Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 151: Chương 151: Chương 109.1: Đại kết cục – Trung




Tức Mặc Tuyết Dương mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, hắn chậm rãi nghiêng mặt, vừa thấy là ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn đến, nhất thời lau mặt thầm nghĩ may mắn, may mắn không phải là chủ tử.

“Có chuyện gì?” Di Tinh hỏi Tức Mặc Tuyết Dương cưỡi trên ngựa, nàng tò mò nhìn về phía Tức Mặc Tuyết Dương, không rõ tại sao đột nhiên hắn lại không nói nữa.

“Không có… Không có gì.” Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, Tức Mặc Tuyết Dương xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Chẳng nhẽ hắn dám oán trách vì lần trước không bảo vệ chu toàn cho Mộ Dung Tiểu Tiểu nên bị chủ tử sai đi làm cu li? Khó có lúc chủ tử không chú ý đến hắn, hắn tự mình cười trộm.

Chẳng qua hắn không rõ chuyện sáu năm trước, làm cách nào sau sáu năm Huyết Thiên chế ra được những ‘đồ vật này nọ’ kia càng thêm mắc ói, môn chủ âm khí dày đặc, môn hạ tất cả đều là quái vật.

Di Tinh kỳ quái nhìn Tức Mặc Tuyết Dương một cái, thử dò xét hỏi: “Ngươi sợ sao?”

Tức Mặc Tuyết Dương nhất thời nổi giận, ưỡn ngực bày ra vẻ mặt gan dạ, “Nực cười, huynh sợ cái gì?”

Hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, Di Tinh giơ viên thuốc trong tay lên, nhướng mày nói: “A? Vậy ta liền tiết kiệm được một viên đơn dược giải độc.” dứt lời làm ra vẻ muốn cất lại vào tay áo.

Hai tròng mắt Tức Mặc Tuyết Dương trừng lớn, không nói hai lời lập tức thúc ngựa tiến lên, nhanh chóng đoạt lấy viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống, ai oán nói: “Tinh nhi, muội biết rõ!”

Thái dương Di Tinh co giật, đúng, nàng biết, nhưng nàng không rõ, “Sao một đại nam nhân như ngươi còn sợ bẩn hơn nữ nhân?”

“Tinh nhi, muội nên thấy vui vì nam nhân của muội thích sạch sẽ.” vẻ mặt Tức Mặc Tuyết Dương cợt nhả.

“…” cuồng sạch sẽ.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nghe được hai người nói chuyện, ánh mắt chợt lóe, quay đầu nhìn Dạ Nguyệt Ly: “Lần trước huynh nói không kịp đến trên phố là vì có người của Huyết môn đổ thuốc ở cửa ngăn lại, cuối cùng những thứ thuốc kia có gì đặc biệt?” có thể ngăn cản được người võ công cao cường như Dạ Nguyệt Ly, còn vượt qua nhiều tầng cơ quan trùng điệp trong phòng ngầm dưới đất, không tốn chút sức lực nào đánh cắp thi thể Dạ Tâm Nghiên.

Dạ Nguyệt Ly nhíu mày suy nghĩ một chút, tổng kết lại thành hai chữ: “Rất thối.”

“…”

Cung yến đêm giao thừa, hoàng đế Nam Dục mở tiệc thết đãi quan lại và gia quyến, hoàng hậu, phi tần, vương gia, công chúa tất cả đều tham gia đêm giao thừa, dạ tiệc sẽ kéo dài đến giờ Tý, lần này vừa mới bắt đầu, miễn lên triều năm ngày.

Trong hoàng cung tràn đầy không khí vui vẻ, trên mặt tất cả cung nữ, thái giám đều nở nụ cười vui mừng, thân thủ nhẹ nhàng, chân tay nhanh nhẹn đi qua đi lại đón tiếp mọi người. Dạ tiệc sắp bắt đầu, triều thân dẫn theo người nhà ngồi vào bàn tiệc, có người ngồi uống rượu một mình, có người trò chuyện cùng người bên cạnh, cũng có tiểu thư và thiếu gia gặp mặt nhau, hai người mặt ửng đỏ…

Trong điện tràn ngập tiếng cười nói vui mừng, ăn uống linh đình, mùi rượu bay bốn phía.

