“Tiểu Trạch, rốt cục con cũng ra rồi, xem cái đám hạ nhân mắt mù này này, ngay cả ta mà cũng dám chắn đường!” Vừa thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch, Lam Hương Như lập tức cáo trạng ào ào, “Tiểu Trạch, con nhất định phải giáo huấn cái đám không biết tôn ti này thật kỹ cho ta! Tức chết đi được ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lam Hương Như lải nhải mãi không dứt, đáy mắt hiện lên chút khinh miệt.
Nếu không có khuôn phặt tương tự với Mẫu phi kia, hắn thật không tưởng được, một người cao quý như Mẫu phi của mình lại có vị muội muội ngoa ngoắt vậy.
Giống một tên hề cố che đậy dưới cái mác ngoài đẹp đẽ quý giá.
“Có chuyện gì?”
“Cái ······ cái gì?” Đột nhiên bị Hoàng Phủ Vũ Trạch cắt ngang, Lam Hương Như bất ngờ, có chút chần chừ nhìn hắn.
Cứ cảm thấy, hình như có chỗ nào đó không đúng cho lắm ······
Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi mất kiên nhẫn: “Nếu không có chuyện, dì trở về đi, chớ có ở đây làm trò cười nữa.”
Thấy hắn xoay người định đi, Lam Hương Như vội lên, cũng không để ý hắn nói cái gì đã quát to: “Thu hồi thánh chỉ lại mau, ta không đồng ý gả Nhã Nhi cho cái tên Vệ Vận gì đó!”
Ngữ khí mệnh lệnh làm cho Hoàng Phủ Vũ Trạch càng khó chịu thêm, trong ánh mắt sâu thẳm là sự lãnh liệt mà sắc bén.
Lam Hương Như hoàn toàn chưa ý thức được rằng, hành vi của bà ta là cực kỳ khiêu khích đến uy nghiêm của một vị vương giả.
Cứ mãi ỷ vào thân phận và ân tình năm đó, Lam Hương Như hình như đã quên, nam nhân trước mắt bà đã là Vương, một vị Vương cao cao tại thượng, không chấp nhận bất cứ ý mạo phạm khiêu khích nào!
Hắn nắm vô số vận mệnh trong tay, có thể vì một nguyên nhân nào đó mà sủng anh lên tận trời, dung túng hay sủng ái anh vô hạn, nhưng có những điều, bất luận thế nào, anh cũng tuyệt đối không thể đụng vào.
Lam Hương Như ngu xuẩn hiển nhiên là kẻ không biết trời cao đất rộng thế nào, còn không chú ý tới ánh mắt dần lạnh như băng của Hoàng Phủ Vũ Trạch mà tiếp tục lải nhải.
“Tiểu Trạch, con quá đáng rồi đấy nhé, sao có thể tùy tiện ban Nhã Nhi cho con mèo con chó ngoài đường được? Nhã Nhi của ta, bọn phàm phu tục tử có thể nhúng chàm chắc?
Tiểu Trạch, con thành thật nói cho ta biết, có phải lại là con tiện nhân Uất Trì Nghiên San nói cái gì xúi giục hay không? Thật là ngày càng hồ đồ, bị một ả hồ ly tinh mê hoặc đến thế, ngay cả thân nhân cũng không để ý tới nữa rồi!
Lập tức bỏ tiện nhân ấy cho ta! Thật đáng giận! Ta thấy, nhất định là ả biết tâm tư Nhã Nhi, cho nên mới tìm cách đá Nhã Nhi cho người khác, để Nhã Nhi không thể gặp được con, ả cũng không cần sầu lo thêm nữa! Đúng là cái loại tâm địa rắn rết mà! Tiểu Trạch, Nhã Nhi là biểu muội của con đấy nhé, không thể giúp người ngoài hại con bé được!”
“Ồ? Vậy bà muốn cô vương làm thế nào đây?”
“Đương nhiên lập tức bỏ con tiện nhân ấy đi, sau đó thu hồi thánh chỉ, chọn một ngày lành, vinh quang đón Nhã Nhi tới Tê Phượng quốc! Ta nói này, người ngoài làm sao tri kỷ bằng thân nhân được chứ. Xem Nhã Nhi kìa, bộ dáng thanh tú, dáng người yểu điệu, còn ôn nhu dịu dàng, quan trọng nhất, từ nhỏ con bé đã thương con sâu đậm ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch tức quá hóa cười. Bà ta rất ngây thơ hay là quá ngu xuẩn vậy? Lấy đâu ra tự tin để sai khiến hắn vậy?
