Vương hậu trúng độc, hiện đang hôn mê bất tỉnh. Việc này truyền khắp
Vương Đô một cách nhanh chóng. Đối với dân chúng bình thường, ngoài
chuyện có thêm đề tài cho trà dư tửu hậu ra, cũng chẳng có gì ảnh hưởng.
Mà người trong Vương cung lại không may mắn được như vậy.
Vương hậu bị hãm hại, tính tình Vương cũng biến đổi lớn từ đó. Nguyên bản đã
lạnh lùng vô tình, giờ thì càng thêm băng lãnh âm trầm, tàn nhẫn thô bạo hơn hẳn.
Cũng may là hắn luôn ở bên người Uất Trì Nghiên San, một tấc không rời, cũng không có nhiều cơ hội đụng chạm.
Dù vậy, áp lực cực kì kinh khủng phát ra từ sát khí âm hàn trên người Vương vẫn không thể bị cản lại được.
Vì truy tìm thủ phạm, hắn đã lật tung cả Vương cung đến tận trời, chỉ thiếu điều quật ba thước đất lên.
Nghi phạm trọng điểm đương nhiên là đám nữ nhân hậu cung, toàn bộ bị trông
giữ nghiêm ngặt, có khi còn bị nghiêm hình tra tấn rồi mới lôi ra ngoài
thẩm vấn, thủ đoạn tàn nhẫn làm người ta phải rộng mở tầm mắt rất nhiều.
Những phi tần bất hạnh bị đưa đi thẩm vấn, người nào mạnh mẽ thì còn có thể
nửa chết nửa sống trở về, vẫn sống sót với chút hơi tàn, chứ kẻ nào thân thể yếu đuối, nhất định sẽ đi đời nhà ma khi còn chưa xong. Đương nhiên cũng không thiếu kẻ không chịu nổi mà tự sát luôn.
Gần như tất
cả mọi người đều lâm vào loại cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng
có, thời thời khắc khắc đều lo lắng đề phòng. Đầu sỏ Hoàng Phủ Vũ Trạch
nghiễm nhiên đã hóa thân thành một bạo quân điển hình.
Những gia
đình có con cái hay thân nhân ở trong cung, tuy đau lòng, nhưng không ai dám đi vào trêu chọc con sư tử đang nổi giận đó.
Đã có vết xe đổ trước kia cảnh báo từ lâu rồi!
Kết cục của người nọ ······ Hầy, không đề cập tới nữa, không đề cập tới nữa!
Tóm lại, bọn họ đã hiểu, Vương nhập ma rồi. Giờ chỉ đành hy vọng Vương hậu
mau mau tỉnh lại, nếu không, có khi vị “Ma vương” này sẽ bắt tất cả mọi
người phải chôn cùng cũng nên!
“Đại hoàng huynh, huynh còn muốn
tiếp tục như vậy đến bao giờ? Triều đình, hậu cung, nơi nào cũng oán
than dậy đất. Cứ như vậy mãi, chỉ sợ ······” Hoàng Phủ Nhiễm Trần lo
lắng nói.
“Sợ cái gì?” Hoàng Phủ Vũ Trạch cười nhạo một tiếng
khinh thường, “Muốn oán muốn trách gì, cứ kệ bọn họ. Chẳng lẽ còn phải
sợ bị lật độ chắc? Bọn họ không có khả năng, mà cho dù có, thì sao nào?
Ta đã nói rồi, nhất định ta sẽ bắt được hung thủ thật sự. Không tiếc đại
giới! Chưa chứng cớ thì cứ từng bước từng bước truy tra, tính cả cung
nữ, thái giám, thị vệ vào, một kẻ cũng không được trốn! Chỉ cần là người trong cung, nhất định có thể tìm ra dấu vết!
Đúng rồi, tỳ nữ lần trước thế nào? Có thẩm tra ra cái gì không?”
“Đệ tới là để bíu nói chuyện này với huynh đây.” Hoàng Phủ Nhiễm Trần nhíu
mày, lạnh lùng mở miệng: “Miệng ả khá là cứng, hình như có điều cố
kỵ, dùng hơn mười dạng khổ hình mà ả vẫn cắn răng không hé một chữ nào. Cuối cùng, không để ý một cái thôi, ả đã tự sát ngay lập tức.”
“Hừ! Chết là hết chắc? Lôi thi thể ra băm cho chó ăn!” Khi nói chuyện, ánh
mắt lạnh lùng tràn ngập lệ khí, so với dĩ vãng thì càng sâu một bậc.
Điều làm người ta khá bất ngờ là, trích tiên Hoàng Phủ Nhiễm Trần không hề
phản bác, ngược lại, cậu còn lộ ra nụ cười thị huyết, như yêu như ma.
“Khởi bẩm Vương, Quỳnh uyển nghi cung khai. Cô ta biết ai là hung thủ.”
