Tùng Tửng, Em Yêu Anh

Chương 3: Chương 3: Chạm Trán Ôn Thần Hứa Vĩ Văn




Sáng hôm sau

Nheo nhò nhen sắn xíííí...ííí..so....xííí..xoooooo....đi..gần cầu thang té..é..é..é..gầmmmm...ầm...ầm...

Và vâng đó chính là chuông báo thức của chị Thư nhà ta..chuông gì nghe giống hát nhạc kịch thý mịaaa..À mà nó là nhạc kịch thiệt mà.Người ta chọn chuông nào nghe cho xom xom chút dễ tỉnh ngủ..còn cô chơi toàn hàng độc.Nghe xong muốn ngủ tiếp.

Aizzz..hôm nay là ngày đầu tiên đến học viện âm nhạc lớn nhất thành phố Hồ Chí Minh cho nên không thể chậm trể được.Mặc dù còn buồn ngủ nhưng cô phải miễn cưởng ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.Thay một bộ đồ tương đối thoải mái,chiếc áo pull màu trắng kết hợp với quần jean đen,tóc tếch để một bên vai..thêm một chút son bóng nữa trong cô thật đáng yêu.Nếu người ta không biết tuổi thật của cô dám chừng họ cho rằng cô là một cô nhóc chừng 14,15 tuổi chứ không phải 19 đâu.

Được rồi,phần make up coi như xong cô bước ra khỏi nhà cùng với chiếc đạp điện mới của mình.Đừng hỏi vì sao nhà cô giàu mà không đi xe môtô hay ôtô nhé vì câu trả lời rất đơn giản là đi xe đạp điện không tốn tiền đổ xăng (ặc..lí do này ai không biết chứ hong lẽ đi xe đạp điện phải đổ xăng) thứ hai là thân thiện với môi trường.

Sao 20 phút cô đã có mặt tại trường.Dắt xe vào bãi đậu xe cô không khỏi thán phục trường này quả thật rất đẹp và lớn nha.Ngôi trường gồm 5 tầng:

Tầng 1:dành cho học sinh học năm nhất

Tầng2:dành cho học sinh năm hai

Tầng3:dành cho học sinh năm ba

Tầng4:dành cho học sinh năm tư

Tầng5:chỗ để các loại nhạc cụ.Ví dụ:đàn piano,đàn tì bà,…còn có kèn,trống và một số loại dụng cụ khác...

Đúng là học viện lớn nhất thành phố có khác vừa đẹp và vừa rộng nữa.Lo nhìn quanh không để ý phía trước mình có người.Thế là cô đâm xầm vào người đó và té ngã.

-Xin lỗi..xin lỗi nha...tui hong có cố ý ._cô vội vàng cuối đầu rồi xin lỗi người mình vừa đụng.

-Hừ..con mắt cô đi đứng ở đâu vậy hả??_thằng con trai bị đụng lên tiếng quát.

-Hơhơ..tui xin lỗi rồi mà anh còn muốn cái gì nữa_cô nhíu mài nhìn tên người đàn ông vừa quát mình.Cô đâu có cố ý đâu.

-Tôi biết cô gây sự chú ý với tôi nhưng xin lỗi cô bé nha anh đây không thích con nít 14,15 tuổi_Hứa Vĩ Văn nhìn cô khinh bỉ nói.Trường hợp này cậu gặp nhìu rồi.Bị nói như vậy cô lấy làm bực.Người này bị bệnh thần kinh à sao ảo tưởng quá vậy.Chống nạnh phùng mang trợn mắt chu mỏ chống nạnh nói:

-Này anh bị chứng thần kinh bại liệt à hay chạm dây tự sướng ??đây là ban ngày không phải ban đêm ở đó mà mơ với chả mộng...

-Cô..cô...cô..nói cái gì??Cô biết tui là ai không?_cậu giận dữ nói.

-Cô cái gì mà cô..tui hong phải cô cô của anh..đừng thấy tui đẹp rồi bắt quàng làm họ nha_cô bỉu môi nói.

-Cô..hừ..cô còn bé mà mồm chả bé tí nào_bị quê cậu bắt qua chuyện khác.

-Này,thứ nhất tui không cần biết anh là ai..mà anh là ai kệ anh,thứ hai tui 19 tuổi rồi không được gọi tui là bé nữa..hừ...bye nhóc chị đi đây_nói rồi cô ngoe nguẩy đi mất bỏ lại một bộ mặt đen xì.

-Hey,này Vĩ Văn mặt cậu sao khó coi vậy._Thanh Tùng vổ vai cậu nói.

-Mình bị một con nhóc làm cho tức_cậu vẫn chưa hạ hỏa

-Ai mà to gan dám chọc Vĩ Văn nhà ta thành ra thế này hả_Hari Won nhìn cậu cười.

-Ừ..chuyện gì thế kể tụi mình nghe đi_Kiến Huy cũng chọt mỏ vào.

-Chuyện là như vầy..#$%%+;;#@&&;:...thế thế đấy..._cậu kể ra một tràn.

-Haahhahaaahihihihohohihi..._một tràn cười ập đến..anh,hari và Huy cười như điên.

-Các cậu im dùm mình đi đang bực hà_mặt cậu càng đen thêm.

-Được,được...tụi mình không cười nữa..nhanh tới công ty đi ông Quang Huy đang đợi đấy...tới trễ thế nào cũng bị ỗng nhằn cho xem._Tùng lên tiếng.

-Ừ..đi thôi_cả bọn đồng thanh rồi rời khỏi trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.