Ở nơi đây, hắn đã từng cho nàng vô hạn ấm áp và sủng ái, nam nhân lãnh khốc cao ngạo ấy
chỉ dành toàn bộ sủng ái cho một mình nàng, hận không thể đưa cả thiên
hạ đến trước mặt nàng, chỉ để đổi lại một nụ cười thản nhiên.
Cũng ở chính nơi đây, nàng tự tay cướp đi tính mạng hắn, đẩy hắn vào chốn âm ti địa ngục.
Vẫn nhớ rõ ánh mắt vừa yêu vừa hận đến cực hạn trước khi chết đó;
Vẫn nhớ rõ vẻ mặt giống như quyến luyến giống như được giải thoát ấy;
Vẫn nhớ rõ giọt huyết lệ nơi khóe mắt yêu dã mà tuyệt vọng kia;
Vẫn nhớ rõ hắn đã nói: “Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn lấy nàng làm vợ, nhưng sẽ không yêu, bởi vì tình yêu của ta đã sớm bị nàng phung phí hết rồi.”
Vũ Trạch, khi đó, nhất định chàng đau đớn lắm, đúng không?
Nếu tất cả hôm nay chính là trừng phạt, ta xin cam nguyện nhận hết, chỉ xin chàng đừng đẩy ta đi, xin chàng cho ta một cơ hội để có thể yêu chàng
trong kiếp này.
Cho dù con đường phía trước chỉ toàn gai góc, cho dù quá trình mình thương đau đầy mình, cho dù kết cục vạn kiếp bất
phục, ta cũng không lùi bước.
Bởi vì, chàng đáng giá.
Một ngụm rượu cháy trong họng, nước mắt nghẹn ngào cũng chảy xuống.
Cháy, không chỉ là họng, còn có trái tim kiên cường mà yếu ớt kia nữa.
Vì sao ······
Biết rõ tất cả đều là tội lỗi chính mình phải gánh, biết rõ hắn sẽ không mây mưa thất thường cùng nữ nhân khác trong đêm động phòng hoa chúc hôm
nay, vì sao lòng ta vẫn đau như vậy?
Nhìn vầng trăng cong cong
tỏa sáng nơi chân trời phía xa, Uất Trì Nghiên San chậm rãi nâng chén,
khóe miệng vẽ lên nụ cười khổ sở như có như không, ngẩng cổ, uống cạn
một ly rượu cay đầy tràn. Hai hàng thanh lệ lại chậm rãi chảy xuống.
Nâng chén hướng minh nguyệt, chúng ta đối ẩm.
Đây, là đêm động phòng hoa chúc.
Uất Trì Nghiên San uống đến mơ mơ màng màng lại không biết, một đôi ánh mắt thâm thúy phức tạp trong bóng tối đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất
động của nàng.
Dưới ánh trăng, bóng dáng thon gầy nhỏ xinh trở
nên cô tịch thê lương, thậm chí ở khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận
được bầu không khí bi thương nồng đậm quanh nàng.
Một thứ gì đó
tên là “đau lòng” dần sinh sôi trong đáy lòng, nhanh chóng lan tràn, đáy mắt còn toát ra một phần hối hận và thương tiếc ngay cả chính hắn cũng
chẳng phát hiện.
Kỳ thật, bản thân hắn không biết vì sao mình
phải làm ra loại chuyện tổn thương nàng thế này, nhưng luôn luôn có một
thanh âm trong đầu nói rằng, làm như vậy mới đúng, đây là món nợ của
nàng.
Nhưng đến khi mọi thứ thật sự phát triển theo hướng đó, hắn không hề có một cảm giác thống khoái nào cả, nhìn nàng thương tâm khổ
sở, trái tim tựa như bị người ta xé rách, cay đắng không nói thành lời.
Rất muốn tới đó, ôm nàng vào lòng, rất muốn ôn nhu hôn lên môi nàng, vuốt
ve nàng, rất muốn lau đi ưu sầu nơi ánh mắt ấy, muốn làm nàng nở miệng
cười vui······
Chỉ là, dưới chân cứ như đã mọc rễ, không thể di chuyển.
“Vì sao đối xử với nàng như vậy?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi hơi nhíu mày, không cần quay đầu cũng biết người tới
là ai. Trên đời này, người dám nói chuyện kiểu ấy với mình, cũng chỉ có
“cậu ta”.
“Không phải đệ muốn ta cách xa nàng sao?” Hoàng Phủ Vũ
Trạch cười nhạo, lúc này, hắn đã nghiễm nhiên khôi phục lại thành vị
Vương lãnh khốc vô tình kia.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần cả giận nói:
“Ta bảo huynh cách xa chỉ vì sợ nàng có mục đích riêng, sợ huynh bị
thương tổn, nhưng nó không đại biểu cho việc huynh có thể tùy ý thương
tổn nàng!”
