Tủng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 41: Q.2 - Chương 41: Tơ vương gặp lại




“Rầm!” Một đống tấu chương trên long án bị ném xuống đất, tuấn mỹ nam hơn hai mươi giận giữ, đôi mắt âm trầm. Nam tử một thân long bào minh hoàng, đầu đội tử kim quan khí phách uy nghiêm không biết vì sao lại tức giận.“Hoàng hậu nương nương!” Người bên ngoài hô lên một tiếng, một thân ảnh đỏ tiên liền xuất hiện. Người tới mặc phượng bào đỏ thẫm, đầu cài trâm phượng hoàng, xinh đẹp thoát tục.

“Hoàng thượng lại tức giận về chuyện của Hoàng thúc sao?” Hoàng hậu vòng qua đám tấu chương đi tới trước mặt nam nhân, trung đô hai mắt đau lòng.

Đông Phương Vô Dật cầm tay Hoàng hậu: “Yến nhi, ngươi nói trẫm nên làm gì bây giờ?” Tôn Yến, trưởng nữ Nam Phong quyền tướng, hoàng hậu của Đông Phương Vô Dật.

Tôn Yến vỗ vỗ tay Đông Phương Vô Dật, đỡ hắn ngồi xuống, bản thân cũng thuận thế ngồi lên đùi hắn, mắt sáng chợt lóe, thanh âm ôn nhu hỏi: “Hoàng Thượng có thể cho thiếp biết hoàng thúc đã làm gì chọc giận người không?”

Nói đến lại khiến Đông Phương Vô Dật tức giận, “Ba” một quyền đánh lên bàn: “Hoàng thúc đối nghịch với trẫm, trẫm đã nhịn, vậy mà lúc này Đông Hán giao chiến với Tây Hạ, Tây Hạ bị vây, chỉ cần Nam Phong chúng ta xuất binh chống Đông Hán kiềm chế Hiên Viên Tuyệt thì bắt Tây Hạ giao ra nửa giang sơn cũng không thành vấn đề, nhưng Đông Phương Hằng lại cản trở án binh bất động, đã vậy cũng không cho trẫm xuất binh, hôm nay lúc lâm triều còn dám nói ai xuất binh sẽ trở thành kẻ địch của Đông Phương Hằng! Nàng xem xem, đây là lời một vương gia được nói sao?”

Tôn Yến nghe vậy nhanh chóng xoa ngực Đông Phương Vô Dật: “Hoàng Thượng bớt giận, cẩn thận long thể!”

“Trẫm còn sợ tổn thương long thể sao? Hắn còn như vậy nữa trẫm sẽ tức chết!”

“Hoàng Thượng! Nếu người còn nói những điềm xấu như thế thiếp sẽ tức giận!” Tôn Yến cả giận nói, mà tâm tình của Đông Phương Vô Dật lại bởi vì những lời này khá lên: “Được rồi Yến nhi, trẫm nói lúc giận dỗi, nàng đừng tưởng thật!”

“Hoàng Thượng là thiên tử, không được nói như vậy. Còn hoàng thúc có làm gì cũng chỉ là một vương gia, thiên tử còn phải sợ vương gia sao?” Hai tay Tôn Yến ôm cổ Đông Phương Vô Dật, khó hiểu nói.

Nghe vậy, mi gian Đông Phương Vô Dật hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Yến nhi không biết đây là bí mật của hoàng thất, năm đó khi phụ hoàng băng hà, vốn dĩ ngôi vị là truyền cho hoàng thúc niên thiếu hữu vi, hoàng thúc có văn có võ, tài đức vẹn toàn, trong tất cả hoàng tử không một ai có thể so sánh, kỳ thật lúc ấy trẫm rất kính nể Hoàng thúc, cũng cho rằng ngôi vị hoàng đế này chỉ Hoàng thúc mới ngồi được; nhưng không ngờ khi thánh chỉ tuyên xuống, người làm hoàng đế lại là trẫm! Lúc ấy tất cả đều chấn kinh, hoàng thúc tuy rằng không có cảm xúc nào quá lớn, nhưng trẫm đứng phía sau rõ ràng thấy hắn nắm chặt tay!”

“Càng khiếp sợ là sau hoàng thúc lại tuyên bố với thiên hạ đời này chỉ làm vương gia, không mơ tưởng tới vị trí cao nhất kia. Ban đầu trẫm cũng không rõ là có chuyện gì, đăng vị xong mới phát hiện hoàng thúc đã thay đổi, ngay thẳng, dũng cảm trước kia biến thành nội liễm thâm trầm, nơi nơi tính kế, kết bè kéo phái để vượt qua trẫm!”

“Cho tới khi mẫu hậu cũng ra đi trẫm mới rõ ràng mọi chuyện, thì ra di chỉ năm đó của phụ hoàng bị mẫu hậu tráo đổi, mà ngày tuyên bố di chỉ đó, mẫu hậu đã bắt nữ tử hoàng thúc yêu nhất để ép thúc ấy thề trước thiên hạ. Mọi chuyện xong xuôi mẫu hậu mới thả người, nhưng nữ tử kia lại thấy thẹn với hoàng thúc, cho nên liền tự vẫn trước mặt thúc ấy tạ tội. Đó là lý do khiến hoàng thúc thay đổi lớn, tuy rằng trẫm vô tình, nhưng chung quy vẫn nợ thúc ấy, bởi vậy cắn răng nhường nhịn, để rồi tới kết cục hôm nay!”

