Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 62: Chương 62: Chương 53.2




Sau khi nói xong Dao phi bèn im lặng, thái độ kiên quyết, không cho phép thương lượng.

“Ngươi, nàng ấy là người thân, là chất nữ, lại còn vừa bị con ngươi làm…..” Mộ Dung Cẩn Thiên suýt chút nữa nói ra ba chữ mất trinh tiết, nghĩ đến tâm tư nữ nhi, lời nói mới đến bên miệng bèn nuốt xuống, biểu muội này của hắn ở hoàng cung, không học được cái gì hay, nhưng vô tình tâm ké lại vô cùng nhuần nhuyễn!

“Tốt lắm! Ta cũng không gạt các ngươi, ngày mai hoàng thượng sẽ sắc phong Bắc Thần Thụy làm thái tử, nếu không tìm cho Vũ nhi một chỗ dựa vững chắc, như vậy chúng ta nhất định sẽ bị Diệp gia dẫm nát dưới chân!” Ánh mắt Dao phi vụt qua ánh sáng lạnh, tròng mắt để lộ ra gió nổi mây vần, thầm hận Bắc Thần Nghiêu đã làm cho nàng ta trở tay không kịp!

Nàng ta không mang theo chút cảm tình nào liếc nhìn Mộ Dung Vũ Phỉ, “Ngươi đã ở đây, chính mình nói đi.”

Muốn vị trí chính phi vốn không có khả năng, trước hết vẫn là gả vào phủ đại hoàng tử đã, chờ một thời gian, ngôi vị hoàng hậu kia còn không phải của Mộ Dung Vũ Phỉ nàng ta!

Tin tức động trời này, giống như một quả đại pháo nổ ở bên tai Bắc Thần Vũ, làm cho cả cơ thể hắn phân liệt, hỗn độn không chịu nổi.

Khuôn mặt hắn dại ra hỏi, “Mẫu phi…..sao lại biết tin này…?”

Mộ Dung Vũ phỉ cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, nội tâm lại nổi lên gió bão, làm sao có thể như vậy? Ngôi vị thái tử đã định rồi, vậy còn biểu ca? Biểu ca không làm hoàng đế, vậy nàng ta làm sao bây giờ?

Trong tay áo, hai tay vò nát chiếc khăn, nàng ta hồi tường lại những lời Dao phi nói.

Nghe giọng điệu của cô cô như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha ngôi vị thái tử!

Mặc kệ có chuyện gì, thâm nàng đã trao đi, đã không còn đường lui! Nếu không phải hoàng hậu thì cũng là vương phi! Có cái gì phải sợ!

“Ngươi không cần xen vào chuyện này, ngươi phải hiểu rằng, qua chuyện này, ngươi không nào tranh giành!”

Phải nhanh chống bố trí mọi chuyện,nếu không Bắc Thần Thụy lên ngôi, tuyệt đối hắn sẽ diệt trừ Vũ nhi.

Mà nàng ta, vĩnh viễn cũng thua bởi Diệp Mạn Thanh, rốt cuộc cũng đừng nghĩ tới chuyện xoay mình.

“Phụ thân, người đừng nói nữa, Phỉ nhi cũng biết người muốn tốt cho Phỉ nhi, nhưng nữ nhi cũng không cầu già cao xa, chỉ cầu có thể ở gần biểu ca là được rồi!” Mộ Dung Vũ Phỉ bỗng nhiên nói, sau đó cũng đã khôi phục bình tĩnh mở miệng, “Cô cô, phỉ nhi không hiều mấy chuyện này kia, nếu cô cô cảm thấy như thế nào là tốt nhất với biểu ca thì cô cô cứ an bài đi, chỉ cần,chỉ cần có thể…..” Nàng ta nghẹn ngào ra tiếng, ngây ngốc nhìn Bắc Thần Vũ, lệ quang trong mắt rốt cuộc không thể kìm nén, mãnh liệt tràn ra.

Bắc Thần Vũ vô cùng cảm động, đôi mắt nhìn Mộ Dung Vũ Phỉ ôn nhu trìu mến, lúc này nghe được tin tức bất lợi với hắn như vậy, àm biểu muội vẫn muốn gả cho hắn, xem ra, nàng ấy thật tâm muốn cùng hắn ở chung một chỗ.

Nàng ta đã mang thân thể trao cho hắn, lại còn biết lấy đại cục làm trọng, nữ tử nhu thuận hiểu biết như vậy, hắn tìm ở đâu được? Có người nữ nhân nào lại không cầu danh phận?

