Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 121: Chương 121: Chương 83: Địa bàn của hắn




Không đến một ngày, tin tức Bân Vương lâm trọng bệnh đã lan truyền khắp kinh thành, là sau khi có thánh chỉ ban hôn không lâu liền lâm bệnh, điều này không khỏi làm cho người ngoài nghi ngờ có phải nữ nhi Triệu gia và Hoàng gia có xung đột? Lúc trước đại nữ nhi Triệu gia gả vào Ly vương phủ, cuối cùng thất bại trong gang tấc, lần này là nhị nữ nhi Triệu gia vừa được chỉ định gả cho Bân Vương, Bân Vương liền bệnh liệt giường, thậm chí còn xin Hoàng Thượng nghỉ dưỡng bệnh, chưa biết khi nào sẽ trở lại triều đình?

Mặc dù mọi người đều không rõ, nhưng vẫn bí mật theo dõi chuyện này, triều thần cũng không biết Triệu Kỳ Nghị đã âm thầm nộp lên binh phù, trong mắt bọn hắn, nữ nhi Triệu gia là một đối tượng, Hoàng thượng gả nữ nhi Triệu gia cho Bân Vương, không phải là nói cho mọi người biết nên ủng hộ Bân Vương làm Thái tử? Chuyện này là muốn Triệu Kỳ Nghị nắm binh quyền ủng hộ Bân Vương, như vậy bọn họ cũng không sợ tương lại đứng sai phe.

Chỉ là không nghĩ đến nữ nhi Triệu gia không thuận lợi gả vào Vương phủ, trước là Ly vương đào hôn trong ngày thành thân, nay là Bân vương có thể cũng không chấp nhận thành thân.

Vì sao mọi người hoài nghi?

Trong hoàng gia này, Ly vương là người ngoại tộc, không đảm bảo Bân vương trong nội tâm cũng là kiêu ngạo như vậy, chỉ bằng việc mấy ngày nay Bân vương nhiều lần đến biệt viện Ly vương, rồi lại lặng lẽ tặng lẽ vật, có phải vì mỹ nhân đệ nhất Nam Dục Mộ Dung Tiểu Tiểu kia không? Ban đầu là Ly vương vì Mộ Dung Tiểu Tiểu buông tha cho quyền quý trong tương lại, cũng tuyên bố rằng đời này chỉ cưới một mình nàng, đủ thấy nàng ta có năng lực, nói không chừng Bân vương cũng là coi trọng nữ nhân xinh đẹp như tiên kia.

Mọi người cũng không khỏi hiếu kỳ, Bân vương sớm không bệnh muộn không bệnh, lần này lại lâm bệnh trầm trọng đến mức không xuống giường được, thật sự bệnh đến như núi đổ hay là vì tránh né hôn sự, sự thật phải cẩn thận cân nhắc.

Chuyện cướp dâu kinh động kinh thành trước đó không lâu, ngắn ngủi một đêm, Mộ Dung Tiểu Tiểu liền trở thành nhân vật gây sóng gió tại kinh thành Nam Dục, đầu đường truyền nhau Bân Vương vì lấy lòng mỹ nhân nên im lặng kháng nghị chuyện Hoàng đế ban hôn lần này.

Mọi người có rất nhiều điểm thắc mắc trong lòng, những người chưa từng gặp qua Mộ Dung Tiểu Tiểu trước kia nghe người khác miêu tả lại, lại càng khát vọng may mắn được gặp mặt nàng, rốt cuộc có thật sự đẹp đến mức làm hai vị Đại vương gia Nam Dục này ái mộ không? Nhanh chóng từ chối nữ nhi tướng quân?

Tin tức Bân vương bị bệnh truyền đến Triệu phủ, cả người Triệu Thi Mộng run rẩy, tức giận lật đổ bàn, đập vỡ bình hoa, náo loạn trong sân làm người ngã ngựa đổ, Triệu phu nhân khuyên bảo nhiều lần đều không được, chỉ có thể tức giận tìm Triệu Kỳ Nghị.

