Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 117: Chương 117: Chương 79: Tự mình giải quyết cho tốt




Lá rụng mùa thu, trăm hoa héo tàn, trời đất u ám, mưa thu rả rích.

Nam Cung Nguyệt Bân thổi chén trà cầm trong tay, hương trà thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp nơi, hơi nước mờ ảo, hắn ngồi yên lặng trong đình, mắt nhìn xuyên thấu màn mưa, không rõ nhìn về nơi nào, bờ môi như có như không cười khẽ, “Đã trở lại.”

Thân ảnh Thanh Phong vừa vào trong đình bỗng ngẩn ra, nhớ lại những điều nghe được ở biệt viện Ly Vương, bỗng nhiên không biết mở miệng như thế nào, trong lòng có chút sợ hãi.

Hắn nhìn nam tử ôn hòa mặc cẩm bào màu xanh lá, cho dù chỉ thấy bóng lưng cũng khiến trong lòng hắn giật mình, sau khi do dự cuối cùng cũng đem mọi việc chân thực báo cáo ngắn gọn cho Nam Cung Nguyệt Bân.

Nam Cung Nguyệt Bân vẫn không xoay người, hắn nhẹ nhấp một ngụm trà, tầm mắt càng trở nên mờ ảo, lẩm bẩm nói, “A, chỉ là mấy năm ngắn ngủi mà thôi…”

Tiểu Tiểu của hắn đã thay đổi.

Bọn họ gắn bó cùng nhau hai mươi mấy năm cũng không bằng người kia làm bạn với nàng tám năm ngắn ngủi. Nàng không chỉ thay đổi thói quen cũ, chẳng lẽ ngay cả trái tim nàng cũng trao cho hắn?

Chuyện này không giống Tiểu Tiểu a…

Con ngươi đen hồn nhiên của Thanh Phong lúc này bị lây nhiễm tâm tình của hắn, không khỏi có chút phiền não, lông mày rậm nhăn lại, nghĩ thầm nhất định là do áo bào bị mưa phùn thấm ướt, dính vào thân thể mới cảm thấy không thoải mái thôi.

“Chủ tử rất thích nàng ta?” Thanh Phong cuối cùng cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, hắn tạm ngừng, rồi lại hỏi, “Nhưng nàng ấy là Ly Vương phi tương lai.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thanh Phong liền âm thầm ảo não, lập tức quỳ xuống đất, “Thuộc hạ đáng chết!”

Hắn sao lại quên mất chuyện kiêng kỵ của chủ tử, tự tiện hỏi đến chuyện riêng của chủ tử, là hắn đã vượt khuôn phép!

“Không sao, đứng dậy đi.” Nam Cung Nguyệt Bân nghiêng người, liếc mắt nhìn Thanh Phong đang quỳ trên mặt đất, khoát tay không có chuyện gì, “Đi đem tất cả tài liệu thu thập được về Ly Vương tới đây, ngày mai Bổn vương sẽ xem.”

“Dạ! Thuộc hạ cáo lui!” Thanh Phong lắc mình rời đi.

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân rũ xuống, ngón tay chậm rãi vuốt ve miệng chén trà, bờ môi nở nụ cười dạt dào hứng thú, nói “Đã như vậy, xem thử một chút ngươi có bản lãnh tranh giành cùng ta hay không, Nam Cung Nguyệt Ly…”

Rất nhanh, Thanh Phong đã phân phó mọi chuyện cho hạ nhân còn mình thì trở về phòng, thấy cửa sổ đều đã đóng kỹ, lúc này mới tính thay quần áo đã ướt.

Áo bào cởi xuống lộ ra bả vai yếu ớt, cơ bắp không rắn chắc mạnh mẽ như những nam tử bình thường khác mà phảng phất như da thịt non mềm của nữ nhân, nhưng nếu giờ phút này có người khác xuất hiện chắc chắn rất ngạc nhiên vì Thanh Phong đặc biệt như vậy, da mịn thịt mềm, sinh ra làm nam tử thật đáng tiếc…

Thanh Phong nghiêng mắt nhìn xung quanh lần nữa, xác định cửa sổ đã được khóa kỹ, mới nhẹ cởi quần áo cùng áo lót, cả lồng ngực lõa lồ lộ ra, nhưng đều bị quấn chặt bởi tầng vải trắng.

