Tước Tích

Chương 1: Q.1 - Chương 1




Những mảnh tuyết vụn cứ xoắt xuýt đầy trời hệt như đám lông tơ của một con thú khổng lồ đang giũ cánh, bay lả tả che khuất cả tầm mắt.

Mùa đông đã đến với lục địa này.

Khi nhiệt độ ở Phương Nam chỉ mới bắt đầu hạ thấp, tản sáng trên những khung cửa sổ còn nhìn thấy hơi sương phủ mờ, thì tại nơi này - lục địa tiếp giáp với nơi tận cùng của cực Bắc - đã là một mảnh tiêu điều, mênh mông. Từng ngọn núi băng thật lớn bồng bềnh trên mặt biển thi thoảng lại va vào nhau gây nên những tiếng động ầm ĩ khắp trời đất, vài tảng băng sụp đổ trôi tuột xuống mặt nước làm dấy lên những đợt sóng bạc đầu. Vùng đất lạnh bao la đen kịt sau mấy ngày tuyết rơi dày liên tiếp đã hóa thành một cánh đồng mịt mù tuyết trắng. Tại vùng cực Bắc, những dòng sông băng liên tục nối liền trông hệt như chiếc răng nhọn của một loài quái thú đang nuốt trọn lấy chốn cùng tận này, còn đường chân trời thì dường như biến mất dưới lớp băng trắng xóa.

Bầu trời bị tầng mây dày đặc che phủ, ánh sáng như bị lấp đi bởi một lớp bụi mờ, chiếu rải rắc xuống đại địa một cách hỗn độn.

Gió tuyết lẫn lộn trong không gian trống trải, từng trận lại từng trận rít lên nghe hệt như tiếng sói tru thảm thiết. Giữa màn tuyết rơi hỗn loạn ấy, bóng hình một chàng thiếu niên trẻ tuổi và gầy nhỏ đang từng bước từng bước tiến về phía nơi tận cùng sâu xa nhất của dòng sông băng.

Thật ra hắn cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ là trong lòng rõ ràng nghe thấy một giọng nói đang không ngừng thôi thúc bản thân, giống như tiếng gọi của linh hồn trong sâu thẫm tiềm thức, vang mãi chẳng dứt.

Cơn gió lạnh thấu thổi bay chiếc mũ trùm màu bạc trắng trên đầu của hắn, khiến cho chiếc áo choàng lam sẫm ngoài viền được nạm bạc quý giá bị thổi tung phần phật. Dưới làn mi rậm như lông vũ của hắn là đôi đồng tử màu hổ phách lóe lên thứ ánh sáng ngắn ngủi, gió như dao cắt quét qua làn da trắng nõn, gương mặt của hắn đáng lý phải hồng hào như một chàng trai hai mươi ba tuổi nên có, nhưng giờ phút này chỉ mang một màu tái nhợt, còn sâu trong đôi mắt là nỗi hoang mang, run rẩy vô bờ vô bến.

Vách đá hai bên dòng sông băng dần dần thu hẹp lại về phía trước rồi biến thành một hẻm núi càng đi càng chật chội. Chốn cùng tận xa xăm đằng trước, nơi sông băng và vách đá cùng nhau hợp lại, bỗng hiện ra một huyệt động tối tăm không thấy đáy, chẳng biết là thông về nơi nào.

Hoa tuyết lăn tròn giữa đất trời như thể bị một sức mạnh bí ẩn cực lớn hấp dẫn, cuồng bạo xoay tít rồi hút vào trong huyệt động đen ngòm kia, sau đó biến mất giữa bức màn yên tĩnh đến chết người.

Tựa như bị một thứ gì đấy nuốt chửng...

"Grrrúuuuuu…"

"Réeeeeeeeetttt…"

Thanh âm vọng ra từ sâu trong huyệt động ấy.

Giống như tiếng rít của một loài côn trùng nào đó đến từ địa ngục, mỗi một tiếng kêu thảm thiết lướt qua màng nhĩ đều làm cho người ta phải sởn cả gai ốc.

Thứ âm thanh này mới nghe qua thì y như tiếng rít trước khi chết của một con nhện lớn bị thiêu cháy, thế nhưng nghe lâu hơn thì lại tạo ra một sự khoái cảm lạ kỳ, tựa như tiếng thét của một cô gái nhỏ, hòa lẫn cả sự đau đớn kịch liệt cùng niềm sung sướng mê ảo đến điên cuồng.

Chàng trai trẻ ấy đã đứng trước cửa huyệt động.

Tiếng gió tuyết cuồng bạo ngoài kia đã mất hút tại nơi này.

Tất cả âm thanh dường như đều bị cửa động khổng lồ nuốt chửng, trong không gian tĩnh lặng rộng lớn này chỉ còn sót lại tiếng rống rít như kim khí va chạm nhau chốc chốc cứ vang vọng. Đôi mắt chàng trai trẻ ánh lên một vẻ rối loạn, gương mặt của hắn thoạt nhìn thì vô cùng sợ hãi nhưng lại ẩn hiện một nỗi ngơ ngẩn mong chờ, làm cho người nhìn phải lạnh cả sống lưng. Hai tròng mắt của hắn vẫn không ngừng run rẩy, hệt như hai mảnh sơn mài nung mãi không tan.

Chàng thiếu niên mở trừng mắt, đôi đồng tử màu hổ phách của hắn phản chiếu sắc đen ngòm trong động huyệt sâu không thấy đáy.

Trong sự lặng yên đầy kìm nén ấy đột nhiên trỗi lên một tràng âm thanh tuy nặng nề nhưng lại rất nhỏ, hệt như tiếng máu chảy òng ọc trong huyết quản chật hẹp.

Chàng trai trẻ cúi đầu nhìn xuống, trên mặt băng trắng tinh là một thứ gì đó màu xanh đen dài ngoằn ngoèo, khúc khuỷu trông như tĩnh mạch từ trong hang động lan về phía hắn một cách không nhanh không chậm, giống như dưới lớp băng nhỏ là một dòng máu đen đang vặn vẹo chảy về trước. Hắn cúi đầu ngồi thụp xuống, hệt như có một sức hấp dẫn khó cưỡng, bắt ép cả thân thể hắn phải tiền gần dòng máu đen ấy. Hắn vùi mặt xuống như muốn nhìn rõ hơn thứ kỳ lạ kia, gương mặt từng tấc một áp sát vào mặt băng, thân thể nhỏ bé phô ra tư thế uốn éo. Tuy nhiên hắn lại không hề hay biết trên gương mặt thanh tú trắng trẻo của mình cũng đang dần hiện ra những mạch máu rối rắm như một đám giun, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, mỗi lúc một rõ ràng hơn. Trong quá trình đôi đồng tử màu hổ phách của hắn tiến sát dần đến mặt băng, nó cũng đồng thời dần chuyển thành một màu đen hỗn loạn, trông cứ như mấy con cá vàng đuôi đen đang chuyển động trong đôi mắt hắn vậy.

