Uất Trì Hàm Tranh vừa xảy ra chuyện, sự tình đã chắp cánh bay khắp ngóc
ngách kinh thành, không đến nửa canh giờ, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ đều
truyền khẩu vài câu, thậm chí có người còn thủ một phần đông cung đồ
sinh động như thật kia.
Trong cung, Hoàng Phủ Nhiễm Phong vừa
nghe tin này, lập tức long nhan giận dữ, mà khi tận mắt nhìn thấy đông
cung đồ thì suýt nữa tức đến nổ phổi.
Gã chỉ thấy mặt mũi nóng chảy, ngẩng mặt trông lên tựa hồ có thể nhìn thấy đỉnh đầu xanh mượt một đống*!
(*Ở Trung Quốc thì “đội mũ xanh” cũng tương đương với việc đàn ông bị cắm
sừng. Mà “một đống xanh mượt trên đỉnh đầu” của tác giả chính mang hàm ý này)
Một kẻ cao ngạo như gã, sao có thể chấp nhận loại khiêu
khích nhục nhã ấy? Lúc này, cái gọi là yêu thích sủng ái gì đó căn bản
đều là chó má!
Gã chỉ biết là, tôn nghiêm của đáng cửu ngũ chí tôn đã bị nữ nhân kia dẫm nát dưới lòng bàn chân rồi!
Hơn nữa, chỉ nghĩ đến nữ nhân chính mình từng hưởng dụng giờ bị nhiều khất
cái dơ bẩn ghê tởm như vậy trèo lên, cảm giác như nuốt trọn một con
ruồi, miễn bàn có bao nhiêu ghê tởm.
Càng nghĩ gã lại càng tức,
cuối cùng lập tức tay vung áo hạ khẩu dụ, lệnh Đại lý tự điều tra cẩn
thận, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý, tuyệt đối không thể làm việc thiên tư trái pháp luật!
Bên Đại lý tự vừa nhận được khẩu dụ của thánh thượng thì lập tức hết băn khoăn, không nói hai lời trực tiếp bắt Uất
Trì Hàm Tranh tới hậu thẩm, thái độ khắc nghiệt không nói nghĩa tình.
Khẩu dụ của thánh thượng còn không rõ ràng sao? Đó là muốn mệnh Uất Trì Hàm Tranh a!
Tục ngữ nói vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, mà trước đám đông Uất
Trì Hàm Tranh một hơi giết mười mấy người. Bằng chứng như núi, giết
người đền mạng!
Nhưng mà, cũng có kẻ không muốn nàng ta chết, vì cứu người có thể nói là hao hết tâm tư.
Sáng sớm hôm sau vào triều, không biết là do ai mở đầu, cả đám quan thần triển khai nghị luận kịch liệt.
Không thể ngờ đến, phe kiên trì giết người đền mạng và phe thỉnh cầu hoàng
thượng khai ân lại mỗi bên chiếm một phần ba, một phần ba còn lại đương
nhiên đứng ở trung lập.
Hoàng Phủ Nhiễm Phong bị mọi người dồn ép làm trướng cả đầu, rối rắm không không thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Hôm qua nhất thời xúc động đã hạ lệnh nghiêm trị, đợi cơn xúc động qua đi
lại ẩn ẩn có chút không đành lòng, dù sao đó cũng là người hắn từng yêu
thích······
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Nhiễm Phong không khỏi nhìn đến
Uất Trì Văn Cảnh vẫn mím môi đứng ở một bên không nói lời nào chỉ như
đang xem diễn, thản nhiên nói: “Hộ quốc Đại tướng quân cảm thấy việc này nên xử trí như thế nào?”
Mọi người nghe vậy đều ngừng tranh luận, đợi câu trả lời của ông.
Uất Trì Văn Cảnh cung kính nói: “Hết thảy hoàng thượng làm chủ, muốn giết muốn chém, vi thần tuyệt không dị nghị!”
Lời này vừa nói ra, một đám nhất thời kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới, thân là phụ thân mà lại nhẫn tâm như vậy.
“Ông······ Hổ dữ không ăn con, đó là nữ nhi nhà mình, ông làm phụ thân sao lại
nhẫn tâm như vậy được!” Hữu tướng Lục Đào khó tin chỉ vào Uất Trì Văn
Cảnh.
Uất Trì Văn Cảnh thản nhiên liếc mắt một cái: “Quốc có quốc pháp, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân! Sao có thể vì một thiên
kim tiểu thư mà bỏ qua vương pháp chứ?
Nó giết người trước mắt
toàn thành dân chúng, ai ai cũng tận mắt nhìn thấy, nếu dễ dàng tha thứ
như vậy thì hoàng thượng nên công đạo với dân chúng trong thiên hạ thế
nào? Một khi có tiền lệ này, ngày sau hoàng thượng phải thống trị quốc
gia thiên hạ thế nào? Còn ai sẽ chân thành thần phục quốc gia của ta?
Pháp bất dung tình! Uất Trì gia là thế đại trung liệt, Uất Trì Văn Cảnh ta
tuyệt không nguyện làm kẻ thiên tư trái pháp luật, dao động quốc pháp
lung lạc lòng dân!”
“Hảo! Uất Trì Đại tướng quân nói đúng lắm!”
