Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 147: Chương 147: Chương 108.1: Đại kết cục – Thượng




Mưa lạnh từ trên trời đổ xuống, xen lẫn với tuyết thành những giọt băng, đập thẳng vào mặt đau như dao cắt, gió lạnh thấu xương.

Sát khí lạnh lẽo giống như rắn độc, một giây sau khi lời nói của Nam Cung Nguyệt Bân ra khỏi miệng, rõ ràng cảm thấy nguy hiểm sau lưng chợt tiêu tán.

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân như lưỡi dao sắc bén bắn đến, thân thể mỏng manh của Thanh Phong đột nhiên chấn động, nàng mấp máy môi, xoay người về phía Ly vương phủ lao đi. Nàng không chút nào hoài nghi tầm quan trọng của Mộ Dung Tiểu Tiểu trong lòng Nam Cung Nguyệt Bân, đây là hắn không tin tưởng y thuật của nàng, vì thế mới muốn nàng đi tìm Thần Phong lão nhân.

Tiếng cười âm hiểm phía sau vang lên, Nam Cung Nguyệt Bân đang ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không quay đầu lại, lao về hướng Bân vương phủ cách đó không xa.  Hắn cẩn thận ôm lấy người trong ngực, dùng bả vai rộng rãi của mình che mưa cho nàng, hai mắt hắn dịu dàng ngắm nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đang cố gắng bình tĩnh lại, bờ môi nở nụ cười khổ sở, nếu không phải tình huống không cho phép, hắn thật muốn theo đuổi nội tâm xúc động của mình, ích kỷ mang nàng đi xa, nhưng hắn biết chuyện đó chỉ có một bên tình nguyện, cho nên hắn đang nghĩ nếu như thời gian dừng lại ở thời khắc này dù chỉ một giây thôi cũng tốt. Khó có thể quên được, ngoài trái tim đang đau đớn còn có một chút thỏa mãn trong lồng ngực, thật tốt, lúc này hắn đang ôm nàng…

Mục Trạch Dương đến rất nhanh, đi cùng hắn còn có một người thân lạnh thấu xương là Dạ Nguyệt Ly, hắn vừa thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt tái nhợt trên giường, chỉ cảm thân máu nóng trong cơ thể lạnh như băng của mình từ dưới chân xông thẳng lên đỉnh đầu, trong phút chốc hai mắt đỏ thêm vài phần.

Nháy mắt không khí như dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát lập tức khôi phục nguyên trạng, không có chút bất thường nào. Nam Cung Nguyệt Bân híp hai mắt, đáy mắt âm thầm chuyển động, liếc nhìn đánh giá Dạ Nguyệt Ly một chút rồi lập tức thu hồi tầm mắt, mí mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn đắm chìm thật sâu trọng sự tự trách của mình, vành mắt nàng đỏ ngầu kinh ngạc như mất hồn nhìn về hướng bóng dáng thon dài cao lớn đen như mực, rất nhanh người đó tiến đến gần mép giường, hắn khẽ nghiêng người, ngón tay thon dài ấm áp lau khô nước mắt nơi khóe mắt nàng, mang theo nhiều day dứt, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, huynh đến muộn.”

Thân ảnh hắn đến, như gió lướt qua, mi mắt lay động mang theo nước mắt, truyền đến cảm giác lạnh như băng, Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hiện không biết từ lúc nào, hai hốc mắt đã lại ẩm ướt.

Nhẹ chớp mắt, khiến tầm mắt không còn bị nước mắt che mờ, Mộ Dung Tiểu Tiểu mấp máy môi, hít sâu một hơi, nức nở nói: “Là muội có lỗi với huynh…” cũng có lỗi với bảo bảo.

“Nhìn xem, còn nói những lời ngốc nghếch này, đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên để sư phụ bắt mạch cho muội đã.” Dạ Nguyệt Ly ngồi ở đầu giường ôm nàng, sủng nịnh cười nói, lấy ra khăn gấm giúp nàng lau khô nước mắt lần nữa rồi liếc xéo Mục Trạch Dương đứng phía sau, ý bảo đi đến bắt mạch.

Mục Trạch Dương có một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, nếu không phải nhìn vẻ mặt mong chờ của Mộ Dung Tiểu Tiểu tội nghiệp nhìn hắn, hắn thật muốn túm lấy tên tiểu tử thúi Dạ Nguyệt Ly này nghiêm khắc đánh cho một trận, sau đó bắt cóc nha đầu.

“Sư phụ, bảo bảo… Bảo bảo có chuyện gì không?” trong thanh âm Mộ Dung Tiểu Tiểu lộ rõ sự run rẩy, hàm răng cắn chặt môi dưới cho thấy sự bất an của nàng.

