Tiêu Vân cảm thấy mình ấm ức vô cùng!
Mặc dù căn phòng này hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà thực sự không nghĩ ra được có chỗ nào không ổn, vậy nên hắn mới yên tâm ở lại đây.
Phải nói là, căn phòng này thực sự quá xa hoa, cậu bé Tiêu Vân đáng thương đã bao giờ được hưởng sự đãi ngộ tốt như vậy đâu.
Vậy nên lúc đó, Tiêu Vân tận hưởng một lượt tất cả các tiện nghi trong căn phòng này, và tất nhiên là không thể bỏ qua phòng tắm được rồi.
Cân nhắc đến việc dù sao thì đây cũng là phòng mình rồi, nên tắm xong bạn Tiêu Vân không cần mặc đồ mà nằm thẳng lên giường. Vừa nãy Tống Duyệt Nhiên mới nói gì chứ? Ba cô gái bọn họ cũng còn dám không mặc đồ mà đi đi lại lại, mà đây còn là phòng hắn, sợ gì chứ?
Không ngờ đúng lúc đó, Đường Khả Tâm lại đột nhiên xông vào…
Và thế là bạn Tiêu Vân đang trần như nhộng không kịp phòng bị...
Trinh tiết của ta… tấm thân xử nam của ta! Thế mà bị… bị một cô gái nhìn hết rồi… sau này còn mặt mũi nào nữa chứ?
Bình thường thì đàn ông mà bị phụ nữ nhìn thấy hết thì cũng chẳng có gì to tát, làm gì có gã đàn ông nào không cho phụ nữ nhìn đâu.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, bạn Tiêu Vân đáng thương lớn như vậy rồi mà còn chưa thấy phụ nữ… bao giờ, bây giờ lại bị phụ nữ nhìn thấy hết sạch như thế, làm sao mà không thấy oan ức cơ chứ? Thế nên, bạn Tiêu Vân cảm thấy vô cùng đau khổ…
Nhưng người cảm thấy ấm ức không chỉ có mình Tiêu Vân, mà tất nhiên còn có cả Đường Khả Tâm.
Mặc dù bạn Đường không bị tổn thất gì, trong mắt Tiêu Vân, cô còn chiếm tiện nghi của hắn, nhưng Đường Khả Tâm vẫn cảm thấy ấm ức.
Đường đại tiểu thư cô đã bao giờ chịu loại kích thích như vậy đâu? Trong lòng Đường đại tiểu thư, cô chỉ có thể nhìn thấy các bạch mã hoàng tử, thế mà bây giờ…
Cái kia của hắn…to như thế… ai da, buồn nôn chết đi được!
Bất chợt nhìn thấy cái thứ kia khiến cho cảnh tượng đẹp đẽ trong tưởng tượng của Đường đại tiểu thư đối với chuyện nào đó bị vỡ tan, làm sao mà cô không uất ức cho được.
Bạch mã hoàng tử? Xì, hắn là đồ đầu heo! Đến đầu heo cũng chẳng bằng!
Thế là cô nàng Đường Khả Tâm tâm trạng vô cùng tồi tệ lại ngồi lên chiếc xe Ferrari đi ra ngoài, mặc cho Hạ Khinh Ca và Tống Duyệt Nhiên có gọi thế nào cũng vô ích.
Khốn kiếp, khốn kiếp! Cái tên khốn kiếp này, đã vào phòng bản tiểu thư, còn dùng phòng tắm của bản tiểu thư, lại còn nằm trên giường của bản tiểu thư, mà ghê tởm hơn chính là... lại để bản tiểu thư nhìn thấy cái...
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Cái gã kia đúng là khốn kiếp... Đường Khả Tâm mắng to, đạp mạnh chân ga, chiếc Ferrari đỏ lao vút đi, rực rỡ, chói mắt.
- Chim ưng chim ưng, ta là chim sẻ, mục tiêu đã xuất hiện, mục tiêu đã xuất hiện, hiện đang đi theo hướng Bắc Sơn, là một chiếc Ferrari màu đỏ, biển số là XXXXXX....
