Tủng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 45: Q.1 - Chương 45: Bi kịch Hiên Viên Địch ( hạ )




“Không được a! Thối bánh bao! Ngươi xuống tay nhẹ chút…”

Goyard nhìn người dọc đường đi bị Hoan Hỷ đánh cho chật vật chạy trốn mà mí mắt nhảy dựng: “Ngươi xác định đánh như vậy sẽ không có vấn đề gì?” Người kia tuy rằng không bị nàng đánh, nhưng kết quả vẫn bị đánh cho thê thảm như vậy.

Thiên Thanh Hoàng nhìn không chớp mắt: “Ngay cả 10 chiêu cũng tránh không được thì không xứng làm đồ đệ của ta!”

Goyard giật giật khóe môi, nhìn Thiên Thanh Hoàng bằng ánh mắt “ngươi giỏi” rồi không thèm nhắc lại nữa.

Mãi cho đến khi chạng vạng, đoàn người mới dừng chân trong một trấn nhỏ, cực khổ của Hiên Viên Địch coi như mới giảm bớt được một chút, nhưng vẫn thoát không được Hoan Hỷ thỉnh thoảng một kích hai hạ, làm cho hắn sợ tới mức không dám thả lỏng, đi đến đâu cũng nơm nớp lo sợ, cố tình thủ pháp của Hoan Hỷ lại cực kì xảo quyệt, cho dù hắn trốn thế nào, gậy trong tay Hoan Hỷ vẫn có thể đập tới trên người hắn, hơn nữa mỗi lần đều đau đến chết.

Nhìn cách đó không xa có ngưởi thả đèn hoa đăng, Hiên Viên Địch mới đột nhiên nhớ tới hôm nay đã là mười lăm, bọn họ rời khỏi đội ngũ hòa thân ước chừng đã một tháng, cho nên lập tức lẻn tới trước mặt Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng tẩu! Khi nào chúng ta về Tây Hạ a?”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Tại sao ta lại phải về Tây Hạ?”

“Không phải người đã đồng ý với hoàng huynh sẽ trở về thành thân sao? Đội ngũ hòa thân chắc đã sắp tới nơi, nếu bây giờ không đi thì sẽ không kịp mất!”

Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nhướn môi, nhìn Hiên Viên Địch nghi hoặc mà mở miệng: “Ta không nhớ đã nói với ngươi sẽ trở về thành thân với hoàng huynh ngươi khi nào!”

“Hoàng tẩu! Ta sai rồi a!” Biết thân phận ‘gian tế’ của mình bị lộ, Hiên Viên Địch lập tức xin tha, trong lòng hận không thể cắn đứt lưỡi, sao hắn lại ngu như vậy a! Đây không phải là chưa đánh đã khai sao?

Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn hắn: “Hoan Hỷ!”

Hoan Hỷ nghe tiếng lập tức tinh thần phấn chấn: “Dạ! Tiểu thư!” Dứt lời, gậy gộc liên tiếp vung lên!

“Ô ô! Hoàng tẩu! Ta sai rồi! Ta sai rồi a! Tha mạng a!” Nhìn Hiên Viên Địch bị đánh nhảy cẫng lên, Goyard đứng một bên cấp cho hắn một ánh mắt đồng tình: “Oa nhi này thật bi kịch!”

Trong phòng, Hiên Viên Địch ở trên giường không ngừng chuyển động thân thể, toàn thân cao thấp trừ bỏ trên mặt thì những nơi khác đều là vết thương, tuy rằng chỉ ở da thịt, nhưng với một người được nuông chiều từ bé như hắn thì đau đớn như vậy sao có thể chịu được?

“Thối bánh bao này xuống tay thật độc!” Dù sao cũng không ngủ được, hắn lập tức đứng lên, đau đớn có chút giảm bớt.

Vén ống tay áo, nhìn những vết xanh xanh hồng hồng bên trên, khuôn mặt luôn tỏa ánh mặt trời lần đầu tiên xuất hiện thân sắc thâm trầm. Hiên Viên Địch tinh tế nhớ lại lời hôm nay Thiên Thanh Hoàng nói với hắn, phát hiện bản thân bị đánh như vậy cũng không phải không có đạo lý. Tuy rằng không ai có thể chấp nhận mình thua kém, nhưng lời Hoàng tẩu hắn nói thực sự không sai! Nghĩ như vậy, Hiên Viên Địch đột nhiên cảm thấy vết thương trên người không còn đau đến vậy.

“Cộc cộc!” Tiếng đập của thanh thúy bỗng vang lên, Hiên Viên Địch chạy nhanh mặc quần áo rồi đi ra mở cửa, nhìn khuôn mặt xuất hiện trước cửa mà phản xạ đầu tiên chính là nhảy dựng lên. Đợi một hồi không thấy người nọ có động tác, hắn mới phát hiện người tới là Hoan Lạc, cho nên có chút xấu hổ.

Hoan Lạc cười khẽ, đưa bình sứ cầm trong tay cho hắn: “Đây là thuốc trị thương độc môn, chỉ cần bôi lên những vết thương ngoài da thì ngày mai sẽ ổn.”

Hiên Viên Địch cảm kích tiếp nhận: “Cảm ơn!”