Mục Trạch Dương ngẩng đầu khẽ hừ, đã dự tính trước nàng sẽ hói như vậy, nói: “Nói giỡn, có lão đầu ta ở đây, đồ tôn sao có thể có chuyện gì được, xú nha đầu ngươi quá coi thường sư phụ rồi.”

Nghe được câu này, tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Mộ Dung Tiểu Tiểu mới biến mất, bình tĩnh trở lại, thật tốt, thật tốt…

Nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười như được sống lại sau tai nạn, đáy mắt Mục Trạch Dương chợt lóe một tia khác thường nhưng lập tức biến mất, an ủi: “Có nội lực bảo vệ kịp thời, chẳng qua là động thai khí, sư phụ giúp ngươi kê hai thang thuốc bồi bổ thân thể, ngươi bị thương như vậy, nên nghỉ ngơi thật tốt.” nói xong hắn đứng dậy đi ra cửa, trước khi rời đi liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly một cái, ánh mắt có thâm ý khác.

“Như vậy là tốt rồi, Tiểu Tiểu, bây giờ muội không nên làm loạn, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì cần cứ nói với ta.”  Nam Cung Nguyệt Bân dịu dàng nói, xong cũng không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu đáp lại đã lập tức vội vã rời đi, bước chân có chút vội vàng.

Hắn chỉ sợ nàng từ chối ý tốt của hắn, hoặc là hắn không muốn nghe thấy hai từ ‘Cám ơn’ từ miệng nàng.

Nam Cung Nguyệt Bân vừa ra khỏi cửa liền thấy Tức Mặc Tuyết Dương cảm kích chắp tay với hắn, rất nhanh bên cạnh có một cô gái sắc mặt khẩn trương khẽ quát: “Đừng lộn xộn, không thấy ta đang bôi thuốc sao? Ngươi muốn phế đi đôi tay này à?”

Tức Mặc Tuyết Dương cười khúc khích với Di Tinh, biết điều một chút thu tay lại, đến lúc hắn quay đầu lại, Nam Cung Nguyệt Bân đã đi xa.

“Di Tinh, nếu không nhờ có Bân vương, chắc chắn hôm nay ta và Tiểu Tiểu đã xảy ra chuyện.” Tức Mặc Tuyết Dương thở dài, hồi tưởng lại tình cảnh lúc trên phố, hắn biết chính xác điều khiến cho Huyết Thiên nhượng bộ chính là “Phật Sa môn”, nếu không, đổi lại hôm nay là người khác, cho dù là chủ tử cũng sẽ xảy ra một trận ác chiến, Mộ Dung Tiểu Tiểu thật sự sẽ nguy hiểm, mặc dù hắn không hiểu vì sao Huyết Thiên đột nhiên muốn hạ độc thủ.

Tay Di Tinh bôi thuốc đột nhiên run lên, để che dấu vẻ mất tự nhiên, nàng bĩu môi nói: “Không phải là chỉ đến sớm hơn chủ tử một bước sao.” Tuy là nói như vậy, nhưng nàng nhớ lại lúc đó, có trời mới biết khi nàng thấy Tức Mặc Tuyết Dương bị thương nặng như vậy, trong lòng nàng có bao nhiêu sợ hãi, hiện tại lại thấy hai tay đen nhánh của hắn,  trong lòng vô cùng khó chịu.

“Tóm lại là người ta giúp chúng ta một lần.” hắn thay chủ tử nói lời cảm ơn không có gì đáng trách.

“Đừng quên ngươi là người của ai, hắn là tình địch của chủ tử.” Di Tinh tức giận trợn mắt nhìn Tức Mặc Tuyết Dương một cái, sau khi cất chai thuốc, hết sức cẩn thận băng lại giúp hắn, cảnh cáo “Mấy ngày tới không được để dính nước, nếu đôi tay này bị phế, lão nương sẽ không gả cho người vô dụng.”

Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương lại không ngừng suy ngẫm hai chữ ‘tình địch’ này, lại nghe được ‘đe dọa’ của Di Tinh nhất thời cười toét miệng, hắn xấu xa nói: “Tinh nhi, muội yên tâm, huynh rất khỏe mạnh. Chẳng qua muội đã là người của ta rồi, không gả cho ta cũng không được.”

Di Tinh liếc hắn một cái, tức giận nói: “Ít nói lời vô nghĩa, lão nương ta như hoa như ngọc, còn lo không có ai lấy sao?”

Nhất thời Tức Mặc Tuyết Dương vung tay, băng gạc còn chưa quấn xong, dựa sát lại Di Tinh vòng tay giữ nàng lại, giả vờ tức giận nói: “Tinh nhi, muội như vậy là không đúng, nếu tay ta thật sự bị phế, sao muội có thể mang theo hài tử đi tái giá được?”

