Tủng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Thái tử tử




Đau! Khôn cùng đau! Thiên Thanh Hoàng giống như một người sắp chết đuối không ngừng giãy dụa, ngay cả hô hấp cũng bị cướp đoạt!

Hảo muốn ngủ! Hảo muốn ngủ! Nhưng là giờ phút này nàng lại không thể ngủ. Bởi vì chỉ cần nàng ngủ, thì sẽ không thể tỉnh lại! Thật vất vả mới giữ được sinh mệnh lần thứ hai này. Nếu bỏ cuộc rồi biến mất, thì nàng không muốn, nàng không cam lòng! Thực không cam lòng!

“A!” Không biết qua bao lâu, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng ở trong hỗn độn giãy dụa tỉnh lại, nàng mở to mắt, một đạo hỏa diễm từ trong ánh mắt bắn ra, rồi rất nhanh lại tiêu thất!

Thiên Thanh Hoàng lẳng lặng nằm trên băng sàn, lạnh lẽo dưới thân đối nàng không có chút ảnh hưởng, hiện tại nàng cái gì cũng đều không quan tâm, duy nhất chính là muốn nặng nề ngủ một giấc…



“Tiểu thư! Ngươi tỉnh?” Thiên Thanh Hoàng vừa mới mở mắt, cái đầu bánh bao của Hoan Hỷ lập tức liền lẻn đến trước mặt, một đôi linh động con ngươi nhộn nhạo sắc vui.

“Ân!” Thiên Thanh Hoàng chuyển động đôi mắt, hiện tại nàng đang nằm trong phòng mình, đã không còn là phòng băng.

“Ô ô ô! Tiểu thư…” Hoan Hỷ đột nhiên ghé vào lòng Thiên Thanh Hoàng bật khóc, làm nàng có chút không biết làm sao: “Tiểu nha đầu làm sao vậy?”

“Ô ô! Tiểu thư hư! Luôn làm cho ta lo lắng, tiểu thư xấu lắm!” Hoan Hỷ một bên khóc một bên dùng quyền đánh vào ngực Thiên Thanh Hoàng, bất quá khí lực cũng như gãi ngứa, nàng thật sự không nỡ đánh!

“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, đau lòng bưng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt dừng trên hàng nước mắt chảy dài, trong lòng nháy mắt tắc nghẽn: Cô gái nhỏ này a!

Xốc lên một bên góc chăn, an ủi nói: “Ta hư ta hư, vậy thì phạt ta bồi Hoan Hỷ đi ngủ được không?”

“Ách?” Nghe vậy, tiếng khóc Hoan Hỷ lập tức dừng lại, không thể tin được nhìn Thiên Thanh Hoàng, ngơ ngác hỏi một câu: “Thật sự?”

Thiên Thanh Hoàng nhìn bộ dáng đáng yêu này liền cười khẽ, ở trên trán nàng điểm một cái: “Ngươi nói xem!”

“Ô!” Hoan Hỷ ôm trán, hấp hấp cái mũi, lập tức cười ngây ngốc,thật cẩn thận nhích vào lòng Thiên Thanh Hoàng: “Hắc hắc! Ta bồi tiểu thư ngủ!”

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, đối tiểu gia hỏa quả thực không thể nói gì!

“Hoan Hỷ!” Hoan Lạc tiến đến, vừa vặn nhìn thấy Hoan Hỷ chui vào chăn của Thiên Thanh Hoàng, trên mặt lộ ra một bộ vừa trách cứ vừa bất đắc dĩ, bất quá nhiều hơn chính là sủng nịch.

Hoan Hỷ nằm trong chăn chỉ lộ ra cái đầu: “Tiểu thư muốn ta bồi nàng ngủ!”

Thiên Thanh Hoàng xoa xoa đầu nàng, nhìn Hoan Lạc nói: “Ngươi cũng đến ngủ một chút đi! Nhiều ngày nay thật vất vả cho các ngươi!” Các nàng chỉ sợ đã nhiều ngày không ngủ, ngay cả Hoan Hỷ cũng mệt mỏi như vậy thì có thể tưởng tượng được Hoan Lạc sẽ như thế nào.

“Ta…” Không cần! Hoan Lạc còn chưa nói xong, thân mình đã bị Thiên Thanh Hoàng kéo lại nhét vào chăn; một chuỗi động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, vô cùng sạch sẽ!

“Tiểu thư…” Hoan Lạc vẻ mặt bất đắc dĩ!

Thiên Thanh Hoàng xoa mặt nàng: “Ngươi a! Rõ ràng mới mười bốn tuổi, không cần khiến chính mình giống hai mươi mấy tuổi, tiểu hài tử nên có bộ dáng của tiểu hài tử, biết không?”