Động tác thuần thục nhanh nhẹn, vài động tác liền đem vải trắng tháo xuống, dường như đã làm vô số lần, lúc này trong ánh mắt Thanh Phong đã không còn sợ hãi, lại xuất hiện một nụ cười khổ, ánh mắt khẽ nhìn bộ ngực có chút trướng đau, nàng biết thân thể mình đã phát triển, hành động ngược đãi như vậy thật sự không ổn, nhưng nàng biết chắc nếu chủ tử biết mình là nữ, như vậy nàng không còn có cơ hội ở lại bên cạnh hắn nữa.

Đến giờ nàng vẫn không thể rời khỏi hắn…

Thanh Phong không chút do dự cầm một tấm vải trắng sạch sẽ khác, mạnh mẽ dùng sức quấn chặt, trên trán nàng rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, đau đớn trước ngực khiến nàng chau mày nhưng tay cũng không buông lỏng, cho đến khi mặc lên ngoại bào lần nữa, hai mắt nàng lại khôi phục trong suốt không chút tâm tư.

Dường như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra…

Kinh thành Nam Dục, Triệu phủ.

Dinh thự phủ tướng quân này là do đương kim thiên tử Nam Cung Quân Hạo ban cho Triệu Kỳ Nghị, diện tích rộng rãi, cảnh quan bài trí bên trong tinh xảo, có thể sánh với phủ đệ của Vương gia một nước.

Năm đó Nam Cung Quân Hạo niệm tình có công hộ quốc đã ban cho phủ đệ để thể hiện hoàng ân bao la, trong triều khi đó không ai là không hâm mộ và ghen tị. Triệu Kỳ Nghị hiểu mặt ngoài là coi trọng nhưng cũng là điều đẩy hắn đến đầu sóng ngọn gió, nếu hắn trung thành với hoàng thượng thì sẽ yên ổn nhưng nếu sinh ra một chút dị tâm, kết quả không thể chỉ dùng hai chữ “thê thảm” để hình dung.

Hoàng thượng không thu hồi binh quyền trong tay hắn là vì tin tưởng hắn hay dò xét hắn, hoặc là có cả hai ý đó.

Sau buổi cung yến, Triệu Kỳ Nghị giả ốm tấu riêng với Nam Cung Quân Hạo, vì vậy đã nhiều ngày không lên triều, ngày ngày hắn đều chịu đựng sự trách cứ của thê tử và tự trách chính mình, lòng đau muốn rỉ máu!

Ánh mắt có chút mơ hồ, Triệu Kỳ Nghị khẽ chớp mắt, đầy yêu thương nhìn Triệu Thi Nhân đang vui vẻ ăn điểm tâm trước mặt, nhìn nụ cười ngây thơ đơn thuần như một đứa trẻ ba tuổi của nàng, hắn yêu thương cầm khăn nhẹ nhàng thay nữ nhi lau đi vụn bánh dính trên khóe miệng, trong lòng lại co rút đau đớn…

Nhưng vào lúc này, một tiếng hét kinh động từ ngoài hành lang truyền đến, nhất thời làm Triệu Kỳ Nghị có chút nhức đầu.

“Cha, người mau đến xem! Tỷ tỷ lại xé rách váy của con!”

Cô gái tám phần giống Triệu Thi Nhân, mặt đầy tức giận chạy đến trước mặt Triệu Kỳ Nghi, tay cầm quần áo đã bị tàn phá kinh khủng đưa cho hắn xem, đều là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người nhưng lại không có khí khái hào hùng như Triệu Thi Nhân, cả khuôn mặt là bộ dáng tiểu nữ nhân vô cùng đáng yêu, thật là nữ nhân hiếm có.

