Túng Sủng- Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 22: Chương 22: Mưu kế!




Hiên Viên Uyên không có ngăn cản, nhìn lại. Trong nháy mắt Tri Nhã và bóng trắng kia đã quấn lấy nhau gắt gao, thân thể nho nhỏ bắn ra với tốc độ công kích kinh người.

Đôi mắt nàng cũng khó có thể che giấu kinh ngạc. Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Bên môi Hiên Viên Uyên câu dẫn ra tiếu ý, xem ra nàng cũng phát hiện, người phát ra tiếng sáo kia ở luận võ chọn rể là cùng một người. Bất quá… Tựa hồ, còn có ân oán cá nhân, không thể hạ thủ nặng như vậy.

Không trung, hai đạo thân ảnh trong nháy mắt dây dưa, khiến những hắc y nhân đang quỳ rạp dưới đất hóa đá, đây rốt cuộc là tình huống gì?

Phù Niên cầm đầu chịu không nổi, tiến lên hai bước. “Vương, Vương gia. Có muốn để tại hạ đi ngăn cản? Nhị đương gia hắn…”

“Giúp cái gì?” Hiên Viên Uyên lộ lên tươi cười.

“Nếu như Phù Thế ngay cả chút chuyện như vậy mà xử lý cũng không tốt, vậy còn coi là “Mị” Lâu Nhị đương gia sao?” Dứt lời, Hiên Viên Uyên đạm nhiên ngồi xuống ghế. Tròng mắt đen nhánh tràn đầy kiêu ngạo, đây chính là nha đầu của hắn nha!

Tuy rằng nội lực bất túc, nhưng chỉ cần thời gian, có thể thành sự. Huống chi tiểu tử Phù Thế kia sớm nên bị thu thập một chút, quả thực là tìm tấu, lại đi chọc nha đầu phiền phức này, còn không cho hắn biết. Càng nặng càng tốt!

“Nếu ta quyết định giao Mị cho nha đầu, tất cả mọi người do nàng quản lý.”

Dáng dấp nhàn nhã tự tại, Hiên Viên Uyên tay cầm tách trà lên, châm trà. Phù Niên nhịn không được khóe miệng co quắp. Vương gia là đến xem trò vui a?

Thân ảnh nho nhỏ công kích mạnh mẽ, “Phanh ——” một tiếng vang thật lớn, một thân ảnh màu trắng rơi vào sông.

Tri Nhã xoay người bay lên không trung, rồi rơi xuống bên cạnh Hiên Viên Uyên, tay lấy chén trà uống một hơi cạn sạch. Hai mắt liếc nhìn Hiên Viên Uyên. Chết tiệt, vừa rồi nàng đánh mãnh liệt như vậy, hắn ngay cả rắm đều lười phóng.

Cảm thấy nha đầu im lặng oán hận nhìn mình, Hiên Viên Uyên nhìn khuôn mặt khả ái, liền nghĩ trêu chọc nàng một chút: “Nàng cầm cái chén của bản vương để làm chi, chẳng lẽ không biết đây là hôn môi gián tiếp?”

Nhìn cũng không nhìn nụ cười đáng khinh kia, trên mặt Tri Nhã mang theo tức giận, đừng nói hắn không biết chuyện ngày đó? Thật không nghĩ tới ngày luận võ chọn rể cùng nàng âm thầm giao thủ lại là người của Hiên Viên Uyên, chết tiệt, tên hồ ly này muốn làm gì?

Thấy Tri Nhã không nhìn, Hiên Viên Uyên thầm buồn cười, nghĩ nàng bực mình, lập tức vì mình giải vây. “Ta cũng không biết chuyện ngày đó. Thế nào? Nàng có cừu oán với hắn?”

“Ngươi có ý kiến?” Ánh mắt Tri Nhã liếc xéo hắn, dám khi dễ nàng, cho tới bây giờ nàng sẽ không bỏ qua ai hết. “Đừng nói với ta ngươi tới nơi này là vì ‘nhiều chuyện’ nha.” Thẳng thắn mắng, nàng đối tên hồ ly này rất không thoải mái.

Phốc —— Phù Thế đứng ở một bên bật cười ra tiếng, nha đầu này quả thực là cực phẩm.

