“Hai đứa có biết mình đang làm gì không?”
Uất Trì Văn Cảnh nghiêm túc nhìn hai vợ chồng. Đêm qua, lúc biết được toàn
bộ chuyện của bọn họ, dù ông đã trải qua vô số sóng to gió lớn thì vẫn
kinh hãi vô cùng, bị sự điên cuồng lớn mật của bọn họ dọa đổ mồ hôi lạnh đầy cả mình.
Như vậy, chẳng phải công khai đối nghịch với nhóm “đại nhân vật” sao? Cho dù có ba đầu sáu tay cũng khó chống đỡ nổi!
Uất Trì Nghiên San lạnh nhạt cười, “Phụ thân cứ yên tâm đi, chúng con đã an bài tốt hết rồi. Hãy tin tưởng ở con, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì
đâu ạ.”
“Không sai, loại âm thầm chịu đựng này, đến lượt bọn họ phải chịu!” Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng an ủi nói.
Nhìn bộ dáng hai người tràn đầy tin tưởng như đã định liệu trước từ lâu, Uất Trì Văn Cảnh không khỏi có chút mơ hồ. Hai đứa này dựa vào cái gì mà
làm ra hành động điên cuồng đến thế?
Ông đương nhiên biết, hai người đều không ngốc, ngược lại, thật sự rất thông minh.
Nhất thời xúc động? Tuyệt đối không thể nào.
Giải thích duy nhất chính là, bọn họ đã có cơ sở để dựa vào, đã chuẩn bị sẵn sàng vẹn toàn tất cả!
Uất Trì Nghiên San yên lặng nhìn vào mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch, hiển nhiên
đang tự hỏi có nên nói rõ sự tình cho phụ thân hay không.
Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm và sủng nịch, không nói cũng là khẳng định.
Uất Trì Nghiên San mỉm cười ngọt ngào, lập tức kể lại từ đầu đến cuối những suy đoán, phát hiện về bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ và kế hoạch của bọn
họ cho Uất Trì Văn Cảnh nghe, không một chút giấu diếm nào.
Phụ
thân của nàng, tất nhiên tin tưởng. Nhưng Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng có thể tin tưởng phụ thân như nàng lại khiến nàng có chút kinh ngạc, đương
nhiên nhiều hơn là cảm động và tràn đầy hạnh phúc.
Kẻ có địa vị càng cao lại càng dè dặt cẩn thận, cũng có thể nói là bệnh đa nghi rất nặng.
Điều này không do tính cách thiếu sót mà vì khi ở vào vị trí ấy, hắn không thể tùy hứng như “người thường” được nữa.
Hết thảy đều tại nhân tính con người. Ngươi thật tình đối đãi, nhưng không
thể cam đoan đối phương cũng vậy được. Vào lúc quyền lợi, dục vọng dụ
hoặc nhau, còn bao người có thể duy trì sự trong sạch của tâm hồn, cam
đoan bản tính sẽ không thay đổi?
Nếu không thì xưa nay hoàng
thất, gia tộc quyền quý, thậm chí là những đại gia tộc, những hộ thương
nhân trung lưu, nào có xuất hiện nhiều lục đục, lừa ta gạt người như
vậy? Ví dụ về huynh đệ phản bội, phụ tử thành thù còn thiếu sao?
Cái gọi là, đứng cao hứng gió lạnh, có lẽ cũng bao hàm một tầng ý tứ như vậy.
Người đặt trong những giai cấp khác nhau đều có đạo sinh tồn khác nhau. Kẻ
cầm quyền nhìn thì thấy cao cao tại thượng, kỳ thật nó chua xót và bất
đắc dĩ cỡ nào thì có ai biết đâu.
Lòng tham của hắn, nàng biết.
Bệnh đa nghi của hắn, nàng cũng biết.
Cho nên lúc hắn không chút do dự đã lựa chọn tin tưởng phụ thân, nàng mới xúc động đến vậy.
Hai chữ ‘tín nhiệm’, nhìn thì đơn giản, kì thực để có thể hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau, quả là khó như lên trời.
Mà Hoàng Phủ Vũ Trạch làm như vậy, không thể nghi ngờ là đang lấy tính mạng của mình và gia quyến ra đặt cược.
Một kế hoạch cơ mật tuyệt đối không cho phép xuất hiện một chút sơ sẩy nào. Nếu không, hắn sẽ phải đối diện với sự uy hiếp của các “đại nhân vật”
kia!
Dù sao, ai cũng không thích bị người khác tính kế, huống chi là những người nắm quyền trong tay, cao cao tại thượng?
Uất Trì Văn Cảnh hiển nhiên không ngu ngốc, lập tức nhận ra mức độ nguy
hiểm của việc này. Ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Vũ Trạch hiển nhiên cũng đã
biến hóa chút gì đó.