“Mộng nhi, y phục bị hỏng có thể mua lại, tỷ tỷ của con cũng vậy, con cũng nên hiểu chuyện.” Triệu Kỳ Nghị ẩn ý sâu xa giáo huấn Triệu Thi Mộng, hắn bất đắc dĩ than thở, bỗng nhiên trong đầu nhớ lại Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Triệu Kỳ Nghị có hai nữ nhi, đại nữ nhi Triệu Thi Nhân, tiểu nữ nhi Triệu Thi Mộng, cả hai người đều lớn hơn Mộ Dung Tiểu Tiểu nhưng vì sao không có được sự chững chạc như nàng? Suốt ngày náo loạn!

“Cha, con không trách tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ như vậy con cũng rất khó chịu, nhưng tỷ tỷ làm hỏng y phục của con, con cũng rất khó chịu.” Triệu Thi Mộng oan ức giải thích.

Nàng đau lòng nhìn Triệu Thi Nhân, tỷ tỷ cùng lớn lên từ nhỏ bị hại thành như vậy, nàng không thể không phẫn nộ, ân hận không thôi! Sớm biết như vậy, cung yến đêm đó cho dù không khỏe nàng cũng nhất định tham gia, nếu có nàng ở đó, tỷ tỷ chắc chắn sẽ không bị người ta hạ độc thủ như vậy.

Nghĩ đến việc này, tâm trạng ảo não vì y phục bị hủy của Triệu Thi Mộng nhất thời giảm bớt, nàng tức giận nói: “Cha, con biết là nữ nhân độc ác Mộ Dung Tiểu Tiểu kia ra tay tàn nhẫn! Con sẽ không bỏ qua cho nàng ta!”

“Câm miệng!” Triệu Kỳ Nghị đột nhiên quát lớn, ánh mắt vô cùng đau đớn nhìn Triệu Thi Mộng, đến Hoàng thượng cũng không truy cứu, nàng lại không hiểu chuyện mà không buông tha người ta?

“Mộng nhi, cha không muốn nghe những lời nói đại nghịch bất đạo như thế nữa…, nàng ta sau này chính là Ly Vương phi, con như vậy chính là bất kính với nàng, chính là bất kính với Vương gia, là bất kính với Hoàng gia.!”

“Cha, sao người lại nói giúp người ngoài! Đây chính là kẻ thù của Triệu gia chúng ta!” Khuôn mặt Triệu Thi Mộng không dám tin, ngay cả y phục trong tay rơi xuống mặt đất cũng không nhận ra.

Nàng chợt hiểu ra nói: “Khó trách mẫu thân luôn trách cha không đến tố cáo với Hoàng thượng, thì ra là cha cố ý bỏ qua cho nàng ta! Cha, người làm như vậy sẽ khiến tỷ tỷ thất vọng!”

“Thật không ra thể thống gì! Ẩn tình trong chuyện này một nữ nhi như con sao có thể hiểu, đừng xúc động mà phạm vào cấm kỵ!”

Nhìn thấy mình đột nhiên lớn tiếng khiến Triệu Thi Nhân bị làm cho sợ đến sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn như muốn khóc lại không dám khóc, Triệu Kỳ Nghị vội vàng nhẹ giọng dỗ dành, “Thi Nhân ngoan, không khóc không khóc.”

Hắn quay đầu lại nhìn Triệu Thi Mộng đang bất bình tức giận, nhức đầu khuyên nhủ, “Được rồi, Mộng nhi, chuyện này không cho phép nhắc lại nữa.”

Triệu Thi Mộng quay đầu muốn rời đi, cha thật làm cho nàng thất vọng.

Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện cần tìm Triệu Kỳ Nghị, khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Phụ thân, nghe nói hôm nay Bân Vương tặng lễ vật cho nữ nhân kia? Chuyện này có thật không?”

Triệu Thi Mộng từ nhỏ đã ái mộ Nam Cung Nguyệt Bân, hai người không phải là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng năm đó Nam Cung Nguyệt Bân không nói tiếng nào rời khỏi kinh thành khiến nàng khóc lóc náo loạn đến hơn nửa tháng, tám năm sau nghe tin Nam Cung Nguyệt Bân trở lại, Triệu Thi Mộng kích động muốn chạy vào cung gặp người trong lòng của mình.