“Không ngờ mọi chuyện lại như thế!” Tôn Yến kinh ngạc vô cùng, không ngờ ngôi vị hoàng đế này lại đạt được bằng cách này, nhưng nhớ mỗi lần phụ thân nhắc tới chuyện hai người họ đều thở dài thì chắc hẳn ông cũng biết.

“Đúng vậy, vì trẫm cảm thấy ăn năn nên mới biến thành cục diện hôm nay. Tuy rằng trẫm không có hùng tài đại lược như hoàng thúc, nhưng giang sơn này tuyệt đối sẽ không chôn vùi trong tay trẫm. Nếu trẫm tranh chấp với Hoàng thúc thì Nam Phong sẽ đại loạn, tạo cơ hội cho các nước khác gây rối. Cho nên dù giận, trẫm cũng không muốn làm căng!”

“Hoàng Thượng, người có nghĩ rằng tất cả là vì người đang dung túng? Hoàng thượng mới là hoàng đế duy nhất ở Nam Phong, dựa vào cái gì mà phải nhường một vương gia? Cho dù người cảm thấy có lỗi, nhưng quân là quân, thần là thần!” Tôn Yến kích động nói: “Hoàng Thượng có biết người bên ngoài vẫn đồn đại về Nam Phong như thế nào không? Lại nói người như thế nào? Quân thần không ra quân thần, Hoàng Thượng chỉ là hoàng đế trên danh nghĩa, còn thực quyền đều trong tay Vương gia, Hoàng Thượng…”

“Đủ rồi!” Đông Phương Vô Dật vỗ mặt bàn, giận nói: “Hoàng hậu nói đủ chưa?”

Trong mắt Tôn Yến hiện lên chút ám quang, mắt đỏ hoe: “Cho dù Hoàng Thượng có muốn giết nô tì, nô tì cũng phải nói, người là Hoàng Thượng, người là chân long thiên tử, nhưng cũng chỉ cái danh là hoàng đế; nô tì không phải muốn chống đối với người, nô tì chỉ bất bình thay người. Người bao dung nhường nhịn lâu như vậy nhưng Hoàng thúc cứ được một tấc lại tiến một thước, càng ngày càng kiêu ngạo. Người còn nhớ thân tình, nhưng Hoàng thúc có nhớ người là cháu hắn?”

“Hoàng Thượng nếu muốn giết nô tì, nô tì cũng không oán hận, nhưng thỉnh Hoàng Thượng tỉnh lại đi…” Tôn Yến nói xong chậm rãi quỳ xuống, khuôn mặt lê hoa đái vũ nhưng hai mắt quật cường.

“Hoàng hậu…” Đông Phương Vô Dật nhìn đến Tôn Yến mà rung động, vì sao hoàng hậu còn nhìn được như vậy mà hắn cứ mãi hồ đồ?

Tôn Yến biết Đông Phương Vô Dật đã dao động, hiện tại còn kém phát hỏa thì đột nhiên nghe bên ngoài dồn dập tiếng bước chân, hai mắt liền tối lại.

“Hoàng Thượng! La đại nhân, Vương đại nhân, Hồ đại nhân cầu kiến!” Tổng quản thái giám Đức công công đi vào bẩm báo.

“Bảo chờ ở chính sảnh đi!” Dứt lời, Đông Phương Vô Dật nâng Tôn Yến dậy: “Hoàng hậu liều chết tiến gián, trẫm sẽ cân nhắc, nàng về trước nghỉ ngơi đi, đừng lo nhiều!”

“Hoàng Thượng…” Tôn Yến hai mắt đẫm lệ mênh mông, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhẹ nhàng cúi người: “Nô tì cáo lui!” Như vậy lại khiến Đông Phương Vô Dật thương tiếc yêu thương một trận.

.

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thấy Đông Phương Vô Dật đi ra, ba đại thần lập tức quỳ lạy.

Đông Phương Vô Dật vung tay lên, xoay người ngồi trên ghế cao: “Đứng lên đi!” “Tạ Hoàng Thượng!” Ba người đứng dậy, người ở giữa đứng lên trước: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đây là sổ sách hôm nay ghi được, bên trên là số tiền Hộ bộ thượng thư tham ô mấy năm nay, theo thần kiểm chứng, số tiền này có liên hệ với phủ Hằng vương!”

“Trình lên đi!” Sắc mặt Đông Phương Vô Dật có chút khó coi.

“Dạ!” Đức Công công đi xuống đem sổ sách đưa tới tay Đông Phương Vô Dật; Đông Phương Vô Dật lật vài cái, sắc mặt ngày càng xanh mét: “Ngươi nói đây là sổ sách Hộ bộ thượng thư tham ô?”

“Đúng vậy! Nếu Hoàng Thượng không tin vi thần có thể phái người bắt Hộ bộ thượng thư tới, vi thần dám đối chất với hắn!” La đại nhân mặt không đổi sắc nói.

