên mặt rõ ràng viết ‘Vậy là ai?’

Khó trách hắn không hiểu phong tình, đối với nữ nhân, ngoại trừ Di Tinh và Mộ Dung Tiểu Tiểu, Tức Mặc Tuyết Dương tuyệt đối sẽ không coi nữ nhân nào khác là nữ nhân,  hoặc là căn bản không để nữ nhân nào vào mắt.

“Trí nhớ Tức Mặc hộ pháp thật không tốt, sáu năm trước tại đại hội võ lâm chúng ta đã giao thủ.”

Trì Hàm Yên thiếu chút nữa bị chọc giận đến hộc máu, nếu không phải mấy năm nay môn chủ không cho phép mọi người trong môn tùy ý đi lại trên giang hồ, nàng đã sớm dẫn người bầm thây vạn đoạn Tức Mặc Tuyết Dương rồi, nhưng đến bây giờ báo thù cũng không muộn, đại sự của môn chủ thành công, nàng sẽ nhanh chóng có cơ hội rửa sạch sỉ nhục lúc trước.

Nàng đã sớm biết trong đại hội võ lâm sáu năm trước ‘Tiêu Dao trang chủ’ xuất hiện chính là hộ pháp Tức Mặc Tuyết Dương giả trang, còn Ly vương mới thật sự là trang chủ. Năm đó tỷ võ trên lôi đài, nàng bị trọng thương thua trong tay Tức Mặc Tuyết Dương, sau lại bị nam nhân chết tiệt này đánh lén khiến nàng càng bị trọng thương, đúng lúc đó nàng bị Hắc Báo thừa dịp cường bạo, mặc dù sau này nàng đã giết chết Hắc báo, nhưng đầu mối gây họa là Tiêu Dao sơn trang, cho dù là Tức Mặc Tuyết Dương, không giết hắn sao có thể giải tỏa mối hận mấy năm trong lòng nàng?

Một hồi lâu, Tức Mặc Tuyết Dương mới nhớ lại nhíu mày, trong ấn tượng hình như là có nữ nhân như vậy, năm đó hắn nhận lệnh chủ tử để hai người Huyết môn trốn thoát, chính mình lại đuổi theo sau, nữ nhân này lại giết đồng môn, hắn làm như vô tình liếc qua chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay Trì Hàm Yên, không có hứng thủ hỏi: “Vậy thì sao?”

Trì Hàm Yên tức giận: “Vậy thì sao?” Khóe mắt nàng nảy lên, đôi môi đỏ mọng quyến rũ cười, ngón trỏ quần lấy một lọn tóc đen rủ xuống, ha ha cười nói: “Đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù, lấy mạng chó của ngươi.”

“Đừng nói quá, ngươi không cam lòng chuyện năm đó Bổn hộ pháp đánh bại ngươi trên lôi đài, ta không có gì đẻ nói, nhưng muốn giết Bổn hộ pháp, trình độ của ngươi còn kém một chút.”  Không phải hắn xem thường Trì Hàm yên, nhưng cho là danh hộ pháp này của hắn là hữu danh vô thực?

Tức Mặc Tuyết Dương đã sớm quên năm đó Huyết môn dẫn người ban đêm đến đánh lén Tiêu Dao sơn trang, hắn ở sau lưng một cước đạp ngườ ta, nên Trì Hàm Yên vốn đang bị thương lại càng bị nặng hơn. Lúc này trong lòng hắn chỉ nghĩ không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu như không thể lấy lại được pháo hiệu kia hoặc đưa Mộ Dung Tiểu Tiểu đi, thật sự chỉ có thể trông cậy vào ám vệ lúc trước đi báo tin, chỉ mong chủ tử nhận được tin Mộ Dung Tiểu Tiểu ra ngoài, có thể nhanh chóng chạy về, mà hiện tại chỉ có thể tìm cách kéo dài thời gian mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.