Túng Sủng- Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 8: Chương 8: Đao người nào nhanh hơn




Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

“Sở đại bá?” Nhược Phong bật cười, vai run rẩy không ngừng.

Sở Thiếu Ly nhướng mày, đưa tay nhéo gò má Tri Nhã. “Nói bậy, gọi đại ca.” Không mang dáng dấp Vương gia chút nào.

Tri Nhã hất “Móng vuốt” Sở Thiếu Ly ra. Nàng không thích bị người đụng vào, huống chi người trước mắt còn chưa quen thuộc.

“Đây là ngươi muốn dạy ta, vậy đại biểu giữa chúng ta là bình đẳng. Ta thích gọi sao thì gọi như vậy.”

Tri Nhã cúi đầu, nghiên cứu cung tên, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không vì lời nói của mình mà áy náy.

Sở Thiếu Ly cười ha ha, cái tiểu nha đầu này thật là không đáng yêu chút nào hết!

Rõ ràng mình lại vui vẻ dạy nàng, hết lần này tới lần khác lại giả bộ làm ra vẻ chẳng thèm quan tâm. Cánh tay dài duỗi một cái, ôm cả người Tri Nhã vào trong lòng.

Ánh mắt Tri Nhã tối sầm lại, hắn căn bản không để ý tới lời mình! “Đại bá, ngươi muốn làm gì?”

Ngân châm trên tay đã hiện lên quang mang! Lúc Tri Nhã vừa vươn tay, Sở Thiếu Ly phía sau lại như có mắt, liền đoạt đi ngân châm trên tay cô.

Mấy cây ngân châm chiếu sáng trên đầu ngón tay, bàn tay dày rộng của Thiếu Ly vỗ vỗ đầu Tri Nhã, cái tiểu nha đầu này thật đúng là một giây đồng hồ cũng không để cho người ta bớt lo. “Chớ cùng ta ngoạn xiếc này!”

Giọng ôn hòa lại hung hãn khí thế, Tri Nhã miết miết môi, nam tử này thật nhỏ mọn. Khóe mắt hơi đổi, thái tử Hiên Viên Thành đã đến gần.

Bất quá chừng mười sáu mười bảy tuổi, lại hết sức thong thả, khuôn mặt nhỏ nhắn buộc chặt, mặt thanh tú non nớt biểu tình lại vô cùng chấn kinh.

Ủa? Tri Nhã khẽ nâng hai hàng lông mày, hắn sợ đại bá? Trong tròng mắt còn hiện ra phẫn nộ? Đố kị?

Cả người Tri Nhã nép vào lòng Thiếu Ly, cô thích nhất làm xem nét mặt tức giận của người ta. Đôi mắt nhỏ híp một cái, đại bá ôm ấp thật ấm áp.

Thiếu Ly thấy vậy môi cong lên, cái tiểu nha đầu này rốt cuộc biết lợi dụng sao? Bất quá cảm giác này cũng rất tốt a.

“Thái tử điện hạ có chuyện gì quan trọng?” Sở Thiếu Ly hỏi.

Lúc này trong lòng Hiên Viên Thành sớm đã tức đầy bụng, lần trước bị Tri Nhã cắt rách quần áo, có khổ nói không nên lời, ngày hôm nay lại còn chiếm lấy Sở thúc thúc mình sùng bái nhất. Tức giận hiện lên mặt vô pháp che giấu, há mồm liền mắng.

“Sở thúc thúc, sao thúc lại ở cùng kẻ ngu này?”

Tri Nhã nhíu nhíu mày, hắn không được dạy dỗ à? Phiền phức!

Đang muốn mở miệng, nhưng không nghĩ Sở Thiếu Ly dành trước một bước: “Bản vương được thừa tướng nhờ, dạy Phượng tiểu thư một ít tài bắn cung, mong rằng thái tử không nên nói năng lỗ mãng.”

“Thế nhưng, Sở thúc thúc!” Hiên Viên Thành tức tối, rõ ràng chính hắn là người quen Sở thúc thúc trước, dựa vào cái gì thúc lại nói giúp kẻ ngu si kia, lần trước khiến hắn ê mặt, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!

Nếu như nàng mất mặt trước mặt Sở thúc thúc thì, Hiên Viên Thành hiện lên ý niệm trong đầu, lập tức thay đổi biểu tình.

Nghiêm trang nói: “Sở thúc thúc, nếu Phượng tiểu thư đã học tài bắn cung, không ngại chúng ta tỷ thí một phen được không?”

Thiếu Ly không ngờ thái tử sẽ nói như vậy, muốn phản bác, thái tử đã học nhiều ngày, sao Tri Nhã có thể là đối thủ của hắn?

“Thái tử, Phượng tiểu thư mới…”

“Được.” Tri Nhã tránh khỏi lồng ngực Thiếu Ly, lưu loát tán thành. Khinh bỉ liếc mắt Thiếu Ly vẫn còn nghi ngờ. “Không sao đâu.”

Tri Nhã vuốt tay: “Bất quá là hai tiểu hài tử thi đấu mà thôi, mong rằng Sở vương làm chứng.”

