“Tỷ tỷ…” Phù Linh sau khi rơi xuống đất lập tức nhào đến bên vách núi, đáng tiếc đã sớm không còn thấy Thiên Thanh Hoàng, bên tai lại vang lên lời Thiên Thanh Hoàng vừa nói, nước mắt như trân châu đứt dây: “Tỷ tỷ! Vì sao lại làm như vậy a! Phù Linh không đáng!”
“Tỷ tỷ…” Phù Linh tê tâm gọi to, nhưng Thiên Thanh Hoàng đã không thể nghe thấy!
Hoa Úc ở xa ngàn dặm bỗng thấy trong lòng đau xót, hắn biết Hoàng Nhi chắc chắn đã gặp chuyện không may, thân ảnh chợt lóe bay ra ngoài: “Hoàng Nhi…”
“Rống!” Khâu Tạp bị Hiên Viên Địch túm chặt cũng cảm giác được điều gì đó, nó không để ý tới đau đớn trên người, tránh thoát khỏi Hiên Viên Địch, quay đầu chạy nhanh lại!
Thiên Thanh Hoàng cảm giác được cơ thể đang rơi nhanh, gió bên tai tấp vào mặt sinh đau, không kinh hoảng, không sợ hãi, cũng không giãy dụa, khuôn mặt bình thường cười nhẹ, đây là giải thoát, là thoải mái, là hồn nhiên. Thiên Thanh Hoàng chưa từng thấy nhẹ nhàng như vậy, không cười nhạo, không giết chóc, không kiếp này kiếp sau, nếu có cũng chỉ là một chút muốn hồn phách trôi đi trong thiên địa, nhưng từ nay về sau lại không còn Thiên Thanh Hoàng nữa!
“Hoàng Nhi…” Một tiếng la lên giống như đến từ chân trời. Sao nàng lại nghe thấy tiếng của Hiên Viên Tuyệt a? Có phải vì sắp chết nên xuất hiện ảo giác không?! Nhưng mà, tâm tư vẫn không chịu khống chế run run. Nàng bỗng nhiên muốn sống…
Nhưng, cũng chỉ là trong nháy mắt. Tất cả những gì đã trải qua ở kiếp trước kiếp này lần lượt xẹt qua trước mặt, từng thương từng đau, từng hận từng oán, tất cả như đang tái hiện lại… giờ khắc này, Thiên Thanh Hoàng lại có thể bình thản nhìn, không phát điên, cũng không thể không khống chế. Thì ra lúc một người phải chết, thật sự có thể buông xuôi tất cả… Nàng nghĩ đến Hiên Viên Tuyệt, nghĩ đến con ngươi bao hàm thâm tình, trái tim lại run rẩy, nhưng cũng không làm nàng giãy dụa quá mức, nhớ tới những lời mình từng nói, nàng bỗng phát hiện, kỳ thật nàng cũng không yêu Hiên Viên Tuyệt đến vậy, có lẽ chỉ vì hắn là người duy nhất khiến nàng có cùng cảm giác, cho nên nàng đã ngộ nhận là yêu…
“Hiên Viên Tuyệt! Giờ ta buông tha chàng… Ta từng nói sẽ kéo chàng xuống địa ngục, nhưng ta đã quên nói cho chàng biết, sau khi ta chết sẽ không có hồn phách, ngay cả địa ngục, cũng không thể chứa chấp ta…”
Cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng nhắm hai mắt lại, thân mình thẳng tắp rơi vào đáy cốc, một khắc trước khi mất đi ý thức, nàng bỗng cảm giác như mình được ôm lấy, độ ấm quen thuộc, Long Tiên Hương dễ ngửi…
“Không…” Sau khi Thiên Thanh Hoàng rơi xuống, có một người cũng đi theo nhảy xuống, thấy nàng lọt vào trong nước, hắn cũng không chút do dự đâm xuống. Đợi tới khi vớt được thiên hạ trong nước lên lại thấy nàng hô hấp rất mỏng, tùy thời đều có thể biến mất.
Hiên Viên Tuyệt ôm cơ thể Thiên Thanh Hoàng dần dần lạnh như băng đặt lên bụi cỏ, dùng nội lực hong khô quần áo cho nàng, lại lục tìm hai đan dược đút cho nàng, ngón trỏ run rẩy thăm dò hơi thở của nàng. Đối mặt với giờ khắc này, thì ra Hiên Viên Tuyệt hắn cũng sợ hãi phát run, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết hắn không sợ, đối mặt với Thái Hậu hắn không sợ, đối mặt với văn võ bá quan hắn cũng chưa từng sợ, nhưng bây giờ hắn mới chân thực cảm nhận được cảm giác này. Đầu ngón tay chạm được vào hơi thở ấm áp, lúc này hắn mới như từ địa ngục lên thiên đường, còn sống!
Hiên Viên Tuyệt kích động ôm Thiên Thanh Hoàng vào lòng, ôm thật chặt: “Hoàng Nhi! Hoàng Nhi của ta! …”
Hồi lâu sau, Hiên Viên Tuyệt mới buông Thiên Thanh Hoàng, vén tóc nàng lên nhìn, nhìn khuôn mặt vô kỳ bình thường nhưng lại khiến hắn yêu sâu đậm, chỉ có trời mới biết hắn nhớ nàng bao nhiêu, mọi chuyện vừa thu xếp xong đã lập tức đến đây, kết quả lại biết nàng đã đi lên xích sắt, vừa đuổi kịp thì lại thấy hình ảnh nàng ngã xuống cùng nụ cười giải thoát quyết tuyệt cùng câu nói tan nát cõi lòng kia!
