Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 30: Chương 30: 29: Lấy lòng nhạc phụ




Uất Trì Văn Cảnh phát thiệp mời ra, đương nhiên không có người dám không nể mặt, bất luận kính nể con người ông cũng được, sợ hãi thân phận ông cũng thế, dù sao thì văn võ bá quan bây giờ đã xuống dốc gần hết rồi.

Chủ nhà chỉ có cha con Uất Trì Văn Cảnh và Uất Trì Nghiên San ra mặt, kính rượu văn võ bá quan chu toàn.

Vài ly rượu uống xong, Hữu tướng Lục Đào cuối cùng nhịn không được hỏi: “Vì sao không thấy di nương và nữ nhân khác trong phủ?”

Không khí náo nhiệt chợt hơi đông lại, ánh mắt hướng về Lục Đào cũng trở nên cổ quái khó hiểu, lại nghe Uất Trì Nghiên San vô vị cười nói:

“Hữu tướng đại nhân xin đừng trách móc, di nương và Hàm Tranh muội muội, cả Tam đệ nữa, thân thể không khoẻ cho nên không tới tham dự ······”

Mẫu tử ba người đồng thời bị bệnh? Có chuyện trùng hợp đến thế sao?

Uất Trì Nghiên San không giải thích thì thôi, lời giải thích này lại làm cho người ta cảm thấy cổ quái hơn nữa.

Vốn là xảy ra chuyện lớn như vậy , thân là mẫu thân của đương sự, hai người Uất Trì Hàm Tranh và Tần Nhu không chịu được đả kích mà đổ bệnh cũng hợp tình hợp lý, nhưng hiện tại, mọi người bỗng thấy hoài nghi một cách khó hiểu.

Chẳng lẽ Uất Trì Đại tướng quân dưới cơn thịnh nộ đã xử trí Uất Trì Nghiên San, mẫu và đệ liên quan cũng chịu tao ương theo?

Vừa nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt Lục Đào không khỏi khó coi hơn hẳn, mơ hồ không yên lòng.

“Minh Vương giá lâm!”

Một tiếng truyền đến, mọi người đều cả kinh.

Mãi đến khi mạt bóng dáng phong hoa tuyệt đại xuất hiện tại trước mắt, mọi người mới phản ứng lại, vội vàng cung kính: “Tham kiến Minh Vương!”

“Miễn lễ.” Giọng nói lạnh lùng giống như gió đông thổi quét đáy lòng mọi người, “Cô vương không quấy rầy nhã hứng chư vị chứ?”

“Không có—”

“Minh Vương quá lời rồi!”

Mọi người bảy mồm tám miệng liên tục nói, nịnh nọt lấy lòng đủ kiểu, thần sắc sợ hãi lộ cả ra.

“Minh Vương giá lâm hàn xá, quả là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Liếc thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch, sắc mặt Uất Trì Văn Cảnh tối đen âm trầm, đến lúc Uất Trì Nghiên San bên cạnh kéo kéo tay áo, ông mới nghiêm mặt thuận miệng bỏ cho hai câu.

“Minh Vương, mời ngồi.”

Hoàng Phủ Vũ Trạch bị bộ mặt đen sì của Uất Trì Văn Cảnh làm cho hoang mang, không rõ chính mình đã chọc vị chuẩn nhạc phụ này mất hứng chỗ nào.

Dù vậy, hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì, Hoàng Phủ Vũ Trạch hắn chưa từng để ý cái nhìn và ánh mắt người khác bao giờ! Trừ nàng ······

Đối diện với ánh nàng mắt ôn nhu như nước, Hoàng Phủ Vũ Trạch như ngâm cả người trung ôn tuyền, cao thấp toàn thân đều thư sướng vô cùng.

Ánh mắt hai người tương giao, từng đợt từng đợt giao triền nhẹ nhàng quấn lấy nhau, chém không đứt, để ý còn loạn.

Nhếch môi một cái, Hoàng Phủ Vũ Trạch tao nhã ngồi lên ghế trên, phất phất tay với Ảnh đằng sau, thản nhiên nói: “Đây là tâm ý nho nhỏ của cô vương, thỉnh Uất Trì Đại tướng quân vui lòng nhận cho.”

Ảnh hợp thời đi lên trước, mở rương nhỏ trong tay ra, hai bình rượu tinh xảo hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.

Chỉ nghe Ảnh giải thích: “Đây là đặc sản đất phong chúng ta — Dao Thai, lần này Vương đến kinh thành chỉ mang theo ba bình. Một đã mở rồi, hiện chỉ còn hai bình này, mong Uất Trì tướng quân chớ ngại lễ bạc.”

“Không tồi! Không tồi!” Vừa nghe hai chữ “Dao Thai”, Uất Trì Văn Cảnh hai mắt tỏa sáng, đói khát nhìn chằm chằm hai bình rượu mới được đem ra.

Mọi người đều biết, một thế hệ Chiến thần không cần vàng bạc mỹ nhân, chỉ yêu một ngụm rượu ngon mà thôi, thậm chí còn có thể coi là yêu rượu thành si a!

Mà Dao Thai lại là rượu cực phẩm, yêu rượu thành si như ông sao có thể ngăn cản loại dụ hoặc như vậy được?