Trước đây, vì nữ nhi đã yêu, ông mới đành
công nhận Hoàng Phủ Vũ Trạch. Nhưng xem tình huống hiện tại, ông mới
thực sự mở rộng nội tâm, coi Hoàng Phủ Vũ Trạch là một thành viên trong nhà.
“Việc đã đến nước này, muốn hối hận cũng không được nữa. Đã lên đường rồi, một sai lầm nhỏ vẫn có khả năng làm chúng ta hối hận
muôn đời. Hai đứa nhớ lấy, nên cẩn thận thì phải cẩn thận, suy nghĩ cân
nhắc rồi mới hành động.” Uất Trì Văn Cảnh nói lời thấm thía, mắt nhìn nữ nhi vô cùng lo lắng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cười nhạt, “Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, nhất định ta sẽ bảo hộ San San thật tốt!”
Không phải một tuyên ngôn hoa lệ hào nhoáng mà chỉ thể hiện sự kiên định chân thành, giản dị tự nhiên mà càng thêm cảm động.
Uất Trì Văn Cảnh vừa lòng nhìn hắn, “Trước phải bảo hộ mình cho tốt, vậy
mới có tư cách, có năng lực đi bảo hộ người mình muốn bảo hộ.”
Nói gần nói xa, đều để lộ sự quan tâm con rể.
Uất Trì Nghiên San nở nụ cười, Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng cười dịu dàng. Cho
dù mùa đông khắc nghiệt, băng tuyết ngập trời cũng khó che giấu được
không khí ấm áp lúc này đây. Trái tim ba người đều ấm áp hơn hẳn.
“Vậy lúc đó con và Hoàng thượng ······”
Tuy câu hỏi của Uất Trì Văn Cảnh rất mờ mịt, nhưng ý tứ trong đó thì hai vợ chồng đã thập phần rõ ràng.
Về điểm này, Uất Trì Nghiên San cũng chưa hỏi gì về kế hoạch của Hoàng Phủ Vũ Trạch, cho nên khi nghe phụ thân nói vậy, nàng cũng hướng ánh mắt về phía Hoàng Phủ Vũ Trạch.
Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên nói: “Kế
hoạch cụ thể về long mạch thì ta đã an bài cả rồi. Nếu không có gì bất
ngờ xảy ra, sự kiện long mạch lần này nhất định có thể khiến các nước
chấn động mạnh, đúng là thời cơ tốt để chúng ta xuất trận!”
Tranh đấu với Hoàng Phủ Nhiễm Phong thì hắn cũng không sợ thất bại. Lo lắng
duy nhất là ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi*. Cho dù lúc đó các quốc
gia đều chịu chấn động mạnh một phen thì căn cơ của họ vẫn không thay
đổi được. Một khi bọn họ định xông vào tranh thủ thì phiền toái to rồi.
(Câu “Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi” có nguồn gốc như sau: Một con ngao đang há miệng kiếm ăn dưới hồ. Bỗng, một chú cò lội qua vươn cổ mổ ngay vào lòng chú ngao. Bị tấn công bất ngờ, ngao lập tức khép miệng lại,
kẹp chặt cứng mỏ cò. Cò cố hết sức, vật vã mãi mà không sao gỡ được mỏ
ra. Về phần mình, ngao cũng không thể mở miệng ra vì như vậy, cò sẽ
thoát nạn đồng thời kéo hết ruột ngao ra ngoài. Hai bên đang giằng co
thì tình cờ một ngư ông đi qua nhìn thấy, đã nhanh tay tóm gọn cả hai.
Câu tục ngữ này là một lời cảnh tỉnh: Sống trên đời cần biết nhường nhịn tôn trọng nhau.)
Nhưng mặc kệ thế nào, đó vẫn là thời cơ tốt nhất. Thừa dịp Hoàng Phủ Nhiễm
Phong vừa chịu đả kích mà thừa thắng xông lên, đánh cho gã trở tay không kịp!
Tận dụng cơ hội có một không hai, đã muốn làm phản thì sớm
hay muộn cũng rơi vào hiểm cảnh, không thể tránh được. Cho dù là thập tử nhất sinh, hắn cũng phải ra tay một lần!
Về phần những con sói đói xung quanh, sẽ phải bàn bạc kỹ hơn sau ······
Trầm mặc một lát, Uất Trì Văn Cảnh bỗng phấn khởi vỗ bàn: “Đến lúc đó thì
tính thêm ta nữa! Lão tử đã nhiều năm rồi chưa xông pha chiến trường
chém giết, hai tay ngứa ngáy!”
Xem bộ dáng xoa tay của ông, thật sự có vẻ khẩn cấp.
Ngẫm lại, quân nhân mà, có mấy người không máu nóng chứ? Để bọn họ sống quá
an nhàn chẳng khác nào ép quan văn ra chiến trường cả!