Như vậy, hắn càng phải cưới nàng!

Nếu trong phòng không có người, hắn thật muốn tiến lên ôm lấy giai nhân, dịu dàng an ủi một chút.

“Thôi thôi, tùy các ngươi, phụ thân đã già rồi, không thể giải quyết chuyện của các ngươi nữa.” Mộ Dung Cẩn thiên vô lực xua tay, lời nói phản bác cuối cùng khoonng không thể nói ra.

Nét mặt của hắn gài nua, khẽ thở dài, “Dao nhi, ngươi an bài cho tốt đi, dù sao Phỉ nhi cũng là chất nữ của ngươi, đừng có bạc đãi Phỉ nhi.”

Đôi mắt Dao phi tràn đầy kinh ngạc, nàng ta còn tưởng rằng phải nháo một phen, không nghĩ tới nhanh như vậy liền giải quyết?

“Đại ca, người yên tâm đi.” Dừng một chút, nàng ta đáp, mặc kệ chat nữ nhút nhát này của nàng ta là thật lòng hay tính toán, hôm nay đã thoái lui, ngày sau nhất định nàng ta sẽ không cho người làm Phỉ nhi khó xử.

Ở trên nóc nhà Mộ Dung tiểu Tiểu sắc mặt không đổi nhìn tất cả màn diễn, mím môi, không thú vị chút nào, nàng còn tưởng bọn họ sẽ nháo loạn, vậy mà Mộ Dung Cẩn Thiên lại thỏa hiệp, xem ra, hắn ta thật tâm yeu thương Mộ Dung Vũ Phỉ.

Nàng ý vị thâm trường liếc nhìn Mộ Dung Vũ Phỉ, mím môi cười lạnh, người chân chính lợi hại nhất là nữ nhân này, không tiếng động có thể bắt được tâm của Bắc Thần Vũ, làm cho Dao phi vừa có chút hoài nghi với nàng ta cũng buông lỏng địch ý,chắc là ngay từ đầu nàng ta cũng biết mình không thể làm chính phi, tranh ngôi vị, bước đầu phải thoái lui nhượng bộ,sau này mới chân chính đoạt lại mỹ danh.

Ngày sau, nếu Bắc Thần Vũ thật sự làm hoàng đế, hậu cung chắc chắn sẽ bị Mộ Dung Vũ Phỉ làm cho trời long đất lở, không thì cũng phải gà chó không yên.

Thoáng hồi tưởng lại lúc trước, Bắc Thần Nghiêu mãi chưa vào Phượng khuyết cung, Bắc Thần Thụy lúc ấy đã ra ngoài, mà Dao phi lại dời khỏi trước đó, sự tình như vậy nàng cũng hiểu được.

Chắc Dao phi là vô tình nghe lén được đi.

Bắc Thần Nghiêu hoàn hảo là một minh quân, thật sự hiểu được Bắc Thần Thụy mới đảm đương được ngôi vị này.

Trực giác nói cho nàng biết, đêm nay đi theo cha con Mộ Dung gia sẽ không làm nàng cảm thấy thất vọng.

Cái đầu nhỏ bé chui vào trong ngực sư huynh, xoay xoay cái cổ trắng nõn, nhìn xung quanh lâu như vậy, cả người nàng đều mỏi.

Một bàn tay to không tiếng động hướng về phía sau gáy nàng , cũng học thủ pháp “Mát xa” trước khi nàng đã dậy, nhẹ nhàng nắn bóp…

Mộ Dung Tiểu Tiểu thoải mái nằm trong ngực sư huynh, khoang mũi trần ngập mùi hương tươi mát, nàng đột nhiên phát hiện thật sự sư huynh rất thông minh nha, mặc kệ là chuyện gì, dù là thắt nơ con bướm hay mát xa cũng đều học rất nhanh.

Dạ Nguyệt Ly biết rằng tiểu nha đầu trong ngực đang vui vẻ hưởng thụ, nội tâm liền cảm thấy ngọt ngào, mà nếu hắn biết nàng nghĩ hắn “Thông minh” theo kiểu như thế không biết sẽ tức hộc máu đến mức nào?

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt long lánh như ngọc lưu ly, đôi mắt rời khỏi chỗ cha con Mộ Dung Cẩn Thiên, mở miệng không tiếng động nói “Sư huynh, đuổi kịp họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.