Túng Tình Đô Thị

Chương 2: Chương 2: Dị năng bắt đầu thể hiện




Tiêu Vân mở to mắt, phát hiện ra mình đang đứng dưới tòa cao ốc Dụ Phong.

Quay đầu lại nhìn tòa ốc kia, Tiêu Vân vẫn có cảm giác không thật.

Hắn vừa nhảy từ trên kia xuống đấy!

Nhưng mà cảm giác sức mạnh trong cơ thể lại nói cho Tiêu Vân biết rằng, toàn bộ những điều này đều là thật.

“ Coi như vừa trải qua một vòng sinh tử, từ nay về sau Tiêu Vân ta sẽ không còn là Tiêu Vân mà các người chèn ép nữa!”

Tiêu Vân nắm chặt tay thành nắm đấm.

Sau khi xác định phương hướng, Tiêu Vân liền bước thẳng đến một nơi.

Khách sạn Khải Toàn.

Đây là một trong những khách sạn xa hoa nhất thành phố Tân Hải.

Tiêu Vân vừa bước đến cửa, hai bảo vệ liền ra ngăn lại:

- Xin lỗi, người không có nhiệm vụ không được… hả? A Vân?

Trước kia Tiêu Vân từng làm việc ở khách sạn này, quan hệ của hắn với mọi người cũng khá tốt, là người có nghĩa khí nên cũng được lòng mọi người trong tổ bảo vệ. Bọn họ cũng biết đôi chút chuyện của Tiêu Vân, cản lại cũng không được, mà cho vào cũng không xong.

“Sao hắn lại quay lại nhỉ?”

Trong đầu Tiêu Vân lập tức hiện ra suy nghĩ của hai người này.

- A Vân, có những chuyện cũng đã qua rồi, không nên làm khó anh em chúng tôi.

Một bảo vệ khuyên hắn.

Tiêu Vân cười ha hả:

- Các anh cho là tôi quay lại kiếm chuyện à? Yên tâm đi, chuyện đó đã qua rồi, tôi sẽ không khiến các anh khó xử đâu. Tôi vừa phát hiện ra có món kiếm tiền nho nhỏ nên muốn đến tiêu khiển thôi. Các anh đi làm việc đi.

- À, thì ra là thế, thế thì tốt quá, mời vào, mời vào, chơi vui vẻ nhé.

Hai bảo vệ cười mời Tiêu Vân vào.

“Tiêu khiển? Chỗ này là chỗ ngươi có thể tiêu khiển được à? Một bữa cơm của người ta cũng bằng cả năm tiền lương của ngươi đấy.”

Suy nghĩ của hai bảo vệ kia lại bị Tiêu Vân đọc được.

“Haiz, con người ấy mà, nghĩ một đằng, nói một nẻo!”

Tất nhiên là Tiêu Vân không thèm so đo với bọn họ, hắn cười với họ rồi bước vào trong.

Khách sạn Khải Toàn có hai mươi tư tầng, từ tầng bảy trở lên là phòng khách sạn, sáu tầng dưới là các khu vực giải trí, quầy bar, phòng khiêu vũ, các loại salon, cần gì cũng có, các cô gái trong khách sạn đều là những người được lựa chọn cẩn thận từ Tô Châu, Hàng Châu, dáng vóc, nhan sắc đều đẹp, ca hát, khiêu vũ thì lại càng không phải bàn, có thể thỏa mãn tất cả các yêu cầu của khách, kể cả những yêu cầu đặc biệt.

Tiêu Vân ăn mặc rất bình thường, đi vào nơi này tất nhiên sẽ không có mấy ai để ý đến. Tiêu Vân nhìn lướt qua, bạn gái cũ Trương Hảo của hắn không có ở đây, hắn thầm nghĩ thật may, rồi đi thẳng lên tầng ba. Lúc này hắn không muốn gặp mặt Trương Hảo, ông đây chưa phát tài đâu.

Tầng ba không phải là khu vực khác mà là một sòng bạc bí mật. Không cần biết là hắc đạo hay bạch đạo, chỉ cần có tiền và thích cờ bạc là đều biết đến sòng bạc này. Đây cũng là một trong những sòng bạc lớn nhất ở thành phố Tân Hải này. Do sếp hắn có ô dù che chắn vững chắc nên ở đây chưa bị điều tra bao giờ. Tiêu Vân từng làm ở đây nên biết rất rõ.