“Hoàng Nhi! Ta không cho nàng chết! Hiên Viên Tuyệt không cho Thiên Thanh Hoàng chết! Nàng có nghe thấy không?” Hiên Viên Tuyệt nắm chặt tay, một câu kia của Thiên Thanh Hoàng như tảng đá chặn trong lòng làm hắn khó chịu muốn chết.
Nhìn dung nhan nàng an tĩnh ngủ, không để ý nàng có nghe được không, hắn cũng bá đạo tuyên bố: “Thiên Thanh Hoàng! Ta mặc kệ nàng có đồng ý hay không, Hiên Viên Tuyệt ta đời này kiếp này đều là phu của nàng, dù lên trời xuống đất cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta… Nếu nàng dám biến mất, ta sẽ hủy diệt tất cả những gì nàng để ý, mang tất cả đi chôn cùng nàng!”
Tiếp đó, nụ hôn có chút run rẩy hạ xuống cánh môi lạnh như băng, hai tay xiết chặt để bản thân cảm giác nàng còn tồn tại. Suốt đêm lên đường, đã mấy ngày liền không ngủ, cho nên ở giờ khắc này rốt cục không chịu nổi, trước mắt tối sầm ngã xuống!
Không biết qua bao lâu, Thiên Thanh Hoàng mới run rẩy lông mi, ‘Còn sống’? Đây là ý thức duy nhất của nàng, nhưng, khi nàng cảm nhận được cái ôm ấm áp cùng Long Tiên Hương quen thuộc kia lại nhất thời không biết nói gì cho phải.
Hắn thật sự đã đến, không phải là ảo giác của nàng! Khi nàng rơi xuống đã muốn buông tha tất cả, nhưng nghĩ đến hắn, nàng lại thấy tim đập nhanh, thì ra nàng quyến luyến như vậy.
Mở mắt ra, ánh vào mi mắt là dung nhan nặng nề ngủ, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, nhưng lại không ảnh hưởng tới tuấn mỹ, hắn như đứa con cưng của trời, một nam tử như thần!
Vén sợi tóc trên mặt hắn ra sau tai, vừa nãy hình như nàng ngã vào trong nước, mà hắn cũng nhảy xuống theo, cho nên mới cứu được nàng.
“Hiên Viên Tuyệt! Vì sao chàng lại tới?” Tại sao luôn xuất hiện, để rồi luôn ảnh hưởng tới tâm tình của nàng, để rồi lại vì nàng mà liên tiếp gặp chuyện xấu…
Thiên Thanh Hoàng cử động cơ thể cứng ngắc ngồi dậy, dùng nội công điều tức xong mới truyền nội lực vào người Hiên Viên Tuyệt, cảm giác thân thể hắn suy yếu, nàng hơi có chút đau lòng. Đồ ngốc này không phải lại ngày đêm lên đường chứ? Bằng không sao có thể yếu như vậy, lại còn đến bây giờ vẫn chưa tỉnh!
Đưa nội lực vào xong, Thiên Thanh Hoàng nằm xuống bên cạnh hắn, mặt đối mặt nhìn Hiên Viên Tuyệt, trước kia ở hoàng cung, mỗi ngày hắn đều ôm nàng vào trong ngực, lúc ấy hắn luôn là người nhìn bộ dáng nàng khi ngủ, còn nàng thì chưa từng nhìn hắn, bởi vì nàng sống thoải mái như một con mèo được nuông chiều, người luôn đi ngủ trước là nàng. Được hắn ôm, cảm giác rất an toàn.
Hiên Viên Tuyệt rất tuấn mỹ, thiên hạ này không mấy người có thể so sánh với hắn, Hoa Úc đẹp là lạnh và yêu, mà hắn đẹp là như thần như tiên, nếu nói Hoa Úc đẹp mơ hồ nam nữ, như vậy Hiên Viên Tuyệt tuấn mỹ chính là nam thuần; cương nghị, bá đạo, thần thánh!
Có lẽ Hình Tử Tiêu và Tiêu Ngôn, còn có rất nhiều mỹ nam khác cũng không kém, nhưng tất cả lại không giống hắn, khí chất của hắn để khí thế đế vương, là loại khí thế liếc mắt cũng làm người ta rung động.
“Hô!” Thiên Thanh Hoàng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt, sờ sờ cái bụng xẹt lép, bắt đầu suy nghĩ tìm chút đồ ăn.
Nơi này chắc là Thiên nhai chi cốc, hai mặt là hai vách núi đen giáp nhau, ở giữ có một sơn cốc trống trải, nơi bọn họ vừa ngã xuống là một cái hồ không lớn nhưng rất sâu, xung quanh đều là thảo dược thiên kim khó mua, tuy không có gì nguy hiểm nhưng cũng không thể bất cẩn.
Thiên Thanh Hoàng đi tới bên cạnh hồ nước, lập tức cảm nhận được hàn ý tập nhân, nước hồ lạnh như băng, nhưng lại trong suốt thấy đáy, mấy con cá to mọng bơi qua bơi lại, Thiên Thanh Hoàng vui vẻ: “Bữa tối hôm nay, chính là ngươi!”
Tay cầm sợi tơ, dùng nội lực bắt nó thẳng ra, sợi tơ kia như có sức sống bay về phía hồ nước, xuyên ngang qua đàn cá, đợi đến khi Thiên Thanh Hoàng kéo lên đã được ba con. Ba con cá không ngừng vùng vẫy, nhưng không thể tránh thoát.