“Hành động quân pháp bất vị thân của Uất Trì Đại tướng quân quả là vĩ đại, ta đây bội phục! Bội phục!”
“Uất Trì Đại tướng quân thâm minh đại nghĩa như thế, hạ quan mặc cảm a!”
······
“Ngươi ······ các ngươi ······”
Lục Đào nhất thời bị nghẹn không còn gì để nói, lại thấy Hoàng Phủ Nhiễm
Phong nhíu mày trầm tư, e sợ gã sẽ bị Uất Trì Văn Cảnh ảnh hưởng rồi ban lệnh giết Uất Trì Hàm Tranh, ông ta lập tức sử ánh mắt về người phía
sau .
Người nọ thấy thế, lập tức bước ra cung kính nói với Hoàng
Phủ Nhiễm Phong: “Khởi bẩm hoàng thượng, sự tình của Uất Trì cô nương vô cùng kỳ quái. Trước không nói đến, những bức họa khó coi là người
phương nào làm ra, chính là, Uất Trì cô nương dù gì cũng là mỹ nhân yểu
điệu, sao có thể để ý tới đám khất cái ấy được?
Hiển nhiên là có
người lén giở trò quỷ. Hoàng thượng! Uất Trì cô nương là kẻ bị hại, nhất thời khó có thể chấp nhận sự thật mà làm ra chuyện sai lầm, về tình có
thể dung thứ, một nữ tử phải chịu đả kích lớn như thế chẳng nhẽ còn
không phát điên sao? Thỉnh hoàng thượng khai ân!”
“Cầu hoàng thượng khai ân!”
“Cầu hoàng thượng khai ân!”
Hoàng Phủ Nhiễm Phong đau đầu day day huyệt Thái Dương. Gã đương nhiên biết
Uất Trì Hàm Tranh bị người hãm hại, nếu không sao gã để nàng ta sống đến bây giờ? Nàng ta mà dám có ý này, gã tuyệt đối không chút do dự lôi đi
chặt đầu luôn!
Nhưng Uất Trì Văn Cảnh nói cũng đúng, nếu gã tha
cho Uất Trì Hàm Tranh, tất làm dân chúng không phục, mà gã vừa mới đăng
cơ, căn cơ chưa ổn, không thể làm dân chúng phẫn nộ được!
Cho nên, Uất Trì Hàm Tranh ······ sợ là không giữ nổi mạng!
Đáy mắt Hoàng Phủ Nhiễm Phong hiện lên tia quyết tuyệt, đương chuẩn bị hạ lệnh, lại nghe Lục Đào khẩn thiết nói:
“Hoàng thượng, ngài vừa mới đăng cơ, đại xá cả nước, tử tù tội ác tày trời còn được khoan dung, vì sao không thể phóng nàng một con đường sống chứ?
Nàng cũng là người bị hại thôi, một cô gái tốt như vậy mà bị đạp hư
······”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, tranh luận nửa ngày, bọn họ lại quên mất việc đại xá thiên hạ nhân dịp tân hoàng đăng cơ, bây
giờ mà xử tử Uất Trì Hàm Tranh, không phải vả miệng chính mình sao?
Xem ra mạng Uất Trì Hàm Tranh chưa mất được.
Tâm tình rối rắm của Hoàng Phủ Nhiễm Phong lập tức trở nên thoải mái hơn,
kim khẩu mở ra. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Lệnh Uất Trì Hàm Tranh tĩnh dưỡng ba ngày rồi lập tức tới am ni cô cắt tóc thành sư, làm bạn với Phật tổ và đèn chùa để rửa sạch tội nghiệt của bản thân.
Lục Đào còn muốn nói gì đó, Hoàng Phủ Nhiễm Phong quyết đoán không nhìn ông ta nữa, lập tức hạ triều chạy mất.
Đây đã nhượng bộ lớn nhất của gã rồi, lưu nàng ta một mạng, coi như ân sủng cuối cùng đi, đoạn nghiệt duyên chết tiệt từ nay kết thúc!
Dân
chúng biết phán quyết của Uất Trì Hàm Tranh đều vì không thể xử trảm ả
mà tiếc hận không thôi, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, ai bảo mạng
người ta tốt vậy, vừa vặn trúng ngay ngày lành đại xá thiên hạ chứ!
Uất Trì Hàm Tranh biết chính mình không sao cả, lập tức vui mừng vô cùng,
hoàn toàn xem nhẹ câu cuối “Ba ngày sau lập tức tới am ni cô cắt tóc
thành sư”.
Không thương tiếc mở mồm đem từ trên xuống dưới tất cả người trong Đại lý tự ra chửi mắng mấy lần rồi vênh váo tự đắc ly khai.
Nào có biết, một hồi ác mộng hủy diệt đang ở phía trước cách đó không xa chờ đợi.
Nếu để nàng ta sớm biết sẽ phát sinh chuyện gì, sợ là có người càng tình nguyện hôm nay bị phán tử hình luôn mới tốt.
Đáng tiếc, kiếp trước tạo nghiệt quá sâu, sâu đến ngay cả ông trời cũng
không chấp nhận nổi, cho nên mới để nàng ta tiếp tục sống, hảo hảo sống
để chờ đợi thời khắc hủy diệt cuối cùng.