Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 155: Chương 155: Chương 110.2: Đại kết cục – Hạ




Lúc này Nam Cung Quân Hạo đã khôi phục chút tinh thần, thầm nghĩ thật tốt, tổn thất vài ngàn so với tất cả bị tiêu diệt vẫn tốt hơn. “Nếu là binh phù giả, tại sao lúc trước lại không nhận ra?” khẩu khí hắn trở lại bình thường, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn.

Ba binh phù của Nam Dục quốc được chế tạo từ chất liệu vô cùng đặc biệt, ba cái hình dạng như nhau, chỉ có chữ viết ở mặt sau là khác nhau, trong Nam Dục quốc, ngoài thiên tử và các tướng quân được nhìn qua hình dạng thật của nó, căn bản là không có ai được nhìn thấy. Cho nên khi nghe thấy Vương thủ thành bẩm báo nhận sai binh phù, hắn cảm thấy kinh ngạc.

“Ty chức đáng chết, đến khi Triệu tướng quân cầm binh phù thật đến ty chức mới biết bị kẻ gian lừa gạt, đã phạm phải sai lầm ty chức chấp nhận trừng phạt, chỉ xin Hoàng thượng tha tội cho các tướng sĩ.”

Mộ Dung Tiểu Tiểu gật đầu, Vương thành thủ này cũng là nam tử đỉnh thiên lập địa, chuyện đã làm sai dũng cảm chịu trách nhiệm mà không tìm lý do thoái thác, tuyệt đối không liên lụy đến tướng sĩ, cũng khiến nàng xem trọng, mặc dù căn bản là người này không làm sai chuyện gì.

Nói vậy lúc ấy Vương thành thủ nhất định là đã nhìn qua binh phù thật sự, đây chính là theo lời Dạ Nguyệt Ly nói ‘tham dự một chút xíu’ thôi? Chẳng qua nàng không rõ hành động tối nay của Dạ Nguyệt Ly là có mục đích gì? Chẳng qua hắn không nói, nàng cũng không hỏi nhiều, tin chắc rằng lát nữa sẽ được phơi bày rõ ràng.

Dạ Nguyệt Ly biết Mộ Dung Tiểu Tiểu có nhiều nghi vấn, chỉ là nàng không lên tiếng hỏi không khỏi làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay thon dài xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong ngực về phía mình, trong mắt đỏ bất mãn, nói: “Yên tâm đi, người này không chết được đâu.” Cho nên nàng có thể đừng nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy?

Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng qua là không nhìn Vương thành thủ nữa, lúc này Dạ Nguyệt Ly mới hài lòng.

“Trẫm đáp ứng ngươi. Ngươi thành thật trả lời, là kẻ nào đưa ra binh phù giả yêu cầu điều binh?” Nam Cung Quân Hạo khàn giọng hỏi, hắn nhất định phải biết rõ, rốt cuộc là kẻ nào không tự lượng sức, mơ tưởng dùng Kinh vệ quân tạo phản buộc hắn thoái vị.

Vương thành thủ nhất thời cau mày, hắn tuy là võ tướng nhưng cũng nhận ra tối nay mình và các tướng sĩ đã qua đời chính là vật hy sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị của các Hoàng tử, nhưng hắn cũng không trách người nào, các triều đại thay đổi đều như vậy, chỉ là hắn không may mắn, chẳng qua là hắn có chút khổ sở vì phải bỏ mạng oan. Hắn liếc nhìn chủ mưu Ly vương vẫn đang thảnh thơi ngồi một bên, hắn không phải người ngu, chuyện xảy ra đã hơn một canh giờ, Ly vương còn có thể bình yên vô sự ngồi ngay ngắn trong điện, đủ để thấy chuyện không đơn giản, nhưng hắn vẫn bẩm báo chi tiết: “Kẻ cầm binh phù chính là thủ hạ của Ly vương, Tức Mặc thị vệ.”

“Lúc nào ngươi nhận được binh phù sai điều binh?” Nam Cung Quân Hạo nặng nề dựa toàn bộ sức nặng toàn thân vào một bên tay ghế, cố gắng chống đỡ tinh thần lần nữa hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, vào giờ Dậu, sau khi ty chức tiếp nhận mệnh lệnh lập tức bí mật tập hợp tướng sĩ, đến khi cung yến bắt đầu mới dẫn binh xông vào cửa cung.” Vương thành thủ thành thật trả lời.

