Tủng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 22: Q.1 - Chương 22: Gặp lại




Bởi vì Hiên Viên Địch bị đánh, Thiên Thanh Hoàng không để ý Hoan Hỷ kiên quyết phản đối mà lưu hắn lại trong viện, nàng là người rất lạnh mạc, nhưng là chính nàng cũng chịu không nổi lạnh lùng, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng dung túng Hoan Hỷ tranh cãi ầm ĩ. Mà Hiên Viên Địch tuy rằng thỉnh thoảng trêu chọc nàng, nhưng là nàng cũng không phải người sợ phiền toái.

Nàng thực sự thích ánh mặt trời trên người hắn, tựa như thích sự thuần khiết trên người Hoan Hỉ, không bị nhiễm bẩn, làm cho người ta cảm thấy thoải mái!

Bất tri bất giác trong lúc ngủ, Thiên Thanh Hoàng bỗng dưng mơ một giấc mơ kỳ quái, nàng mơ thấy thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, ở trên đỉnh núi thi biển máu, một thiếu niên mười lăm sáu tuổi cầm kiếm mà đứng, thiếu niên trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, đã nhìn không ra bộ dáng vốn có, một thân quần áo bị máu tươi vung sũng nước; hắn lẳng lặng đứng đó, một đôi con ngươi màu đen lộ ra vẻ ngạo nghễ, thị huyết mà tuyệt thương, hắn như một Vương thú cô độc liều chết bảo vệ lãnh thổ của mình. Mà phía sau hắn, một chút huyết sắc tà dương trở thành cảnh vật duy nhất!

Mạnh mẽ mở to mắt, Thiên Thanh Hoàng mới phát hiện chính mình toàn thân đã ướt đẫm, nàng rất ít ngủ say, cũng rất ít nằm mơ, vì sao hôm nay lại tự dưng mơ kỳ quái như vậy?

Đột nhiên, trong phòng xuất hiện hơi thở xa lạ, làm cho Thiên Thanh Hoàng cảnh giác, quay đầu lại, liền thấy trong bóng đêm có một người lẳng lặng ngồi bên bàn, ánh trăng chiếu lên mặt nạ quỷ dữ tợn!

“Là ngươi!” Biết người đến là ai, Thiên Thanh Hoàng liền thả lỏng đề phòng, lập tức nằm xuống, giấc mơ vừa rồi làm nàng hít thở không thông, giờ phút này còn có một chút cảm giác đau đớn, chính là vì thiếu niên cô thú kia!

Nhìn nàng yên tâm nằm xuống, trong mắt Phượng Huyết có vẻ sửng sốt: “Ngươi không sợ ta đối ngươi ra tay?”

Thiên Thanh Hoàng quay đầu, nhìn hắn trong mắt có nghi hoặc, cười khẽ: “Có một loại người mà chỉ cần liếc mắt một cái liền biết hắn là loại người gì, cũng có loại người, cho dù ngươi và hắn có ở cùng nhau mười năm, thì chỉ sợ ngươi cũng thấy không rõ khuôn mặt thật của hắn. Mà ngươi, lại là loại người phía trước, ta hoàn toàn thấy rõ tâm tư của ngươi, bằng không ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng lấy khối lệnh bài kia từ chỗ ta?”

Khối lệnh bài đối nàng mà nói không có tác dụng gì, nhưng đối với người khác mà nói, thì sợ rằng dùng tính mạng để trao đổi cũng nguyện ý. Có Kiếm trủng Kiếm lệnh, chẳng những có thể nhờ Kiếm Trủng đệ nhất Chú Kiếm Sư đúc cho một bảo kiếm, mà trên kiếm lệnh còn có một câu đó, nếu cởi bỏ được thì có thể vô điều kiện yêu cầu người đứng đầu Kiếm trủng một việc. Cho dù có bảo hắn tạo ra một quân đội trang bị tốt nhất khắp thiên hạ cũng không có vấn đề. Đối với người có dã tâm trong thiên hạ mà nói, cái này là cỡ nào dụ hoặc! Hơn nữa nghe nói bên trong Kiếm Trủng từng xuất hiện một thần binh khí. Cho nên người muốn được đến nhiều không đếm xuể. Bởi vậy, mỗi một khối Kiếm lệnh đều có vô số người nhòm ngó!

Phượng Huyết nghe Thiên Thanh Hoàng nói, trong lòng bỗng nổi lên một loại cảm giác khó hiểu, có kinh ngạc, có nhận thức, còn có một tia vui sướng, chỉ cần liếc mắt một cái liền đối chính mình vô điều kiện tín nhiệm, hắn có một loại cảm giác khẳng định, nàng không phải là dựa vào thực lực hay là dựa vào thân phận để nói vậy, mà nàng chính là dựa vào con người của hắn!

Hồi lâu, Phượng Huyết rốt cục cũng cười ra tiếng, thanh âm thấp trầm êm tai, gợi cảm nói không nên lời: “Cũng may là ta không cô phụ sự tín nhiệm của ngươi!”

“Ngươi vì sao xuất hiện ở đây?” Lại còn là buổi tối.

Tựa hồ cảm thấy tâm tình rất tốt, Phượng Huyết nhịn không được trêu chọc: “Lại nói đến nhân phẩm của ngươi quả thực không tốt a. Ta một lúc nhận được tiền của ba người muốn thuê tới giết ngươi, nhưng lại đều là người bên cạnh ngươi, ngươi như thế nào lại đắc tội nhiều người như vậy?”