Thiên Thanh Hoàng xách ba con cá về, thuận tay hái được vài cái lá to trơn bóng.
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt tỉnh lại vừa vặn thấy Thiên Thanh Hoàng đang xách cá về, trái tim vốn kinh hoảng dần yên ổn, ánh mắt dừng lên người mấy con cá: “Hoàng Nhi chuẩn bị nướng cá sao?”
“Tỉnh rồi à!” Thiên Thanh Hoàng thấy hắn tỉnh lại cũng rất vui, dơ cao tay cầm cá lên nói: “Để ta cho chàng chút mới mẻ!”
Dưới ánh mắt chăm chú của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng lưu loát mổ bụng cá, rửa sạch, sau đó xuyên vào một nhánh cây, dùng huyền thiết chủy thủ cắt nhỏ. Huyền thiết rét lạnh, vừa chạm vào miếng thịt đã khiến chúng băng lạnh!
“Không ngờ Hoàng nhi có thể làm vậy a!” Hiên Viên Tuyệt nhìn bộ dáng Thiên Thanh Hoàng không chút ướt át bẩn thỉu, khẽ cười nói.
“Nếm thử đi!” Thiên Thanh Hoàng cũng không nói nhiều, trực tiếp đặt một miếng thịt lên miệng hắn.
Có thể ăn sao? Hiên Viên Tuyệt rất muốn hỏi, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng với Thiên Thanh Hoàng, hắn vẫn mở miệng ra, chỉ cần là Hoàng Nhi cho, cho dù là độc dược hắn cũng đồng ý ăn.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ ban đầu, lúc ăn vào quả thật rất tốt, miếng thịt lạnh lẽo ngon miệng mang theo chút vị, không biết Thiên Thanh Hoàng cho gì vào bên trong mà có chút cay, có chút mặn, nhưng rất ngon!
“Ăn ngon không?” Thiên Thanh Hoàng hỏi, nhưng ngay sau đó lại có một miếng thịt được đặt đến bên miếng.
Hiên Viên Tuyệt cười hàm chứa, đầu ngón tay lướt qua lưỡi nàng, cảm nhận cơ thể nàng nhẹ run: “Ngon lắm!”
“…” Thiên Thanh Hoàng không nói gì, tuy không đủ gia vị nhưng vì nơi này không bị ô nhiễm, hương vị ngon tinh thuần, nhưng thật ra khó được mỹ vị.
Ăn xong, Thiên Thanh Hoàng cuối cùng cũng trở lại chính đề: “Sao chàng lại đến đây?” Nàng nhớ Tây Hạ cách nơi này rất xa, sao hắn lại đi nhanh như vậy.
Hiên Viên Tuyệt nghe vậy nhìn thật sâu nàng: “Nếu ta không đến, có phải nàng sẽ rời xa ta không?”
Thiên Thanh Hoàng nghẹn lời, trong giây phút sinh tử kia, rõ ràng nàng đã từng nghĩ vậy, nhưng giờ nàng bỗng thông suốt một số chuyện, chỉ có điều khi bị Hiên Viên Tuyệt hỏi thẳng, nàng lại không biết trả lời ra sao.
“Chúng ta nhanh đi tìm đường ra đi! Phù Linh trở về một mình nên ta lo!” Thiên Thanh Hoàng lảng sang chuyện khác, nhưng sự lo lắng kia là thật, Phù Linh tuy là thần nữ, nhưng đám người kia lại có ý mưu phản, rất nguy hiểm, không lo không được.
“Đi thôi!” Hiên Viên Tuyệt cũng không làm nàng khó xử, có một số việc không cần phải nói, để ở trong lòng tự biết là tốt rồi.
Thiên Thanh Hoàng tạm yên tâm, đợi Hiên Viên Tuyệt đứng dậy, hai người cùng chọn một phương hướng nâng bước, tuy sắc trời đã dần tối, nhưng bọn họ biết nơi này không thể ở lâu, thoát ra càng sớm càng tốt.
Trên đường đi có thấy hai cỗ thi thể, chắc đây là thi thể của đám người võ lâm phía trên, nhưng bọn họ không may mắn như hai người, cho nên chỉ có kết cục thịt nát xương tan.
Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nghĩ đến người làm nàng rơi khỏi cầu treo. Nếu để nàng biết là ai, nàng nhất định sẽ lột da, róc xương hắn! (Tuyệt ca, ca xác định đi :v )
Sắc trời ngày một tối, ngoại trừ hai bên là tuyệt địa thì không còn đường ra. Đi mãi, Thiên Thanh Hoàng cũng bắt đầu có chút sốt ruột, nhưng vẫn duy trì cảm xúc bình tĩnh như trước, cố gắng không để ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân.
“Hoàng Nhi! Đừng cử động!” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên kêu lên, nhưng Thiên Thanh Hoàng đã bước chân đi qua, sau đó phía dưới đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, Thiên Thanh Hoàng không phòng bị lập tức rơi xuống. Hiên Viên Tuyệt không hề nghĩ ngợi cũng nhảy theo ôm chặt Thiên Thanh Hoàng vào lòng.
“Ầm!” Hai người rốt cục cũng rơi xuống dưới, nhưng cũng cùng lúc đó là tiếng xương gãy của Hiên Viên Tuyệt.
“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng nhanh chóng dời khỏi Hiên Viên Tuyệt, lập tức thấy trán hắn đầy mồ hôi nhưng lại cố nhịn xuống: “Gãy xương sao?”