Bên cạnh, Hồ đại nhân cũng đem một bản tấu qua: “Hoàng Thượng, đây là tin tức thần tìm tòi ba tháng nay, Hằng Vương khai thác khoáng sản đúc binh khí bốn phương, thậm chí chiêu binh mãi mã, dụng tâm này có thể thấy rõ!”

Thấy vậy, Vương đại nhân cũng tiến lên từng bước: “Hoàng Thượng, khoảng thời gian trước Hằng Vương mang theo Minh Nguyệt công chúa tới tham dự Mỹ nhân lệnh ở Tử Hà thành, lúc ấy Hằng Vương cùng Hiên Viên Tuyệt rất có giao hảo, thần hoài nghi hắn cấu kết với Tây Hạ cho nên mới phản đối Hoàng Thượng xuất binh!”

“Hoàng Thượng! Hằng Vương có dã tâm bừng bừng, triều đình cao thấp không ai không biết, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!”

“Hoàng Thượng! Thỉnh cân nhắc!”

“Đủ rồi!” Đông Phương Vô Dật ném tấu chương trong tay xuống đất, sắc mặt vô cùng âm trầm.

“Hoàng Thượng…” Ba người bi thống hô to, Đông Phương Vô Dật lạnh lùng liếc mắt một cái: “Hộ bộ thượng thư tham ô, tội chết vạn lần, trảm cả nhà, gia sản sung công, lập tức tiến hành!”

“Dạ!” Ba người vui vẻ lĩnh mệnh đi xuống; Hộ bộ thượng thư là trợ thủ lớn của Đông Phương Hằng, năm đó người Đông Phương Hằng yêu thương cũng chính là tiểu nữ nhà Hộ bộ. Sau khi tiểu nữ kia chết, Đông Phương Hằng thấy có lỗi, mà Hộ bộ thượng thư năm đó chỉ là một thất phẩm Huyện lệnh, sau lập tức lên như diều gặp gió thành trọng thần, hơn phân nửa đều là do Đông Phương Hằng; mà Hộ bộ thượng thư cũng tuyệt đối trung thành; hiện tại Đông Phương Vô Dật xử trảm Hộ bộ thượng thư chính là trâm ngòi tuyên chiến với Đông Phương Hằng.

Nội loạn ở Nam Phong rốt cục cũng mở màn rồi!

*

Phượng hợp điện:

“Hoàng hậu nương nương cát tường!” Cung nữ thấy Tôn Yến đi tới, lập tức quỳ xuống đất cung nghênh.

“Đứng lên đi!” Tôn Yến ngẩng đầu đi vào, dáng vẻ cao ngạo không còn bộ lê hoa đái vũ ban nãy.

Đi vào trong, Tôn Yến không kiên nhẫn vẫy tay: “Được rồi, các ngươi đều ra ngoài đi, không có lệnh không cho bất kỳ ai tiến vào!”

“Dạ!” Cung nữ xoay người, buông màn xuống.

“Bảo bối!” Đợi cung nữ rời đi, một nam nhân bước ra từ bóng tối ôm lấy Tôn Yến. Tôn Yến không giãy dụa, tùy ý hắn ôm: “Đông Phương Vô Dật đã kích động, chỉ cần người của ngươi không có vấn đề, hắn sẽ đối đầu với Đông Phương Hằng!”

Nam nhân cắn lỗ tai Tôn Yến: “Ta biết bảo bối tuyệt nhất mà, giờ sẽ thưởng cho nàng!” Hắn vừa nói vừa động cao thấp.

“Ân… Đừng!” Tôn Yến thẹn thùng giãy dụa.

“Bảo bối! Đến thôi!” Nam nhân một tay ôm lấy Tôn Yến, mật mật hôn xuống, y bào đỏ thẫm hoà với y phục nam tử…

Bên này hai người mây mưa thất thường, còn bên kia Đông Phương Vô Dật đang vì Đông Phương Hằng mà giận phát hỏa, hoàn toàn không biết mũ xanh đã đội bao lâu.

Người Đông Phương Vô Dật phái tới bắt cả nhà Hộ bộ thượng thư đem đi còn chưa kịp xử trảm thì quân của Đông Phương Hằng đã nhanh chóng tới cướp đi, mà Đông Phương Hằng cũng không sát tiến hoàng cung, chỉ mang theo thế lực của mình rút khỏi Hoàng thành. Nam Phong phía Nam là Hoàng thành Vân đều, còn phía Bắc là đất phong của Hằng vương, trung gian ngăn cách bởi một con sông lớn chia đôi đất nước. Thế lực của Đông Phương Vô Dật ở Nam, Đông Phương Hằng ở Bắc, từ đó hai người hoàn toàn xé bỏ mặt nạ, Nam Phong hai phân, chân chính mở màn nội loạn!

Thiên Thanh Hoàng đặt tin tức vừa nhận được xuống bên cạnh: “Nam Phong nội loạn, Đông Phương Hằng và Đông Phương Vô Dật đối đầu, bây giờ không cần lo nữa, chỉ còn chờ xem bên Bắc Lương!”

