Một đại minh tinh như vậy mà có thể nói chuyện nhẹ nhàng với hắn, Tiêu Vân cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc, đúng là mỹ nữ tài trí vẫn tốt hơn. Cùng là Tân Hải tam tú mà sao sự chênh lệch lại lớn đến thế chứ? Trong lòng Tiêu Vân cảm thán.
- Tôi không sao.
Tiêu Vân nói.
- Đường tiểu thư ra ngoài như vậy không sao chứ? Có cần đưa cô ấy về không?
Hạ Khinh Ca mỉm cười:
- Không cần đâu, lúc tâm trạng không tốt, Khả Nhi sẽ lái xe đi đua, hết tức sẽ về thôi, anh không phải lo đâu.
Hạ Khinh Ca nở nụ cười như mây mờ trăng tỏ, tươi tắn động lòng người, Tiêu Vân trong phút chốc nhìn đến ngây người, không biết nên nói gì.
Tống Duyệt Nhiên bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó:
- Chị Hạ, nếu như Tiêu Vân làm vệ sĩ cho chị Đường thì anh ấy ngủ ở đâu?
- Chuyện này…
Hạ Khinh Ca hình như cũng chỉ mới nghĩ đến chuyện này.
Đúng vậy, nếu như Tiêu Vân làm vệ sĩ thì tất nhiên phải sắp xếp cho hắn một chỗ ở. Nhưng mà tòa nhà này từ khi xây dựng đến giờ đều chưa có người đàn ông nào đến ở, bây giờ ở cùng với ba người con gái, vậy phải sắp xếp cho hắn ở đâu?
Tống Duyệt Nhiên nháy nháy mắt, nói:
- Thế này đi phòng số 9 tầng 2 bây giờ chưa ai ở, nếu không thì để Tiêu Vân ở tạm đấy đi.
- Chuyện này…
Hạ Khinh Ca có chút khó xử, phòng số 9 ở tầng 2 đúng là không có ai ở, nhưng mà đã được cái cô dùng làm nhà kho rồi. Tiêu Vân là vệ sĩ do đích thân Đường Quân chọn cho Đường Khả Tâm, nếu như sắp xếp như vậy thì thực sự có chút không ổn.
Nhưng nghĩ lại thì bây giờ ngoài chỗ ấy ra cũng không có phòng nào khác để sắp xếp. Cô liền nói:
- Cũng được, thế thì để Tiêu Vân tiên sinh chịu thiệt một chút trước vậy, anh cứ ở tạm phòng số 9 ở tầng 2 đi.
Âm mưu đã đạt được, Tống Duyệt Nhiên nở một nụ cười giảo hoạt.
- Được, Tiêu Vân, đi theo tôi, tôi đưa anh đến phòng anh.
Tống Duyệt Nhiên nhảy lên nói.
- Ồ, cảm ơn cô!
Tiêu Vân luôn thành tâm nói lời cảm ơn những người giúp đỡ mình.
Hắn đi theo Tống Duyệt Nhiên đến phòng số 9 trên tầng hai. Tống Duyệt Nhiên mở cửa, nói với Tiêu Vân:
- Vào đi, sau này phòng này sẽ là của anh.
Tiêu Vân lại nói cảm ơn, rồi đi vào phòng. Sau khi xem qua phòng, hắn ngây ngẩn cả người.
Lý do là vì căn phòng này, hình như… có chút xa hoa quá. Vừa rồi Hạ Khinh Ca còn nói cái gì mà “thiệt thòi” cho hắn. Nếu mà “thiệt thòi” như thế thì e rằng trên đời này ai cũng muốn thiệt thòi như thế.
Nhất định là có vấn đề.
Sau khi cân nhắc đến đề nghị Tống Duyệt Nhiên đưa ra, Tiêu Vân quyết định xem xem cô nhóc này nghĩ gì trong đầu. Vừa rồi là vì cô nàng kích động nên hắn mới nảy sinh mâu thuẫn với Đường Khả Tâm, tuy rằng cô ta chỉ vô ý, nhưng… cẩn thận vẫn hơn.
Trong đầu Tiêu Vân lập tức có thay đổi rất lớn.
Bởi vì những suy nghĩ trong đầu cô bé này thực sự quá nhiều, chốc nảy ra cái này, lát lại mất đi cái kia, cơ bản là không thể biết được đâu mới là suy nghĩ thực sự của cô bé, xem đi xem lại khiến Tiêu Vân cũng thấy đau đầu chóng mặt.
- Sao thế? Có vấn đề gì à?
Thấy Tiêu Vân đứng bất động, Tống Duyệt Nhiên hỏi.
- Đây là phòng của tôi ư?
Tiêu Vân vừa đánh giá căn phòng, vừa hỏi.
- Đúng vậy!
Tống Duyệt Nhiên trả lời với vẻ thản nhiên.
- Thế nhưng… sao tôi cứ cảm giác có gì đó không ổn?
- Không ổn ở chỗ nào?
Tống Duyệt Nhiên liếc nhìn Tiêu Vân, trong lòng thầm nghĩ không phải là hắn đã nhìn ra cái gì rồi chứ. Sau đó cô nàng lại nhanh chóng đem ý nghĩ này bỏ ra khỏi đầu, hỏi lại hắn với vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác.
- Tôi luôn cảm thấy…căn phòng này hình như… xa hoa quá!
Tiêu Vân khó khăn lắm mới nói ra được những lời này. Hắn cũng có chút tự trách mình, đúng thật là, có người chê bẩn, có người chê cũ nát, còn kiểu chê xa hoa như hắn thì chắc là người đầu tiên.
Quả nhiên nghe Tiêu Vân nói như vậy xong, Tống Duyệt Nhiên nhìn hắn bằng vẻ mặt không thể tin được:
- Tôi thấy anh đúng là… đến bó tay! Cho anh ở cái phòng tốt một chút anh còn nghi ngờ. Chẳng lẽ anh thích ngủ ở nhà kho à? Ầy, anh thấy chưa? Bên kia có cái nhà kho đấy, anh có vào không?
Tiêu Vân không vào, ai lại chê cái tốt mà cứ đòi chọn cái xấu chứ?
Nhưng mà hắn vẫn có chút không yên tâm, hắn quan sát lại xung quanh căn phòng rồi hỏi:
- Nhưng mà, sao tôi cứ cảm thấy… căn phòng này… hình như là phòng của phụ nữ!
- Thì đấy là đương nhiên rồi, anh nghĩ xem chúng tôi ba người con gái, lấy đâu ra phòng cho nam chứ?
Vẻ mặt Tống Duyệt Nhiên càng thêm thản nhiên.
Tiêu Vân ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng mà vẫn có chút không yên tâm, cô bé này trong đầu nghĩ quá nhiều, hơn nữa lại toàn là ý nghĩ cổ quái, có trời mới biết cô ta muốn làm gì, vậy nên hắn cẩn thận hỏi lại:
- Cô không lừa tôi chứ?
Tống Duyệt Nhiên tức giận:
- Cái anh này… tôi lừa anh làm gì? Từ đầu tới chân anh có gì đáng để tôi lừa không? Đúng thật là, có lòng tốt giúp anh mà lại rắc rối thế này, anh thích ở đây thì ở, không ở thì thôi!
Tiêu Vân vội cười ha hả:
- Tôi đùa chút thôi mà, cô đừng giận.