Chỉ tại hàng năm sản lượng Dao Thai quá ít, dựa vào thân phận địa vị của ông, muốn chiếm hai vò cũng phải tiêu tốn vạn kim, có khi còn không phải có tiền có quyền mà chiếm được ấy chứ.

Hoàng Phủ Vũ Trạch lại tốn tâm tư chuẩn bị thế này, không thể không làm cho người ta hoài nghi, hắn hình như cố ý lấy lòng nha.

Nghĩ đến “quan hệ” hai người bọn họ, mọi người hiểu rõ, rõ ràng là vì tiểu mỹ nhân đây mà ······

Trong nhất thời, mọi người lại thấy ánh mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San trong luôn ẩn hàm một chút sắc thái ái muội.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uất Trì Nghiên San ửng đỏ, mặt hạnh má đào còn kiều hơn hoa, một ít nam tử ở đây nhìn đến mặt đỏ tim đập si mê mãi không thôi.

Còn khuôn mặt tuấn tú Hoàng Phủ Vũ Trạch thì lập tức đen kịt, lãnh khí “ầm ầm” bạo phóng, ánh mắt âm lãnh không lưu tình chút nào đã nhào lên lăng trì đám người dám khuynh đảo vì mỹ nhân.

Nhận thấy luồng sát khí làm người ta sợ hãi kia, mọi người còn có thể không rõ sao?

Anh hùng giận dữ vì hồng nhan kìa!

Tâm can run lên, liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, những ánh mắt dừng trên người Uất Trì Nghiên San vội lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thu về.

Hoàng Phủ Vũ Trạch bấy giờ mới vừa lòng thu liễm sát khí, “hung tợn” trừng mắt cảnh cáo Uất Trì Nghiên San, không ngờ mỹ nhân lại cười đến càng thêm vui thích.

Liếc mắt thấy phụ thân bên cạnh còn ôm hai vò rượu ngây ngô cười si ngốc, Uất Trì Nghiên San vạn phần bất đắc dĩ cười cười, giật tay áo ông, khẽ gọi: “Phụ thân.”

“Sao vậy, San Nhi?” Uất Trì Văn Cảnh khó hiểu nhìn nàng.

Uất Trì Nghiên San dở khóc dở cười, nháy mắt đã quên bản thân đang ở chỗ nào đang có chuyện gì rồi à phụ thân?

Bất đắc dĩ lắc đầu, sử cái ánh mắt ý bảo ông nhìn về phía trước, Uất Trì Văn Cảnh mới giật mình, xấu hổ cười nói: “Xin lỗi chư vị , mọi người cũng biết đấy, khẩu vị của ta ······”

Mọi người tỏ vẻ lý giải, thiện ý cười cười, cho dù có ý tưởng khác cũng chỉ có thể chôn trong lòng.

Vốn đã cầm Kim Long quyền trượng trong tay, địa vị trác tuyệt, giờ con gái nhà người ta lại là hoan hỉ của Minh Vương nữa ······

Không thể không nói, chiêu này của Hoàng Phủ Vũ Trạch thật ra vô cùng đáng giá, Uất Trì Văn Cảnh mới nãy còn đen mặt lạnh lùng giờ đã lộ ra một chút mỉm cười, “Đa tạ Minh Vương.”

Ngữ khí tuy không thân cận ôn hòa là bao nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều, hiển nhiên, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm a.

“Uất Trì Đại tướng quân không cần khách khí, nếu ngài thích, ngày khác cô vương lại sai người đưa vài vò từ đất phong đến.”

Vừa nghe lời này, Uất Trì Văn Cảnh cười tươi như hoa nở rồi nâng chén say mê mời rượu.

Con rể này, càng nhìn càng thuận mắt rồi đấy ······

Cảm thấy vẻ co quắp của những người khác, Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi dịu giọng điệu lại, thản nhiên nói: “Chư vị tùy ý, đừng gượng ép, cô vương chỉ tới giúp vui, cứ coi như cô vương không tồn tại là được, nên thế nào thì cứ như vậy đi.”

Mọi người nghe vậy đều cười khổ không thôi, bọn họ cũng muốn thế, nhưng làm không được!

Cho dù có là người mù thì cũng không bỏ qua nổi khí thế vương giả đủ để bất luận kẻ nào đều phải thần phục như vậy đâu!

Cuối cùng, dưới sự cố gắng của Uất Trì Văn Cảnh và Uất Trì Nghiên San, cộng thêm một nhóm mỹ nhân ca múa, không khí náo nhiệt dần dần bùng lại.

Rượu quá ba vòng, không người đã hơi đỏ mặt, mơ mơ say, tâm tình buông lỏng không ít.

“Hữu tướng đại nhân, di nương mời ngài qua một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng.” Một thị nữ Tướng quân phủ đến châm rượu cho Lục Đào bất động thanh sắc thì thầm.

Mâu quang Lục Đào ngưng lại, sắc bén đảo tới trên người nha đầu kia, lại nhìn thấy cây trâm trong cổ tay áo thị nữ thì chần chừ.

Trầm tư một hồi lâu, cuối cùng Lục Đào gật nhẹ đầu, âm thầm đứng dậy đi cùng thị nữ về hướng hậu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.