Thấy Tức Mặc Tuyết Dương không để ý tay bị thương mà làm loạn, miệng lại nói linh tinh, Di Tinh tức giận đến mức muốn đạp hắn vài cái, nghĩ đến hắn còn đang bị thương nên nhẫn nhịn quát nhẹ: Tức Mặc Tuyết Dương, nếu ngươi ngại dư thừa hai tay, ta lập tức có thể giúp ngươi phế bỏ!”

“Đừng, Tinh nhi, huynh đau quá, a, tay huynh đau quá…”

“Hiện tại biết đau?”

“Tinh nhi, mau cứu huynh, huynh đau chết mất…”

“Đáng đời…”

“A, Tinh nhi, muội thật tàn nhẫn, nhất định là muội muốn huynh chết, rồi mang theo hài tử tái giá…”

“Ngươi nó linh tinh cái gì đó, ở đâu ra hài tử.”

“Hừ, huynh cố gắng như vậy, nhất định là có.”

“…”

Trong sương phòng.

“Nha đầu, có muốn ngủ một chút không?” Dạ Nguyệt Ly vừa quan tâm hỏi, vừa cởi áo ngoài và giầy ra, nhẹ nhàng chui vào chăn ôm lấy người nhỏ vào trong ngực.

Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức giật mình: “Ly?” tâm trạng đang bị treo cao bỗng nhiên rơi xuống, nàng có cảm giác cả người mệt mỏi, cộng thêm thân thể bị nội thương, lúc này thật sự có chút buồn ngủ, chẳng qua là, chẳng nhẽ Ly không có gì muốn nói?

“Ngoan, sau khi tỉnh dậy chúng ta sẽ nói chuyện, bây giờ muội cần nghỉ ngơi, đợi chút nữa chúng ta sẽ về nhà, được không?” khuôn mặt Dạ Nguyệt Ly dịu dàng tình cảm, vỗ về người trong ngực nhẹ giọng dụ dỗ.

Hắn không trách nàng?

“Thật ra muội chỉ muốn đến cứ điểm Lam Y giáo, phân phó bọn họ điều tra thêm về Huyết môn, không phải vì muội ham chơi mà chạy ra ngoài, huynh đừng tức giận…” Mộ Dung Tiểu Tiểu đưa mắt chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly, cẩn thận quan sát tâm tình trên mặt hắn, thấy vẫn là vẻ mặt sủng nịnh đang nhìn mình, mới một hơi nói hết nguyên nhân sao mình lại ra ngoài, ánh mắt né tránh nhẹ giọng đảm bảo: “Được rồi, sau này muội sẽ không gạt huynh trốn ra ngoài nữa…”

Dạ Nguyệt Ly nhẹ hôn lên trán nàng, khẽ thở dài nói: “Nha đầu, huynh có thể cái gì cũng không cần, nhưng chỉ có muội…”

Hắn làm sao có thể trách nàng, hắn chỉ hận mình không đủ mạnh, không thể bảo vệ nàng tốt hơn, hắn có thể mất đi tất cả, cho dù là hài tử trong bụng nàng, trừ nàng…

Nếu không có nàng, hắn sống còn có ý nghĩa gì?

Mộ Dung Tiểu Tiểu chui vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly, ôm eo hắn thật chặt, hít lấy hơi thở có thể làm nàng an lòng kia, nhắm mắt khẽ cười nói: “Ly, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta không để ý thế sự, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên giống như Thần Phong cốc,  mọi người một nhà vĩnh viễn sống cùng nhau được không?”

Khép lại cuộc sống ồn áo hỗn loạn, nàng chỉ muốn những tháng ngày bằng phẳng, có hắn, có hài tử, vậy là đủ rồi.

“Ừ, mọi chuyện nghe theo muội.”



Chính viện Bân vương phủ.

“Chủ tử, độc trong cơ thể người còn chưa hết, nếu còn để Mộ Dung cô nương trong phủ, sợ rằng không ổn.” Thanh Phong do dự mấy lần, cuối cùng không thể không nói.

Nam Cung Nguyệt Bân ngồi ở ghế chính diện, tay cầm chén trà thơm, khẽ nhấp miệng, sau đó thong thả nói: “Thanh Phong, đừng quên thân phận của mình, gần đây ngươi làm việc càng ngày càng không có hiệu quả, xem ra bổn vương phải cho ngươi trở về.”

Trong lòng Thanh Phong giật mình, đột nhiên quỳ xuống đất: “Thuộc hạ đáng chết, mong chủ tử thứ tội.”