Triệu Thi Mộng bị Triệu Kỳ Nghị tức giận mắng một trận mới tạm khôi phục bình thường.

Lúc đó hai cánh tay tinh tế như ngọc của Triệu Thi Mộng đang ôm lấy bình hoa sứ men xanh cao khoảng nửa người, sứ men xanh làm nổi bật da thịt trên cổ tay trắng nõn nà, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại đầy căm hận, cả khuôn mặt đỏ bừng tức giận đến cực điểm, hoàn toàn đã quên duy trì bộ dáng của mỹ nhân nhỏ yếu mềm mại.

“Mộng nhi! Con xem bộ dáng mình lúc này giống cái gì? Người đàn bà chanh chua cũng không bằng con!”

Triệu Kỳ Nghị đột nhiên quát lên, hắn nhíu chặt mi tâm, không nghĩ đến tiểu nữ nhi bình thường ôn nhu nhã nhặn lịch sự lúc này lại có một mặt cuồng loạn như thế, hắn thấy nha hoàn nô tài sợ hãi rụt rè núp ở một góc, các đồ sứ ngọc bị tàn phá trải khắp khuê phòng, ngay cả chỗ để hắn đặt chân cũng không có, không thể làm gì khác hơn là đứng ngoài cửa.

Bị Triệu Kỳ Nghị đột nhiên quát tỉnh, Triệu Thi Mộng mới kinh ngạc đặt bình hoa sứ men xanh lại chỗ cũ, ánh mắt khẽ dại ra, phụ thân tới lúc nào vậy? Ánh mắt nàng né tránh, có chút chột dạ, không để ý đến ủy khuất trong lòng, vội vàng thu lại vẻ ngang ngược càn rỡ trên người, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Cha…”

Muốn bước đến, lại phát hiện khắp nơi đều là mảnh vỡ, e sợ bàn chân mềm mại của mình sẽ bị cắt đứt, vì thế nàng đứng yên tại chỗ, nàng tức giận trừng mắt nhìn nô tài xung quanh, cha tới cũng không có người báo cho nàng biết! Cùng lúc nàng nhìn thấy Triệu phu nhân mặt dầy lo lắng đứng một bên, Triệu Thi Mộng lập tức rõ ràng là người nào đến báo cho Triệu Kỳ Nghị, ánh mắt phiền chán quét qua Triệu phu nhân.

“Nhìn đống hỗn độn con làm ra này, ta thà đem những đồ này toàn bộ đưa cho binh lính tướng sĩ còn tốt hơn bị con đập vỡ vụn như này.”

Triệu Kỳ Nghị không hổ là một người trung quân ái quốc, thấy đồ vật tinh phẩm bị ném vỡ đầy mặt đất, đầu tiên là nghĩ đến những binh lính tướng sĩ cực khổ ở biên cương, thay vì những đồ vật quý giá này bị nữ nhi ném hỏng trong lúc giận dữ, chẳng thà đem những đồ vật đó cho những binh lính tướng sĩ đã cùng hắn kề vai chiến đấu còn có ý nghĩa hơn.

“Cha! Người có biết hiện tại bên ngoài đang đồn ầm lên Mộ Dung Tiểu Tiểu hại tỷ tỷ thành bộ dáng như vậy, giờ lại muốn đến chiếm đoạt hạnh phúc của con, ngài không những không để ý lại còn nghĩ đến những người ngoài kia!”

Còn có Bân Vương, hắn muốn học Ly vương đào hôn nên cố ý bị bệnh liệt giường? Triệu Thi Mộng cũng không ngu ngốc nói ra những lời này, chỉ dám tức giận bất bình ở trong lòng, nhưng trong lòng lại vô cùng căm hận Mộ Dung Tiểu Tiểu chưa từng gặp mặt!

“Con!” Triệu Kỳ Nghị không để ý đến chất vấn của Triệu Thi Mộng mà trực tiếp gọi thị về ngoài viện nói: “Canh chừng tiểu thư cho kỹ, để nó dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, nếu ai dám giúp đỡ, lập tức đánh chết!” tàn nhẫn không chút lưu tình nói, không chỉ có Triệu phu nhân và Triệu Thi Mộng, một đám nô tài xung quanh bị hù dọa cả người run rẩy.