“Ngươi chẳng phải cũng là tiểu hài tử sao?” Hoan Lạc nhẹ giọng nói thầm, cảm giác được Thiên Thanh Hoàng đang nhấp nháy ánh mắt, liền nhanh chóng thu lại thanh âm.

Thiên Thanh Hoàng ngủ bên trong, hai tay duỗi ra, nhìn một bên đôi tỷ muội này, nhịn không được gợi lên nụ cười: “Các ngươi nên nói bổn tiểu thư là một thiếu gia thật tốt a! Như vậy bổn thiếu gia mới có thể thu nhận tỷ muội ngươi, tọa hưởng tề nhân chi phúc, đúng không?”

“Phốc!” Hoan Lạc nhịn không được cười văng: “Ha ha! Tiểu thư cư nhiên nghĩ như vậy!”

Thiên Thanh Hoàng thân thủ gợi lên cằm Hoan Lạc, lấy tư thế đùa giỡn: “Như thế nào, mỹ nhân không muốn?”

“Không!” Hoan Lạc cười ha ha: “Nếu như tiểu thư thích, Hoan Lạc không ngại!”

Hoan Hỷ nhìn hai người trêu đùa, đột nhiên cảm giác chính mình bị bỏ qua, vì thế song chưởng một phen ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, không cam lòng nói: “Tiểu thư còn có ta nha!”

Xem nàng một bộ không nhận thức lại nóng vội, Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc nhìn nhau cười; Thiên Thanh Hoàng đem đầu nàng ấn vào lòng: “Được rồi! Mau ngủ đi!”

“Nga!” Có lẽ thật mệt nhọc, cho nên nàng rất nhanh liền ngủ.

Đợi Hoan Hỷ ngủ, Hoan Lạc mới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư! Ngươi mấy ngày nay không ra ngoài nên không biết, Tư Đồ Lãng từ đêm ngươi phát bệnh đã bị người sát hại, đến bây giờ còn không tra được hung thủ!”

“Nga? Có người phát hiện ta biến mất?”

“Có, mà cũng không có, Tứ tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư mỗi ngày đều lại đây ầm ỹ muốn gặp tiểu thư, nghi ngờ là tiểu thư giết thái tử, dù sao các nàng cũng biết chuyện về lệnh truy sát.”

“Hừ!” Thiên Thanh Hoàng hừ lạnh, không trả lời nàng, Hoa Úc sẽ không tùy ý ra tay, tuy rằng Mị Âm uyển lệnh truy sát đã phát, nhưng là có giết hay không còn phải do nàng quyết định!

“Ngoài những người đó ra, những người khác thì có người hoài nghi là người Tây Hạ làm, cũng có người hoài nghi là Quốc gia khác làm rồi giá họa cho Tây Hạ, bất quá nhiều hơn là nói Ngũ hoàng tử Tư Đồ Dực làm!”

“Từ lúc Tư Đồ Dực cầu hôn Tứ tiểu thư, Hoàng Thượng luôn đối hắn chú ý nhiều hơn. Mà ngũ hoàng tử cũng bày ra rất nhiều tài hoa bất phàm cùng phẩm chất để đạt được hảo cảm của nhiều người. Trong triều đình, phe phái của Ngũ hoàng tử dần dần lớn mạnh, vì ngôi vị hoàng đế mà sát huynh là có khả năng rất lớn!”

“Tốt lắm! Ngươi ngủ đi! Việc này không cần lo nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tốt rồi nói sau!” Thiên Thanh Hoàng vỗ vỗ sau lưng Hoan Lạc, nói.

“Ân!” Chuyện cần nói cũng đã nói, Hoan Lạc rốt cục cũng thả lỏng mà ngủ!

Nhìn hai tỷ muội ngủ say, Thiên Thanh Hoàng nhất điểm buồn ngủ cũng không có, nhìn đầu giường trầm tư; nàng có thể khẳng định không phải Tư Đồ Dực làm, người kia tuy rằng không tính thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tuyệt đối không phải ngu ngốc, tự nhiên sẽ không tại thời điểm mấu chốt này mà tìm việc cho mình, như vậy thì chỉ có thể là quốc gia khác làm.

Đại lục có tứ đại cường quốc, Đông Hán, Tây Hạ, Nam Phong, Bắc Lương, ngoài tứ quốc ra thì ở bên ngoài cũng rất nhiều thế lực, nhưng theo lý thuyết mà nói thì bọn họ không có lý do gì để làm như vậy!

“Quên đi không nghĩ nữa! Hắn có chết hay không liên quan gì đến ta?” Thiên Thanh Hoàng làm ra biểu tình không sao cả, vừa mới muốn ôm song bào tỷ muội đi ngủ, thì bên ngoài liền truyền đến thanh âm Thiên Thanh Liên: “Thiên Thanh Hoàng ngươi đi ra đây cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.