"Thình thịch..."

Bất chợt vang lên một âm thanh nghe như mạch đập, cái thứ trông như tĩnh mạch mỏng manh bên dưới mặt băng kia ngay lập tức từ sâu trong hang động bành trướng lan rộng đến vị trí mặt băng dưới chân chàng thiếu niên đang đứng, hóa thành một vật thể hình ống màu đen giống như một cánh tay lực lưỡng. Trước mắt chàng trai đột ngột tối đen như mực, còn chưa kịp xem rõ thì trước mắt đã hoa lên, một luồng khí vun vút lao tới cuốn lấy hắn, thoáng chốc đã kéo hắn rời khỏi huyệt động. Chàng thiếu niên chỉ nghe tiếng gió lùng bùng bên tai, hoàn toàn không biết trước mặt xảy ra chuyện gì, chỉ có vô số luồng khí trong suốt như mũi kiếm sắc nhọn bắn ra, "loạc xoạc" xẻ đôi không khí hệt như cắt vải.

- Ngươi có biết là vừa rồi suýt tí nữa thì ngươi đã mất mạng rồi hay không?

Trong luồng khí vùn vụt lao nhanh ấy vọng đến tiếng người nghe không ra cảm xúc, thậm chí không đoán được cả tuổi tác, âm điệu trong vắt như thể không khí và nước, chính là giọng nói nhẹ nhàng của một người con trai, nhưng vì trong đó lại lộ ra một vẻ lạnh lùng mơ hồ khó diễn tả, nên có cảm giác tuổi của y chừng rất lớn.

Chàng trai áo lam ngẩng gương mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng lên, đôi đồng tử của hắn dần ngưng tụ từ sắc đen hỗn loạn về lại màu hổ phách lấp lánh. Sau khi tầm mắt một lần nữa tập trung lại, hắn phát hiện trong luồng khí tán loạn đang dần tan đi trước mắt là một người thiếu niên tóc bạc thoạt trông cũng trạc tuổi mình đang lạnh lùng nhìn về phía hắn. Trên trán người nọ phất phơ vài sợi tóc rối, gió làm cho chòm tóc ngắn loe hoe của y thấp thoáng lộ ra băng cài màu đen có nạm kim cương lấp lánh đeo trước trán, vừa nhìn thì đã biết giá trị liên thành, thân phận tôn quý. Trong màn tuyết giá rét như vậy mà người thiếu niên tóc bạc này chỉ mặc độc một chiếc áo khoác bằng lụa dài màu trắng tựa như không hề sợ hãi với cái lạnh, chiếc áo trắng trên người y hệt như một đám mây không trọng lực, tung bay chấp chới về bốn phía, không hề bị ảnh hưởng bởi sức tàn phá của gió lốc xung quanh.

Người thiếu niên tóc bạc xoay người hướng lưng về phía chàng trai áo lam. Chàng trai theo bóng lưng của y nhìn về phía lối vào hang động đằng trước, mặt đất nơi chính hắn vừa hiện diện ban nãy giờ đây chỉ còn lại một cánh tay bị cháy sạm đen vừa phá băng thoát ra, đông cứng trong gió tuyết bằng một tư thế kinh khủng hệt như đến từ địa ngục. Nếu như lúc nãy hắn không được người thiếu niên này ứng cứu thì giờ phút này cánh tay cháy xém kia đã nghiến đứt cổ họng của hắn mất rồi.

Nhìn kỹ lại thì cánh tay ấy không giống như tay của loài người. Nó chỉ có bốn ngón, mỗi ngón đều có bộ móng đen sắc nhọn, méo mó. Trên làn da cháy xém có vô số u nhọt màu đỏ tựa như mụn bọc, nhớp nhúa dịch thể nhìn như máu và mủ đặc sệt.

- Chẳng lẽ 'kế hoạch ấy' đã bắt đầu rồi sao?... Nhưng tại sao lại xảy ra sớm như vậy chứ...

Người thiếu niên tóc bạc nhìn vào cửa động tăm tối, chẳng biết là đang lẩm nhẩm với chính mình hay là đang khẽ nói với một ai đó còn chưa hiện thân. Từ bóng lưng không thể đoán biết được nét mặt của y nhưng trong giọng nói dịu nhẹ vẫn thấp thoáng lộ ra sự ngạc nhiên cùng nỗi lo lắng khó kìm nén.

Người thiếu niên tóc bạc xoay người, bước đến trước mặt của chàng trai áo lam rồi ngồi xuống, nhìn vào gương mặt thanh tú trắng trẻo cùng đôi tròng mắt màu hổ phách của hắn, khe khẽ mỉm cười. Gương mặt của thiếu niên tóc bạc được nụ cười đầy khí khái ấy tô điểm đến mức bừng sáng tuyệt đẹp như màu thủy tinh, ánh dương quang soi rọi lên mái tóc bạc của y làm thấp thoáng hiện ra viên kim cương đen trên băng cài tóc, phản chiếu ra vô số vầng sáng cầu vồng, soi sáng đôi mắt như mộng ảo, giữa đôi đồng tử ấy dường như được lấp đầy bằng vô số viên kim cương lớn nhỏ. Mái tóc của y bạc trắng như băng tuyết, thoạt trông giống hệt một vị thiên sứ thuần khiết.

Chàng trai áo lam hỏi:

- Ngươi là ai?

Thiếu niên tóc bạc vươn tay kéo hắn từ mặt đất đứng dậy, đáp:

- Tên ta là Bạc Y Ti.

Gió xung quanh như ngừng cả lại, mùi vị trên người thiếu niên tóc bạc ấy truyền đến phảng phất như hương liệu trong sạch từ xứ cảng A Lộc Tư, thanh nhã và cao quý. Loại hương liệu này chắc chắn là loại vô giá.

- Người là ai? Vì sao lại đến nơi cực Bắc này?

Bạc Y Ti trẻ trung đứng trên mặt băng trắng hệt như một vị thiên sứ mười lăm, mười sáu tuổi. Thân thể của y tựa như được sinh ra cho thế giới băng tuyết này, trong sạch và thuần khiết, cả người lấp lánh thứ ánh sáng li ti của kim cương.

- Ta là Ngải Âu Tư...