Thấy cậu quan tâm nữ nhân kia như vậy, Hoàng Phủ Vũ
Trạch không khỏi tức lên, giận tái cả mặt, đến giọng nói cũng lạnh lùng
hơn: “Đệ đang chỉ trích ta? Đây là chuyện giữa ta và nàng, còn chưa tới
phiên người ngoài như đệ đến khoa tay múa chân!”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần nhất thời tức giận công tâm, một ngụm tanh ngọt nhảy lên cổ họng, lại bị cậu nuốt về.
Cố gắng bình ổn huyết khí đang cuồn cuộn, Hoàng Phủ Nhiễm Trần trầm giọng
nói: “Ta tuyệt đối không trơ mắt nhìn huynh thương tổn nàng! Hôm nay,
nàng đã vì hynh mà bỏ hết kiêu ngạo của bản thân, nếu huynh còn không
biết quý trọng, như vậy, ta có thể thay huynh tới bảo vệ nàng!”
“Đệ thích nàng?” Ánh mắt âm lệ của Hoàng Phủ Vũ Trạch giống như dao nhỏ
hung hăng đâm lên người Hoàng Phủ Nhiễm Trần, lạnh giọng: “Đừng quên,
nàng đã là Đại hoàng tẩu của đệ!”
“Thì tính sao? Nếu huynh thật
sự không biết quý trọng, ta chắc chắn sẽ liều lĩnh đưa nàng rời khỏi!”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần đã không còn đạm mạc như xưa, ánh mắt chỉ có kiên
định, nói: “Huynh biết đấy, ta nói được làm được!”
“Ngươi đừng
hòng! Nàng là nữ nhân của Hoàng Phủ Vũ Trạch, là Vương hậu của ta, cả
đời nàng cũng đừng mơ tưởng đến việc rời khỏi cô vương, bất luận kẻ nào
cũng đừng hòng đưa nàng đi! Cho dù là ngươi, hoàng đệ ta yêu thương
nhất!”
“Đừng mạnh miệng quá sớm, đó chỉ là ý nghĩ nhất phương tình nguyện của huynh mà thôi.”
Nếu lúc này Hoàng Phủ Vũ Trạch có thể bình tĩnh một chút, có lẽ sẽ phát
hiện sự khác thường của Hoàng Phủ Nhiễm Trần. Đệ đệ luôn luôn kính yêu
hắn, vì sao đột nhiên có thể thay đổi thành một người khí thế bức nhân
như vậy?
Nhưng mà, khi toàn bộ ý nghĩ đã bị ghen tị chôn vùi, hắn lập tức chìm vào cái bẫy Hoàng Phủ Nhiễm Trần tỉ mỉ bố trí.
“Ta nhất phương tình nguyện? Việc nàng vứt bỏ toàn bộ kiêu ngạo vì ta hôm nay đã là minh chứng tốt nhất, nàng yêu ta!”
“Đúng vậy, hiện tại nàng yêu huynh, nhưng cứ tiếp tục làm nàng tổn thương đi, huynh dám khẳng định nàng sẽ không thay lòng sao?” Hoàng Phủ Nhiễm Trần cười nhạo nói: “Nam tử ái mộ nàng trong khắp thiên hạ này không biết
nhiều đến bao nhiêu, cho dù huynh là người ưu tú nhất, thì chắc gì đã
thích hợp nhất với nàng!
Nữ nhân cần người ta dốc lòng che chở,
dụng tâm yêu thương. Còn như huynh, sẽ có người chịu được à? Yêu sâu đậm hơn thế, không sớm thì muộn cũng sẽ bị sự tàn nhẫn vô tình của huynh
thương tổn cho hết sạch! Đừng thấy nàng yêu mà kiêu ngạo, đừng thấy nàng bao dung mà tự cho bản thân tư cách tùy tiện thương tổn nàng! Không có
ai sau khi bị thương tổn còn có thể ngây ngốc đứng đó chờ huynh cả đâu!
Đừng để ta bắt được cơ hội, nếu không ······”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, bắt gặp sự khủng hoảng toát ra từ hắn, mới vừa lòng xoay người rời đi.
Không thể phủ nhận, lời nói của Hoàng Phủ Nhiễm Trần thật sự làm cho hắn xúc
động không ít, cẩn thận ngẫm lại từng chữ đều nói trúng tim đen, tâm
Hoàng Phủ Vũ Trạch rối loạn như tơ vò.
Ngẩng đầu lại nhìn đến
bóng dáng đơn bạc ngả lên bàn không hề động đậy, tựa hồ đã ngủ, mặt mày
Hoàng Phủ Vũ Trạch từ âm trầm lập tức biến đen.
Cô nàng ngu ngốc này, không biết hiện tại đã vào thu à? Cửa sổ chưa đóng đã dám ngủ, đông chết cô được đấy nhé!
Trong lòng dù nghĩ như vậy, cước bộ không khống chế được mà tiến về phía tẩm cung của nàng······