Hiên Viên Địch lúc nhìn thấy tin tức này cũng rất vui, Nam Phong tự rối loạn ngay cả nghĩ cũng không gây một phần nguy hiểm cho Tây Hạ: “Hoàng tẩu, thế quân của hoành huynh như trẻ tre, đã đánh tới phụ cận Thiên Lang Quan, lãnh thổ Tây Hạ sớm sẽ quy về một mối thôi!”

“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, nhưng so với Hiên Viên Địch hưng phấn thì không có quá nhiều cảm xúc: “Xử lý tốt chuyện triều đình đi, chắc sắp có chuyện mới xảy ra rồi!”

“Ta biết!” Hiên Viên Địch gật đầu, trở về tiếp tục phê tấu chương.

Thiên Thanh Hoàng đi vào nội thất, một bóng đen rơi xuống đất: “Chủ thượng!”

Thiên Thanh Hoàng quay đầu: “Tin tức đâu?”

“Hồi chủ thượng, Tư Đồ Dực bị Tư Đồ Thanh giam lỏng trong Đông cung, Thiên Gia cũng bị trông giữ gắt gao, xung quanh Tư Đồ Dực có rất nhiều cao thủ bí mật, thuộc hạ không dám tùy tiện đả thảo kinh xà!”

“Tiểu hoàng tử bên người hoàng hậu giờ rất được Tư Đồ Thanh quan tâm, hơn nữa Tư Đồ Thanh cũng bắt đầu sủng ái hoàng hậu, từ lúc khai chiến đến bây giờ hắn đều ngủ trong cung Hoàng hậu, chỗ các phi tần khác không hề đi qua!”

“Sủng ái hoàng hậu?” Thiên Thanh Hoàng nâng mâu, Thượng Quan hoàng hậu tuy rằng vẫn trẻ trung xinh đẹp nhưng dù sao cũng đã có tuổi, Tư Đồ Thanh nhiều năm qua đối xử với nàng ta đều không lạnh không đạm, bây giờ lại đột nhiên sủng ái, nguyên nhân chắc chắn không chỉ đơn giản là tình cảm vợ chồng!

Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng nhớ Tư Đồ Văn Thiên từng đưa ra một khối kiếm lệnh, nghe nói là Thượng Quan hoàng hậu đưa cho, nhưng Thượng Quan gia sao lại có kiếm lệnh? Nghi hoặc trong lòng Thiên Thanh Hoàng càng lớn: “Đi thăm dò Thượng Quan gia, nhất là cái vị hoàng hậu kia!”

“Rõ!”

Thiên Thanh Hoàng đi vào ngự thư phòng, mở cửa sổ lớn ra, tình cảnh của Tư Đồ Dực nàng không lo, bởi vì chỉ cần có người của Mị Âm Uyển, hắn sẽ không chết được, tuy rằng bị giam lỏng, nhưng chỉ cần có thời cơ sẽ có thể chuyển mình.

Hiên Viên Tuyệt xuất chiến liên tục báo tin thắng lợi, rất nhanh sẽ thu hồi lại ngạch thổ Tây Hạ đã mất đi, nhưng dựa theo tính cách của hắn, nhất định sẽ lập tức tấn công Đông Hán, hơn nữa nhất định sẽ đánh ác liệt hơn bọn chúng từng làm rất nhiều. Tới khi đó nếu Đông Hán không muốn bị hủy diệt, thì con đường duy nhất là cầu hòa!

“Nương nương, nay Hoàng Thượng liên tục báo tin thắng lợi, trong triều trên dưới đều rất hoan hỷ, có muốn thiết yến chúc mừng không ạ?” An công công thử hỏi.

Thiên Thanh Hoàng cũng biết đây là hình thức không thể thiếu trong triều, hoàng gia mở tiệc chiêu đãi cũng không có gì lạ, bất quá: “Hoàng Thượng bây giờ còn ở tiền phương đánh giặc, trong triều thần tử lại uống rượu hoan ca thì ra cái gì?”

“Nương nương nói đúng ạ!” An công công không phản bác.

“Đợi Hoàng Thượng đắc thắng trở về sẽ đại yến sau!”

“Dạ!”

.

“THẮNG RỒI!!! THẮNG RỒI!!!…” Thiên Lang Quan, vô số tướng sĩ vui mừng ôm nhau, cao hứng không thể kiềm chế. Từ khi quân đội Đông Hán xuất phát liền thế như chẻ tre đánh hạ năm thành lớn của Tây Hạ, vô số thành nhỏ. Nay Hoàng Thượng mang binh lập tức lần lượt đại thắng, quân Tây Hạ lấy lôi đình chi thế thu phục đất mất, Thiên Lang Quan này chính là quan đạo cuối cùng, bọn họ đánh tới nơi này rốt cục cũng đuổi được đi được bọn Đông Hán!

“Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!” Trên thành lâu, binh lính nhất loạt hoan hô.

