Hôm sau, một đạo thánh chỉ đưa đến Thiên Lao, giải quyết vận mệnh bi thảm của Lâu Thư Nhã.
“Phụng thiên thừa vận, ngô vương chiếu viết: Lâu Thư Nhã tâm ngoan thủ lạt,
gian ác như rắn rết. Độc hại Vương hậu, bằng chứng như núi, tội không
thể tha. Hiện phán rằng, lăng trì xử tử, tức khắc hành hình! Khâm thử!”
“Người đâu, dẫn đi!”
Không thể không nói, Hoàng Phủ Nhiễm Trần thật biết giữ chừng mực, để lại cho nàng ta một hơi, nhưng đến sức để khóc kêu hay xin tha đều không còn,
cứ mơ mơ màng màng bị kéo ra ngoài. Thanh tĩnh đã trở lại.
Rất nhanh, tin Lâu Thư Nhã sắp bị lăng trì xử tử truyền khắp hậu cung.
Đám nữ nhân thời gian trước bị nàng ta ám hại hay tra tấn thì nhảy nhót vui mừng, cảm tạ ông trời có mắt, ác nhân đã bị trừng phạt đúng tội.
Lam Hương Như đang bị cấm cung cũng nghe tin, suýt nữa thì lăn ra hôn mê
bất tỉnh, lại không biết bộc phát tiềm năng ở đâu ra, hẳn là quá lo cho
nữ nhi, phóng như điên khỏi phòng.
Thị vệ trông coi không để ý một cái, vậy mà để bà ta thoát được.
Nhưng dù bà ta chạy ra được thì cũng chẳng làm nên chuyện gì, đi cầu kiến
Hoàng Phủ Vũ Trạch, lại bị báo là Vương đang đút cơm cho Vương hậu nương nương, không rảnh.
Mặc cho bà ta khóc kêu như thế nào bên ngoài
thì Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không hề lộ diện, muốn xông vào lại không
ngờ hắn đã dự kiến trước, phái cả trăm cấm vệ quân tới thủ vệ, chỉ bằng
một thân chả ra gì của bà ta, căn bản là nửa bước cũng khó di chuyển.
Đúng tại lúc này, Vệ Vận nghe tin chạy đến.
Lam Hương Như như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, khóc lóc nhờ hắn cầu tình giúp, hoàn toàn đã quên rằng, mấy ngày trước đây mình vừa mới mắng người ta là “con mèo con chó”.
Vệ Vận vốn chỉ ôm thái độ đến thử xem sao, không ngờ Hoàng Phủ Vũ Trạch thật sự cho hắn vào!
Điều này làm cho Lam Hương Như cao hứng phát điên, nghĩ Hoàng Phủ Vũ Trạch
coi trọng Vệ Vận, thậm chí còn ngây thơ nghĩ tiếp, có Vệ Vận cầu tình,
nói không chừng sẽ cứu nữ nhi được một mạng.
Vì thế bà ta liền
nước mũi nước mắt giàn giụa lập lời thề son sắt, chỉ cần Vệ Vận có thể
cứu nữ nhi, bà sẽ đồng ý gả nữ nhi cho hắn.
Vệ Vận chỉ âm thầm cười khổ, hắn vẫn biết người biết mình, chẳng nhẽ lại không biết Vương sẽ phản ứng ra sao?
Huống hồ ······ ban đầu đúng là hắn thích Lâu Thư Nhã, nhưng là thích phần
đơn thuần thiện lương, chứ không ngờ nàng ta lại là người tâm cơ thâm
trầm, âm hiểm ác độc.
Điều này làm cho hắn không khỏi nguội lòng, tuy còn có cảm tình, nhưng đã không khao khát được lấy Lâu Thư Nhã về
làm vợ nữa. Đừng trách hắn thay lòng đổi dạ. Bất cứ ai cũng không muốn
một mỹ nhân rắn rết, trong ngoài khác nhau như vậy.
Sở dĩ tới đây, chẳng qua do ngoài phần yêu thương, còn có một phần trách nhiệm.
Bởi vì, hiện tại, đó là vị hôn thê của hắn.