Hai bảo vệ kia nghĩ cũng rất có lý. Với giá trị hiện tại của Tiêu Vân, cùng lắm cũng chỉ mua được một cốc đồ uống ở đây thôi. Thế nên việc cấp bách nhất lúc này chính là kiếm một khoản tiền, mà với năng lực của hắn bây giờ thì nơi kiếm tiền nhanh nhất chính là sòng bạc.

Tầng ba vẫn được canh phòng nghiêm ngặt như thường ngày. Nếu như không phải đã từng làm ở đây thì với cách ăn mặc thế này, hắn muốn vào đây cũng khó.

Tiêu Vân nhìn quanh một vòng rồi ngồi xuống trước mặt một tên mập.

Lý do đơn giản là vì suy nghĩ của người này dễ dàng bị Tiêu Vân nhìn thấu. Gã vừa thắng được mười mấy vạn tệ, đang ngồi ôm mỗi bên một cô em dáng người bốc lửa, trong đầu đang nghĩ đến việc đè hai cô em này xuống giường.

Loại người này là dễ đối phó nhất.

- Có chuyện gì?

Thấy Tiêu Vân ngồi xuống đối diện, tên mập vênh mặt hỏi.

Đang ôm gái mà bị quấy rầy thì chẳng ai vui được.

Tiêu Vân mỉm cười, từ sau khi trải qua sinh tử rồi lại được Diêm Vương khai phát đại não và cơ thể, khí chất của hắn cũng có thay đổi rất lớn so với trước kia.

Nụ cười này của Tiêu Vân rõ ràng là rất thâm sâu, khiến tên mập kia không dám coi thường.

- Xem ra đại ca thắng được kha khá rồi nhỉ, lại có người đẹp chăm sóc bên cạnh, nhưng mà như thế này, đại ca không thấy là còn thiếu gì sao?

Tiêu Vân nói với vẻ cao thâm.

- Thiếu cái gì? Có ý gì?

Tên mập sững sờ, rõ ràng là gã có chút hứng thú với Tiêu Vân.

- Kích thích!

Tiêu Vân chậm rãi nói:

- Đến sòng bạc này đều là vì muốn tìm kích thích, đại ca không thấy bây giờ anh đang thiếu nhất là kích thích à?

Tên mập tỏ vẻ tươi cười:

- Anh bạn trẻ này cũng thú vị đấy. Sao, muốn cược với ta một ván à?

- Đúng vậy, nhưng mà nếu như tôi đã nói là tìm kích thích thì chúng ta chơi trò cá cược mới, được không?

- Trò cá cược mới? Trò cá cược mới gì?

- Đoán bài, mỗi người chúng ta tùy ý rút một lá trong bộ bài poker từ đối phương, đoán gần nhất là thắng. Thế nào?

Tên mập kia nghe xong liền cảm thấy hứng thú.

- Được, còn trận nào mà Lưu Vĩ Hùng ta không dám cược chứ. Nói đi, cược bao nhiêu?

Tiêu Vân tỏ vẻ suy tư rồi nói:

- Thế thì một vạn đi!

- Được, ngon!

Tên mập Lưu Vĩ Hùng vừa nói vừa quay sang một tên chia bài bên cạnh:

- Ngươi nghe thấy anh bạn trẻ này vừa nói gì chưa? Lấy một bộ bài poker ra đây, ngươi chia bài.

Tên chia bài gật đầu rồi đi lấy một bộ bài poker mới tinh đến, làm theo yêu cầu của Tiêu Vân, đưa cho Tiêu Vân và Lưu Vĩ Hùng mỗi người rút một lá. Trong lòng gã cũng thấy rất tò mò với cách chơi mới này.

Tên mập Lưu Vĩ Hùng liếc qua lá bài trong tay rồi hỏi:

- Ai đoán trước?

Tiêu Vân mỉm cười:

- Tôi là người ra chủ ý thì đương nhiên là đại ca trước rồi.

Lưu Vĩ Hùng suy nghĩ rồi nói:

- Thế thì ta đoán trong tay người là quân 7 rô.

Tiêu Vân cười, suy nghĩ của Lưu Vĩ Hùng có gì mà hắn không nhìn ra được? Bảy là số ở giữa trong bộ bài, đoán như thế không cần trúng, nhưng cũng không bị lệch quá nhiều.

Tiêu Vân nói:

- Tôi đoán lá bài trong tay đại ca là quân bốn nhép.

Lưu Vĩ Hùng lập tức biến sắc, trợn mắt nhìn Tiêu Vân, trong lòng đang nghĩ đúng là gặp ma rồi. Gã đột nhiên quát lớn:

- Ngươi giở trò!