Tĩnh nhạt như nước, Thiếu Ly mày kiếm nhíu lại, trong con ngươi thâm thúy toát ra mấy phần thú vị. Có thể nàng cho hắn kinh hỉ nhiều hơn.

“Vậy ý kiến của ngài?” Thiếu Ly nhìn Hiên Viên Thành.

“Bản thái tử đương nhiên không có vấn đề.”

“Vậy bắt đầu đi!” Tri Nhã cũng không quay đầu lại, xoay người liền cầm cung lên, đi tới nơi xạ kích.

“Ngươi…” Hiên Viên Thành tốn hơi thừa lời, vậy mà chẳng thèm nhìn hắn. Kẻ ngu này, cần phải đem nàng giết không chừa mảnh giáp.

Thiếu Ly nhún vai, thói quen nàng lạnh lùng, đi theo thôi.

Cung cầm trên tay vẫn có chút nặng, Tri Nhã vác toàn bộ trên vai, tư thế khoa trương khiến Hiên Viên Thành bật cười.

Mắt Tri Nhã loé sáng liếc nhìn, nhất thời ngưng trụ Hiên Viên Thành tươi cười. Ánh mắt kia thật đúng kinh khủng!

Tay mềm mại giật dây cung, Tri Nhã nhẹ buông tay, chỉnh mũi tên bắn ra xiên vẹo, vừa mới lưu tại sát biên giới bia ngắm.

“Xì!” Hiên Viên Thành khinh thường hừ một tiếng, phất tay nói: “Đưa cung lại đây!”

Tri Nhã không có phản bác, trong mắt tiêu cự càng dày đặc, cô sẽ làm Hiên Viên Thành hối hận!

Tài bắn cung Hiên Viên Thành cũng vậy, mặc dù đều có thể thượng bá, nhưng thủy chung vô pháp đạt được hồng tâm.

Khuôn mặt Tri Nhã bình tĩnh nhìn không ra chút gợn sóng, thân thể nho nhỏ thỉnh thoảng bởi vì cung tên nặng mà hơi lay động, nhưng động tác trên tay lại càng nhanh càng chuẩn.

Sau chín phát, hai người nhất thời ngang hàng. Mồ hôi trên trán Hiên Viên Thành đổ đầy, nhưng vẫn kiệt lực cưỡng bách mình trấn định lại.

Đôi mắt Thiếu Ly sâu kín nhìn Tri Nhã càng phát ra trầm ổn, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, tuổi nhỏ mà đã cuồng vọng, lại hết lần này tới lần khác khẳng định thực lực của mình, hắn bắt đầu chờ mong nàng biểu hiện.

Tri Nhã dùng hết lực cho lần bắn cuối cùng, dĩ nhiên quả đấm vung lên, hai tròng mắt như kiếm bắn tới hồng tâm, mười ngón buông lỏng, một cây tên rời cung nhất thời cắt mây, vững vàng bắn trúng hồng tâm.

“Phanh ——” Thanh âm vang lên, lòng bàn tay Hiên Viên Thành toàn mồ hôi, hắn ngày hôm nay rõ ràng phát huy vượt xa người thường, nhưng lại vẫn bại. Trong mắt thần sắc nhất thời buồn bã, không chút sáng.

Tri Nhã vỗ vỗ tay nhỏ bé, không có vui sướng vì thắng lợi, cũng không có chút nào trào phúng. Chậm rãi xoay đầu lại, cô sớm đã cảm giác Hiên Viên Thành thất thường: “Ngươi chỉ là sai đường, không có bại! Huống chi có bại bởi ta cũng chẳng là gì, quan trọng là té ngã phải đứng lên!” Ánh mắt vô pháp che giấu tự cao khiến người chấn động.

Hiên Viên Thành hai mắt nhất thời trừng lớn, đây là nhãn thần chỉ thấy ở phụ hoàng, cư nhiên xuất hiện trên mặt vị hôn thê ngu ngốc.

“Hảo!”

Thiếu Ly mạnh vỗ tay, cái tiểu nha đầu này cho hắn quá nhiều kinh hỉ! Tiếng vỗ tay vang lên trong nháy mắt, tiếng vỗ tay hữu lực khác không cùng phương hướng cũng truyền đến.

“Hảo! Nói rất hay!”

Tri Nhã xoay đầu lại, thấy người nọ tuấn mỹ tuyệt luân, sắc mặt như điêu khắc ngũ quan phân minh, một đôi mắt u ám thâm thúy câu phách nhân tâm, phục trang xanh đậm theo gió phiêu lãng, có vẻ vô cùng cuồng dã, tà mị gợi cảm.

“Ngươi so với ta nha? Tiểu nha đầu?” Thân ảnh của gã dường như lưu thủy thoảng qua trước mắt, giọng nói mang theo chút châm chọc.

Một hương vị từ chóp mũi xẹt qua, trên mặt non nớt bất mãn, cô ghét nhất bị người tự chủ trương!

“Ngươi dám so đao với ta xem ai nhanh hơn không?”

Dứt lời, mười ngón tay Tri Nhã nhanh như tia chớp vung lên, thân thể nho nhỏ xoay tròn, mười ngọn phi đao bắn rất mạnh về phía nam tử đẹp đẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.