Mặc kệ nàng ra sao thì nàng cũng là mối tình đầu của hắn, mặc kệ kết quả
cuối cùng thế nào, hắn vẫn muốn dốc hết tâm ý vì đoạn cảm tình không
bệnh mà chết này.
“Vi thần tham kiến Vương, tham kiến Vương hậu nương nương!”
“Bình thân.” Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên nói: “Nếu ngươi đến cầu tình thay Lâu Thư Nhã, vậy miễn đi.”
“Vương ······ Xin Vương nhớ tới thân phận biểu muội của nàng ấy mà tạm tha cho nàng ấy lần này!” Vệ Vận quỳ xuống, đau khổ khẩn cầu.
“Nếu không phải biểu muội của cô vương, ả đã sớm chết một ngàn lần!” Hoàng Phủ Vũ
Trạch cười lạnh: “Ngươi có lẽ không biết nhỉ, đã là lần thứ hai rồi! Lần trước, chính là lúc ngươi suýt chết ở ngoài cung ấy!”
Vệ Vận ngây người, há hốc miệng, cái gì cũng không nói ra được.
Một nữ nhân rắn rết không biết hối cải, có thể dùng cái lý do gì mà thuyết phục Vương chứ?
Lần đầu không thành, cho nên có lần thứ hai. Đắc tội với Vương hậu nương
nương nhiều lần như vậy, có thể sống sao? Thù mới hận cũ ······
Hắn không dám nghĩ nữa.
Nhưng, muốn hắn nhìn nàng cứ chết đi như vậy thì ······
Thấy thần sắc Vệ Vận biến chuyển không ngừng, Hoàng Phủ Vũ Trạch khẽ thở
dài: “Được rồi, việc này ta đã quyết , mặc cho ai cầu tình cũng thế
thôi, tuyệt đối không thể thay đổi. Thừa dịp bây giờ còn kịp, muốn đi
gặp mặt nàng ta lần cuối hay không, tự ngươi quyết định.”
Ánh mắt Vệ Vận lóe lên, nặng nề mở miệng: “Dạ, vi thần cáo lui.”
Vệ Vận đứng lên, thần sắc hoảng hốt đi ra ngoài, liền ngay cả Lam Hương Như gọi cũng không nghe thấy.
Rơi vào đường cùng, Lam Hương Như rủa thầm một tiếng rồi đành đi theo hắn tới pháp trường.
“Canh giờ đã đến, hành hình!”
“Đừng mà!” Lam Hương Như kinh hãi, liều mạng chạy đến gần pháp trường thượng
hướng, lại bị thị vệ chung quanh ngăn lại, mặc bà giãy dụa khóc lóc om
sòm thế nào cũng không thể tiến tới gần hơn.
Trên pháp trường,
Lâu Thư Nhã chật vật đã thoáng thanh tỉnh lại, nhìn thanh đao sáng loáng tới gần mình, càng ngày càng gần, không khỏi hoảng sợ trợn lồi cả mắt.
“Không, không được lại đây, đừng!”
“Các ngươi dám giả truyền thánh chỉ, Trạch ca ca sẽ không đối xử với ta như vậy! Không!”
“A!” Da thịt đầm đìa máu chảy bị cắt xuống, Lâu Thư Nhã đau đớn hét to, khóc hô: “Không được! Ta muốn gặp Trạch ca ca! Ta muốn gặp Trạch ca ca!”
Đao phủ cười khinh bỉ: “Vương còn đang bận ở cùng Vương hậu, rảnh rang gì mà tới gặp ngươi?”
Nói xong, lại một đao cắt lên thân thể nàng ta, xuống tay nhanh chuẩn độc,
nhìn mảng thịt máu me kia, gương mặt thô cuồng lộ ra biểu tình hưởng
thụ.