Hiên Viên Tuyệt gật đầu, sủng nịch cười với Thiên Thanh Hoàng: “Không sao!”
“Gãy xương mà còn nói không sao?!” Ánh mắt toan chát nhưng đành cố nhịn, nếu là nàng trong trường hợp này cũng phải kêu khẽ một tiếng, vậy mà hắn bây giờ, lại làm nàng còn đau hơn thế vạn lần.
Thiên Thanh Hoàng đưa tay cởi quần áo hắn, Hiên Viên Tuyệt biết thương thế nghiêm trọng nên không ngăn cản. Chỉ vài động tác đã cởi xong, Thiên Thanh Hoàng lần này không có tâm tình nhìn hắn, trực tiếp ngồi ra sau lưng, nhìn lên một mảnh sưng đỏ cùng hai khúc xương gồ lên.
Thiên Thanh Hoàng một tay chuyển vận nội lực, một tay nhanh chóng đặt xương lại vị trí cũ, đau đớn làm Hiên Viên Tuyệt khẽ run. Thiên Thanh Hoàng sờ sờ trên người, cuối cùng cũng tìm được một viên thuốc, dùng nội lực nghiền thành phấn bôi lên vết thương.
Cẩn thận mặc lại từng kiện quần áo, Thiên Thanh Hoàng sợ đụng tới vết thương làm hắn càng đau.
“Hoàng Nhi đừng lo, sẽ nhanh ổn thôi!” Hiên Viên Tuyệt muốn an ủi Thiên Thanh Hoàng, nhưng Thiên Thanh Hoàng sao có thể không biết hắn bị thương nghiêm trọng thế nào! Ngẩng đầu nhìn về phía trước, bọn họ rơi xuống cách đất khoảng một trăm mét. Lúc ấy nàng chỉ lo xem bốn phía mà không chú ý dưới chân, vậy mà không ngờ lại phạm sai lầm như vậy, còn liên lụy Hiên Viên Tuyệt bị thương. Đúng là càng nghĩ càng thấy rầu.
Thiên Thanh Hoàng lại tìm tìm, nàng rất ít mang này nọ trên người, trừ khi quan trọng, còn lại đều ở trong tay Hoan Lạc, mà những thứ nàng mang đương nhiên sẽ là đan dược cực phẩm. Vừa may tìm mãi cũng thấy một viên tử kim sáng bóng
“Tử Kim đan!” Hiên Viên Tuyệt thốt ra tên viên thuốc, sắc mặt như thường nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, Tử Kim đan này hắn cũng chỉ thấy trên sách, ngay cả giang hồ cũng vài chục năm chưa từng xuất hiện.
Công hiệu của Tử Kim đan càng ở trên Ngọc Bích hoàn, hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, nếu là bị thương, cho dù nội thương hay ngoại thương đều có thể lập tức hoàn hảo như ban đầu! Nhưng Hoàng Nhi đã có đan dược như vậy, vì sao còn muốn tìm Thánh Thủy?
Giống như nhìn ra nghi hoặc của hắn, Thiên Thanh Hoàng buồn bã cười: “Năm đó khi nữ nhân kia chết, ta đã cho bà ta ăn hai viên, nhưng cuối cùng đợi tới ba ngày cũng không sống lại… Vậy nên, đan dược này cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết.”
Hiên Viên Tuyệt đau xót, nhìn người thân cận nhất chết trước mặt mình mà hữu thần dược cũng không cứu được thì sẽ đau lòng thế nào? ”Đan dược này Hoàng Nhi cứ giữ đi! Tuy không lợi hại giống truyền thuyết nhưng cũng là đan dược cao nhất, chút vết thương nhỏ này thật lãng phí!”
Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhíu mày: “Ta không có Ngọc Bích hoàn, trên người cũng chỉ có viên đan dược này có thể chữa bệnh; huống hồ bị thương thì phải trị, cái gì là lãng phí hay không lãng phí?”
Hiên Viên Tuyệt vừa định há miệng nói chuyện, Thiên Thanh Hoàng đã không cho hắn cơ hội, lập tức nhét đan dược vào trong. Cổ họng Hiên Viên Tuyệt nghẹn lại, viên dược kia liền rơi xuống, không đợi hắn nói chuyện, đan dược lập tức có hiệu lực, hắn rõ ràng có thể cảm giác được tử khí quanh quẩn đan điền, nội lực mất đi ban đầu cũng dần khôi phục, trên lưng bắt đầu ngứa ngáy, không biết qua bao lâu cảm giác này mới dừng lại.
Thiên Thanh Hoàng búng quần áo hắn, quả nhiên miệng vết thương đã kết vảy, đưa tay cẩn thận bóc chúng xuống, lộ ra da thịt hoàn hảo như ban đầu, cẩn thận kiểm tra một chút, thấy thân thể hắn không còn đáng ngại mới yên tâm: “Được rồi! Mặc lại quần áo rồi chúng ta đi tiếp thôi!”
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt kéo Thiên Thanh Hoàng vào lòng, vùi mặt vào cổ nàng, hít thật sâu một hơi.
“Làm sao vậy?” Thiên Thanh Hoàng dán mặt lên bộ ngực xích lõa của hắn, cảm giác chấn động cường đại và hữu lực, tuy không phải lần đầu tiên dán vào da thịt hắn như vậy, nhưng nàng vẫn có cảm giác tim đập nhanh.
“Không sao rồi!” Hiên Viên Tuyệt buông Thiên Thanh Hoàng ra, nhu tình hôn lên mặt nàng: “Chỉ là đột nhiên muốn ôm Hoàng Nhi một cái, chúng ta nhanh nghĩ biện pháp ra ngoài đi!”