Cát Tường đứng một bên lo lắng, há miệng, cuối cùng cũng không dám cầu xin cho Thanh Phong, nhìn vương gia nói nhẹ nhàng như vậy, kì thực là người đã tức giận. Hắn hầu hạ bên người Vương gia đã nhiều năm, hiểu rõ vị chủ tử này, ngoài mặt dịu dàng nhưng kì thực tính tình là vô cùng lạnh lùng, đừng nói là lạnh nhạt với hạ nhân bọn họ, ngay cả đối với mẫu phi trong cung cũng là lạnh nhạt. Nếu như hắn mạo muội mở miệng, cũng sẽ không ngăn được chủ tử?

Nam Cung Nguyệt Bân đặt chén trà xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ấm áp đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, cần Bổn vương dạy ngươi?”

“Thuộc hạ không dám, chẳng qua là thuộc hạ lo lắng cho sức khỏe của chủ tử, mong chủ tử lượng thứ.” Thanh Phong cúi đầu thấp xuống, hai mắt trong suốt không sợ hãi, giờ phút này nàng tràn đầy ảo não, nàng xác thực đã vượt quá khuôn phép.

Bỗng nhiên nàng nhớ đến mẫu thân đã từng nói với mình, nếu tâm của nam nhân ở trên người ngươi, ngươi sẽ rất quan trọng, nếu không đặt trên người người thì cho dù ngươi nguyện ý hóa thành tro bụi dính vào chân của hắn, hắn cũng không muốn, nhất định gạt bỏ ngươi.

Hắn bây giờ đang đặt tâm trên cô gái tên Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, vì thế đối với sự quan tâm của nàng ngoảnh mặt làm ngơ.

Nam Cung Nguyệt Bân lạnh lùng nhìn Thanh Phong đang quỳ trên mặt đất, thanh âm chìm xuống: “Làm tốt chuyện ngươi được giao là được, chuyện của Bổn vương không cần ngươi quan tâm, nếu như tái phạm lần nữa, lập tức trở về.”

Nghe vậy, Thanh Phong nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không dám nghĩ nhiều hơn nữa: “Thuộc hạ hiểu.” nàng nhìn lên, xin chỉ thị: “Vậy bên Hoàng thượng nên xử lý như nào?”

Nam Cung Nguyệt Bân phất tay áo đứng dậy, lạnh lùng cười một tiếng: “Chính bản thân hắn còn không lo được, cũng không rảnh lo chuyện Bổn vương tự ý xuất phủ? Không cần để ý đến.”

“Dạ.”



Hạ nhân đang sắc thuốc, Mục Trạch Dương đứng giữa đang nhắc nhở hạ nhân canh lửa, cảm giác có động tĩnh phía sau, đột nhiên hắn quay đầu lại, cầm quạt tức giận chỉ về phía Dạ Nguyệt Ly, giọng nói khó chịu: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi đợi đấy, đợi nha đầu tốt lên, ta sẽ mang theo nàng trốn đi.”

Trong nháy mắt Dạ Nguyệt Ly đen mặt, gương mặt tuấn tú co quắp không ngừng, hắn nghiến răng nghiến lợi phất qua cây quạt mở trước mắt, mặt buồn rười rượi gầm nhẹ: “Ít nói linh tinh đi.”

‘Bỏ trốn’? Lời nói ra khỏi miệng, đây gọi là già mà không kính, xú lão đầu!

Mục Trạch Dương có chút á khẩu, tốt thôi, câu này quả thật có chút khoa trương. Hắn sờ sờ lỗ mũi, phẫn nộ xoay người, nhìn xuống lò lửa rồi nói: “Nha đầu ngủ rồi?”

“Ừ, rốt cuộc nàng xảy ra chuyện gì?” Dạ Nguyệt Ly chính là thừa lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ thiếp đi mới tới đây, đến hỏi rõ ràng ánh mắt của Mục Trạch Dương trước lúc dời đi là có ý gì.

Mục Trạch Dương không kiềm nén được tức giận trong lòng: “Ta nói Dạ Nguyệt Ly ngươi là tiểu tử hồ đồ,  lão đầu ta không quan tâm ngươi ở đây bận rộn chuyện gì, nhưng hiện tại nha đầu mang thai, ngươi càng phải để ý nha đầu nhiều hơn, nhưng lần này ngươi lại không làm tròn trách nhiệm.”

Mi tâm Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt lại, có lẽ hắn đã khẳng định suy đoán trong lòng mình, hắn nói: “Hài tử có chuyện sao?”

“Nha đầu…” nét mặt già nua của Mục Trạch Dương ảm đạm, thở dài nói: “Mặc dù nha đầu kịp thời bảo vệ hài tử trong bụng, sẽ không sinh non, nhưng động thai khí là thật, lão đầu ta chỉ sợ hài tử sinh ra sẽ có chỗ thiếu sót.”

“Không phải người nói không có chuyện gì sao?” ánh mắt Dạ Nguyệt Ly sâu thẳm, lời nói lạnh như băng hỏi, cả người từ trong ra ngoài phát ra khí lạnh dồn ép Mục Trạch Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.