Nam Cung Nguyệt Hiên đến thật sớm, khóe môi nở nụ cười bình dị gần gũi, nhận được đông đảo lời chúc mừng năm mới của quan lại, thậm chí có thiên kim tiểu thư đến mời rượu hắn, tâm tình hắn cũng thật tốt, tất cả đều uống hết.

Âu Dương Tĩnh bên người hắn trang phục tao nhã cao quý, khuôn mặt nở nụ cười nhìn nhóm tiểu thư gia quyến nhà quan lại kia, có chút xấu hổ thẹn thùng, có chút phóng khoáng dịu dàng, thậm chí còn có chút tình cảm lớn mật, ẩn giấu phong tình, lại nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, giống như là không phát hiện ra, cười dịu dàng.

Âu Dương Tĩnh che giấu tâm tình, mỉm cười dịu dàng với Nam Cung Nguyệt Hiên, quan tâm nói: “Vương gia, nên uống ít đi một chút, yến tiệc vẫn chưa bắt đầu.”

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Hiên chuyển hướng nhìn Âu Dương Tĩnh, không thấy tia ghen tị trong mắt nàng, giống như thật tình suy nghĩ cho hắn, hắn cười nói: “Ái phi nói đúng.”

Nhóm tiểu thư nhà quan lại nhất thời cười ngại ngùng, phật ý quay người, phẫn nộ rời đi.

Sắc mặt Âu Dương Tĩnh không bộc lộ chút khác thường nào, nhưng trong lòng nàng hừ lạnh, công khai quyến rũ Nam Cung Nguyệt Hiên, coi nàng là vật trang trí sao?

Đúng vào lúc này: “Bân vương đến - - Ly vương đến--”

Không chờ tiếng nói chấm dứt, trong điện đột nhiên trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa, vội vàng hành lễ.

Đầu tiên mọi người đều nhìn Nam Cung Nguyệt Bân đi trước, không khỏi thở dài, không nghĩ đến Bân vương gia dịu dàng thanh cao lúc ẩn lúc hiện như tiên nhân này lại không sống thọ, mặc dù có tin tức truyền ra bệnh tình đã có chuyển biến tốt, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là kéo dài thêm một chút thời gian mà thôi.

Trước đây, quả thật có người muốn xem Bân vương có thể giành được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân từ tay Ly vương về hay không, không có biện pháp, mọi người vốn có lòng hiếu kỳ, huống chi trước mắt tạo thành tình huống chân vạc.

Nhìn Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu chỗ này thật giống Kim Đồng Ngọc Nữ, không thể không tỏa sáng trước mắt mọi người, Ly vương gia luôn tự cho mình là đúng, một ít hàn khí tỏa ra xung quanh cũng đủ khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy uy hiếp, khí phách tự nhiên hình thành, nếu không phải có chút kiêu ngạo, tâm tình đối xử với mọi người không ổn định, thủ đoạn có chút tàn nhẫn, cũng có thể coi là có khả năng đảm đương trách nhiệm của một hoàng đế.

Mộ Dung Tiểu Tiểu mặc áo khoác lông chồn trắng như tuyết, sợi tơ màu tím nhạt buộc hờ hững mái tóc đen, dung nhan tinh sảo thu hút ánh nhìn của mọi người. Nàng cười nhẹ nhàng, tựa như một bức tranh yên tĩnh, vân đạm phong khinh, không quan tâm hơn thua, chỉ là nhìn thấy nàng sẽ khiến tâm tình sảng khoái.

Một cô gái không màng danh lợi như vậy, thật sự có thể làm ra chuyện độc ác như hủy đi sự trong sạch của người khác sao? Triệu Kỳ Nghị không khỏi hoài nghi trong lòng. Nhưng hắn có thể làm gì được, tiến lên hỏi rõ sao? Đừng nói không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng đi nữa, hắn có thể làm gì được? Ly vương muốn giết hắn cũng chỉ cần động một ngón tay, không nghĩ đến Triệu Kỳ Nghị hắn cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, đến lúc này lại sợ đầu sợ đuôi, không quyết đoán. Mà hôn sự của Mộng nhi, cho dù hắn ngăn cnar nhưng chắc chắn nàng sẽ không nghe lời hắn nói. Đứa bé kia, chẳng lẽ hắn lại không hiểu bản tính của nàng sao? Hắn chỉ sợ căn bản nàng không phải đối thủ của người ta.