Chàng trai áo lam nhỏ giọng trả lời. Một cơn gió nhẹ từ đằng sau Bạc Y Ti thổi đến làm cho lỗ mũi của hắn giờ đây tràn ngập thứ hương liệu cao cấp trên người của y.

Trong không khí đầy ắp mùi vị của hoa tuyết và hương liệu, vầng dương vĩ đại và thiêng liêng chênh chếch chiếu xuống dường như đang bao phủ lấy một trường vận mệnh to lớn.

Ngải Âu Tư nhìn thiếu niên tóc bạc trước mặt, sau lưng y là hang động đen ngòm thật lớn, con quái thú như đến từ địa ngục kia thoạt trông như sắp nuốt chửng lấy y. Nụ cười của y vừa ấm áp vừa tuyệt đẹp, lại như vì sự dịu dàng mà lộ ra nét sầu bi thấp thoáng - cũng như mùi thơm dịu ngọt của hương liệu cảng A Lộc Tư trên người y đang ngập đầy trong gió vậy.

Nhiều năm về sau, mỗi lần Ngải Âu Tư nhớ lại cảnh tượng này đều cảm thấy giống hệt như một lời tiên tri u ám, một viễn cảnh tối tăm.

Trấn Phúc Trạch - Đế quốc phương tây Á Tư Lam

Lúc Kim Tư bước vào đại sảnh của dịch trạm thì trời đã xế bóng.

Vầng tịch dương bên ngoài cửa sổ khiến cho tòa dịch trạm tọa lạc tại nơi cửa khẩu của trấn Phúc Trạch này được bao phủ trong một sắc cam ấm áp và tuyệt đẹp. Từ cửa dịch trạm nhìn ra ngoài là một con đường nhỏ thẳng tắp được lát bằng đá nham thạch màu xám trắng, con đường thoạt trông có tuổi đời rất xa xưa, bề mặt đã bị gió mưa và thời gian bào mòn đến bóng lưỡng. Thỉnh thoảng lại có vài vị khách lưng gùi các loại hành lý lớn nhỏ khác nhau lướt qua dưới ánh chiều tà, nhìn thì biết không phải dân địa phương. Đôi khi ngẫu nhiên cũng có vài chuyến xe ngựa chở theo hương liệu đặc sản và da thuộc được may thủ công của Phúc Trạch trấn rời khỏi phố thị nhỏ bé này. Bao đời nay, thứ hương liệu chế từ rễ cây hòe và cây phong mà Phúc Trạch Trấn sản xuất nhờ vào ưu thế hàng tốt giá rẻ nên bán đắt như tôm tươi tại bến cảng phương Nam.

Hai bên đường thuở trước mọc đầy những luống cỏ xanh mượt um tùm nhưng giờ đây tiết trời sắp sửa vào đông, bãi cỏ đã trở nên vàng úa, gió cuốn những vụn cỏ khô héo phe phất trong không khí, được ánh sáng mặt trời chiếu sáng trông hệt như những hạt bụi màu vàng nổi trôi bồng bềnh.

Toàn bộ Phúc Trạch như một thị trấn nhỏ ấm áp sau khi quét lên một lớp bột phấn màu vàng tươi, tràn ngập hương thơm của trà trái cây và rượu mật ong.

Tuy nhiên, Kim Tư không hề để tâm đến phong cảnh bên ngoài cửa, trong mắt hắn giờ phút này chỉ có những người đang hiện diện tại đại sảnh của dịch trạm.

Đang quan sát các vị khách bên trong dịch trạm như hắn lúc này còn có một kẻ cũng đang thoăn thoắt qua lại giữa các dãy bàn để châm nước bưng trà, đó chính là Kỳ Linh.

Nếu muốn dùng lời để miêu tả Kỳ Linh thì có rất nhiều từ ngữ hình dung. Lúc gã còn bé thì những từ thường nghe nhất chính là: lanh lợi, kháo khỉnh, tinh khôn, dễ thương... Sau khi lớn lên thì nghe đâu gã còn đẹp trai, cao lớn và tinh anh hơn nhiều. Con ngươi của Kỳ Linh trời sinh đã long lanh, hợp cùng hàng mi đen nhánh sắc lẹm tựa như một thanh chủy thủ mỏng dài, đôi mắt gã sáng như sao còn nụ cười thì chẳng khác trăng rằm trắng tinh trên bầu trời. Mỗi ngày đều có rất nhiều thiếu nữ của Phúc Trạch trấn cố tình đi lướt ngang qua cửa dịch trạm chỉ để ngắm nhìn gã, các cô quấn khăn trùm đầu và dây buột tóc sặc sỡ, vừa huyên náo lướt qua cửa dịch trạm vừa liếc mắt nhìn vào bên trong…

…Ngắm gã dùng một miếng da dê nhỏ quấn lấy mái tóc đen nhánh khỏe khoắn của mình về sau gáy, sau đó xắn nửa ống tay áo lên lau bàn ghế, rửa chén đĩa. Cánh tay nhỏ nhưng rắn chắc tỏa ra sức sống riêng biệt của một vị thiếu niên đương tuổi trưởng thành, đường nét cơ thể rõ ràng, hấp dẫn, mang theo sức sống dào dạt, không hề giống với lão đại thúc đang ngồi bên quầy đằng kia nhấm nháp rượu sữa dê, cảm giác như cả thân thể lão được bao phủ trong một lớp pho-mát mềm ẽo.

…Hoặc ngắm gã trèo lên cây ở sau vườn hái quả ăn, hay đứng trên nóc nhà quét dọn đám lá phong rụng đầy vào mùa thu. Thân thể thon dài và cường tráng của gã thấp thoáng như một con báo.

Cũng có khi gã đứng trong sân đình vào một chiều thu, trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, trời thấp thoáng nổi gió thổi phớt lên bờ mi của gã, nhìn gã thấp thoáng như một kẻ hát rong vừa đa tình vừa sầu đời, ai ngờ thật ra trong bụng gã có lẽ đang ngẫm nghĩ: "Thôi rồi, tháng này làm vỡ mất ba cái đĩa, bà chủ chắc chắn sẽ trừ của mình rất nhiều tiền đây".

Đương nhiên, Kỳ Linh cũng thường xuyên liếc mắt đưa tình với bọn con gái. Nam nhi vào độ tuổi này thì việc trêu ghẹo nữ nhi là bản chất trời sinh của họ. Mặt mũi của gã vốn đã tuấn tú, vóc dáng trổ mã lại thêm thon dài nhanh nhẹn, mặc dù chỉ là một gã điếm tiểu nhị khoác trên mình bộ y phục giặt đến cũ mèm nhưng thân thể của gã vẫn phảng phất khí chất quý tộc được phủ lên một tầng tinh quang.

