Chuyến đi chơi kết thúc tại đây bởi vì chú Quang Huy bảo về để chuẩn bị bấm máy bắt đầu quay clip.Lần này là một bản nhạc ballad,cũng do anh sáng tác.Mặc dù anh muốn ở lại thêm vài hôm nữa nhưng không được.
Sáng hôm sao anh và cô chuẩn lên chuyến xe về lại thành phố.Trên xe cô nghe những người đó bàn tán về anh.Anh cũng chẳng quan tâm bởi đó là miệng của người ta mà anh làm sao ngăn được.
Bực mình mấy bà tám này cô nhíu đôi mài lại.Mấy người này đúng là chẳng ra làm sao hết.Ăn cơm nhà mà lo chuyện người ta.Dù vẫn biết có fan thì cũng sẽ có anti, cái gì cũng vậy không sao toàn vẹn được hết.Không nhờ Tùng ngăn thì cô đã cho mấy bà tám biết sự lợi hại của mình rồi.
(Tg: bả nổ đấy :]]]])
Sau 5 tiếng ngồi xe, cuối cùng cũng đã đến nơi.Cô thì về nhà còn anh phải đến công ty ngay.Nhìn bóng anh khuất dần sau làn khói trắng, mặt cô buồn hẳn.Buồn vì Tùng bị nói như thế.Cô cũng biết anh cũng giống mình chẳng vui vẻ gì...trên môi anh luôn nở một nụ cười tươi roi rói nhưng mấy ai biết được phía sau nụ cười đó là một nổi buồn sâu lắng.Anh không thể hiện ra ngoài anh sợ mọi người sẽ giống anh.Tùng mặc dù đã qua tuổi 20 nhưng tính tình thì rất trẻ con chưa chững chạc cho lắm...nhưng cái điều mà cô luôn không hiểu tại sao anh lại sống nội tâm như vậy???Vui thì anh sẽ chia sẽ buồn thì anh giấu kín.
Những người không hiểu anh thì cho rằng con người anh phách lối.Tùng có sao??Họ nói Tùng chảnh,chẳng thân thiện???Xin cho hỏi mọi người có tiếp xúc nhiều với anh chưa???Có thấy anh không ngại trời mưa mà cùng các bạn chơi hết mình???
Càng nghĩ đến cô càng giận một người như vậy mà bị ghét là sao?Tại sao không một ai thử đặt mình vào Tùng một lần xem...
Chán nản cô vào nhà tắm rửa cơm nước không quên rủ tụi chị Hari tối ăn gà rán.Nghĩ tới ăn là mắt sáng lên...nhanh chóng vào nhà.
__Sáng_
Như thường lệ ánh mặt trời chang chói chói chang rọi thẳng vào phòng nhưng hình như ai kia đang say giấc nồng mà quên mất hôm nay mình đi học.Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên cô mắt nhắm mắt mở mà bắt máy giọng say ke:
”À nhố dơ bô sê dô”
'…………………'
”Học gì mà học”_giọng vẫn thản nhiên.
”………………”
”Ááá...ááá...trể giờ rồi trể giờ rồi...!!!”
Tiếng hét thất thanh của chị Thư muốn nổ tung cái nhà ra.Nhanh chống hớt ha hớt hải chạy vào nhà tắm thay đồ rồi nhanh đến trường.Vì sợ muộn nên cô cố gắng chạy thật nhanh vô ý đụng phải một người.Đối phương là một cô gái vô cùng xinh xắn.
”Xin lỗi bạn”
Nói xong câu đó cô nhanh chống chạy vào lớp mặc dù ngờ ngợ cô gái đó.
Sau khi Kì Thư đi khỏi cô ta cười nữa miệng tay nắm chặt lại ánh mắt đầy căm hận.Nhưng chỉ vài phút sau khuôn mặt tà ác đó được thay thế bằng nét hiền dịu,làm người đối diện có cảm giác cô gái này mỏng manh yếu đuối muốn người ta che chở.
(Như: giả tạo quá thím ơi?:3)
May mà chạy nhanh thôi là cô bị đuổi rồi..còn kịp.Ngồi xuống bàn thì thấy ánh mắt Kiệt Vĩ nhìn mình...cô né tránh nó không thèm quan tâm tới.Khi ánh mắt cô dời đi đồng thời ai kia cũng nhếch mép...
Căn phòng tối phía Tây
”Thời cơ gần đến,cô đã chuẩn bị chưa?“.Người đàn ông có khuôn mặt tà mị nâng li rượu lên uống đồng thời hỏi cô gái xinh đẹp trước mặt.
”Tôi đã xong,chỉ còn chờ màn biểu diễn thôi!!!“.Cô ta cười và ngồi lên đùi người đàn ông đó nhìn bằng ánh mắt quyến rũ...không khí trở nên ám mụi.
START GAME
Xin lỗi m.n thời gian này Như bận học nên ra chap quá trễ mông m.n thứ lỗi cho Như và tiếp tục ủng hộ cho Như nha...mẹc xi bô cô :)))) nớp all