Triệu Thi Mộng oán giận nhìn thái độ của Triệu Kỳ Nghị đối với Mộ Dung Tiểu Tiểu, ánh mắt độc ác nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, hận không thể chạy đến xé mặt nạ hồ ly của Mộ Dung Tiểu Tiểu xuống, sau đó sẽ ném nàng vào kỹ viện, cho nàng trải qua cảm giác bị áp bức lăng nhục kia! Cuối cùng sẽ ra tay giết chết tiện nhân kia.

Nam Cung Nguyệt Bân chậm rãi ngồi xuống, liếc nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện, ánh mắt tối sầm, cầm lên ly rượu vừa được cung nữ rót đầy, một hơi uống cạn sạch.

Thanh Phong vừa định tiến lên khuyên bảo, mà ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu lập tức bị nàng dập tắt, nàng tự giễu cười một tiếng, nàng lại nhiều chuyện rồi?

Chẳng qua lúc mấy người gặp nhau ngoài cửa cung, chủ tử cũng không nói với Mộ Dung Tiểu Tiểu nửa câu, đối xử như một người xa lạ, thật ra đã khiến nàng thấy khó hiểu rồi, không phải hắn rất thích Mộ Dung Tiểu Tiểu kia sao?

Nâng ánh mắt lên, Thanh Phong nhìn kỹ cô gái xinh đẹp khuynh thành trước mặt. Còn Mộ Dung Tiểu Tiểu đang mỉm cười ăn hết điểm tâm dnk đưa đến bên miệng, phát hiện đối diện có ánh mắt nhìn đến mình, ánh mắt khẽ chuyển, gật đầu chào hỏi Thanh Phong, cười với nàng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu âm thầm thở dài, nàng hi vọng Việt Bân có thể sớm nhận ra người bên cạnh mình, mà không phải giam mình trong quá khứ, khó có thể tự kiềm chế.

Thanh Phong ngẩn ra, vội vàng thu hồi ánh mắt. Mắt nàng khẽ chớp, có chút không tự nhiên, nhưng lập tức thu hồi tò mò vào trong lòng, cho dù nàng có đặc biệt thế nào đi nữa, chuyện giữa chủ tử và nàng là không thể.

Không biết tại sao, trong lòng Thanh Phong cảm thấy yên ổn, mắt nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Bân, ánh mắt không tự chủ mang theo vẻ dịu dàng.

Dạ Nguyệt Ly nghe thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu thở dài, nặng nề thở dài, có vẻ bất đắc dĩ. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ ôm thật chặt lấy người trong ngực, ánh mắt quét về phía đối diện ẩn giấu vẻ bí hiểm khó lường.

“Ta đoán tên Ninh tiểu tử kia coi tọng tiểu thư, Tinh nhi, muội có tin không?”

Tức Mặc Tuyết Dương và Di Tinh đứng sau lưng Dạ Nguyệt Ly, khuỷu tay hắn vòng qua eo nhỏ nhắn của Di Tinh, thần bí nói bên tai nàng, tự cho là tiếng mình nói rất nhỏ, kỳ thực lúc hắn vừa mở miệng thì lời nói đã rơi vào trong tai Dạ Nguyệt Ly.

“Không nhìn ra ngươi là người lắm chuyện.: Di Tinh liếc xéo mắt nhìn Tức Mặc Tuyết Dương, vẻ mặt ghét bỏ.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ‘Phì’ cười ra tiếng, “Xem ra biệt viện của chúng ta sắp có chuyện vui.”

“Ừ, mọi thứ cũng chuẩn bị gần xong rồi, bảo bối, muội đợi đến lúc xuất giá đi.” Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, ghé sát tai nàng nói.

Trong nhát mắt thái dương rơi xuống vài vạch hắc tuyến, Mộ Dung Tiểu Tiểu cướp lấy chén trà từ tay Dạ Nguyệt Ly, không để hắn đút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hếch lên, “Huynh đã chuẩn bị rồi.” Nàng không tin hắn biết nàng đang nói đến chuyện gì?