Gã vừa hô lên, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Giở trò gian lận trong sòng bạc mà bị người khác nhìn ra được sẽ bị chặt chân chặt tay, quy định là vậy rồi.

Nghe thấy có người hô lên giở trò gian lận, bảo vệ sòng bạc cũng lập tức chạy đến. Nhiệm vụ của bọn họ chính là đảm bảo trật tự trong sòng bạc.

Tiêu Vân giơ hai tay lên, cười cười:

- Đại ca nói chuyện cũng phải có chứng cứ rõ ràng chứ. Anh nói tôi giờ trò lừa bịp thì cũng phải nói ra là tôi giở trò lừa bịp như thế nào, còn nếu không nói được thì coi như đại ca đã làm tổn hại đến danh dự của ta, đánh bạc cũng có phẩm giá, đây là chuyện lớn đấy.

Lưu Vĩ Hùng nghẹn lời. Gã chỉ thấy Tiêu Vân đoán trúng lá bài trong tay hắn nên trong bản năng ý thức rằng Tiêu Vân đặt bẫy nên hô lên mà quên mất điều này. Nhưng gã cũng không chịu thua:

- Ngươi tự nhiên đoán trúng được lá bài trong tay ta, làm sao có chuyện thần kỳ như thế? Nhất định là ngươi giở trò gian lận.

Suy nghĩ của gã đương nhiên không giấu được Tiêu Vân.

Tiêu Vân cười nói:

- Đại ca nói thế đúng là có chút làm khó người khác rồi, anh không nói thằng em giở trò lừa bịp như thế nào mà cứ hết lần này tới lần khác khẳng định rằng thằng em giở trò lừa bịp, chẳng lẽ đại ca không có một vạn để thua à? Nếu thế thì thằng em cũng không cần một vạn này nữa, tặng đại ca được không?

Tiêu Vân nói vậy khiến mọi người xung quanh cười ầm lên. Một vạn ở cái sòng bạc này thì cũng chẳng đáng mấy đồng, ở đây, ai thua cũng phải ngoan ngoãn mà rút tiền ra, dù già trẻ lớn bé, tiền nhiều tiền ít cũng đều không phải là ngoại lệ, nếu không thì chính là phẩm chất đánh bài không ra gì, là loại bị khách đánh bài coi thường nhất. Thấy tên mập chỉ vì một vạn mà làm lớn chuyện như thế, mọi người lần lượt tản đi, trong ánh mắt còn tỏ rõ sự khinh bỉ.

Tên mập Lưu Vĩ Hùng không nuốt trôi cục tức.

Gã bị Tiêu Vân nói như vậy khác nào thua mà không nhận.

Gã rút một thẻ đánh bạc một vạn từ trong túi ngực ra, quẳng cho Tiêu Vân:

- Ai tiếc gì một vạn, ta chỉ là cảm thấy cách chơi này có vấn đề. Tại sao mà ngươi có thể đoán trúng được bài của ta?

Tiêu Vân giang tay ra, nói:

- Đại ca, bộ bài kia anh cứ cầm đi, anh chọn người chia bài. Tôi chỉ cầm đúng lá bài trong tay tôi thôi, từ đầu tới cuối đều không chạm đến bộ bài, tôi còn có thể có vấn đề gì?

- Không đúng, ta vẫn cảm thấy có vấn đề. Thế này đi, chúng ta cược lần nữa, lần này ta tự chọn một bộ bài, lấy một lá trong đấy, nếu ngươi cũng đoán trúng được thì ta sẽ tin ngươi không giở trò.

Tiêu Vân cười khổ:

- Đại ca, anh làm thế này thì tức là vẫn nghi ngờ ta.

Lưu Vĩ Hùng nói:

- Lần này mà ngươi vẫn đoán trúng, ta trả ngươi mười vạn, ngươi đoán sai ta cũng không lấy của ngươi một xu, như thế được chưa?

Tiêu Vân tỏ vẻ bất đắc dĩ bị ép buộc, đưa tay ra làm động tác mời.

Lúc này đám đông hiếu kỳ lại dần dần kéo đến.

Tên mập Lưu Vĩ Hùng lấy một bộ bài, xáo bài xong thì rút một lá, liếc qua rồi nói với Tiêu Vân:

- Đoán đi!

Tiêu Vân cười thầm, có bản lĩnh thì ngươi đừng có nhìn, ngươi nhìn rồi thì giấu sao được ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.