Những ai ở thị trấn đã từng đi qua đế đô Các Lan Nhĩ Đặc đều bảo rằng Kỳ Linh giống hệt như người của đế đô từ hàng lông mày sắc lẹm đến đôi tròng mắt lấp lánh ánh sáng. Thế nhưng từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ đã là mười bảy năm, Kỳ Linh có lần nào rời khỏi Phúc Trạch trấn hơn nửa bước đâu? Thật ra gã lúc nào cũng muốn được đến Các Lan Nhĩ Đặc, hiềm nỗi trước nay gã chưa từng đi khỏi thị trấn nhỏ nằm sâu trong khu rừng rậm này bao giờ.

Tuy nhiên hôm nay, trong tòa dịch trạm ở tại vị trí cổng vào của Phúc Trạch trấn này lại có đến năm người đến từ đế đô Các Lan Nhĩ Đặc.

Mục tiêu của bọn họ đều là hồn thú Băng Hạc mà đêm nay sẽ xuất hiện tại Phúc Trạch.

Kỳ Linh mấy hôm nay vẫn luôn nghe người trong trấn nhắc đi nhắc lại về chuyện này, có điều đối với mấy loại danh từ như “hồn thú”, “hồn thuật sư” gì đó từ miệng bọn họ, Kỳ Linh thật sự quá sức lạ lẫm. Mặc dù gã biết cả đại lục Áo Đinh này đều được xây dựng trên cơ sở của Hồn Lực nhưng mối liên hệ duy nhất mà gã từng tiếp xúc với Hồn Lực chính là một bà lão ngoài tám mươi tuổi ở trong trấn suốt ngày cứ gàn dở. Người trong trấn đều đồn rằng lúc còn trẻ, bà là tỳ nữ trong một gia đình quyền thế ở đế đô, sau khi lén học được chút ít Hồn Thuật, bà bèn trở về trấn Phúc Trạch. Nhưng lần duy nhất mà Kỳ Linh chứng kiến bà sử dụng Hồn Thuật thì gần như chỉ có thể khiến cho nước từ miệng giếng phun vọt lên cao rồi rót đầy vào chum nước, hơn nữa chỉ với một động tác đơn giản như thế nhưng lại khiến cho cái mạng già nua của bà thở hổn ha hổn hển, bộ dáng như chực chầu trời đến nơi.

Kỳ Linh vô cùng thất vọng, vì gã đã nghe nói rất nhiều chuyện về những Hồn thuật sư vĩ đại. Trong truyền thuyết, họ có thể lên trời xuống đất, huơ tay tạo ra những vệt sáng đầy trời, phất tay có thể làm cho biển gầm dữ dội, cảm giác giống như sự tồn tại của thần linh vậy.

Gã thi thoảng có hỏi thăm khách qua đường về những chuyên liên quan đến đế đô và Hồn Thuật Sư ở đế đô, nhưng những lữ khách đến với Phúc Trạch trấn quá nửa đều chẳng phải nhân vật lợi hại, đối với Hồn Thuật luôn được nắm giữ bởi huyết thống hoàng thất tại đế đô, họ gần như chỉ được truyền miệng kể lại mà thôi.

Thế nên, khi dịch trạm bất ngờ xuất hiện năm vị Hồn Thuật Sư đến từ Các Lan Nhĩ Đặc, cả người gã hệt như một cái ấm nước bị đun đến sôi trào, trống ngực "thình thịch" đập loạn không thể bình tĩnh được.

Kim Tư ngắm nghía xung quanh, sau đó chọn một bàn ngồi xuống. Hắn còn chưa ngồi ổn thì người phụ nữ ở đối diện hắn đã cất tiếng:

- Bàn này đã có người rồi, ông không nhận ra à?

Kim Tư ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười cởi mở.

Kim Tư đã ngoài ba mươi tuổi, là một Hồn Thuật Sư có danh tiếng ở đế đô, gia tộc Kim Thị trước nay đều dựa vào tài nghệ chế ngự Hồn Lực xuất sắc mà trở nên nổi tiếng, cũng được xem như danh môn thế gia. Hắn nhướng hàng mi được cắt tỉa kỹ lưỡng lên, hướng về phía người phụ nữ mặc bộ y phục màu xanh thẫm đáp:

- Thấy chứ!

Nói xong, hắn nhấc tay rót một chén trà, nước trà chậm rãi theo một dòng mỏng manh chảy xuống chén, qua một lúc lâu sau mới châm đầy, hắn đặt bình trà xuống:

- Thì sao nào?

Nhướng ánh mắt sâu xa lên, hắn nửa cười nửa không nhìn người phụ nữ nọ.

Kim Tư cầm lấy chén vừa định đưa lên miệng uống thì thân chén đột nhiên kêu "rắc" một tiếng vỡ vụn.

Chất lỏng đang văng đi tứ tán bỗng gom lại thành một giọt nước to như hột trân châu, nảy lên lộn xộn trên mặt bàn, mặt bàn bị khua tạo ra tiếng gỗ kêu "lốc cốc" bất định. Nhưng giọt nước này lại không kết băng mà như bị một nguồn sức mạnh nào đó khống chế, tựa như một chất rắn không tan kết lại thành hình cầu rồi nảy đi tứ tung.

Kỳ Linh đứng ở kế bên nhìn đến mức đôi tròng mắt muốn lọt ra ngoài.

Kim Tư cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng xòe tay ra, trong nháy mắt tất cả giọt nước bị kéo trở ngược vào lòng bàn tay hắn như thể bị một lực hút hấp dẫn. Kỳ Linh còn chưa kịp nhìn rõ thì một chiếc chén băng trong suốt lấp lánh tỏa ra hơi lạnh dày đặc đã xuất hiện trong tay Kim Tư. Kim Tư nhấc bình trà bên cạnh lên, rót nước trà nóng hổi vào chén băng này, trong hơi nóng cuồn cuộn tỏa ra lại chẳng hề trông thấy bất cứ sự tan chảy nào của chén băng.

Gương mặt người phụ nữ đối diện như bao phủ một lớp sương lạnh. Ả vừa định đứng lên thì Kim Tư đã giơ tay ra hiệu cho ả ngồi trở lại. Kim Tư hớp một ngụm trà, nói giọng sâu xa:

- Cô nên giữ lại Hồn Lực mà bắt Băng Hạc thì hơn, hoặc là chừa chút Hồn Lực để còn chạy tháo thân.