“Hoàng Thượng! Chúng ta rốt cục cũng đánh xong rồi!” Hàn Vân Phi lau khuôn mặt dính đầy máu, trên mặt cũng khó nén vui sướng, quay đầu nhìn nam tử như thần kia càng thêm vững chắc với lựa chọn của mình. khoảng thời gian một tháng này,

Hiên Viên Tuyệt cơ hồ không miên không ngớt, mỗi ngày đều nghiên cứu đi binh bày trận; mỗi một tràng chiến dịch đều nằm trong lòng bàn tay hắn, quyết đoán, tuyệt quyết, ngoan độc, Hiên Viên Tuyệt mấy ngày này đã phát huy cực hạn, từ lúc khai chiến đến bây giờ, bộ pháp Tây Hạ không ngừng một khắc, quân đội chia làm hai, một nửa công kích ban ngày, một nửa công kích ban đêm, đánh cho binh lính Đông Hán trở tay không kịp.

Đông Hán đánh mấy tháng mới chiếm được, Hiên Viên Tuyệt chỉ dùng một tháng để thu hồi, đúng là một thần thoại!

khi quân đội Tây Hạ đánh tới Thiên Lang Quan, dân chúng trong thành khắp đường hẻm ngõ lớn ngõ nhỏ đều hoan hô, không ai có thể chịu làm nô vong quốc, không ai có thể chịu quốc gia của mình bị quốc gia khác chiếm lĩnh, mà hơn tất cả, không ai không hy vọng quân chủ của mình lợi hại hơn hoàng đế các quốc gia khác, không hy vọng nước mình cường đại hơn nước khác!

“Hoàng Thượng, người bị thương!” Lãnh Nguyệt đi lên liền thấy tay Hiên Viên Tuyệt không ngừng chảy máu, nhất thời kinh hãi.

“Không sao!” Hiên Viên Tuyệt mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn quân đội Đông Hán chật vật chạy trốn rồi ra lệnh: “Hàn Vân Phi, trẫm cho ngươi ba ngày chỉnh đốn lại quân đội, hội tụ binh mã, tiếp đến trong nửa tháng thao luyện, nửa tháng sau, trẫm muốn tấn công Đông Hán!”

“Mạt tướng tuân mệnh!” Hàn Vân Phi quỳ xuống đất lĩnh mệnh, trong nháy mắt hắn cũng có thể cảm thấy máu huyết sôi trào, xuất binh tới Đông Hán chính là Tây Hạ chuyển bị động thành chủ động, đòi lại cả vốn lẫn lãi!

“Hoàng Thượng! Trước băng bó đi!” Ánh mắt của Lãnh Nguyệt chưa từng rời khỏi cánh tay của Hiên Viên Tuyệt..

“Đi thôi!” Hiên Viên Tuyệt mặt lạnh lùng đi vào nơi đóng quân, rất nhanh có quân y tới băng bó.

“Miệng vết thương trên tay rất sâu, trong thời gian tới Hoàng thượng đừng nên có động tác quá lớn, càng không được dính nước!” Lão quân y dặn nói.

“Đi xuống đi!” Hiên Viên Tuyệt vẫy tay, chút vết thương ấy sẽ nhanh lành thôi, chỉ không muốn để bọn họ thấy kỳ quái nên mới nhẫn nại ngồi băng bó.

“Hoàng Thượng! Thần có tội!” Chung Hách một thân áo tù rách mướp, khập khiễng tiêu sái tiến vào, còn chưa đi tới phía trước Hiên Viên Tuyệt đã quỳ xuống, thật sâu áy náy.

Ngày đó Thiên Lang Quan thất thủ, Chung Hách bị thương bị bắt làm tù binh, tận tới ngày Hiên Viên Tuyệt đánh hạ Thiên Lang Quan mới thấy lại ánh mặt trời.

“Đứng lên đi!” Hiên Viên Tuyệt thản nhiên nâng mâu.

“Không!” Lãnh Nguyệt muốn đi đỡ Chung tướng quân, lại bị hắn tránh ra, phủ phục dưới đất: “Tội thần có lỗi, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!”

“Ngươi có tội gì? Thiên Lang Quan thất thủ cũng không phải sai lầm của ngươi, ngươi làm đủ những gì có thể làm, vậy là được rồi!” Giọng Hiên Viên Tuyệt vẫn lạnh băng, nhưng lời nói ra lại khiến hán tử như Chung Hách nhịn không được rơi lệ, Hoàng Thượng vẫn là tin tưởng hắn a.

“Tội thần hổ thẹn với Hoàng Thượng, nguyện từ quan quy ẩn, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!” Chung Hách rưng rưng nói.

“Chung tướng quân!” Lãnh Nguyệt kinh hãi, Chung Hách chính là đệ nhất đại tướng quân đương triều, cũng là trợ thủ lớn nhất của Hoàng Thượng, theo Hoàng Thượng từ lúc ngài còn là hoàng tử, trung thành tận tâm phò trợ khiến người ta bội phục. Chung Hách làm người ngay thẳng, chỉ giáo cho hắn rất nhiều điều, cho nên theo tư tâm mà nói, hắn cũng không hi vọng Chung Hách rời đi.

Hiên Viên Tuyệt đứng lên, đi đến bên cạnh Chung Hách, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi muốn trẫm tự chặt đứt phụ tá đắc lực của mình sao?”

