Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 50: Chương 50: Giao Phong Lần Đầu




Hoàng Phủ Vũ Trạch mặc trường bào hoa mỹ, đai lưng khảm một viên mắt mèo đen thần bí, bên hông phải chỉ đeo một hương túi tinh xảo khéo léo, không có thêm trang sức gì khác.

Tóc đen bó cao, đầu độikimquan, dùng một cây trâm bạch ngọc chí dương cực phẩm để cố định, giản dị mà sang quý.

Khuôn mặt lạnh như băng tuyết tuấn mỹ đến nhân thần cộng phẫn*, mày kiếm bay xéo hiên ngang, trong đôi tinh mâu thăm thẳm lóe ra một loại ánh sáng thần bí chói mắt, tựa như sao sáng trong đêm đông, chỉ liếc mắt một cái, màu đen vô cùng vô tận ấy đã có thể hút người ta vào tận vực sâu, đánh mất đường về.

(nhân thần cộng phẫn: cả người thường cả thần thánh đều phải phẫn nộ)

Bờ môi mỏng quyến rũ mím lại theo thói quen, cho người ta cảm giác lãnh khốc bạc tình. Lãnh khí tản ra quanh thân hình thành một vòng tròn phòng hộ, ngăn cách toàn bộ người ngoài, dường như không ai có thể xông vào thế giới của người đàn ông ấy.

Mọi người càng khó có thể bỏ qua khí thế đang toát ra, đó là khí thế quân lâm thiên hạ của một vị đế vương!

Nhất cử nhất động có vẻ tùy tiện, lại luôn mang theo sự cao quý của dòng máu, như vầng thái dương tỏa sáng trên cao, chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn không ít người bỏ ra cả đời, liều cả cái mạng để truy đuổi đằng sau, bất chấp những nguy hiểm, cho dù bị chính hào quang đó tổn thương.

Đứng bên cạnh người đàn ông đó, Uất Trì Nghiên San như trăng rằm sáng tỏ, thanh thuần mà thánh khiết, thuần khiết đến mức người ta không đành lòng vấy bẩn. Dường như bất kỳ thứ gì, dù có xinh đẹp đến mức, mà đem đặt bên cạnh nàng, đều trở nên ảm đạm, vô hình.

Khóe miệng mang theo nụ cười tươi như nắng, vô cùng ôn hòa, lại cho một cảm giác xa cách vạn dặm, rõ ràng người đứng gần ngay trước mắt, vươn tay ra, chỉ chạm vào hư vô.

Khí chất tao nhã cao quý, ôn hòa mà không mất uy nghiêm ấy, chính là một đấng “mẫu nghi thiên hạ”.

Hai người sóng vai nhau cùng đi đến, lạnh lùng và ôn hòa, một khí phách một tao nhã, người thì tuấn mỹ tuyệt luân mà người thì tuyệt mĩ vô song, cùng phong hoa tuyệt đại, cùng độc lập xa xăm······

“Tham kiến Vương thượng, Vươnghậu!”

“Bình thân, cho ngồi.”

“Tạ Vương thượng!”

Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San sóng vai ngồi xuống long phượng của riêng hai người, từ trên nhìn xuống, cao cao tại thượng.

Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, cả đám cúi đầu, không dám thở mạnh, hiển nhiên, ấy là do tâm lý kính sợ đối vị Vương trẻ tuổi này.

Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không quan tâm bọn họ có yên ổn hay không, quay đầu nhìn vị phu nhân ăn mặc hoa lệ đẹp đẽ nhưng có phần tục khí, đương ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải, thản nhiên hỏi: “Hậusự của dượng xử lý tốt chưa?”

Khuôn mặt dù vẫn lạnh lùng, nhưng giọng điệu rõ ràng đã dịu đi không ít.

Lam Hương Như cười nói: “Tiểu Trạch đừng lo, đã xong hết rồi.” Lời tuy nói với Hoàng Phủ Vũ Trạch, ánh mắt soi mói lại âm thầm lướt về phía Uất Trì Nghiên San ngồi bên cạnh.

Nhận ra tầm mắt chằm chằm khó chịu đó, Uất Trì Nghiên San vẫn coi như không biết, hơi hơi cúi đầu, giấu đi sự trào phúng nơi đáy mắt lạnh băng.

Trượng phu vừa hạ táng đã vội vàng trang điểm diễm lệ rồi ăn vận sặc sỡ như thế, thậm chí, đến một tia thương cảm trong ánh mắt hay u sầu trên nét mặt đều không có, thực hoài nghi, bà ta có trái tim hay không đây.

Loading...