Loading...
Thêm nữa, ai đã truyền tới chỗ bà ta việc này là do San San làm? Mở mồm mắng “tiện nhân” này nọ thuận miệng như thế, nhất định đã thầm mắng cả trăm ngàn lần rồi nhỉ?
Kỳ thật, hắn vốn không định so đo, nhưng làm sao bây giờ? Bọn họ cứ thích khiêu chiến với giới hạn ······
“Tiểu Trạch, có nghe ta nói chuyện hay không?” Thấy bộ dạng Hoàng Phủ Vũ Trạch không để ý, Lam Hương Như tức đến đen mặt.
Hoàng Phủ Vũ Trạch lạnh lùng nói: “Xưa nay cô vương nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể lật lọng chứ? Việc này không nhắc tới nữa! Mau trở về dọn dẹp đi, sau giao thừa là phải đi am ni cô rồi.
Người đâu, đưa Lâu phu nhân về!”
“Dạ!”
Cặp con ngươi lạnh lùng làm cho Lam Hương Như nhịn không được mà run rẩy, thấy lạnh cả người, nhìn bóng hắn rời đi, mấy lần bà ta há mồm định gọi nhưng không dám cất tiếng.
Bởi vì bà ta sợ, sợ phải đối diện với cặp mắt lạnh lùng vô tình, không có chút độ ấm nào trong đó, cái loại cảm giác này, giống như ······ giống như nhìn một người chết ấy!
Cả chuyện này, cùng với đoạn ân ái triền miên của Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San vừa nãy, đã bị truyền đi rất nhanh. Bí mật trong cung khó giữ. Còn không đến một canh giờ, toàn bộ hoàng cung đều rõ ràng.
Đám đàn bà con gái thì càng hâm mộ ghen tị hận với Uất Trì Nghiên San, oán phụ khuê phòng bất bình tức giận mà suýt nghiến gãy cả răng, hờn dỗi đến mức khó chịu!
Chính thất cưới hỏi đàng hoàng đã đè nặng bên trên, giờ còn lòi ra một đứa Lâu Thư Nhã, có cho người ta sống không đây?
Bọn họ không thể trêu chọc chính thất, chứ với một tiện nhân không danh không phận, chẳng nhẽ lại không? Cho dù không thể làm quá, nhưng âm thầm khó dễ để giải hận cũng tốt rồi
Vì thế, cả đám không hẹn mà cùng công kích về phía Lâu Thư Nhã, thêm mắm thêm muối vào đoạn hội thoại của Lam Hương Như với Hoàng Phủ Vũ Trạch rồi truyền khắp hoàng cung, triều đình, ngõ phố.
Có người nói, Lâu Thư Nhã ái mộ Vương từ lâu, khổ nỗi hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình, lần này bị ban hôn nên giở chiêu chó cùng rứt giậu, cởi hết quần áo nhảy lên giường Vương, mưu đồ quyến rũ, chỉ chờ gạo nấu thành cơm. Ai ngờ lại bị Vương đạp cho một cước, bay thẳng ra ngoài, mất sạch thể diện trước mắt bao người.
Cũng có người bảo, Lâu Thư Nhã trời sinh dâm đãng, đã cấu kết với bao nam nhân, lại ham quyền thế vinh hoa, chướng mắt một Phiêu kỵ Đại tướng quân nho nhỏ mà mơ tưởng ngai vàng Vương hậu trên cao, vô sỉ bắt ép mẹ mình là dì nhỏ đáng kính của Vương đến cầu hôn.
······
Tóm lại, đủ loại phiên bản, nội dung phấn khích, làm người ta nghe mà nghẹn họng trân trối, còn có mấy tiên sinh kể truyện trong quán trà dựng nó thành cả một giai thoại, mỗi ngày đều diễn tả đến sinh động, làm tăng thêm không ít lạc thú cho tầng lớp dân chúng bình dân.
Sức ảnh hưởng của dư luận là không thể khinh thường, đương nhiên, danh tiếng Lâu Thư Nhã đã hoàn toàn thối hoắc, không ít nhà còn lấy nàng ta ra làm tấm gương phản diện để giáo dục con cái của mình.
Có lẽ, ngay cả Lam Hương Như cũng không ngờ được, những lời nói của bà lại bị người ta lợi dụng, làm cho tình hình phát triển đến tận mức này, lại càng không nghĩ rằng, chính vì vậy, sẽ làm cho hai mẹ con trở mặt thành thù.