“Hửm…” Hiên Viên Uyên nhất thời bắn thẳng một đạo hàn quang đến, hắn cưng chìu nàng, nhưng không cho người khác cười nhạo: “Không nghe thấy nàng nói sao, còn không mau dẫn đường!”

“Dạ, Vương gia.” Phù Thế cười trộm lui ra.

Trà hương phiêu đãng, thức ăn trên bàn phát ra mùi thơm mê người.

Tri Nhã gác chéo chân ngồi trên ghế, động tác bên miệng lại càng nhanh. Phải biết rằng, nàng xuyên qua không chỉ để giết người không chớp mắt, mà phải ăn.

Hiên Viên Uyên buồn cười nhìn nàng vài lần, chẳng có tiền đồ gì cả, khí phách, thấy ăn liền biến mất ráo. “Mị” thưởng rượu và thức ăn tất nhiên là thiên hạ nhất tuyệt, nhưng không cần thiết ăn thành bộ dáng này chứ, vừa nhìn liền biết bị thu mua.

Đưa tay bảo Phù Thế.

Phù Thế che đi tiếu ý bên miệng, tiến lên đưa một lên phong thư, sắc mặt nghiêm trọng. “Vương gia, hoàng thượng đã âm thầm liên lạc nước Nhu Hoài, dùng mười tòa thành trì làm trao đổi, nỗ lực cùng Nhu Hoài liên minh, đối kháng Vương gia. Sợ là chúng ta phải nhanh hơn. Hộ quốc thần kiếm một ngày không thủ được, nguy cơ không thể giải trừ.”

“Nhu Hoài?” Hiên Viên Uyên khẽ mím môi, bọn họ đang làm trò xiếc gì vậy? Mở thư ra xem, lại tức giận đến xanh mặt.

“Chết tiệt! Hiên Viên Hạo Minh cũng thật quá đáng, cơ nghiệp trăm năm của Hiên Viên lại bị hắn tiêu xài như thế!” Hiên Viên Uyên vỗ một chưởng lên bàn.

Tri Nhã ngừng ăn, nhận lấy phong thư trên tay Hiên Viên Uyên. “Ta xem một chút.” Xem xong, cũng hiểu Hiên Viên Uyên vì sao tức giận. Hắn tân tân khổ khổ mang binh đánh giặc mới thủ được Hiên Viên vương triều, Hiên Viên Hạo Minh lại tặng ra ngoài. Hắc mâu hiện lên ánh sáng mờ ảo, không biết vì sao cũng cảm giác khó chịu.

“Hiên Viên Hạo Minh, đáng chết!” Tri Nhã lạnh lùng phun ra sáu chữ, trong tròng mắt đen kịt phụt ra ra sát khí bất khả xâm.

“Ngạo nữ, nàng có chủ ý gì tốt?” Hiên Viên Uyên nghe nàng nói như vậy, nhãn tình sáng lên. Nha đầu kia không phải hài tử bình thường, thông tuệ tuyệt đỉnh.

“Nước Sở.” Tri Nhã nêu lên.

Hiên Viên Uyên vừa nghe, hai mắt tràn ngập ánh sáng. Đúng, sao hắn lại không nghĩ tới, nước Sở và Nhu Hoài luôn ngầm lục đục với nhau, sao không lợi dụng nước Sở, để cho bọn họ đấu đá nhau. Làm gì còn thời gian liên thủ với Hiên Viên?

“Tiểu nha đầu thật thông minh!” Hiên Viên Uyên đứng dậy: “Việc này không nên chậm trễ, tối hôm nay nhất định phải nắm giữ chứng cứ phạm tội của Hồ Hải! Ta lập tức viết một phong thư, Phù Thế ngươi truyền cho Sở quốc quân.”

“Đừng quên cứu người trong hồ lên.” Lúc Hiên Viên Uyên rời đi, Tri Nhã miễn cưỡng lên tiếng, mặc kệ nói như thế nào, cũng là người của Hiên Viên Uyên, giết chết cũng không tiện.

“Ừm.” Hiên Viên Uyên quay đầu lại, nhìn nàng cười tà mị. “Tiểu nha đầu, buổi tối gặp.”

Tri Nhã tựa trên ghế, khóe miệng câu lên: “Buổi tối?”

Đúng là thời cơ tốt nhất để trộm đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.