Tất cả ánh mắt trong chốc lát rơi vào người Dạ Nguyệt Ly và người vẫn đứng phía sau hắn Tức Mặc Tuyết Dương, các triều thần bắt đầu bàn luận:

“Chúng ta cũng bắt đầu vào cửa cung lúc giờ Dậu, không trách được đoàn người Ly vương đến muộn,  hóa ra là trước đó đến cửa thành ra lệnh.”

“Có khả năng, khó trách đoàn người Ly vương không có sợ hãi, lại dám trái lệnh Hoàng thượng.”

“Không sai, Binh phù giả kia nhất định là trong tay tên thị vệ kia.”

Vừa nói mấy câu, một đám ám vệ áo đen xung quanh Dạ Nguyệt Ly nhất thời ánh mắt đầy sát khí trợn mắt nhìn về phía những người vừa lên tiếng, các quan lại nhất thời im bặt như ve mùa đông.

Dạ Nguyệt Ly nhíu mày không nói lời nào, ánh mắt Tức Mặc Tuyết Dương lạnh lùng trào phúng, mấy tên ngu ngốc này gió chiều nào xoay chiều ấy, đừng nói chủ tử không muốn tạo phản, cho dù người muốn tạo phản, ai có thể cản lại?

Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu dường như sáng tỏ một chút, không trách được người đến tối nay là Tức Mặc Tuyết Dương mà không phải Toái Nguyệt, còn đối với mục đích tối nay của Dạ Nguyệt Ly, nàng càng lúc càng hiếu kỳ.

“Người đâu, áp giải Vương thành thủ vào Thiên Lao chờ ngày xét xử.” Nam Cung Quân Hạo khàn giọng ra lệnh, tay hắn chống trước trán, rõ rang cơ thể đã không thể chống đỡ được nữa.

“Không nghĩ là thật sự do Tam hoàng đệ gây ra, người không khỏi làm … phụ hoàng thất vọng? Cũng là …làm mấy ngàn tướng sĩ hy sinh ngoài cửa cung thất vọng?”

Cả đêm trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên không thể nói là thấp thỏm lo âu, mặc dù không biết tại sao binh phù lại biến thành hàng giả, nhưng ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị hai phương án. Nghĩ rằng ban đầu Dạ Nguyệt Ly cố ý dùng binh phù giả dụ dỗ Huyết Thiên, nhưng Dạ Nguyệt Ly thông minh thì hắn cũng không ngu, gậy ông đập lưng ông, không phải Dạ Nguyệt Ly trộm binh phù sao? Hôm nay thấy hắn rơi vào hoàn cảnh này cũng không có gì là oan uổng?

Dạ Nguyệt Ly cười lạnh ra tiếng, lười nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên một cái, tâm tư Nam Cung Nguyệt Hiên như thế nào sao hắn lại không biết, chỉ là hắn tương kế tựu kế mà thôi, mượn tay Nam Cung Nguyệt Hiên đưa cho Nam Cung Nguyệt Bân một phần đại lễ.

Thấy Dạ Nguyệt Ly không nhìn mình, Nam Cung Nguyệt Hiên cũng không tức giận, trong lòng hắn hừ lạnh, đã sắp chết đến nơi rồi, cũng chỉ có thể làm càn được một lúc này thôi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Dạ Nguyệt Ly!

Hắn quay mặt nhìn Nam Cung Quân Hạo, chắp tay nói: “Phụ hoàng, Tam hoàng đệ không biết hối cải, người tuyệt đối không thể nuông chiều hắn làm càn!”

Hắn cũng không sợ để lại ẩn tượng độc ác trong lòng quan lại, hắn chỉ biết lúc này thuận theo tâm tư lão gia chắc chắn là không sai.

Cuối cùng, hắn cũng không quên kéo Nam Cung Nguyệt Bân xuống nước: “Nhị hoàng đệ, tin rằng đệ cũng không phải người không hiểu đạo lý, hôm nay Tam hoàng đệ thật sự đã để cho hoàng huynh quá thất vọng đau lòng rồi, nhị hoàng đệ có ý kiến gì không?” hắn vừa nói, tầm mắt lại cố tình làm như vô ý lướt qua Mộ Dung Tiểu Tiểu trong ngực Dạ Nguyệt Ly, thâm ý trong đó, hắn tin rằng Nam Cung Nguyệt Bân nhìn thấy sẽ hiểu.