Nụ cười của Kim Tư vừa sáng rỡ vừa đầy tự tin:

- Cô nói có đúng không, Lộ Nhã?

Người phụ nữ mặc y phục màu xanh thẫm được gọi là Lộ Nhã này không lên tiếng nữa, ngược lại người đàn ông trung niên ở bàn bên cạnh lại cất lời:

- Dù sao thì Băng Hạc chỉ có một con, sớm muộn gì cũng phải đoạt, đánh nhanh hay chậm thì đều phải đánh, bây giờ chết bớt đi một mạng cũng chẳng có gì đáng tiếc, ngược lại còn thoải mái hơn.

Kim Tư quay đầu nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ căm ghét. Kẻ mà hắn không muốn gặp gỡ nhất - Thác Tạp - lúc này đây lại ngồi ở chiếc bàn sát bên cạnh. Kim Tư vuốt lấy ngón tay út bị cụt mất một lóng của mình, nhìn Thác Tạp bằng ánh mắt căm hận. Ba năm trước, vào lúc săn bắt hồn thú Lưu Vân, trong khi cùng Thác Tạp tranh chấp, Thác Tạp đã dùng băng kiếm chém đứt tiệt ngón út của hắn, nhưng sau cùng Thác Tạp cũng không tóm được Lưu Vân mà người cuối cùng thu phục được nó lại chính là một tiểu quận chúa ở đế đô năm đó chỉ mới tám tuổi.

Giờ phút này, sau ba năm gặp lại, Thác Tạp chợt nở một nụ cười cuồng vọng về phía Kim Tư, để lộ ra hàm răng bẩn thỉu gớm ghiếc.

- Tranh đoạt Băng Hạc thì đâu nhất thiết phải chết, nói như vậy là làm mất lòng nhau lắm đấy.

Một người phụ nữ thoạt trông vô cùng xinh đẹp ngồi ở một bàn khác cũng lên tiếng. Cô ăn mặc hệt như một ả vũ nữ hay biểu diễn lưu động từ trấn này sang trấn khác, cả người đeo đầy lục lạc và các loại đá ngũ sắc rẻ tiền. Có điều, thân phận của cô thì có lẽ không thấp chút nào:

- Chỉ cần biết được thời điểm thích hợp để ra tay chuẩn xác, sau đó thì mau chóng rời khỏi, thế là không phải uổng mạng, tránh cái lúc đánh nhau máu thịt be bét rồi mà còn chẳng được lợi lộc gì. Vậy mới nói, làm người cần phải chừng mực và biết lượng sức mình.

Lúc nói chuyện, cô nhẹ nhàng đong đưa búi tóc bồng bềnh của mình, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, tựa như vừa uống xong một loại rượu ngon gì đó, tuy nhiên không biết những lời vừa rồi là cô nói với ai vì cô cứ nhìn đăm đăm vào không khí, ánh mắt hầu như không hề tập trung lên bất kỳ người nào.

Kim Tư sau khi trông thấy cô xong thì hít sâu vào một hơi, giọng nói pha lẫn nửa phần sợ hãi và nửa phần căm ghét:

- Lưu Na, không phải cô đã có Hồng Nhật rồi hay sao, cô còn tới đây làm gì.

Lưu Na mỉm cười như hờn như dỗi, cô quay sang nói với khoảng không khí cạnh bên mình:

- Nhưng mà Hồng Nhật ở một mình lâu quá rồi, cũng sẽ cô đơn lắm chứ. Mi nói có phải không, Hồng Nhật?

Vừa dứt lời, khoảng không bên cạnh Lưu Na đột nhiên uốn vặn như chất lỏng, hiện ra một vòng xoáy trong suốt rồi sau đó nổ vang, một chú sư tử đỏ hùng tráng cao bằng hai người bình thường bất ngờ hiện thân bên cạnh Lưu Na, không ngừng gầm gừ. Trên trán nó là bốn con mắt to tướng màu đỏ ngầu, mỗi một con trông như một quả cầu sắt bị nung đỏ, cái miệng rộng như chậu máu của nó ngoác to, phun ra luồng khí nóng hừng hực làm cho không khí nhộn nhạo, lan tỏa vô số những đường cong méo mó, vô hình. Vóc dáng của Lưu Na vốn đã cao lớn nhưng giờ đây đứng bên cạnh con thú khổng lồ này khiến cho cô ả chỉ như một thiếu nữ nhỏ nhắn, yếu đuối.

Đám cư dân tiểu trấn vốn đang rì rầm bàn tán trong đại sảnh của dịch trạm giờ phút này đều thi nhau la hét bỏ chạy tán loạn. Bởi vì bọn họ từ trước tới nay đều chưa bao giờ trông thấy qua hồn thú thật sự - hồn thú trong tưởng tượng của bọn họ hẳn nhiên không khác gì sư tử hay cọp già.

- Với lại, Băng Hạc cũng không dễ đối phó đâu, đến thời khắc quan trọng, còn phải dựa vào bảo bối của ta, để cho nó xông lên trước... - Lưu Na vừa vuốt ve con quái thú kinh khủng bên cạnh mình vừa êm ái nói, nhìn thoáng qua cứ như một người mẹ hiền đang dịu dàng nựng nịu đứa con cưng của mình vậy.

- Nói hay nhỉ... - Kim Tư hừ một tiếng: - Để nó lên trước à? Chắc là để cho nó lên chịu chết trước chứ gì. Ai cũng biết là Hồn thuật sư bình thường chỉ có thể sở hữu một hồn thú, cô muốn bắt Băng Hạc thì chắc chắn phải hy sinh Hồng Nhật của mình trước.

- Đúng vậy... - Ánh mắt của Lưu Na dịu dàng như nước, tay cô vuốt ve lên ngấn thịt thừa màu đen bên cạnh chiếc miệng to như chậu máu của con quái thú nọ, không hề quay đầu lại: - Nhưng chuyện đó liên quan gì đến ông nhỉ?

Thác Tạp và Lộ Nhã đều hừ khẽ nhưng không ai lên tiếng.

Kim Tư thấy vậy, cảm giác cũng không thoải mái gì, nhưng hắn lại không thể phác tác được. Cho dù Lưu Na không gọi hồn thú ra, chỉ dựa vào bản thân của cô thì Kim Tư cũng không thể sánh được về hồn lực. Kim Tư hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía sắc trời đang dần sẫm tối bên ngoài dịch trạm.

Bên trong đại sảnh đã trở nên trống vắng, chỉ còn lại bốn người bọn họ cùng với gã Kỳ Linh sợ đến điếng hồn đang đứng nép một bên bưng trà.