Thấy nàng không để ý đến mình, lúc này Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng nhìn Tức Mặc Tuyết Dương, rồi lại tươi cười nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu: “Được rồi, quản chuyện vớ vẩn của người khác làm gì, chúng ta thành thân trước, những người khác đứng sang bên cạnh.”

“…”

“Chủ tử…” vẻ mặt Tức Mặc Tuyết Dương hoảng sợ, sao có thể như vậy, hắn cũng chưa gây ra chuyện gì a, chỉ nói linh tinh một câu thôi, sao lại gây ra hậu quả hôn lễ bị hoãn vô thời hạn?

Di Tinh nhìn về phía Tức Mặc Tuyết Dương, ánh mắt vẻ đáng đời hắn, chuyện của chủ tử là chuyện bọn hắn có thể thảo luận sao?

Nghiêng mặt nhìn tình cảnh phía đối diện, Nam Cung Nguyệt Hiên nhíu mày, hắn không tin với thế lực của Nam Cung Nguyệt Ly lại không phát hiện ra điều kỳ quái tối nay, sắc mặt mỗi người bọn họ đều rất bình thường, dường như không có chuyện gì,  hay là đã dự liệu trước sẽ tránh được một kiếp này?

Nắm chặt ly rượu trong tay âm thầm dùng sức, trong lòng hắn có chút dự cảm xấu. Chẳng qua chuyện đã đến lúc này như mũi tên đã lắp vào dây cung, không bắn không được! Không thành công cũng thành nhân, huống chi tất cả đã sớm được chuẩn bị sắp xếp.

Về phần Nam Cung Nguyệt Bân, Huyết Thiên đã đưa tin đến, Nam Cung Nguyệt Bân chính là môn chủ Phật Bà môn.

Nam Cung Nguyệt Hiên rất muốn cười nhạt, mặc dù không muốn tin nhưng hắn biết Huyết Thiên không có lý do gì lừa gạt hắn, lại nghĩ Nam Cung Nguyệt Bân mất tích tám năm không có chút tin tức gì, đã sớm âm thầm chuẩn bị.

Nghe nói thế lực Phật Bà môn vô cùng lớn, ẩn mình ở các nước nhiều năm khó có thể tìm ra tung tích, là tổ chức thần bí khó lường trong giang hồ có thể so sánh với Tiêu Dao sơn trang. Hắn không quan tâm Nam Cung Nguyệt Bân có thật sự là không sống được bao lâu nữa hay không, cộng thêm Nam Cung Nguyệt Ly, hai người chướng mắt này hắn muốn diệt trừ toàn bộ!

Trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên cực kỳ không cam tâm, Phật Bà môn, Tiêu Dao sơn trang, mặc dù không biết bên nào lợi hại hơn, nhưng đối với hai người kia có thế lực ngầm thuộc về riêng mình còn hắn không có, Nam Cung Nguyệt Hiên ghen ghét đến hộc máu.

Ánh mắt hung ác, trên bờ môi Nam Cung Nguyệt Hiên vẫn còn nụ cười âm độc, bọn họ có thế lực thì sao, hắn cũng có Huyến môn ủng hộ, cộng thêm binh phù trong tay, chắc chắn trong trận chiến này, hắn sẽ giành phần thắng!

Mắt nhìn thấy ánh mắt vô cùng tàn nhẫn của Nam Cung Nguyệt Hiên, lông mày Âu Dương Tĩnh khẽ chau lại, xem ra tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn. Tầm mắt quét qua Triệu Thi Mộng đang hung ác nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, ánh mắt nàng chợt lóe, trong lòng nghĩ ra kế hoạch, sau đó chậm rãi bưng chén trà lên nhấp miệng, cười nhạt tự nhiên như cũ.

Yến tiệc còn chưa bắt đầu, không khí đã có chút quỷ dị, Thanh Phong không khỏi lo lắng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt Bân vẫn đang uống rươuh, nghĩ có nên phái người đi điều tra hay không, dù sao nếu như trong bữa tiệc đột nhiên xuất hiện nguy hiểm,  mà bọn họ lại không dẫn theo nhiều người, thật có chút bất tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.