Ngớ ngẩn, thật quá ngu xuẩn, trong lòng Nam Cung Nguyệt Bân cười lạnh, trên mặt cũng không biểu lộ một chút tâm tình nào, hắn buông mắt khẽ xoay ly rượu cầm trong tay, đến lúc này Nam Cung Nguyệt Hiên còn chưa nhìn rõ sự tình, thật quá ngu xuẩn.

Nam Cung Nguyệt Hiên rốt cuộc thấy trong mắt Dạ Nguyệt Ly có chút bối rối nào sao? Mà Nam Cung Nguyệt Bân hắn từ trước đến nay muốn cái gì đều dựa vào thực lực của chính mình giành được, chưa từng phải dựa vào người khác? Nam Cung Nguyệt Hiên cho là chỉ cần dựa vào việc hai người bọn họ cùng hợp tác kéo Dạ Nguyệt Ly xuống, hắn liền có được Tiểu Tiểu? Vậy thì hắn cũng quá ngây thơ rồi, chưa nói đến hậu quả là Tiểu Tiểu sẽ vĩnh viễn không liếc nhìn hắn một cái, cho dù dùng cách này thật sự có thể được, hắn không cho là Dạ Nguyệt Ly dễ đối phó như vậy, nam nhân có thể khiến hắn thật sự coi là đối thủ, sao có thể đơn giản như vậy?

Hắn chậm rãi ngẩng mặt lên, nói một câu: “Bổn vương không có lời nào để nói.”

Nam Cung Nguyệt Hiên biến sắc, khá lắm, tên ngu xuẩn không biết điều, hắn đã ra ám hiệu rõ ràng rồi, lại còn không chút động lòng? Hừ, không phối hợp cùng được, đợi hắn xử lý xong Dạ Nguyệt Ly, người tiếp theo chính là Nam Cung Nguyệt Bân ngươi!

Ánh mắt lạnh như băng của Dạ Nguyệt Ly giống như kết một tầng băng mỏng, khóe miệng lại nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, nụ cười vô cùng mê người, hắn nói: “Đi, dần tên đó lên.”

Rất tốt, Nam Cung Nguyệt Hiên công khai muốn đối phó hắn, hắn cũng không để ý, chẳng qua là đem sự chú ý động đến nha đầu, kẻ đó chính là tự tìm đường chết rồi, hắn thầm nghĩ nhất định sẽ tìm cho Nam Cung Nguyệt Hiên một cái chết xứng đáng, không uổng công hắn và Nam Cung Nguyệt Hiên quen biết một lần trong đời…

Tức Mặc Tuyết Dương lập tức nhận lệnh dời đi, xoay người nhưng vẫn liếc nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên tự tìm chết, trong miệng lẩm bẩm: “Ai nha, thật là ngu ngốc, động phải người tâm tư không tốt, lại…” quá u mê, chủ tử đã có người trong ngực, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, nhưng tên này lại ngu ngốc phạm phải, không phải là muốn chết thì sao.

Lông my Nam Cung Nguyệt Bân khẽ chớp,  thân thể ngồi thẳng, a? Trò hay đã bắt đầu sao?

Nam Cung Quân Hạo ngồi trên cao nhíu chặt mày, không biết Dạ Nguyệt Ly rốt cuộc muốn bày trò gì, hắn không thu lại chút nào sự tàn nhẫn trong ánh mắt, bất kể như thế nào, kết quả cuối cùng của Dạ Nguyệt Ly cũng chỉ có một, đó là chết!

Trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên vừa động, không rõ Tức Mặc Tuyết Dương tại sao lại nhìn chính mình như vậy? Dạ Nguyệt Ly thật sự còn chiêu khác nữa sao? Hắn lập tức khôi phục sợ hãi trong lòng, không có cách nào, hắn cũng còn chiêu khác, Dạ Nguyệt Ly tuyệt đối không thể tránh được.

Tức Mặc Tuyết Dương lôi vào một hắc y nam tử, dưới ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người ném vào trong điện, phủi tay, cất giọng nói: “Cũng nhìn cho rõ ràng ha ha.”

