Tủng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 29: Q.1 - Chương 29: Gả? Ai gả?




Nếu như nói lời vừa rồi của Thiên Thanh Hoàng làm mọi người khiếp sợ, thì lời của Hiên Viên Tuyệt tuyệt đối chính là sấm giữa trời quang!

Tất cả đều mang vẻ mặt không thể tin nhìn về phía nam tử trên cao, bọn họ không có nghe sai đi?

Tâm tư Thiên Thanh Hoàng đột nhiên ‘bộp’ một tiếng, khó hiểu nhìn Hiên Viên Tuyệt như đang hỏi: Ngươi có ý tứ gì?

Hiên Viên Tuyệt không đáp, quay đầu hướng cao đài nói: “Định Quốc công chủ là thê tử của trẫm, tuy rằng chưa thành hôn nhưng đã là hoàng hậu của trẫm. Vậy nên Thượng Quan hoàng hậu không có quyền xử trí nàng!”

Giọng nói lạnh như băng không nhẹ không nặng, nhưng mỗi một chữ đều gõ sâu vào đáy lòng mọi người.

Tư Đồ Văn Thiên cả kinh nói năng lộn xộn: “Không… Nàng không phải hoàng hậu… Nàng làm sao có thể là hoàng hậu…”

Tư Đồ Thanh từ trong khiếp sợ hoàn hồn, trong nháy mắt vừa rồi nhịn không được sinh ra sợ hãi đối với Hiên Viên Tuyệt, trước mắt càng thêm không dám xem thường đế vương trẻ tuổi này, tâm tư muốn đem nữ nhi gả cho hắn càng thêm kiên định, lập tức nói: “Hạ Hoàng hiểu lầm rồi, từ xưa đến nay Định Quốc công chủ đều là hoàng thất trưởng công chúa, cho dù không phải trưởng công chúa thì cũng là hoàng thất công chúa, Thiên Thanh Hoàng bất quá chỉ là một chi nữ của đại thần, làm sao có thể ngồi lên địa vị của trưởng công chúa!”

“Hạ Hoàng nếu thật tình muốn cùng Đông Hán liên hôn, thì tất nhiên nên chọn hoàng thất công chúa chính cống của Đông Hán. Như vậy mới xứng đôi với Hạ Hoàng. Vãn Nguyệt cùng Văn Thiên đều là nữ nhi của hoàng hậu, là hoàng thất chính thống công chúa, Hạ Hoàng nên chọn một trong hai a. Nếu nguyện ý thú cả hai tỷ muội, trẫm cũng không có ý kiến!”

Trong những hoàng đế vô sỉ, chưa từng thấy qua có người vô sỉ hơn vậy. Chính mình hạ thánh chỉ rồi nuốt lời cũng không tính, lại còn trợn mắt nói dối để đem nữ nhi gả cho người ta, hơn nữa còn muốn hai tỷ muội đồng gả! Cái này không phải muốn bị người ta chế giễu sao?

Tư Đồ Thanh cũng nhớ rõ thánh chỉ của mình, nhưng vừa mới bị khí thế của Thiên Thanh Hoàng làm cho kinh hãi, cho nên liền dùng ánh mắt uy hiếp với Thiên Dịch Ngôn, ý tứ bảo hắn trăm ngàn lần đừng nhắc đến thánh chỉ.

Thiên Dịch Ngôn tự nhiên hiểu, khẽ gật đầu để hắn an tâm!

Tư Đồ Dực luôn ở một bên bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt nhấp nháy nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Thiên tiểu thư hẳn là chưa có hôn ước đi? Không bằng nguyện ý làm chính phi của bản điện? Ta cam đoan chỉ sủng một người, không biết ý tứ Thiên tiểu thư thế nào?”

Không đợi Thiên Thanh Hoàng trả lời, Tư Đồ Thanh đã lập tức đáp ứng: “Hảo hảo hảo! Thiên Thanh Hoàng văn thơ tuyệt diễm, vô cùng xứng với Ngũ hoàng tử! Trẫm lập tức tứ hôn cho các ngươi!”

Lời nói của Tư Đồ Dực cùng sự vội vàng của Tư Đồ Thanh làm cho người thân là Ngũ Hoàng phi tương lai Thiên Thanh Tuyết vô hình trung hung hăng bị cho một bạt tai! Nàng ta thân là Đệ nhất tài nữ, tại sao lại có thể bị đối xử như vậy?!

“Đúng vậy đúng vậy! Thiên Thanh Hoàng cùng hoàng huynh rất xứng đôi!” Tư Đồ Văn Thiên lập tức phụ họa, chỉ cần Thiên Thanh Hoàng không gả cho Hiên Viên Tuyệt, cho dù bắt nàng ta nói Thiên Thanh Hoàng là Thiên hạ đệ nhất tài nữ cũng không có vấn đề gì.

“Hán Hoàng coi trẫm là kẻ đã chết sao?” Hiên Viên Tuyệt mắt lạnh nhìn hết thảy, thanh âm bình thản lộ ra trào phúng, không lớn nhưng đủ cho tất cả không dám nói nữa!

“Trẫm… Cái này…” Tư Đồ Thanh gấp đến độ chảy mồ hôi, hắn đương nhiên biết thánh chỉ mình hạ kia có bao nhiêu oanh động. Hiện tại đi ra cửa hỏi thăm, chỉ sợ trong mười dặm đều biết thanh thanh sở sở. Nhưng là hắn muốn nữ nhi của mình có thể trở thành hoàng hậu trong lời nói của Hiên Viên Tuyệt! Chỉ cần như vậy thì trong tứ đại quốc, Đông Hán sẽ thêm cường mạnh, Nam Phong cùng Bắc Lương sẽ nhìn mặt mũi của Hiên Viên Tuyệt mà khép vế. Nếu chiến sự thiên hạ bùng nổ, hắn cũng có thể dựa vào Hiên Viên Tuyệt!