“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng cố dấu đi một tia mất tự nhiên, đứng dậy từ trong lòng Hiên Viên Tuyệt, đánh giá một chút huyệt động này, lúc này mới biết huyệt động không phải lớn bình thường, động rộng 100 thước, nơi nơi đều là cột đá cao hơn 10 thước, tứ phía đều là huyệt động, bốn phương thông suốt, không biết dẫn đến đâu.
“Đi thôi!” Hiên Viên Tuyệt mặc quần áo, hai người nhìn nhau, ăn ý đi tới một huyệt động, hướng về phía trước là sơn cốc, nhưng hai mặt đều là vách đá cao đen, muốn từ nơi này đi ra còn khó hơn lên trời.
Sơn động khô ráo không có bất cứ thứ gì, hai người cùng đi trong sơn động trống trải, tuy không có đèn, nhưng cũng không gây trở ngại cho bọn họ.
Cuối thông đạo là một cửa đá, Hiên Viên Tuyệt dùng nội lực nhẹ nhàng đẩy ra, ngay khi cửa mở trong nháy mắt, ngàn vạn kiếm vũ đập vào mặt mà đến, hai người đồng thời lùi bước, nhưng thông đạo trống trải thẳng tắp căn bản không có chỗ tránh.
Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt thấy ở nhau ý tứ đồng đều, Thiên Thanh Hoàng rút chủy thủ, mà Hiên Viên Tuyệt cũng rút đoản kiếm bên hông, mũi chân điểm lên, lấy tốc độ nhanh hơn tên bắn lao về phía kiếm vũ.
Càng ngày càng nhiều kiếm vũ bị hai người đánh rớt, thẳng đến khi xếp thành một núi nhỏ! ”Đi!” Hiên Viên Tuyệt vừa nói, hai người lại cùng đi về phía trước, Thiên Thanh Hoàng vươn tay bắt một mũi kiếm, dùng nội lực vung trở về, trực tiếp va vào một cơ quan, thanh âm vỡ vụn lập tức vang lên, vũ tiễn rốt cục cũng ngừng lại.
“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt, Hiên Viên Tuyệt cũng nhìn Thiên Thanh Hoàng, hai người vẫn hoàn hảo như ban đầu, cũng thêm xác định về nơi bọn họ tìm đến!
Đi qua vũ tiễn, là một ô vuông trăm mét vuông, cao thấp phải trái, tứ phía trên tường đều từ vô số ô vuông tạo thành, nếu bước sai sẽ bị nhốt trong các cơ quan, nhưng những thứ này không phải là vấn đề với hai người.
Thiên Thanh Hoàng điểm mũi chân, cả người biến mất tại chỗ, xuất hiện ở phía đối diện. Hiên Viên Tuyệt cũng không kém cỏi, khi Thiên Thanh Hoàng vừa đến nơi, hắn cũng xuất hiện ở đối diện, Thiên Thanh Hoàng biết võ công của hắn rất cao nên cũng không hỏi, xoay người đi tiếp.
Thiên Thanh Hoàng vừa mới bước được hai bước đã cảm nhận được hơi thở nặng nề âm u cùng một loại mùi ghê tởm, càng đến gần càng khó chịu, Thiên Thanh Hoàng không biết bên trong có gì, nhưng nàng có thể khẳng định bên trong nhất định có thứ nàng ghét nhất, rắn! Bởi vì mùi rắn rất đặc biệt, chỉ cần ngửi cũng có thể đoán được.
Không dấu vết lui về sau hai bước để Hiên Viên Tuyệt đi trước, Hiên Viên Tuyệt nhìn điệu bộ của nàng chỉ sủng nịch cười, tự nhiên bảo vệ nàng phía sau.
Chuyển qua một hành lang khác, đập vào mắt một màn thiếu chút nữa khiến Thiên Thanh Hoàng nôn ra, phía trước có khoảng ba trăm lỗ huyệt nhỏ, nhưng toàn bộ huyệt động đều có vô số rắn, đỏ, hồng, xanh, trắng, đen… lớn lớn nhỏ nhỏ, ước chừng cũng đến một ngàn con, huyệt động cao hơn hai mươi mễ, tứ phía cao thấp đều có động lớn động nhỏ, thật hiển nhiên mùi vừa nãy là từ đây bay ra, bởi vì ngay khi Thiên Thanh Hoàng nhìn lại, nàng liền thấy rất nhiều con khác cũng đang đi ra, nhất thời nổi lên một thân da gà, thực dọa người nha!
“Hoàng Nhi! Nàng xem chỗ đó!” Hiên Viên Tuyệt chỉ vào một chỗ trống không giữa đàn rắn. Thiên Thanh Hoàng theo tay hắn nhìn qua, trong huyệt động rắn dày đặt, nhưng có một chỗ trống khoảng hai ba mễ không có một con rắn nào, so sánh với hiện tại thì vô cùng kỳ lạ.
Đúng lúc này, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt đồng thời cảm giác được một cỗ hơi thở nguy hiểm. Rất nhanh sau đó, bọn họ liền biết cảm giác này từ đâu mà đến, bởi vì ngay tại một cái động lớn không xa phía trên, một đầu rắn vàng rực ló ra, thân rắn cũng nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa động, xoay xung quanh vài cái rồi chiếm cứ vị trí trống ban nãy.