“Hoàng Thượng, tội thần…” Chung Hách còn muốn nói cái gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Tuyệt vừa đảo qua đã khiến hắn không nói nên lời.

“Tuy rằng ngươi là phụ tá đắc lực của trẫm, nhưng trẫm cũng không cần một tướng quân thua không dậy nổi!” Hiên Viên Tuyệt vô tình nói: “Lãnh Nguyệt, cho hắn ngân lượng, đưa ra ngoài!”

“Hoàng Thượng! Chung tướng quân…” Lãnh Nguyệt sốt ruột muốn thay Chung tướng quân cầu tình, nhưng lại bị Chung Hách kéo vạt áo, sau đó nhìn Chung Hách từ từ đứng lên, lảo đảo hai bước mới vững vàng, sau đó bộ pháp kiên định tiêu sái đi tới trước mặt Hiên Viên Tuyệt, ‘phanh’ một tiếng quỳ một gối xuống , thanh âm leng keng hữu lực: “Thần Chung Hách, tham kiến Hoàng Thượng!”

Hiên Viên Tuyệt nâng mâu: “Bình thân!” “Tạ Hoàng Thượng!”

Chung Hách lại đứng lên, thắt lưng thẳng tắp, Chung Hách trước kia cuối cùng đã trở lại; Lãnh Nguyệt nhướn môi, hắn rốt cục cũng hiểu ý của hoàng thượng ban nãy.

“Hoàng Thượng, thuộc hạ mang Chung tướng quân đi xuống chữa thương!” Lãnh Nguyệt hướng Hiên Viên Tuyệt xin chỉ thị,

Hiên Viên Tuyệt đầu không ngẩng: “Chuẩn!” “Tạ Hoàng Thượng!” Lãnh Nguyệt chạy nhanh tiến lên đỡ lấy Chung Hách, đưa hắn mang ra ngoài.

Đợi Lãnh Nguyệt mang Chung Hách đi xa, Hiên Viên Tuyệt mới đưa ánh mắt từ trên sa bàn trở về, hắn đương nhiên hiểu được tâm tình của Chung Hách, trận này bại thê thảm như thế cũng có thể lý giải được sự tiêu cực kia; nhưng nếu Chung Hách thật sự vẫn tiêu cực như vậy, chắc chắn hắn sẽ để ông ta rời đi, cứ coi như xem trọng, nhưng người yếu đuối như vậy hắn không cần. Thật mừng là Chung Hách hiểu được ý của hắn, đứng lên trong nghịch cảnh, dũng cảm bước về phía trước, đại tướng quân của hắn đã trở lại rồi!

Thắng rồi! Tiếng hoan hô bên ngoài vẫn còn có thể nghe thấy, Hiên Viên Tuyệt đứng dậy đến bên cửa sổ, ánh mắt đảo qua lồng sắt bồ câu đưa tin, lông mày nhíu lại, hắn đã gấp rút đưa tin rồi mà sao giờ còn chưa có hồi âm? Chẳng lẽ nàng không nhận được?

Ánh mắt nhìn về phía Phượng đều, tơ vương nồng đậm…

“Tuyệt…” Một tiếng gọi nhẹ giọng khiến Hiên Viên Tuyệt lắc đầu, lại ảo giác rồi…

“Tuyệt!” Một tiếng gọi nữa lại vang lên, trong lòng Hiên Viên Tuyệt run run, sao lại chân thật như vậy… cả người cứng đờ một chỗ, con ngươi sâu thẳm khiếp sợ quay đầu lại.

Dung mạo tuyệt sắc quen thuộc kia, ảnh mắt và nụ cười quen thuộc kia, còn có mùi hương kia, không phải là của người hắn vẫn ngày đêm thương nhớ sao?

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt dang hai tay đỡ lấy thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt, không che giấu được sự kinh hỷ.

“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng cũng động tình hồi báo hắn, lúc đứng sau lưng hắn, nàng có thể cảm nhận được hắn đang tưởng niệm, là đang nghĩ tới nàng sao?

“Hoàng Nhi! Hoàng Nhi của ta!” Hiên Viên Tuyệt gắt gao ôm chặt, muốn đem toàn bộ tơ vương mấy tháng nay nói hết cho Thiên Thanh Hoàng, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Thiên Thanh Hoàng cong cong khóe môi, nhắm mắt hưởng thụ hắn ôm, ngửi thật sâu mùi hương quen thuộc, “Tuyệt, ta nhớ chàng!”

Hiên Viên Tuyệt lại buộc chặt cánh tay, thanh âm khàn khàn trầm thấp: “Ta cũng nhớ nàng!”

Không biết qua bao lâu, Hiên Viên Tuyệt mới buông Thiên Thanh Hoàng ra, con ngươi nhìn chằm chằm mặt nàng, ánh mắt luyến tiếc: “Hoàng Nhi, sao nàng có thể đến đây?”