Triệu Kỳ Nghị vô cùng vất vả mới ngăn được nàng lại, nói cho nàng biết hôm sau sẽ có yến tiệc tẩy trần, đến lúc đó sẽ gặp được nhau, lúc này Triệu Thi Mộng mới lui xuống nhảy nhót vui vẻ không dứt, đợi đến cung yến.

Không ngờ đến là nàng bận rộn chuẩn bị y phục trang điểm cả đêm, hôm sau Triệu Thi Mộng vốn đang chờ vào cung bị nhiễm lạnh ngã bệnh, cuối cùng không tham dự cung yến…

Thật khó khăn mới khỏe lại, Triệu Thi Mộng liền đi dạo phố tìm cơ hội vô tình gặp Nam Cung Nguyệt Bân, người thì không thấy đâu lại nghe thấy chuyện mọi người đang bàn tán sôi nổi trong phố là Bân Vương trái lệnh vua sai người tặng lễ vật cho Ly Vương phi.

Mặc dù nàng chưa từng thấy nữ nhân kia, nhưng nghe người ta nói nữ nhân kia xinh đẹp hơn tỷ tỷ nhà mình, Triệu Thi Mộng không dám nghĩ liệu Nam Cung Nguyệt Bân có phải cũng bị Mộ Dung Tiểu Tiểu kia làm cho mê mẩn thần hồn điên đảo hay không?

Triệu Kỳ Nghị vừa nhìn bộ dáng đầy lo lắng của Triệu Thi Mộng liền biết đáy lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn bất đắc dĩ thở dài nói, “Cha không biết vì sao Bân Vương lại làm vậy, nhưng tình cảm của Ly Vương và Ly Vương phi tương lại vô cùng tốt, Mộng nhi, cha không thể quyết định hôn sự của con, chỉ có thể chờ hoàng thượng tự mình chỉ hôn cho con.”

Dứt lời, trong nháy mắt Triệu Kỳ Nghị cảm thấy vô lực, nghĩ cả đời hắn chinh chiến trên lưng ngựa, hết lòng vì Nam Dục, nhưng ngay cả hạnh phúc cả đời của nữ nhi ruột thịt của mình cũng không thể làm chủ, hắn trung thành như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?

“Cha, con mặc kệ, nữ nhân kia hại tỷ tỷ, nếu còn muốn cản trở hạnh phúc của con, con sẽ không bỏ qua cho nàng!” Triệu Thi Mộng đầy tàn nhẫn nói, nàng đòi hỏi, “Cha giúp con nói với Hoàng thượng một chút, Hoàng thượng có thể sẽ đồng ý, cha cũng biết từ nhỏ con đã mong sau này sẽ được gả cho Bân Vương, nếu không cũng sẽ không thấy nam nhân khác không hợp mắt.”

Triệu Thi Mộng không cảm thấy có gì xấu, chính là tâm ý của mình đối với Bân Vương Triệu Kỳ Nghị đã sớm biết, dù sao thì nàng không phải Bân Vương thì không lấy chồng. Đợi nàng thành Bân Vương phi, đi lên địa vị cao cùng Nam Cung Nguyệt Bân, nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất Nam Dục quốc, đến lúc đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn không phải mặc cho nàng chà đạp sao?

Triệu Kỳ Nghị không thể làm gì, hắn ngoài việc thỉnh cầu Hoàng thượng còn có thể làm gì khác?

Một nữ nhi bình thường, không mong gả nàng vào Hoàng gia, nhưng tâm ý của nữ nhi đã quyết, hắn còn có thể làm gì?

Nếu không đồng ý, chắc chắn phu nhân sẽ hận hắn, tương lai là phúc hay họa đều phải do Mộng nhi tự mình chịu trách nhiệm, hắn không thể nào che chở cho nàng cả đời.

“Mộng nhi, cha có nói nhiều nữa con nghe cũng không vào, vậy con phải tự lo cho chính bản thân mình thôi.”

Triệu Kỳ Nghị phất vạt áo, gọi hạ nhân đưa Triệu Thi Nhân trở về phòng rồi mới đứng dậy dời đi. Hắn ẩn nhẫn cay đắng, bóng lưng không còn vẻ hăng hái năm đó, có chăng chỉ là sự thống khổ cô đơn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.