- Chim ưng đã nhận, thực hiện kế hoạch A!
- Chim sẻ đã rõ!...
Hạ Kinh Ca sau khi đi lại đến vòng thứ hai mươi mốt, cuối cùng không kiên nhẫn được, lấy điện thoại ra gọi đến một số.
Bây giờ cô đã hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra rồi, chắc chắn là cô nàng lúc nào cũng lo thiên hạ không loạn Tống Duyệt Nhiên đùa ác rồi.
Trên thực tế thì chuyện này cũng rất dễ làm sáng tỏ. Tiêu Vân không hiểu tình hình, nhưng cô thì rất rõ, chỉ cần nhìn thấy số “9” trước cửa phòng là cô đã hiểu rồi, nhưng như thế thì sao chứ?
Cô nhóc Tống Duyệt Nhiên đùa ác ý nhưng vậy cũng chẳng phải một hai lần, kể cả bây giờ đây, cô bé đang như ngồi xem kịch hay, hoàn toàn không giác ngộ được là mình đã làm chuyện không đúng, có giảng giải đạo lý với cô bé cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm Đường Khả Tâm về, không để xảy ra chuyện gì được.
- Khả Nhi, em đang ở đâu?
Điện thoại đổ chuông mấy lần, mãi về sau mới bắt máy. Vừa kết nối được điện thoại, Hạ Khinh Ca vội vàng hỏi.
- Chị Hạ, em đang ở Bắc Sơn đua xe nè, ở đây đông lắm, vui cực luôn!
Đầu dây bên kia, giọng Đường Khả Tâm không còn tức giận nữa, xung quanh vô cùng ồn ào.
Hạ Khinh Ca thở phào, Đường Khả Tâm chính là vậy đấy, dễ giận nhanh tan, có lẽ bây giờ đã hết bực rồi.
Nhưng Hạ Khinh Ca lại lập tức thấy lo lắng, sao Đường Khả Tâm lại chạy đến Bắc Sơn rồi? Đó là nơi phức tạp nhất thành phố này, gần như tháng nào cũng có người chết. Cái cô nhóc này, đúng là không để cho người ta yên mà.
- Chị Hạ, có cần gọi điện bảo chị Đường về không?
Tống Duyệt Nhiên hỏi với bộ mặt ngây thơ, dường như việc Đường Khả Tâm giận dỗi đi ra ngoài hoàn toàn không liên quan gì đến cô nàng vậy.
- Gọi điện thoại cô ấy không về đâu. Cô nàng đang đua xe với người ta rồi, đang chơi sẽ không bỏ dở giữa chừng đâu.
Hạ Khinh Ca rất hiểu Đường Khả Tâm.
- Hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Sắp tối rồi, liệu chị Đường có gặp phải mấy kẻ dâm dê không? Kiểu như Tiêu Vân ấy.
Tống Duyệt Nhiên đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt tròn trĩnh nói.
Tiêu Vân muốn chặn miệng cô ta lại, sao chuyện gì cô nhóc này cũng đổ hết lên đầu hắn vậy?
- Này, anh!
Hạ Khinh Ca bỗng chỉ vào Tiêu Vân.
- Hả?
Tiêu Vân giật mình.
Hạ Khinh Ca nói:
- Đi theo tôi, Khả Nhi đang ở Bắc Sơn, chúng ta đi tìm cô ấy.
- Ồ.
Tiêu Vân thở phào, hắn còn đang tưởng Hạ Khinh Ca muốn gieo thêm phiền phức cho hắn nữa. Nhưng mà, một đại minh tinh mà đi ra ngoài với bộ dạng này sao? Một đại minh tinh như cô ấy mà không có lấy một vệ sĩ à? Nhưng mà ngay lập tức hắn nghĩ ra, hắn chẳng phải là vệ sĩ hay sao, cần vệ sĩ khác làm gì nữa. Như thế này là tốt nhất..