Thiên Thanh Hoàng nâng tay lộ ra cái vòng màu vàng: “Kim Long chàng cho ta đã trở lại, là hắn mang ta đến!” Kỳ thật là vì lần trước hắn không nói rõ cho nàng chuyện thánh thủy khiến nàng phạm sai lầm lớn, tâm tình không tốt muốn thử mùi thịt rồng, cho nên đám lửa đốt thế chi diễm kia đã khiến hắn sợ chết khiếp nên mới nghĩ cách lấy lòng.

Hiên Viên Tuyệt không hỏi nhiều về Xích, chỉ nhìn thật sâu Thiên Thanh Hoàng, sau đó từ từ tiến lại gần, Thiên Thanh Hoàng cũng không tránh né, vòng hai tay lên cổ, mở hàm răng đón Hiên Viên Tuyệt mưa rền gió dữ, có chút đau, có chút sót, nhưng lại vui mừng và ngọt ngào nhiều hơn.

Hiên Viên Tuyệt không ngừng vuốt ve trên người Thiên Thanh Hoàng, chọc nàng thở gấp liên tục, lại chưa kịp rên rỉ ra ngoài đã bị hắn nuốt vào bụng. Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng vòng qua bình phong trong lều trại vào giường sau, như mưa to điểm hôn hạ xuống, thẳng đến khi hôn khắp toàn thân khiến nàng không chịu nổi rồi ăn luôn, một phen ** sau mới miễn cưỡng buông ra.

“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng ở trong lòng Hiên Viên Tuyệt nhíu mày, hiện giờ thắt lưng nàng rất đau, đùi cũng đau. Nàng không nghĩ hắn lại cuồng dã như vậy.

Hiên Viên Tuyệt yêu thương ấn lên trán Thiên Thanh Hoàng một nụ hôn, sau đó xoay người để nàng nằm trên người mình, cảm nhận hai luồng mềm mại đang đè lên lại nhịn xuống xúc động điên cuồng mà thay nàng mát xa phần eo.

Thiên Thanh Hoàng ghé vào người Hiên Viên Tuyệt thoải mái hưởng thụ , hai thân mình xích lõa, cảm giác da thịt tiếp xúc nàng rất thoải mái, tuy hơi ngượng nhưng lại như không có khoảng cách.

Nhưng mới thoải mái hưởng thụ không được bao lâu, thì hai đại chưởng kia lại bắt đầu không an phận, từ thắt lăng trượt dần xuống, Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu tức giận trừng mắt với Hiên Viên Tuyệt: “Tuyệt…” Nhưng khi nhìn đôi con ngươi thiêu đốt dục hỏa kia, không biết thế nào lời muốn nói lại nghẹn trong hầu gian, không đợi nàng kịp phản ứng, Hiên Viên Tuyệt rất nhanh cúi người, đem lời sắp nói thành tiếng rên rỉ….

Sáng hôm sau, dưới ánh mắt oai oán uất ức, Hiên Viên Tuyệt thực tận tâm thay Thiên Thanh Hoàng chà xát lưng tắm rửa, thẳng đến khi nàng thư thái mới thay nàng mặc quần áo rồi mang nàng lên núi phía sau Thiên Lang Quan.

“Thật đồ sộ!” Nơi này có địa thế cao nhất nên có thể nhìn thấy toàn bộ Thiên Lang Quan nơi đó, thoạt nhìn thật giống trường thành.

“Hoàng Nhi thích không?” Ánh mắt của Hiên Viên Tuyệt vẫn nhìn Thiên Thanh Hoàng, thấy nàng sợ hãi than như thế không khỏi cong môi.

Thiên Thanh Hoàng nhìn tường thành cao lớn ngăn cách Đông Hán và Tây Hạ, sau đó nâng mâu nhìn về phía Đông Hán: “Chàng đang chuẩn bị tiến công Đông Hán sao?”

Hiên Viên Tuyệt ôm lấy Thiên Thanh Hoàng từ phía sau: “Chắc chắn sẽ đánh, nhưng đã đánh lâu như vậy, binh lính cũng cần nghỉ ngơi, nửa tháng sau sẽ tiến công!”

Thiên Thanh Hoàng gật đầu, trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi: “Tuyệt! Chàng nói xem nếu chúng ta thống nhất thiên hạ này thì sẽ thế nào?”

Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt nhíu mày, nâng mâu nhìn về phương xa: “Chỉ cần là đế vương đều muốn thống nhất thiên hạ, nhưng thiên hạ rộng lớn, muốn thống nhất cũng không phải chuyện một sớm một chiều, bất quá giờ đánh Đông Hán trước, Nam Phong đang nội loạn, đợi thiên hạ đại loạn thì ắt có cơ hội!”

“Thiên hạ đại loạn, Tây Hạ chắc chắn sẽ bị cuốn vào, trong loạn thế cầu sinh rất khó khăn, trừ bỏ đánh, chúng ta không còn lựa chọn nào khác!” Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, ánh mắt sáng ngời: “Tuyệt, thiên hạ này chúng ta muốn thì như thế nào?”

Thiên hạ này chúng ta muốn thì như thế nào? Những lời này, khắp đại lục không mấy ai dám nói như vậy, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại nói ra rất tùy ý, khiến cho người ta không thể phản bác, lấy thực lực của hai người thì chỉ cần bọn họ muốn, thiên hạ này tuyệt đối không khó khăn.