“Nga! Nói xem là ai?” Nhất điểm nàng cũng không lo lắng.

“Một là tỷ tỷ ngươi, một là đại nương ngươi, một là Thượng Quan thiếu gia!” Khi hắn nhận được tin tức cũng rất sửng sốt, tỷ tỷ, tỷ phu, và đại nương đều muốn giết, cũng không biết người này rốt cuộc như thế nào trêu chọc nhiều người đến vậy, hơn nữa còn là những người thân cận. Nhân phẩm quả thật đúng là không được tốt lắm.

“Là bọn họ sao?” Thiên Thanh Hoàng đối với kết quả như vậy không chút nào ngoài ý muốn, quay đầu đối Phượng Huyết hơi nhíu mày: “Có hứng thú xem tuồng kịch?”

Phượng Huyết ngẩng đầu, câu môi: “Cũng vui!”

Đêm nay, ánh trăng đặc biệt sáng, hết thảy đều được bao phủ bởi một tầng ngân bạch, hai mạt thân ảnh một trước một sau ở dưới ánh trăng đi lại, một đường hướng viện sau mà tới, nơi đó gọi là Thiên gia Phật đường!

“Cốc cốc cốc…” Thanh âm gõ mõ ở trong bóng đêm phá lệ thanh thúy.

“Chi nha!” Cửa chậm rãi bị đẩy ra, thanh âm gõ mõ trong phòng nháy mắt cũng dừng lại, sau đó là thanh âm mộc chùy rơi xuống đất.

Thiên Thanh Hoàng đứng ở cửa, nhìn người đưa lưng về phía nàng, rốt cục nhấc lên cước bộ đi đến bên người người nọ, ánh mắt chăm chú nhìn vào Quan Âm phía trước, không nhìn người bên cạnh.

Cảm nhận được người bên cạnh cứng ngắc cùng sợ hãi, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng mở miệng : “Ngươi hảo, đại nương!”

Người này là mẹ đẻ của Thiên gia Nhị thiếu gia cùng Thiên Thanh Tuyết, thê tử thứ hai của Thiên Dịch Ngôn, Nhâm phu nhân Lý thị!

Thân hình Lý thị run lên, rồi sau liền kích động: “Ta từng đáp ứng ngươi tuyệt đối không bước ra khỏi Phật đường nửa bước, nhưng là khi đó ta không biết Thanh Lạc chết ở trong tay ngươi, hắn là thân ca ca của ngươi, ngươi như thế nào có thể hạ thủ?”

Ngập trời hận ý mãnh liệt, Lý thị cuối cùng một câu cơ hồ là rống lên!

“Hắn không chết ở trong tay ta!” Nàng căn bản không hề động thủ.

“Nhưng cũng là ngươi âm mưu tính kế khiến hắn đã đánh mất tính mạng!” Lý thị trừng mắt với Thiên Thanh Hoàng, một đôi con mắt tựa hồ lớn hơn bình thường.

“Cho nên ngươi muốn báo thù?”

“Ta biết ta không giết được ngươi!” Lý thị đột nhiên an tĩnh, cừu hận chớp mắt biến thành tuyệt vọng: “Khi ta tận mắt thấy ngươi giết Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân, ta chỉ biết ngươi là một ác ma, ta biết ngươi muốn báo thù, cho nên ta chủ động buông tay hết thảy, muốn ngươi buông tha ta, nhưng là ta lại không biết nguyên lai con trai ta cũng là bị ngươi giết chết, cho dù có tìm sát thủ lợi hại nhất, ta cũng không nắm chắc sẽ giết được ngươi, cho nên ngươi giết ta đi!”

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Ta sẽ không giết ngươi, ngược lại còn muốn ngươi sống thật hảo hảo, để nhìn xem bảo bối nữ nhi của ngươi sẽ có kết cục gì!”

“Không! Không được ra tay với nữ nhi của ta! Cầu ngươi không được ra tay với nữ nhi của ta! Ngươi muốn giết muốn chém thế nào cũng được, trăm ngàn lần đừng động vào nữ nhi của ta!” Vừa nghe đến tên Thiên Thanh Tuyết, Lý thị tựa như đột nhiên sống lại, hoảng sợ trừng mắt, khẩn cầu Thiên Thanh Hoàng.

“Hiện tại mới hối hận, đã chậm rồi!” Thiên Thanh Hoàng kéo lại vạt áo bị bà ta nắm chặt, xoay người hướng ngoài cửa đi đến, nàng muốn không phải là bà ta chết, mà là sống không bằng chết! Giết người cũng không phải là thủ đoạn trả thù duy nhất.

Phượng Huyết ở một bên đem những chuyện vừa rồi hết thảy thu vào đáy mắt, cẩn thận nghe cũng không khó nhận ra ý tứ trong đó. Thiên Thanh Hoàng giết có lẽ không phải chỉ là huynh đệ của nàng cùng vài vị phu nhân.

Nhìn bóng dáng Thiên Thanh Hoàng rời đi, trong mắt Phượng Huyết hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa: Nàng, rốt cuộc là dạng người gì? Nàng là ai? Thật sự chỉ là một tiểu thư khuê các?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.