Nam tử cao lớn run rẩy bò trên mặt đất, thở hổn hển, nhìn ra được là đang bị trọng thương, nhưng trong chớp mắt khi hắn vừa ngẩng mặt lên, trong điện nhất thời vang lên tiếng hít một hơi, trong đầu mọi người xuất hiện một nghi vấn lớn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Trời ạ, giống nhau như đúc? Chẳng nhẽ là huynh đệ song sinh của Tức Mặc Tuyết Dương?”

“Nhưng chưa từng nghe nói, nếu là thật, sao có thể bị đánh thành như vậy?”

“Chẳng lẽ đây mới chính là thủ phạm thật sự cầm binh phù giả mạo danh thủ hạ Ly vương?”

“Ta thấy có thể là như vậy…”



“Các ngươi đã nhìn rõ chưa?” Tức Mặc Tuyết Dương rat ay nhanh chóng, trên mặt nam tử lột xuống một mảnh mặt nạ da người, bộ mặt thật sự của nam tử nhất thời lộ rõ trong không khí.

“Hà thị vệ, tại sao lại là ngươi?” người lên tiếng chính là Triệu Kỳ Nghị, hắn nhanh chóng nhận ra người này,  lúc Triệu Thi Mộng chịu nhục, chính là hắn đưa nàng về, vì thế ấn tượng về người này hắn vẫn khắc sâu.

Thị vệ thiếp thân của Hiên vương trong triều cũng rất nhiều người biết, mọi người lập tức hoài nghi, chẳng nhẽ người thật sự tạo phản là Hiên vương? Ngược lại Ly vương là bị hãm hại?

“Khá lắm Ly vương, Bổn vương còn đang suy nghĩ vì sao thị vệ của Bổn vương lại mất tích không tin tức, lại không nghĩ là do Ly vương bắt đi, ngươi cho là đem mặt nạ da người lên thị vẹ của Bổn vương có thể rửa sạch tội của ngươi sao?”

Nam Cung Nguyệt Hiên từ trong ngơ ngẩn nhanh chóng hồi phục, lúc Tức Mặc Tuyết Dương kéo Hà Khôn đi vào hắn đã xuất hiện dự cảm xấu, quả nhiên, hắn đã nghi ngờ vì sao Hà Khôn lại chậm trể không trở về, không ngờ là bị Dạ Nguyệt Ly sai người bắt được, nghĩ đến chuyện Dạ Nguyệt Ly đã đoán được kế hoạch của hắn, khó trách ngay từ đầu hắn đã không sợ hãi. Trong lòng hắn hừ lạnh, bắt Hà Không thì sao, chỉ bằng một tên thị vệ bị vứt bỏ này cũng muốn đối phó với hắn sao?

Hông mâu Dạ Nguyệt Ly khẽ nheo lại, tầm mắt đầy ý tứ hàm xúc khó phân biệt nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Hiên, khóe môi nở nụ cười ngầm có ý lãnh phúng (Lạnh lùng + trào phúng), xem hắn trước khi chết giãy dụa một chút, hắn liền nhìn xem một chút.

Tức Mặc Tuyết Dương khinh bỉ liếc nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, hắn biết Nam Cung Nguyệt Hiên có chết cũng không thừa nhận, hắn ngồi xổm xuống, lục lọi trên người Hà Khôn đang nằm trên mặt đất một hồi, sau đó ném vật tìm được trên mặt đất.

Vì trước đó Triệu Kỳ Nghị đã trình lên Binh phù thật sự, mọi người nhanh chóng hiểu được Binh phù trên mặt đất này là giả, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Hiên.

Nam Cung Nguyệt Hiên tức giận quét mắt nhìn những gương mặt đầy hoài nghi của đám thần tử kia, rồi sau đó nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly noi: “Ly vương thật là tốn tâm tư, đã bắt thị vệ của Bổn vương đeo lên mặt nạ da người gánh tội thay cũng thôi, lại còn nghĩ lấy ra binh phù giả từ trên người Hà Khôn, đây là muốn đổ hết tội lỗi lên người Bổn vương? Nào có chuyện tốt như vậy?”

“Chỉ mong ngươi còn có thể nói chuyện lý lẽ hùng hồn như vậy.” Dạ Nguyệt Ly sâu kín nói,  lười tranh chấp cùng Nam Cung Nguyệt Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.