Hắn vẫn cho rằng so với Thiên Thanh Hoàng không tài mạo, thì nam nhân hẳn sẽ thích Vãn Nguyệt cùng Văn Thiên hơn. Vậy mà không nghĩ Hiên Viên Tuyệt này lại khác người!

Hồi lâu, hắn rốt cục nghĩ ra một biện pháp: “Hạ Hoàng… Hạ Hoàng nếu thật sự thực thích Thiên Thanh Hoàng, thì trẫm có thể phong nàng làm nhất phẩm nữ quan, đi theo công chúa xuất giá, người xem có được…”

“Hừ!” Hiên Viên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, từ vị trí đứng lên, hai tay tùy ý đưa ra sau lưng, theo động tác của hắn, khí thế cường đại liên tiếp lộ ra.

Nam nhân này quả thực bá đạo!

“Trẫm đã quyết định thú Thiên Thanh Hoàng làm hậu, về phần thân phận của nàng là gì, trẫm không so đo. Các ngươi chỉ cần nhớ rõ nàng là hoàng hậu của trẫm! Còn nữa, trước khi hoàng hậu vào cung trẫm đã chiêu cáo Tây Hạ, Tây Hạ hoàng hậu cả đời không phế, tuyệt đối không đổi!” Khẩu khí lộ ra uy nghiêm, chỉ cho người ta tiếp thu, không thể phản bác.

Thiên Thanh Hoàng trừng mắt nhìn Hiên Viên Tuyệt, không tiếng động nói: Ngươi đã hỏi qua ý kiến ta chưa? Vì sao nàng mới là người lập gia đình mà lại không thể nói?

Hiên Viên Tuyệt tùy ý liếc mắt một cái, ở thời điểm Thiên Thanh Hoàng thiếu chút nữa muốn phát điên, một thanh âm liền vang lên bên tai nàng: “Ngươi không phải muốn rời khỏi nơi này sao? Đây là báo đáp cho kiếm lệnh, gả cho ta là biện pháp tốt nhất, như thế nào?”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, học hắn truyền âm: “Phượng Huyết! Ngươi thật sự bá đạo quá đáng! Ta không thể cự tuyệt, không phải sao?”

Hiên Viên Tuyệt thần sắc không thay đổi, đáp án này tựa hồ đã sớm ở trong đầu hắn!

“Nếu Hạ Hoàng đã cố ý, kia bản điện sẽ không cố gắng nữa. Vậy bản điện ở đây chúc nhị vị trăm năm hảo hợp, ngày đại hôn, bản điện nhất định tự mình đưa hạ lễ!” Tư Đồ Dực vẻ mặt khéo léo, không có nửa phần bất mãn, thực hiển nhiên lời vừa rồi không thật để ý.

“Chúc mừng Hoàng Thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thần Chung Hách tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Chung tướng quân lập tức đứng dậy quỳ lạy, đối với vị hoàng hậu này đã tuyệt đối tiếp nhận.

“Chúc mừng Hoàng Thượng! Hoàng hậu! Thần Thẩm nghĩa ( Lãnh Nguyệt ) tham kiến hoàng hậu, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Quân sư gầy yếu cùng Lãnh Nguyệt cùng nhau quỳ xuống.

“Đứng lên đi!” Thiên Thanh Hoàng cũng không bởi tình huống ngoài ý muốn mà cảm thấy khẩn trương, ngược lại thực bình tĩnh, tựa hồ rất bình thường. Thái độ lạnh nhạt này làm Hiên Viên Tuyệt hơi nhíu mày. Hắn phát hiện hôm nay tâm tình của mình dao động vô cùng lợi hại.

“Không!” Tư Đồ Văn Thiên tuyệt vọng kêu ra tiếng: “Không! Nàng không phải hoàng hậu, ta mới là hoàng hậu, nữ nhân như vậy sao có thể xứng đôi với ngươi?”

“Văn Thiên!” Hoàng hậu quát, bà ta cũng không dám mở miệng phản bác, Văn Thiên chửi bới Thiên Thanh Hoàng như vậy, kia không phải muốn chết sao?

“Không!” Tư Đồ Văn Thiên làm sao còn nghe được hoàng hậu nói, mắt trừng Thiên Thanh Hoàng tất cả đều là điên cuồng ghen tị cùng hận ý ngập trời.

Lần này không phải Hiên Viên Tuyệt mà là Thiên Thanh Hoàng mở miệng, tùy ý nâng mâu đảo qua mọi người, Thiên Thanh Tuyết, Thiên Thanh Liên, Tư Đồ Vãn Nguyệt, Thượng Quan Ức không cam lòng, Tư Đồ Văn Thiên hận thấu xương, Thiên Thanh Thần, Thượng Quan Hồng vẻ mặt xanh mét, Tư Đồ Dực mỉm cười, còn có một số người khác nàng không biết…

“Ta nhẫn nhịn các ngươi, không phải bởi vì ta sợ các ngươi, mà bởi vì ta sợ phiền toái, nếu như còn ai cảm thấy bất mãn thì nên nói ra. Bất quá ta còn mấy điệp lệnh đuổi giết của ‘Mị âm uyển’, nếu như các vị muốn tên của mình xuất hiện trên đó thì cứ việc tiếp tục!”

Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp, nhưng lại không có người dám nói nửa chữ phản đối! Đợi khi tất cả hoàn hồn thì Thiên Thanh Hoàng cũng Hiên Viên Tuyệt đã không thấy thân ảnh, chỉ còn hai thi thể lạnh như băng trên mặt đất. Đó chính là hai binh lính vừa muốn bắt Thiên Thanh Hoàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.