“Nhưng là
······ phụ thân từng là tướng lãnh của Nguyệt Hoa quốc, thật sự không
sao chứ? Nếu có ngày chúng ta khai chiến với Hoàng Phủ Nhiễm Phong, đến
lúc đó, người sẽ phải giằng co trên chiến trường cùng huynh đệ trước
đây.” Uất Trì Nghiên San lo lắng nói.
Tuy có phụ thân thì bọn họ lại có thêm một phần thắng, nhưng nàng cũng không thể không để ý đến cảm nhận của phụ thân được.
Nhiều năm trấn thủ Nguyệt Hoa quốc như vậy, giờ muốn ông trở thành kẻ địch
với những huynh đệ ngày xưa đã vào sinh ra tử với nhau, kết quả như vậy, chẳng phải rất tàn nhẫn sao?
“Nhạc phụ đại nhân cũng không nhất
định phải khó xử, đối phó với Hoàng Phủ Nhiễm Phong, ta có lòng tin mà.
Ngày sau chúng ta không tránh được việc khai chiến, nếu lúc ấy nhạc phụ
đại nhân vẫn muốn ra chiến trường thì đi cũng không muộn.” Hoàng Phủ Vũ
Trạch đương nhiên biết sở dĩ ông nói như vậy là vì lo bọn họ không ứng
phó nổi, cho nên mới muốn góp một phần công sức.
Nhưng là phụ
thân của San San, là một trưởng bối chân thành yêu mến mình, hắn sao có
thể đẩy ông vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan đây?
Uất Trì Văn
Cảnh ra vẻ thoải mái nói: “Đối phó với người nước khác, lão tử tất nhiên sẽ không mềm lòng. Một người tới thì chém một người, hai người tới thì
chém một đôi, cứ chờ xem lão tử đánh bọn họ tới mức tè cả ra quần đi!
Về phần Nguyệt Hoa quốc, con cũng là hậu nhân của Hoàng Phủ gia, Nguyệt
Hoa quốc rơi vào tay con cũng không phải không thể. Mà ta cũng không bị
coi là phản bội Nguyệt Hoa quốc được. Nhiều lắm là phản đồ của Hoàng Phủ Nhiễm Phong mà thôi.
Mà lão tử cũng tình nguyện làm phản đồ đó!
Hoàng Phủ Nhiễm Phong dám bắt nạt nữ nhi và con rể nhà ta, chẳng lẽ còn
muốn lão tử trung thành tận tâm, bán mạng cho gã nữa chắc? Cắt! Lão tử
không đánh cho gã kêu cha gọi mẹ đã là nhân từ lắm rồi!”
Trầm mặc một lát, Uất Trì Văn Cảnh vẫn nặng nề thở dài, trầm giọng nói: “Nếu có
thể, cố gắng đừng sát hại binh lính và tướng lãnh hết mức đi. Bọn họ đều vì bảo hộ Nguyệt Hoa quốc thôi. Từ trước đến nay, trong mỗi cuộc tranh
giành đế vị, bọn họ luôn là những kẻ vô tội nhất. Vốn nên hăng hái vung
kiếm giết địch nơi sa trường, cuối cùng lại phải chết trên tay đồng bào
mình. Làm sao bọn họ có thể chịu nổi cơ chứ?!”
Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Vũ Trạch đều trầm mặc, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Chiến tranh, không thể tránh được thương vong, thậm chí hài cốt chất đống,
máu chảy thành sông cũng không lạ gì. Có lẽ sẽ có người cảm khái khi
thấy cảnh tượng tàn khốc, nhưng sẽ không ai bởi vì điều đó mà mềm lòng
rơi lệ.
Nhưng, nếu đối thủ thành đồng bào của mình, thậm chí là huynh đệ thập tử nhất sinh ngày xưa ······
Nếu mọi sự sẽ như lời Uất Trì Văn Cảnh nói thì nên làm sao bây giờ?
Bỗng, giọng nói trong trẻo vang lên, đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng.
“Kỳ thật, có phải mọi người đã suy nghĩ quá lên hay không? Đối phó với
Hoàng Phủ Nhiễm Phong lại khác với tuyên chiến địch quốc. Đừng quên, Vũ
Trạch cũng họ Hoàng Phủ, Nguyệt Hoa quốc cũng có phần của huynh ấy. Nay
Hoàng Phủ gia tính cả Hoàng Phủ Nhiễm Phong cũng chỉ có ba người. Một
khi Hoàng Phủ Nhiễm Phong chết, ai còn có tư cách kế vị hơn Vũ Trạch cơ
chứ?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch cười khổ, “Nàng thì lại nghĩ quá đơn
giản rồi, muốn giết chết Hoàng Phủ Nhiễm Phong? Nói dễ hơn làm! Gã cẩn
thận thế nào, không phải nàng không biết. Thời điểm còn là hoàng tử, gã
đã chiêu nạp rất nhiều cao thủ kỳ nhân. Đến nay, ngay cả ta cũng không
rõ gã đã có bao nhiêu thực lực trong tay đâu.”