- Tinh tang...

Trong không gian tĩnh mịch, tiếng chuông kim loại ngân lên hệt như mặt hồ đột nhiên bị hạt mưa rơi xuống làm lan tỏa những vòng sóng gợn, khuếch tán trong không khí. Gian đại sảnh nhá nhem lúc chiều hôm tràn ngập một thứ cảm giác ớn lạnh, trong bóng tối lờ mờ như đang ẩn giấu một thứ quái dị lạnh lẽo nào đó. Tất cả mọi người đều nhạy bén cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống bằng một tốc độ khó nhận biết, hơi nước trong không khí cũng dần dần ngưng đọng lại.

- Ôi chao... - Một giọng nói non nớt nhưng lại lộ ra sự ma mị khó tả vang lên từ trong bóng tối: - Sao lại còn nhiều người thế chứ?

Trên bậc thang của dịch trạm, hình ảnh một cô gái nhỏ thấp thoáng hiện ra trong bóng tối, dáng dấp chừng mười hai mười ba tuổi, khoác áo choàng dài chấm gối màu tím, chân trần đứng trên bậc thang, trên mỗi cánh tay và chân đều đeo một chiếc vòng kim loại màu bạc trắng. Âm thanh "Tinh tang" lạnh lẽo xa xăm ban nãy ắt hẳn là từ nơi này vọng lại.

- Việc này khiến cho ta hơi... mất hứng rồi.

Giọng nói xa xăm hệt như một đầm nước đen chết chóc hợp cùng gương mặt vô hồn và cứng đơ của cô, thoạt nhìn những lời trên không phải do chính cô nói ra mà giống như đến từ một nơi quái dị nào đó ẩn sâu trong bóng tối. Bầu không khí trở nên kỳ dị và khác thường, hệt như mùi tanh hôi nồng nặc thổi đến từ một vùng đầm lầy chết chóc.

Cô bé chậm rãi từng bước một tiến đến, lúc đi qua bên người Lộ Nhã, cô nhẹ nhàng quay lại, mặt không đổi sắc nhìn Lộ Nhã, đầu khẽ lệch sang bên:

- Vậy, trước hết loại đi bớt một người vậy.

Kế đó, đầu của Lộ Nhã chẳng hiểu làm sao, rơi "bộp" một tiếng xuống mặt đất.

Cơ thể mất đi phần đầu của Lộ Nhã vẫn ngồi thẳng tắp ngay trước bàn, thậm chí động tác rót trà trên tay vẫn còn được giữ nguyên, có điều lỗ máu to như miệng bát trên cổ của Lộ Nhã thì hệt như một con suối, ào ạt phún ra dòng máu nóng đặc sệt.

Bình trà trong tay Kỳ Linh rơi "xoảng" một tiếng vỡ nát trên mặt đất. Gã nhìn thi thể không đầu ngồi sừng sững ở mặt bàn phía trước, toàn thân như bị bàn tay vô hình của tử thần siết lấy, không tài nào cử động được. Lý trí đang kêu gọi gã bỏ chạy nhưng thân thể vì sợ hãi quá độ mà không tạo ra được bất cứ động tác nào.

Cô gái nhỏ lướt qua thi thể của Lộ Nhã, khoen kim loại trên cổ chân phát ra âm thanh "tinh tang" đáng sợ trong không gian yên tĩnh của đại sảnh. Cô chầm chậm đi về phía Kỳ Linh, mỗi một bước đi đều làm cho những vòng khoen trắng bạc trên người khua vang, nghe qua thật là quái dị không sao tả xiết.

Cô bước qua Kỳ Linh mà không mảy may liếc mắt, thậm chí cả con ngươi cũng không hề chuyển động, giống như Kỳ Linh không hề tồn tại trên đời này vậy. Cô đi thẳng đến trước mặt Lưu Na, quay đầu nhìn sang chú sư tử màu đỏ, trong ánh mắt là vẻ tò mò của một bé gái khờ khạo, cô dùng giọng điệu giòn tan thắc mắc:

- Sao mi lại ở chốn này nhỉ? Mi không biết Băng Hạc sẽ đến ngay lập tức hay sao?

Thân thể nhỏ nhắn của cô đứng trước mặt chú sư tử lớn đỏ rực như lửa, ngẩng đầu ngây thơ nhìn nó:

- Có phải mi muốn chết hay không?

Giọng của cô nhỏ nhẹ, vô cùng bình tĩnh, hệt như đang hỏi người khác đã ăn sáng hay chưa vậy.

Hồng Nhật dưới ánh mắt săm soi của cô hệt như trông thấy quái vật, càng lúc càng thụt lùi, lúc trước dáng vẻ của nó kiêu ngạo, bệ vệ bao nhiêu thì giờ phút này đã mất sạch, run rẩy như một chú cún con sợ sệt. Lưu Na đứng dậy vẫy vẫy tay, Hồng Nhật liền tan thành một làn khói đỏ rồi biến mất.

Cô gái nhỏ tuổi nọ nghiêng đầu, chậm rãi đi đến trước một chiếc ghế trong góc nhà, sau đó xoay người ngồi xuống, hai chân rút lên, tay cắp lấy gối, thân mình nhỏ nhắn thu lại trong không gian giữa hai tay vịn của thân ghế. Cô ngẩng khuôn mặt bầu bĩnh lên, dùng ánh mắt long lanh của mình lướt qua từng gương mặt nơi đây hệt như nhìn một đám người chết.

Lưu Na áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, đứng dậy nói với cô gái nhỏ nọ:

- Nếu như cô cũng vì tranh đoạt Băng Hạc với chúng tôi mà đến, vậy thì tôi nhận thua, tôi rời khỏi nơi đây.

Cô gái nhỏ nhíu mày rồi lắc đầu, dùng một thứ giọng điệu xa xăm như vọng đến từ một không gian nào đó, nghiêm túc nói:

- Không đâu, ta không đến tranh đoạt Băng Hạc cùng mấy người.

Cô nói xong liền dời ánh mắt ra cửa sổ, ngoài song lúc này đã tối mịt mờ, vầng tịch dương đỏ như máu đã hoàn toàn chìm sâu xuống đại địa, bóng đêm dày đặc đang phủ nhòa từng tấc đất trên thị trấn nhỏ bé này. Trên mặt đất đen kịt chỉ còn lại những ánh lửa lác đác hắt ra từ cửa sổ của mỗi căn nhà. Cô ngừng một chút rồi đáp:

- Ta đến, là để tranh Băng Hạc với bọn họ.