Mặc dù Triệu Kỳ Nghị đã lâu không ra chiến trường nhưng vẻ uy nghiêm chốn xa trường còn lưu lại trong xương cốt, trong nháy mắt đã làm mọi người trong viện khiếp sợ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo chắp tay phía sau, trầm mặt rời đi.

Lại qua vài ngày, trời ngày càng lạnh, mùa đông lạnh giá đang đến gần.

Bên trong biệt viện Ly vương, bất kể là thủ vệ chỗ sáng hay chỗ tối lúc này đều như chim sợ dây cung, mọi người đầy mặt mong chờ nhìn về phía một người cô đơn đứng trong viện, mong chờ có người đến giải cứu bọn họ khỏi tình trạng này, để bọn họ tránh bị tai bay vạ gió.

Bên trong dược phòng biệt viện, đây là chỗ mới đây Mộ Dung Tiểu Tiểu mở ra, để nàng tạm thời nghiên cứu độc trong người Nam Cung Nguyệt Bân, bên cạnh nàng chính là Thanh Phong sáng sớm đã đến biệt viện, lúc này Thanh Phong mặt đầy nghiêm tức đứng cạnh nàng, vô cùng chăm chú nhìn từng động tác của nàng, nhẹ nhàng bước đi.

Cả người Dạ Nguyệt Ly tỏa ra khí lạnh, ánh mắt phát lạnh đến mức có thể kết thành băng, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa phòng thuốc, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua vách tường đến trên người Mộ Dung Tiểu Tiểu, chết tiệt, hắn ghen tị với tên súc sinh đang đứng cạnh nha đầu, hắn muốn vào giúp nha đầu mà hết lần này đến lần khác nha đầu đều đuổi hắn ra.

Đây là địa bàn của hắn! Hơn nữa bên cạnh nàng còn có một tên nam nhân! Tại sao hắn lại không thể đi vào? Nếu Thanh Phong sàm sỡ nàng mà hắn không nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Dạ Nguyệt Ly càng nghĩ càng không yên lòng, hồng quang khẽ động vẻ kỳ quái, trầm giọng gọi: “Di Tinh!”

“Chủ tử có chuyện gì phân phó.” Di Tinh cúi đầu cung kính đáp, ở chỗ Dạ Nguyệt Ly không nhìn thấy nàng khẽ nhếch miệng cười, hiển nhiên nàng biết chủ tử muốn phân phó nàng làm chuyện gì.

“Đi, xem một chút xem tiểu thư có cần giúp đỡ gì không, đến cạnh nàng giúp đỡ.” Dạ Nguyệt Ly mặt không chút thay đổi nhìn bầu trời bao la, trầm giọng lạnh lùng nói, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình phát người đi canh chừng bọn họ.

Vì sao phải phái Di Tinh đi?

Nói nhảm, làm sao hắn lại để một nam nhân tiến vào? Hắn không có ngu như vậy, cho dù là thuộc hạ của mình cũng không được.

“Dạ, thuộc hạ đi ngay.” Nàng biết là như vậy, chẳng qua là việc giám sát tình địch của chủ tử Di Tinh nàng tuyệt đối không chậm trễ, những chuyện này thuộc hạ bọn họ tuyệt đối đứng cùng trận tuyến với chủ tử, đối địch với người ngoài.

Di Tinh không tiếng động tiến vào dược phòng, liền thấy cảnh Thanh Phong mặt đầy mong chờ nắm được tay Mộ Dung Tiểu Tiểu, hai tròng mắt Di Tinh mở to!

Cái tên này!

Di Tinh lắc mình một cái đập vào tay Thanh Phong. Mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Thanh Phong: “Ninh công tử, xin tự trọng.”