Thân rắn khoảng bảy tám thước, toàn thân lóng lánh vảy, đầu rắn hơi bẹt, ngoài ra còn có thể thấy hai lồi sừng nhọn!
“Thì ra là một con rắn sắp hóa rồng!” Thiên Thanh Hoàng sợ hãi than, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy tình cảnh này, trước kia chỉ nghe nói qua mà không ngờ có thể tận mắt thấy.
“Nàng nhìn trước bụng nó xem!” Hiên Viên Tuyệt sắc mặt cũng ngưng trọng, chỉ vào bụng rắn.
Thiên Thanh Hoàng nhìn kỹ đi, phát hiện trên bụng rắn đã thấy hai lồi móng vuốt mờ mờ: “Xem ra đã đến hậu kỳ hóa rồng!”
Rắn hóa rồng, đầu tiên là dài sừng, sau đó là chân, sau lại mới là vảy vàng, cuối cùng là cơ thể hóa rồng. Rắn hóa rồng là nghịch thiên, bởi vì sau khi rắn hóa rồng không chỉ thay đổi hình thể mà huyết mạch cũng thay đổi, giống như Hỏa Hồ hóa thành Hỏa Mị. Bên trong một chủng tộc, huyết mạch tuyệt đối có thể chấn áp, nhưng khi có một chủng tộc thay đổi huyết mạch cao quý hơn thì nó sẽ được lên trời, tuy không bằng Hỏa Mị cùng Nghiệt Long hủy Thiên Diệt Địa, nhưng đối với rắn hóa rồng mà nói, tuyệt đối có thể bắt nó hôi phi yên diệt.
Rồng, là sự tồn tại tuyệt đối thần thánh, đại diện cho cường đại cùng cao quý, Thiên Thanh Hoàng không biết rồng có bộ dáng thế nào, nhưng nàng biết khi bán long xà kia phát hiện ra bọn họ, nàng tuyệt đối sẽ không đánh lại.
Nhưng, suy nghĩ cùng sự thật vẫn luôn khác nhau, ngay khi bọn họ đánh giá con rắn kia thì nó cũng thấy bọn họ, nhưng không lập tức công kích mà chỉ mở to mắt nhìn, sau đó nghiêng đầu như suy nghĩ cái gì đó. Thiên Thanh Hoàng nhìn mà muốn cười, sao nàng lại bỗng thấy con rắn này có chút đáng yêu a?
Đột nhiên, con rắn kia trườn người tới gần, Thiên Thanh Hoàng theo bản năng muốn ra tay nhưng lại bị Hiên Viên Tuyệt cầm chặt: “Hoàng Nhi đừng lộn xộn! Nó sẽ không làm hại chúng ta!”
Quả nhiên, con rắn kia vươn đầu lưỡi về phía trước hai người, không dùng tay mà dùng đầu lưỡi phun hơi như tra tìm cái gì đó.
“Hoàng Nhi! Con rắn này được coi là linh vật, hơn nữa ở đại lục cũng được xem là sự tồn tại hy hữu, bình thường nơi có linh vật bảo vệ đều có bảo vật tuyệt thế. Nàng nói xem con rắn này bảo vệ cái gì?” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên quay đầu hỏi, không để ý đến động tác của con rắn kia.
Mắt thấy lưỡi rắn đã đến trước mặt, Thiên Thanh Hoàng cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn một đao chặt đứt nó cho vào nồi, quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Bên trong Nam hoang ta không biết còn bảo vật tuyệt thế gì, nhưng không biết đây có thể là Thánh Thủy không?”
“Ta cũng không biết, nhưng cũng có thể chúng ta đã đến nơi!”
Con rắn không để ý đến hai người nói chuyện, chỉ chăm chú như muốn xác nhận thứ gì đó, rồi sau thân rắn đột nhiên biến hóa, thân rắn phóng lớn khoảng hai mươi thước, toàn bộ huyệt động bị nó chiếm phân nửa, mấy con rắn nhỏ nhanh chóng chạy tán loạn bỏ trốn.
Con rắn lớn gấp hai mươi lần không chỉ đầu rắn bay về phía Thiên Thanh Hoàng mà còn nghiêng đầu cuốn hai người lên phía trên đỉnh đầu. Thiên Thanh Hoàng thề nếu không phải bị Hiên Viên Tuyệt ôm chặt, nàng khẳng định sẽ đánh một chưởng lên con rắn này. Nó dám dùng đầu cuốn nàng!
Hiên Viên Tuyệt buồn cười nhìn Thiên Thanh Hoàng thối mặt: “Nhịn một chút sẽ qua!”
Thiên Thanh Hoàng liếc trắng mắt không nói lời nào! Mà con rắn đã bắt đầu động đậy, nó vươn đuôi đập mạnh vào mặt tường, vách tường lập tức ầm ầm sập xuống lộ ra một cái động lớn, những con rắn không kịp thoát đi liền bị đá đè.
Thân rắn bay về phía trước, cảnh sắc nhanh chóng thay đổi, không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào, bốn phương thông suốt, rất trống trải.
Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng cảm giác được không khí bỗng nóng lên, một cửa động nhanh chóng xuất hiện, toàn bộ không gian trở nên đỏ bừng, ánh vào mi mắt bọn họ là một biển lửa lớn.
Biển lửa đầy trời như muốn thiêu đốt tất cả, nhưng trên đỉnh lại như có thứ gì đó đang áp chế, cho nên tuy lửa tàn sát bừa bãi, nhưng không thiêu hủy hết tất cả.