“Được!” Hiên Viên Tuyệt không hề nghĩ ngợi đáp ứng: “Chỉ cần Hoàng Nhi muốn, thiên hạ này sẽ là của nàng!”

Hiên Viên Tuyệt để ý không phải thứ Thiên Thanh Hoàng nói là thiên hạ, mà là nàng nói nàng muốn, nếu nàng muốn, hắn nhất định sẽ cho!

Sắc trời đã trễ, hai người mới xoay người xuống núi, đột nhiên Thiên Thanh Hoàng đứng lại không đi, Hiên Viên Tuyệt xoay người, con ngươi thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”

Thiên Thanh Hoàng đứng ở nơi cao nhất, đối với Hiên Viên Tuyệt ngẩng đầu, kiêu ngạo vô cùng: “Lưng ta!”

Hiên Viên Tuyệt hơi sửng sốt, lần đầu tiên thấy Hoàng Nhi như vậy, mang theo chút kiêu ngạo, mang theo chút trẻ con. Nàng như vậy, thật khiến hắn mê muội; vì thế Tây Hạ hoàng đế đại nhân, đối với hoàng hậu cao quý cúi thắt lưng, đợi khi Thiên Thanh Hoàng nằm úp sấp trên lưng, hắn mới sủng nịch cười bước xuống núi.

Thiên Thanh Hoàng an tĩnh nằm trên lưng Hiên Viên Tuyệt, cảm giác từng bước đi nhịp nhàng, làm cho nàng có cảm giác thật an tâm, tựa như tất cả đã có hắn gánh vác…

Vì không muốn để người khác nghi ngờ, hai người đều ẩn thân trở lại doanh trướng, phân cách nhiều ngày ôm nhau mà ngủ, có lẽ đã lâu lắm rồi không được an ổn như vậy!

Sắc trời còn chưa sáng, Thiên Thanh Hoàng đã tỉnh, mở mắt nhìn dung nhan Hiên Viên Tuyệt ngủ say, đột nhiên thấy thật thỏa mãn; nhưng còn nửa canh giờ nữa sẽ lâm triều, nàng phải về rồi… Vừa mới muốn đứng lên, lại bị một đôi cánh tay ôm chặt không thể động đậy, Thiên Thanh Hoàng nhìn hành động vô thức này của Hiên Viên Tuyệt mà nhịn không được cười khẽ: “Được rồi, ta thật sự phải đi! Chàng ngủ đi!”

Hiên Viên Tuyệt chậm rãi mở to mắt, cánh tay chẳng những không buông ra ngược lại còn buộc chặt: “Không muốn nàng đi!”

“Nhưng ta phải lâm triều sớm!” Thiên Thanh Hoàng nói. Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt hơi buông tay, nhưng vẫn không có ý để nàng đi.

Thiên Thanh Hoàng dở khóc dở cười, già cả rồi mà sao còn trẻ con như vậy.

Cùng Hiên Viên Tuyệt rối rắm hồi lâu, Thiên Thanh Hoàng rốt cục mới dứt ra được, lại bị hắn hung hăng hôn thật lâu mới có thể trở về, mà Hoan Hỷ các nàng đã gấp đến độ xoay vòng vòng, bất quá cũng may Thiên Thanh Hoàng đúng lúc chạy trở về.

Thay triều phục, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Địch vào triều: “Hoàng hậu nương nương giá lâm! Nhiếp Chính vương giá lâm!”

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, Vương gia thiên tuế!” Chúng thần quỳ gối quỳ lạy.

Thiên Thanh Hoàng ngồi trên long ỷ, vung tay: “Các vị hãy bình thân!”

“Tạ hoàng hậu nương nương!”

“Khởi bẩm nương nương, bảy tháng đã qua, khoa khảo đầu tiên cũng đã chuẩn bị xong, một tháng sau là có thể tiến hành!” Lý Lương đứng ra nói.

“Đã bảy tháng rồi sao!” Thiên Thanh Hoàng hơi cảm thán, mấy tháng nay đúng là trôi qua trong nháy mắt, mùa hạ tưởng mới bắt đầu mà mua thu cũng tới rồi: “Bản Cung chỉ nhìn kết quả, Thị Lang đại nhân cứ hoàn thành theo đúng kế hoạch đi, bất quá ở khoa khảo cuối cùng ta muốn tự mình kiểm nghiệm, các vị cũng cùng đi, để bầu chọn ra ba trong mười người xuất sắc nhất, đệ nhất tên là Trạng Nguyên, thứ hai là bảng nhãn, đệ tam là thám hoa, tiền tam danh giả đều có thể phong quan chức tước!”

“Thần tuân chỉ!” Vốn Thiên Thanh Hoàng cũng không có ý lưu tâm đến chuyện này, nhưng nàng lại đột nhiên muốn quản lý đất nước này thật tốt. Nàng đã gả cho một đế vương, cả đời này đều là đế hậu, đây là quốc gia của nàng và Hiên Viên Tuyệt, nàng đương nhiên hy vọng nó sẽ cường thịnh, rồi hai người sẽ cố gắng tạo ra một đại quốc thịnh thế thiên thu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.