Thác Tạp bên kia hừ một tiếng, hỏi:

- Bọn họ là ai?

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn Thác Tạp như thể đang xem xét vấn đề của hắn. Ánh mắt trống rỗng, cô đáp:

- Bọn họ chính là bọn họ đó.

Sau đó ngừng một chút, cô tiếp:

- Bọn họ không phải là ngươi.

Nói xong cô liền quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía cuối con đường bên ngoài cửa, không mảy may cử động.

Còn Thác Tạp ngồi ở trước bàn cũng chẳng còn nhúc nhích nữa.

Kỳ Linh lúc này đang đứng gần Thác Tạp không thể nhịn được nữa, gã gập người nôn thốc nôn tháo.

Từ mặt đất bên dưới hai chân của Thác Tạp không biết tự bao giờ đã mọc lên những mũi tinh thể băng sắc nhọn, giống như một loài dây leo sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, xuyên qua lòng bàn chân rồi len dọc theo nội thể của Thác Tạp, liên tiếp từ cẳng chân, bắp đùi đâm thẳng lên trên, cuối cùng từ lồng ngực tua tủa xuyên ra ngoài, mọc đầy trong không khí, hệt như có một con nhím biển màu trắng nổ tung trong ngực của hắn vậy. Vô số mũi băng sắc bén như đá thủy tinh tô điểm cho thi thể của Thác Tạp hệt như một pho tượng điêu khắc. Nội tạng cùng ruột gan nóng hôi hổi của hắn nhễu nhệ máu tươi móc lủng lẳng trên những tinh thể băng trắng bạc, được bao phủ trong một lớp khói trắng đang cuồn cuộn bốc lên.

Bóng đêm chết chóc phủ chụp xuống từ đỉnh đầu không ngừng làm dậy lên làn không khí lạnh lẽo xoay tròn trong đại sảnh dịch trạm. Lưu Na đứng dậy nhìn cô gái nhỏ, trên mặt đầy vẻ sợ hãi:

- ...Cô rốt cuộc là ai?

Cô gái nhỏ tuổi nọ không hề liếc mắt đến Lưu Na mà chỉ ngồi bó gối, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chẳng biết ngóng về nơi nào. Ánh mắt của cô vừa vô hồn vừa nhợt nhạt như có thể xuyên qua mái nhà mà trực tiếp nhìn ra bầu trời càng lúc càng đen thui thủi bên ngoài.

Vòm trời trên đỉnh đầu dày đặc mây đen, hệt như một dòng khí lưu to lớn đang xé nát tầng mây ra thành những mảnh vải bông dài hẹp, cơn gió rét mướt của đêm đông cuốn lấy những vụn băng lẻ tẻ từ ngoài song cửa thổi lùa vào trong nhà.

- Ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra à... - Cô gái nhỏ tuổi hướng ánh mắt xuống, tỏ vẻ tiếc nuối.

- Cô ta là Cốt Điệp - Lị Cát Nhĩ... - Cổ họng run rẩy của Kim Tư khàn khàn thốt ra những lời này.

- Ồ?... Ngươi nhận ra ta à? - Lị Cát Nhĩ nhìn Kim Tư vẻ xa xăm, đột nhiên mỉm cười, gương mặt tựa như một đóa hoa đẹp trong sương mờ: - Hay là... Ngươi đã trông thấy nó rồi?

Cô gái nhỏ thu người trong góc tối của chiếc ghế nhưng thân thể của cô được bao phủ trong vầng sáng xanh lục lập lòe không biết đến từ đâu. Lúc này, tại một góc đại sảnh phía sau lưng cô, giữa không gian rộng lớn nhưng lại bị choáng đầy bởi một thứ sinh vật không biết phải hình dung thế nào, đại loại là trông giống như một con bướm. Vì nó quá mức khổng lồ nên chỉ có thể gấp cánh lại dồn vào một góc sau lưng Lị Cát Nhĩ, vẻ như sắp phá sập nóc nhà tới nơi. Trên thân nó được phủ một lớp vảy màu dày kín và sắc bén, mỗi một chiếc vảy đều lấp lánh ánh sáng xanh biếc mờ ảo, bộ khung tạo thành đôi cánh của nó toàn bộ đều là những đoạn xương trắng lạnh lẽo trông như thủy tinh, nối liền giữa những đoạn xương cánh này là một thứ màng mềm dẻo vừa nhìn đã gây cảm giác khó chịu. Viền cánh của nó mọc đầy những thứ nhầy nhụa trông như xúc tu bạch tuột lúc này đang ngọ nguậy lung tung. Cả một con bướm khổng lồ đầy u ám, nhìn qua thật sự giống như một chú dơi sặc sỡ và nhớp nhúa đang gập mình bất động sau lưng Lị Cát Nhĩ.

- Nó mới đẹp làm sao... - Một thứ gì đó ẩm ướt hình dạng như con lươn từ trần nhà rũ xuống, Lị Cát Nhĩ vươn tay ra vuốt ve một nhánh xúc tu nhầy nhụa của Cốt Điệp, nhìn kỹ sẽ nhận ra trên đỉnh xúc tu có một con mắt đang khép hờ.

Kim Tư cùng Lưu Na đứng phắt dậy làm bật tung cả ghế. Bọn họ vội vã chạy ra khỏi dịch trạm, không ai muốn tranh đoạt gì với loại quái vật như thế nữa.

Kỳ Linh rút vào một góc của dịch trạm, gã cũng muốn bỏ chạy nhưng khắp thân thể từ da đầu đến ngón chân đều tê dại. Gã nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt vô hồn trước mắt, lại nhìn về phía Kim Tư và Lưu Na vừa rời khỏi dịch trạm với vẻ kinh hoàng, gã hoàn toàn bị choáng váng, càng không nói đến cái thứ chẳng biết là quái quỷ gì trong góc đại sảnh đằng kia.

Nếu như trước đây đối với thế giới hồn lực đầy ắp mơ ước bao nhiêu thì bây giờ Kỳ Linh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cơn ác mộng này bấy nhiêu.

Lị Cát Nhĩ bấy giờ bỗng quay đầu lại nhìn Kỳ Linh:

- Ta đói bụng.

Cốt Điệp sau lưng cô "bụp" một tiếng hóa thành một đống nước bầy nhầy màu xanh biếc, ròng ròng từ vách tường chảy xuôi xuống mặt đất, tụ lại phía sau ghế rồi theo tấm lưng của Lị Cát Nhĩ trôi vào cơ thể cô.

- Ngươi đi tìm thứ gì đó ăn được cho ta mau.