“Tê tê…” Con rắn phía dưới phun hơi, cúi thấp đầu để hai người đi xuống, cái đuôi nhẹ đẩy lưng Thiên Thanh Hoàng như muốn nàng đi về phía trước.
Lúc này, Thiên Thanh Hoàng không để ý đến nó, bởi vì nàng có thể cảm giác rõ ràng trong biển lửa kia như có cái gì đó đang triệu hồi nàng, nhất là những điểm bạch quang trôi nổi bên trên lại đem đến cho nàng cảm giác muốn gần gũi; hơn nữa một màn trước mắt này cũng rất quen thuộc…
“Hoàng Nhi!” Thấy Thiên Thanh Hoàng từng bước đi về phía biển lửa, Hiên Viên Tuyệt muốn giữ chặt nàng.
Thiên Thanh Hoàng quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: “Ta có lý do phải đi!”
Hiên Viên Tuyệt mím môi, hắn bỗng nhớ hỏa diễm lần trước Thiên Thanh Hoàng phóng về phía Tranh Hành, tuy rằng nhỏ, nhưng lại có uy lực khôn cùng: “Nhưng rất nguy hiểm!”
“Không!” Thiên Thanh Hoàng nhìn hỏa diễm hừng hực, hai mắt sáng lên: “Ta cảm thấy nó sẽ không làm ta bị thương!”
“Ta đi cùng nàng!” Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng, không cho nàng cự tuyệt.
Thiên Thanh Hoàng do dự một chút, nhưng ánh mắt của Hiên Viên Tuyệt lại khiến nàng không thể từ chối: “Được!”
Hai người cùng nhau bước vào biển lửa, dưới chân một mảnh nóng rực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, Thiên Thanh Hoàng như không có cảm giác, nhưng trán Hiên Viên Tuyệt lại đầm đìa mồ hôi.
Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng dừng chân, Hiên Viên Tuyệt chưa kịp phản ứng thì đã bị một chưởng đánh bay ra ngoài, không phải vì điều gì khác, mà bởi vì dưới chân nàng và hắn đã bị cháy sạch.
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt kinh hoảng, hắn không ngờ Hoàng Nhi sẽ đẩy hắn ra, hắn sao có thể để nàng một mình đi mạo hiểm?
“Chờ ta!” Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ với hắn, sau đó xoay người kích động đi vào giữa biển lửa, Hiên Viên Tuyệt nhìn một màn này, trái tim như bị xé rách.
“A!” Vừa mới vào giữa vòng lửa đã có thể cảm giác hỏa diễm kia còn lợi hại hơn bên ngoài, quần áo trên người đã bị thiêu hủy, cơ thể vẫn không bị tổn thương, nhưng linh hồn lại bị hỏa diễm đốt nóng đau đớn, cuối cùng nhịn không được kêu ra một tiếng.
Trung tâm hỏa diễm có một vệt lửa thâm sắc, Thiên Thanh Hoàng tuy thống khổ, nhưng nàng vẫn từng bước đi về phía vệt lửa đó. Ý thức ở nói cho nàng biết, đó mới là thứ nàng cần!
Đau! Đâu chỉ là tê tâm liệt phế? Linh hồn không ngừng bị đốt cháy, choáng váng nhưng không thể chết!
“A!” Thiên Thanh Hoàng cắn chặt khớp hàm, rốt cuộc là đau đến thế nào cũng chỉ có nàng biết. Thiên Thanh Hoàng chậm rãi vươn tay, hiện tại toàn thân nàng đã cứng ngắc, chỉ động một ngón tay mà như róc xương xẻ thịt.
Rốt cục, tay nàng cũng chạm vào được vệt sáng kia. Vừa bị tiếp xúc, hỏa diễm đang yên lặng bỗng bừng lên hưng phấn như tìm được thân nhân, nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể nàng, sau đó tập chung vào đan điền, nàng rốt cục cũng đau đớn ngã xuống, nhịn không được cao giọng kêu: “A…”
“Hoàng Nhi!” Nghe tiếng nàng hét thảm, Hiên Viên Tuyệt không thể tiếp tục nhịn, bất chấp vết thương trên người vọt vào. Chưa tới gần Thiên Thanh Hoàng, hắn đã bị hỏa diễm đốt cháy, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn ôm Thiên Thanh Hoàng, người nàng vô cùng nóng, so với hỏa diễm còn nóng hơn.
Hiên Viên Tuyệt cắn răng ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, hôn lên mặt nàng một cái: “Hoàng Nhi… Hoàng Nhi…”
Hiên Viên Tuyệt rốt cuộc không chịu nổi nữa mà ngã xuống, nhưng lại vẫn ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, không chịu buông tay; đúng lúc này, một hư ảnh lớn bông xuất hiện ở miệng vết thương, bán long xà ở xa thấy hư ảnh kia lập tức sợ hãi vội vàng nằm úp sấp, bởi vì cái kia hư ảnh là một đầu rồng; đừng nói nó hiện tại chưa hóa rồng, mà cho dù nó hóa rồng cũng không bằng một đầu ngón tay của hư ảnh, bởi vì cái hư ảnh kia là…
Thân thể khổng lồ bao trùm vảy xanh, lân giác, thân rắn, đuôi cá, cửu trảo, đây chính là rồng nghịch thiên trong truyền thuyết, Nghiệt Long!
Thanh ảnh chợt lóe hóa thành một nam tử tuấn mỹ, khuôn mặt giống hệt Hiên Viên Tuyệt,nhưng khi đi đến bên cạnh hai người, hắn lại không để ý tới người có bộ dáng giống mình, mà chỉ nhăn mày đau lòng nhìn Thiên Thanh Hoàng.