Nhắc tới Uất Trì Nghiên San, Lâu Thư Nhã giống như phát điên phát dại, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
“Sắp chết rồi, con tiện nhân kia cũng sẽ chết ngay thôi! Ha ha ha ha ······
Cho dù giết ta, các ngươi cũng không cứu được ả tiện nhân đó! Cho dù có
tới địa ngục, ta cũng không bỏ qua cho ả, ta muốn ả hồn phi phách tán,
trọn đời không thể siêu sinh! Ha ha ha ha ······”
“Độc nhất quả
là lòng dạ đàn bà!” Lại một đao cắt xuống, đao phủ cười lạnh mở miệng:
“Ngươi đừng mộng tưởng hão huyền nữa làm gì, Vương hậu nương nương đã
được cứu rồi. Đường tới hoàng tuyền, chỉ có mình ngươi mà thôi!”
“Không thể! Làm sao có thể cứu được cơ chứ? Không thể, tuyệt đối không thể
nào! Ngươi đừng hòng lừa gạt, ta tuyệt đối không tin! Ả chết chắc rồi!
Chết chắc rồi!”
“Hừ, ta lừa ngươi? Ta lừa ngươi làm quái gì?”
Đúng vậy, có lợi lộc gì đâu mà phải lừa? Chẳng lẽ ······ chẳng lẽ ả tiện nhân kia thật sự đã được cứu sao?
Ánh mắt Lâu Thư Nhã tan rã dần, bỗng ngửa mặt lên trời thét dài, “Uất Trì Nghiên San, vì sao ngươi không chết đi? Vì sao!
Ông trời kia, ta không cam lòng, không cam lòng a!
Uất Trì Nghiên San, cho dù thành quỷ, ta cũng không bỏ qua ngươi! Ta muốn ngươi trọn đời không thể siêu sinh! A!”
Màn sương mù màu đen bao lấy thân thể nàng ta.
Mọi người kinh hãi. Đã nhập ma rồi ư?!
Chấp niệm quá sâu, tâm thuật bất chính, rơi vào tâm ma, không thể khống chế.
Cho đến giờ này, nàng ta còn có thể nghĩ đến việc ám hại người khác, cái
hạng người đến chết vẫn không biết hối cải như thế, thật là chết chưa
hết tội!
Nhìn dung nhan vặn vẹo và vẻ mặt âm độc trên pháp trường kia, Vệ Vận lại thấy lòng mình dần đóng băng.
Đó, là nữ nhân hắn từng thích sao?
A, có mắt không tròng, có mắt không tròng!
Vệ Vận cô đơn cười cười, xoay người ly khai, một phân yêu thương cuối cùng đã theo gió bay đi.
Lâu Thư Nhã chết. Lam Hương Như tận mắt nhìn nữ nhi của mình bị từng đao
từng đao lột thành khung xương, không chịu nổi, phun một ngụm máu, tử
vong ngay tại chỗ.
Biết tin này, Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm mặc một
hồi, cuối cùng thở dài một hơi, hạ lệnh đưa bọn họ về hậu táng bên mộ
của phu quân Lam Hương Như.
Sự vụ lần này có ảnh hưởng không nhỏ, ít nhất thì một đám nham hiểm trong hậu cung cũng đã bị Hoàng Phủ Vũ
Trạch dọa cho kinh sợ, kiêng kị Uất Trì Nghiên San thêm nhiều, giúp cho
hậu cung bình tĩnh được một đoạn thời gian.
Một sáng sớm, khi hai người còn đang trong mộng đẹp, chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng Ảnh.
“Vương, Uất Trì Đại tướng quân đã đến!”
“Ưm ······ Phụ thân? Phụ thân ta đến rồi!” Uất Trì Nghiên San nhất thời hết cả buồn ngủ, kích động kêu lên.
“Canh giờ còn sớm, thân mình nàng còn chưa tốt hẳn lên, ngủ tiếp một lát nữa đi, để ta đi là được rồi.”
“Không, đã lâu em không gặp phụ thân rồi! Mau đứng lên nào!” Uất Trì Nghiên San tinh thần hưng phấn rời giường, lời thì nói với Hoàng Phủ Vũ Trạch, ánh mắt lại không buồn liếc hắn lấy một cái.
Khuôn mặt tuấn tú đen lại, sao cứ có cảm giác như là địa vị bị uy hiếp vậy nhỉ?