“Không cần khách khí!” Ngẫm lại rồi Hoan Lạc vẫn nói: “Lúc trước khi chúng ta học võ, so với ngươi còn nghiêm khắc hơn rất nhiều, nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua sống đến giờ, cho nên chỉ cần ngươi kiên trì, thì ngươi cũng có thể!”

Nhìn theo bóng dáng Hoan Lạc rời đi, Hiên Viên Địch có một loại xúc động muốn khóc: Rõ ràng là song bào thai, nhưng vì sao lại khác xa nhau như vậy?

Trong một căn phòng khác, Goyard vỗ vỗ đầu vai Thiên Thanh Hoàng: “Ngươi không lo Hiên Viên Địch sẽ thích Hoan Hoan Lạc sao? Dù sao người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng là người dễ dàng đi vào đáy lòng nhất!”

Thiên Thanh Hoàng liếc trắng nàng một cái: “Nếu ngươi nói người khác ta còn tin, chứ nói nha đầu Hoan Lạc kia thì tuyệt đối không có khả năng, tính tình Hoan Lạc không hợp với Hiên Viên Địch, nhiều nhất chỉ là cảm kích thôi!”

Goyard đột nhiên cảm thấy người trước mắt có chút đáng sợ, không phải nàng có thuật đọc tâm đấy chứ, tại sao lại có thể rõ ràng tâm tư của những người bên cạnh như vậy?!

Không để ý ánh mắt thăm dò của nàng, Thiên Thanh Hoàng chỉ chỉ đối diện: “Phòng của ngươi ở đối diện, ta muốn ngủ!”

Goyard bĩu môi, đuổi người cũng đuổi thật trực tiếp!

Chân trước của Goyard vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, Thiên Thanh Hoàng đã lập tức vẫy tay đóng cửa, mặc kệ Goyard oán hận trừng mắt đứng ngoài như muốn thiêu đốt cánh cửa trước mặt!

Thiên Thanh Hoàng vẫy tay thả Hỏa mị, đôi hắc đồng của tiểu tử kia lập tức xoay tròn, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm ngón tay Thiên Thanh Hoàng, nói cho nàng biết nó đang rất vui.

Thiên Thanh Hoàng nắm lấy lỗ tai nó, tiểu tử kia tùy ý để nàng làm, cái đuôi lông xù không ngừng vẫy vẫy, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Thiên Thanh Hoàng, bộ dáng đáng yêu làm nàng khẽ bật cười, khóe môi nhếch lên một chút sủng nịch.

“Tiểu tử! Nội đan của ngươi còn không?” Tuy rằng biết khả năng này rất nhỏ, nhưng Thiên Thanh Hoàng vẫn hỏi.

Hỏa mị nghiêng đầu ngẫm lại, lập tức đôi mắt sáng ngời gật đầu, miệng phát ra thanh âm xèo xèo.

Thiên Thanh Hoàng xoa xoa đầu nó: “Còn là tốt rồi! Ta sẽ giúp ngươi tìm về!”

“Xèo xèo!” Hỏa mị dùng đầu cọ vào lòng bàn tay Thiên Thanh Hoàng, biểu đạt nó cảm tạ.

Thiên Thanh Hoàng không biết lấy từ đâu ra một cái bình sứ xanh biếc, bên ngoài bình sứ quanh quẩn lớp sương màu trắng. Ánh mắt Hỏa mị bỗng sáng ngời, đôi mắt nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng “xèo xèo”: Là cho ta sao?

Thiên Thanh Hoàng cười nhưng không đáp, đổ ra một viên đan dược trong suốt, dưới ánh mắt chờ đợi của Hỏa mị đưa đến bên miệng nó. Hỏa mị không chút do dự mở ra nuốt vào, cao hứng chạy quanh Thiên Thanh Hoàng một vòng, rồi sau đó ‘sưu’ một tiếng trở lại trong cánh tay nàng.

Thiên Thanh Hoàng chuyển động bình sứ trong tay, nếu là người biết đan dược này, chỉ sợ sẽ sợ tới mức kêu ra, bởi vì đây chính là đan dược thượng phẩm Cố Hồn Đan! Tuy đan dược này không có tác dụng nhiều lắm đối với phàm nhân, nhưng đối với linh hồn bị hao tổn cùng người tu tiên thì đây chính là chi phẩm tốt nhất!

Bởi vì được Hoan Lạc cho dược, cho nên ngày thứ hai Hiên Viên Địch quả nhiên đã sinh long hoạt hổ, ngoại trừ những điểm ứ thanh ở ngoài, thì những chỗ khác đã không còn trở ngại! Nhưng lúc Hiên Viên Địch một lòng vui mừng muốn đi cảm tạ Hoan Lạc, thì lại thấy Hoan Lạc cầm cây mộc côn đi tới chỗ hắn, trên mặt cười âm hiểm: “Tiểu thư hôm nay nói, ta cùng Hoan Hỷ sẽ thay phiên động thủ, nói cách khác là muốn ngươi đồng thời phải tránh được hai người chúng ta!”

Hiên Viên Địch ngập tràn cảm kích giống như bị đổ một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, cố gắng ổn định trái tim thật lạnh thật lạnh: “Hoàng tẩu! Người thật nham hiểm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.