Vầng sáng trên tay hiện lên đem thần lực chuyển vào cơ thể Thiên Thanh Hoàng giúp nàng dễ chịu một chút. Thấy Thiên Thanh Hoàng hơi dãn lông mày hắn mới câu môi: “Mười vạn năm không gặp, Hoàng Nhi của ta!”
Nam tử bỗng nhìn thấy chút hồng quang đang ngủ say trong chỗ sâu nhất ở linh hồn Thiên Thanh Hoàng, nhất thời tức giận lan tràn: “Sao người lạu chạy vào cơ thể Hoàng Nhi ngủ?”
Hỏa mị đang ngủ say như có cảm ứng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nam tử liền sửng sốt, lập tức hiện ra hàn quang, không còn bộ dáng đáng yêu đơn thuần ở trước mặt Thiên Thanh Hoàng: “Long Vực, ngươi không chết?”
“Không ngờ ngươi còn trí nhớ, nhưng giờ ngươi quá yếu. Thật đáng khinh thường!” Long Vực hừ lạnh, không cho hỏa mị cơ hội nói chuyện, vung tay khiến nó lại ngủ say.
“Hoàng Nhi!” Long Vực yêu say đắm nhìn Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt tự nhiên có thể thấy diện mục chân thực của nàng: “Hoàng Nhi! Hoàng Nhi ngốc của ta, ngươi bị lừa rồi có biết không!”
Thở dài một hơi, Long Vực không nói thêm nữa, đem Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt chuyển ra vị trí ban đầu, nhìn sâu Thiên Thanh Hoàng một cái, sau đó hóa thành thanh quang nhập vào Hiên Viên Tuyệt.
Hiên Viên Tuyệt trong hôn mê run lên, tiếp theo liền thấy nơi bị thương được vảy xanh bao trùm, đợi vảy xanh biến mất, tất cả lại như ban đầu. Một màn này không ai nhìn thấy, ngoại trừ bán long xà bị dọa thảm… Khi Hiên Viên Tuyệt tỉnh lại, thấy miệng vết thương đã tốt hơn nhưng lại cũng không rối rắm nhiều, thứ hắn để ý là Hoàng Nhi của hắn giờ không mặc quần áo… Nếu là trước đây, thấy cảnh tượng như vậy sẽ làm hắn nhộn nhạo, nhưng con rắn kia lại đang nhìn chằm chằm cơ thể nàng! Đen mặt ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, hắn lạnh lùng nhìn con rắn: “Nếu nghe được thì nhanh đi tìm một bộ quần áo đến đây, còn nếu không nghe được thì ta sẽ lột da ngươi làm quần áo cho nàng!”
Bán long xà run lên, không hề nghi ngờ Hiên Viên Tuyệt, vì cái mạng nhỏ của mình chỉ có thể nghe lời! Thân hình cực đại biến nhỏ một chút, ngoan ngoãn chạy đi tìm quần áo.
Rất nhanh nó liền đi vào một cửa động, tìm ra hai bộ quần áo dùng kim tuyến thêu đồ án phiền phức ngoan ngoãn đặt trước mặt Hiên Viên Tuyệt, sau đó nhanh chóng xoay người lùi về trong động như rất sợ Hiên Viên Tuyệt.
Hiên Viên Tuyệt cũng phát hiện ra điều đó, nhưng hắn không có tâm tình so đo với nó, cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc cho Thiên Thanh Hoàng rồi mới thay quần áo cho mình, hai bộ quần áo giống nhau làm tâm tình hắn không tệ.
“Ừm!” Hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng mới tỉnh lại, đau đớn vẫn rõ như trước, thân thể cạn kiệt sức lực, vô cùng mỏi mệt, ngay cả động một đầu ngón tay cũng không có khí lực.
“Hoàng Nhi! Cuối cùng nàng cũng tỉnh!” Hiên Viên Tuyệt vui vẻ nói, một tay xoa hai má Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi, lần sau không được như vậy nữa, ta không bao giờ để nàng đối mặt một mình!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt, nhìn hắn sốt ruột cùng lo lắng, trong lòng thấy ấm áp, vừa nãy khi hắn lao vào ôm nàng, nàng biết hắn chính là người sẽ vì nàng mà không ngại bất cứ thứ gì, thật may, bọn họ còn sống.
“Ngươi xem!” Thiên Thanh Hoàng gian nan nâng tay, một đám hỏa diễm thoát ra, rõ ràng lớn hơn lần trước rất nhiều.
“Đây là thứ nàng lấy đc?” Trong biển lửa ngoại trừ lửa vẫn là lửa, những các khác không hề có.
Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Trước kia trong cơ thể ta cũng có, nhưng không thể khống chế, hiện tại có thể rồi!”
“Được rồi! Chúng ta nên ra ngoài thôi!” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng, bán long xà lập tức đảm đương nhiệm vụ dẫn đường.
Bởi vì có long xà dẫn đường, bọn họ không còn gặp trở ngại nữa, không tới một canh giờ liền tới một địa phương còn trống trải hơn.
Đây là một sơn động rất lớn, tứ phía chỉ có thạch nhũ, trong sơn động ở phía đông có một hồ nước sâu rộng hai thước, mặt trên quanh quẩn khí trời, chỉ có hai đóa bạch liên nở rộ, cực kỳ xinh đẹp!
Nhìn cái ao kia, Thiên Thanh Hoàng có chút không thể tin: “Cái này là… Thánh Thủy?”