Chủ tử quả nhiên đoán trước được! Xem ra việc phái nàng đi giám sát là vô cùng cần thiết. Nàng vì đáy lòng mình mới vừa rồi còn chê cười chủ tử nho nhen ghen tuông mà sám hối, ánh mắt nàng quá nông cạn! Nhìn người quả nhiên không thể nhìn bề ngoài! Thanh Phong cũng là bộ dáng thanh tú, không nghĩ đến hành động lại càn rỡ như thế.

Di Tinh đề phòng nhìn bộ dáng Thanh Phong vô cùng lúng túng, nàng nói xin lỗi: “Mộ Dung cô nương, xin lỗi, là Thanh Phong quá kích động rồi, không nghĩ đến nhanh như vậy đã có tiền triển, thật sự rất cảm tạ cô nương.”

Nàng chẳng qua là ôm một chút mong chờ mang một ít máu của chủ tử đến đây, không nghĩ tới thật sự có chỗ dùng đến.

Mộ Dung Tiểu Tiểu không so đo với chuyện Di Tinh mạo muội xông vào, nàng biết chắc chắn là người khác ra lệnh, người kia lại không yên tâm? Nàng đối với nữ nhân có thể làm ra chuyện gì?

Nàng không khỏi tà ác cười trong lòng một tiếng, nếu nàng đột nhiên nói ra thân phận thật sự của Thanh Phong, vẻ mặt sư huynh sẽ như thế nào? Nàng đột nhiên có chút mong đợi…

Mộ Dung Tiểu Tiểu cười nhạt một tiếng, “Đừng cao hứng quá, ta phối ra cái này chỉ tạm thời bảo đảm chủ tử của ngươi lúc tái phát sẽ không quá thống khổ. Ninh công tử, người yên tâm, mặc dù ta không hiểu y thuật lắm, nhưng rất nhanh sư phụ của ta sẽ tới kinh thành, tin rằng lão nhân gia người chắc chắn có biện pháp.”

“Không, Thanh Phong muốn tạ ơn cô nương, xin nhận của Thanh Phong một lạy.” Thanh Phong cơ hồ vui mừng quá mà khóc, dường như nhìn thấy hy vọng làm tay chân luống cuống.

Thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu phải tiến lên đỡ Thanh Phong, Di Tinh nhanh chóng đi đến trước mặt nàng đỡ Thanh Phong đứng dậy, vừa chạm đến tay Thanh Phong, trong nháy mắt Di Tinh giật mình sững sờ, nàng không lập tức thu tay lại mà tò mò véo nhẹ, giống như phát hiện ra đại lục mới kinh ngạc nói: “Hắc hắc, tay của ngươi mềm mại quá, làm sao giống như…” giống như nữ nhân…

Di Tinh hận không tự tát chính mình một cái, lời này cũng có thể nói ra? Một đại nam nhân bị nói thành giống như nữ nhân có bao nhiêu đả kích a.

“Được rồi, Ninh công tử trước trở về đi, lúc nào sư phụ của ta tới, ta sẽ báo cho ngươi đầu tiên.” Mộ Dung Tiểu Tiểu dở khóc dở cười, nàng còn tưởng Di Tinh phát hiện ra điều gì, không nghĩ đến Di Tinh cũng không nhạy bén.

Sau khi Thanh Phong rời đi, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đứng tại chỗ như có điều gì suy nghĩ, bổng nhiên một đôi tay dài có lực từ phía sau ôm hông nàng, đem nàng ôm thật chặt, tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang ở bên tai: “Đang suy nghĩ điều gì?”

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ nhàng dương khóe môi, nàng an tâm dựa vào lồng ngực, lẩm bẩm hỏi: “Sư huynh, huynh nói rốt cuộc ta có nên cảm tạ Nam Cung Nguyệt Hiên không?”

Nếu không có Nam Cung Nguyệt Hiên hạ độc, Việt Bân làm sao có thể mỗi thánh chịu đựng vài lần thống khổ do độc phát tác?

Ngay cả nàng cũng không nhìn ra là loại độc nào, chỉ có thể thận trọng phối chút dược tính độc không quá mạnh, lấy độc trị độc tạm thời khắc chế, không để cho lúc phát tác Việt Bân quá thống khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.