Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 54: Chương 54: Chương 49.2




Chính là, nàng cũng không ngờ, Bắc Thần An quả thật chạy tới cáo trạng, đáng tiếc, Bắc Thần Nghiêu không để ý tới.

Dạ Nguyệt Ly nhìn tiểu nha đầu đang gian trá cười trong lòng, nghĩ về những điều ám vệ hồi báo, nội tâm ấm áp, nha đầu kia chắc chắn còn chưa nhận ra là mình đang ghen, tính tình nàng cẩn thận như vậy thật sự không nghĩ rằng có thể làm ra hành động ngây thơ như thế.

Màn đêm buông xuống.

Người ám vệ ở trong cung còn chưa hoàn thành mệnh lệnh quay lại, Dạ Nguyệt Ly sau khi nghe báo cáo, đáy mắt lộ ra phiến hàn quang trắng muốt, khóe miệng ý cười quỷ mị.

Ám vệ ở một bên như lọt vào hầm băng, hắn cũng không biết việc này có tác động gì, nhưng mà, chủ tử à…làm ơn đừng cười nữa, chỉ cần người cười một cái liền giống như sắp giết người.

“Đi xuống đi, nghe mệnh lệnh mà làm việc.”

Không khí lạnh lẽo tràn ngập quanh mình, ám vệ đã sớm muốn chạy thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của hắn, chỉ chờ hắn nói xong, ‘hưu’ một cái đã không thấy bóng dáng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu từ dục phòng đi ra đã thấy không khí này, đây là sao? Đôi lông mày nàng nhíu lại, sư huynh bao trở về sẽ nói chuyện với nàng, bây giờ tối rồi còn chưa nói?

“Lại đây.” Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng gọi, ôm thân thể của nàng đặt lên trên đùi, kiên nhẫn dùng nội lực giúp nàng hong khô tóc.

“Sư huynh?”

“Buổi tối ta mang muội đi xem kịch hay.” Khuôn mặt Dạ Nguyệt ly không chút thay đổi, tròng mắt hiện lên một tia băng lãnh.

Xem kịch vui? Ai diễn? Diễn cái gì?

Đêm, yên tĩnh, lạnh lẽo.

Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu đi tới cung điện như vào chỗ không người, đi về phía sâu trong hoàng cung.

Nàng rũ mắt nhìn chính mình, rồi lại nhìn sư huynh, quần áo đều màu trắng, may mắn bay cao, nếu thật sự có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ là nửa đêm gặp quỷ.

Cúi đầu nhìn đường đi, sư huynh tính đi đâu đây?

Nguyên Vũ điện, cung điện hoàng đế Bắc Thần Nghiêu ban tặng cho trưởng tử là Bắc Thần Vũ trong ngày lễ trưởng thành, ở phía Bắc hoàng cung, chiếm một diện tích lớn, đình đài lầu các cao ngất, đủ có thể thấy hoàng đế coi trọng người con này thế nào.

Trong điện, đột nhiên thấy tiếng nói khẽ vang, “Bản công chúa muốn chờ hoàng huynh ở đây, tất cả lui xuống hết đi!”

Người trong cung đều không biết công chúa tới, nàng ta vừa quát, mọi người đều bị dọa, thái giám, cung nữ nhất thời quỳ hết xuống.

“Đi đi, đi, đều đi xuống hết cho bản công chúa!” Khuôn mặt của Bắc Thần An không kiên nhẫn, nội tâm lại bối rối không thôi, chuyện kế tiếp nàng phải làm, nàng không thể để cho người khác biết.

Cung nhân nghe vậy vội vàng lui ra, chỉ sợ ra muộn sẽ chọc giận tiểu tổ tông này, mà nàng thường xuyên đến, lại là thân muội muội của đại hoàng tử, bọn họ không thấy có điều gì bất ổn.

Vẻ mặt Bắc Thần An cẩn thận nhìn khắp mọi nơi, xác định trong điện không còn người khác, lúc này mới lôi Mộ Dung Vũ Phỉ phía sau rèm đi ra, vỗ vỗ tay nàng, lo lắng hỏi, “Không sao đâu, ngươi tự mình vào đi, ta phải đi rồi.”

“Vâng.” Mộ Dung Vũ Phỉ sợ hãi túm chặt tay áo, Bắc Thần An ra vẻ trấn định nhíu mày, buổi muội này của nàng, cái gì cũng tốt, diện mạo xinh đẹp, dáng người mềm mại, rất xứng với hoàng huynh, huống chi lại là người trong nhà, nhưng lá gan lại quá nhỏ, nàng thật sư không thích lắm.

“Ta phải đi thật rồi!”

“Công chúa, ngươi ở yên đây đi.”

Bắc Thần An vừa đi, sắc mặt Mộ Dung Vũ Phỉ bất chợt chuyển biến, khôn khéo thông minh, cùng với bộ dạng ngoan hiền nhu thuận ngày thường khác nhau một trời một vực, giống như trở thành một người khác, đâu còn có nửa phần nhát gan? Nàng khẽ nheo mắt, khóe môi thêm chút ý cười tính kế, nhẹ nhàng đi ào tẩm điện của Bắc Thần Vũ.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ở trên nóc nhà nhăn mặt, nàng đến thật đúng lúc biết được bộ mặt thật của Mộ Dung Vũ Phỉ kia.

Mộ Dung Vũ Phỉ vừa đi, vừa lấy ra một bao giấy màu vàng giấu trong tay áo, ngón tay khẽ vươn, chậm rãi đem bột phấn trong ói đỏ vào bát canh bên cạnh, rồi nhẹ nhàng khuấy lên cho tan đều, sắc mặt bình tĩnh, động tác không chút thừa thãi, đâu có tí bối rối nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.