Cho dù đó không phải người bà tayêuthì dù sao cũng cùng nhau sinh hoạt hơn chục năm, cùng nuôi dạy ra một nữ nhi lớn như vậy, không nên vô tình thế chứ?

Trước mặt nhiều người như vậy, cố tình gọi nhũ danh của hắn, bà ta muốn chứng minh cái gì chứ? Hầy ······

Lam Hương Như vừa soi mói vừa cố ý che giấu, ít nhất cũng không hiện hẳn ra trên mặt. Nhưng Hoàng Phủ Vũ Trạch là ai? Một vị đế vương cầm quyền lực đùa bỡn trong tay mà trưởng thành, loại tâm kế kiểu này, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là “trò chơi con trẻ”.

Đương nhiên, hắn nhận ra bà không muốn nhìn thấy Uất Trì Nghiên San, nhưng chung quy đều là thân nhân, mà nàng cũng chẳng làm ra cái gì, không phải sao?

Tuy nghĩ thế, Hoàng Phủ Vũ Trạch vẫn có chút không hờn giận khó chịu, nhíu mày lại. Cánh tay sắt duỗi ra, thân thiết ôm chầm lấy vòng eo mềm mại của nữ nhân bên cạnh, hắn nói như tuyên cáo: “Dì nhỏ, này đó là Vươnghậucủa cô vương.

San San, đây là mẫu phi, chính là muội muội của mẹ chồng nàng đấy, tới bái kiếm dì nhỏ đi.” Một lời giới thiệu đã chân chính khẳng định thân phận của nàng.

Thanh âm ôn nhu, giọng điệu thân thiết, làm cho không ít người ở đây lập tức thay đổi sắc mặt.

Uất Trì Nghiên San hơi hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái, rồi hiểu ý tươi cười, đứng dậy thi lễ với Lam Hương Như, dịu ngoan gọi một tiếng: “Dì nhỏ”.

“Hừ!” Lam Hương Như khinh thường hừ lạnh một tiếng, mặt mũi biến sắc không ngừng, một hồi xanh lè, một chốc đen sì.

Đường đường một Vươnghậucúi đầu, bà chẳng những không có cảm giác cao hứng mà còn thấy buồn nôn chết khiếp! Mà phẫn nộ nhất là thái độ của Hoàng Phủ Vũ Trạch······

Vươnghậuvốn là của Nhã Nhi, liên quan gì đến con tiện nhân kia? Một tiếng “dì nhỏ” dễ gọi lắm chắc?!

Mắt thấy sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch khó coi hẳn lên, không khí cũng khẩn trương đến quỷ dị, Lâu Thư Nhã giật mình, vội vàng cười nói: “San San tỷ, không ngại Nhã Nhi gọi người như vậy chứ?”

Gọi thì gọi rồi, hỏi nàng làm cái gì nữa?

Gặp Uất Trì Nghiên San lắc lắc đầu, Lâu Thư Nhã nói tiếp: “San San tỷ đừng quá để ý, hẳn là do mẹ hơi khổ sở vì phụ thân vừa rời đi, phương diện tinh thần có chút không minh mẫn. Gần đây còn làm mặt lạnh với nữ nhi là muội đấy, không phải nhằm vào mình San San tỷ đâu.”

Thanh âm ôn nhu mà tinh tế, động lòng người như hoàng oanh xuất cốc, khuôn mặt mang theo một chút phiền muộn, càng làm cho không ít nam tử ở đây trỗi lên cảm giác tiếc thương.

Không thể phủ nhận, Lâu Thư Nhã rất đẹp, cử chỉ hào phóng tao nhã, trong mắt luôn luôn ẩn hiện ôn nhu triền miên, dụ dỗ lòng người.

Mà là quan trọng nhất là, diện mạo của nàng ta có bảy phần giống với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân từ hai mươi năm trước — mẫu phi đã mất của Hoàng Phủ Vũ Trạch!

Đây, có lẽ chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Hoàng Phủ Vũ Trạch để ý nàng ta ······

Quả nhiên, sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch dịu đi một ít. Lâu Thư Nhã âm thầm cười đắc ý, không chú ý tới, đáy mắt nam nhân cao cao tại thượng nhanh chóng ngập tràn hàn quang sắc bén.

Nhận ra cảm xúc của người bên cạnh hạ xuống, Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi cau mày, tưởng rằng nàng đang khổ sở vì dì thái độ nhỏ, tinh mâu giá lạnh lộ ra một chút thân thiết, một chút an ủi.

Tay ngọc được một bàn tay to ấm áp phủ lên, Uất Trì Nghiên San hồi thần từ trong dòng suy nghĩ, quay đầu đối diện với hắn, tươi cười nở rộ······

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.