Giọng nói từ ngoài cửa truyền vào làm cho hai người bên trong chấn động, nhìn nhau liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm giọng nói: “Đưa tới đây. Cô vương muốn đích thân thẩm vấn!”
“Dạ!”
Không tới một lát, Quỳnh uyển nghi đã bị giải vào.
Lúc này, nàng ta đã không còn phong tư xinh đẹp như xưa, xiêm y rách nát,
dính đầy vết máu loang lổ, trên lưng còn vài vết máu vẫn còn nhìn được,
mười ngón sưng đỏ, khuôn mặt giống cái bánh bao ······
Hiển nhiên đã bị tra tấn không nhẹ.
Bị hai thị vệ vứt trên mặt đất không chút thương tiếc, nàng ta cũng không
có sức mà đứng lên, chỉ đành quỳ rạp trên đất như một con cẩu, run
giọng: “Nô tì bái kiến Vương, bái kiến Tứ hoàng tử.”
“Khai ra tất cả những gì ngươi biết, cô vương có thể tha cho một mạng!”
Giống như bị giật mình bởi sự âm lãnh vô tình trong giọng hắn, Quỳnh uyển
nghi không ngừng run rẩy, “Hung thủ là ······ là biểu muội của Vương,
Lâu Thư Nhã!”
Nhận được đáp án này, Hoàng Phủ Vũ Trạch và Hoàng
Phủ Nhiễm Trần hiển nhiên đều có chút bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì thấy
cũng không ngoài ý muốn lắm. Dù sao thì lần trước đã phái kẻ ám sát, giờ sai người hạ độc cũng không phải không thể.
“Sao ngươi biết?”
Quỳnh uyển nghi trầm mặc, mâu quang lóe ra không ngừng, tràn ngập bất an.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nheo mắt, sát khí nổ ra, “Nói!”
“Bởi vì ······ bởi vì ······ loại độc đó ······ là nô tì đưa ····· A—!”
Cổ chợt bị một bàn tay to siết chặt, Quỳnh uyển nghi nhất thời kinh hô một tiếng. Cả người cô ta bị nhấc tới giữa không trung, sắc mặt đã xám ngắt màu gan lợn, thấy hít thở ngày càng khó khăn, lập tức giãy đạp theo bản năng.
Bắt gặp con mắt âm lãnh tận xương như đầm băng trước mắt, một loại sợ hãi trước nay chưa từng có bắt đầu tràn ra đáy lòng.
“Khụ khụ ······ Vương tha mạng, nô tì căn bản không biết ······ nàng ta dùng nó để độc ······ độc hại Vương hậu!”
“Không biết? Vậy vì sao ngươi phải cung cấp độc dược? Theo cô vương biết,
Thiên Trùng Vạn Kiến cũng không chỉ là trân quý bình thường đâu, ngươi
hào phóng thật, không biết chuyện gì sẽ xảy ra mà vẫn có thể đưa tới
sao?”
“Đó là vì ······ nàng ta nói là, muốn giáo huấn ······ giáo huấn Huyên phi, mà nô tì từng tranh chấp với ả, cho nên nô tì mới
······ muốn thuận ······ thuận theo thời thế. Vương minh giám, nô tì
thực ······ thực sự chưa từng nghĩ tới việc hãm hại Vương hậu nương
nương, xin Vương khai ······ khai ân ······”
Yết hầu bị siết
chặt, Quỳnh uyển nghi vừa nỗ lực hít vào chút không khí ít ỏi đến đáng
thương, vừa phải cố gắng giải thích, càng ngày thiếu dưỡng khí, đầu óc
nặng nề, suýt nữa thì ngất xỉu.
Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi hơi nhíu
mày, sau một lúc trầm mặc mới cười lạnh: “Cô vương dựa vào cái gì mà
phải tin ngươi? Nếu độc do ngươi đưa, vậy cũng tính là đồng lõa, cô
vương chỉ giết ngươi thôi cũng không đủ.”
Quỳnh uyển nghi hoảng
sợ trợn mắt lên, “Không! Vương, ngài không thể giết nô tì! Nô tì nói lời nào cũng là sự thật, không tin ······ không tin ngài tra xét thì sẽ
biết!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ trầm mặc. Không ai đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Hồi lâu sau, thanh âm lãnh liệt mới lại vang lên,
“Được, cô vương tạm giữ một cái mạng chó. Nếu tra ra chân tướng khác với những gì ngươi nói, cô vương nhất định sẽ dạy ngươi biết cái gì gọi là
muốn chết cũng không được!”
Nói xong, Hoàng Phủ Vũ Trạch liền ném người đi, không thèm liếc nhìn thêm một cái. Hắn lấy khăn tay ra, cẩn
thận lau bàn tay vừa bóp cổ ả, cuối cùng thì vứt lại một cách chán ghét
rồi rời đi.
“Người đâu, bắt Lâu Thư Nhã lại, vứt vào tử lao!”