Kỳ Linh gật đầu, hàm trên hàm dưới sợ đến mức run lạch cạch. Gã vừa gật đầu vừa lảo đảo chạy vào nhà sau.

- Này! - Kỳ Linh vừa định bước ra khỏi cửa sau thì Lị Cát Nhĩ bỗng gọi giật gã lại: - Ngươi tốt nhất nên đi nhanh một chút nhé, với cả nếu ngươi mà định bỏ trốn thì ta sẽ không vui chút nào đâu.

Sau khi Kỳ Linh rời khỏi đại sảnh rồi, Lị Cát Nhĩ quay đầu lại, ánh mắt chăm chú hướng ra ngoài cửa dịch trạm:

- Ôi chao, bọn chúng đến rồi. Kim Tư và Lưu Na muốn chạy làm gì cơ chứ, cứ như ta đây là quái vật đáng sợ không bằng, bọn họ không biết rằng chạy ra ngoài kia mới thực sự đụng độ với một đám quái vật...

Gương mặt thiếu nữ của cô phủ lên một vẻ buồn buồn, như thể đang thật sự thương tiếc cho bọn họ.

Giờ phút này, mây đen trên bầu trời bị gió thổi hé ra một khoảng trống, ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, soi lên con đường lớn bên ngoài dịch trạm. Nơi nhánh đường cách dịch trạm hai trăm thước lúc này đang phơi bày thi thể của hai người Kim Tư và Lưu Na. Ánh trăng sáng trong rải rắc lên thi thể của bọn họ một lớp sương mỏng mảnh.

Một khắc trước, trong đại sảnh của dịch trạm chỉ có mỗi mình Lị Cát Nhĩ mà lúc này bỗng nhiên náo nhiệt trở lại. Thêm vào Lị Cát Nhĩ và Kỳ Linh, tổng cộng có mười người tất cả.

Tám người mới đến đều mặc chung một kiểu áo choàng bạc, sạch sẽ và cao quý giống hệt nhau. Đàn ông thì mang trên đầu trang sức vừa nhìn đã biết thân phận hiển hách, bên hông giắt theo một thanh bội kiếm bằng vàng. Còn phụ nữ thì mặc quần lụa phiêu dật như sương như tuyết, loại quần lụa này không cần gió vẫn tung bay chấp chới tùy theo cử động đi lại của bọn họ, nhè nhẹ, bồng bềnh tựa như làn sương mù chầm chậm biến ảo, trông cứ như người của Thần giới vậy. Trên cổ tay của các cô gái đều có một vòng xuyến màu xanh thẫm, nhìn tựa như một giọt nước mắt trong suốt của biển khơi.

Tám người bọn họ ngồi ở một phía của đại sảnh, còn đối diện vẫn là Lị Cát Nhĩ đang uể oải thu mình trong chiếc ghế, trông quỷ dị cứ như linh hồn thoát xác vậy.

Hai bầu không khí rõ ràng là khác biệt nhau đang tràn ngập trong đại sảnh.

- Người của gia tộc Thần Thị các ngươi sao cũng đến dự cuộc vui này? - Lị Cát Nhĩ nhìn tám người áo trắng như tuyết phía đối diện, lạnh lùng nói: - Hồn thú của các ngươi còn chưa đủ nhiều hay sao?

Tám người đối diện nhìn Lị Cát Nhĩ, tuy không lộ ra vẻ sợ hãi nhưng ít nhiều cũng có chút kiêng dè. Ngay từ khi vừa đặt chân bước vào dịch trạm, lúc trông thấy một mình Lị Cát Nhĩ thu mình trong góc nhà, bọn họ rõ ràng đã lộ ra vẻ giật mình hoảng hốt.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi ngồi giữa tám người nọ trông ra chiều thủ lĩnh, hắn vừa nhấm nháp tách trà Kỳ Linh mới châm, vừa trầm giọng nói:

- Người có năng lực chiếm được Băng Hạc không nhiều, cho nên gia tộc Thần Thị chúng ta tự nhiên sẽ đến, hơn nữa Băng Hạc là Hồn thú có thuộc tính Thủy cấp cao, trăm năm mới gặp một lần, gia tộc chúng ta tất nhiên là muốn có thêm nhiều loại Hồn thú có đẳng cấp cao như vậy.

Hắn đặt chén trà xuống nhìn Lị Cát Nhĩ:

- Còn cô, làm càn ở đế đô Các Lan Nhĩ Đặc chưa đủ hay sao, còn muốn đến đây nữa?

- Ối chà ối chà... - Lị Cát Nhĩ rút chân xuống, vươn vai đáp: - Như ngươi vừa nói đó, ở đế đô Các Lan Nhĩ Đặc mà ta còn càn rỡ như vậy thì tại cái thị trấn nhỏ bé này ta còn nghịch phá cỡ nào.

Cô thong thả đứng lên, thân thể nhẹ nhàng đong đưa về hai bên, vòng tay và vòng chân trên người tinh tang khua vang:

- Nhưng mà các người phút chốc lại đến đông như vậy, chỉ một mình ta muốn tranh đoạt với các người, chắc phải gắng hết sức rồi...

Cô dùng một động tác cực kỳ quái lạ để thư giãn cơ thể đã cứng đờ vì ngồi quá lâu, thân mình nhỏ nhắn của cô liên tục phát ra những tiếng kêu "răng rắc" khiến cho người ta phải khiếp hãi:

- Các người có thấy xấu hổ lắm không, nhiều người như vậy lại đi tranh giành với một cô gái nhỏ...

- Ngươi mà còn nhỏ khỉ mốc! Ngươi đáng lý phải là một bà già rồi mới đúng... - Giữa đám người áo trắng, một chàng trai còn trẻ tuổi hạ giọng châm chọc.

Gương mặt Lị Cát Nhĩ đột ngột sa sầm, trông như một tử thi phủ đầy sương giá:

-Ngươi lặp lại một lần nữa xem.

Trên mái nhà bất chợt sà xuống hai mũi băng linh hoạt như một cặp rắn, vừa cứng vừa bén, lại mềm mại và nhanh nhẹn. Hai mũi băng lạnh chầm chậm hạ xuống nhắm vào hai tròng mắt của chàng trai trẻ tuổi nọ, tựa như thời khắc loài rắn hổ mang chuẩn bị đột kích con mồi.

Sắc mặt của chàng trai nhỏ tuổi nọ tái nhợt, hắn hiển nhiên gặp phải sự sỉ nhục rất lớn nhưng cũng không dám đem mạng sống mình ra đùa giỡn, thế nên hắn chỉ đành nuốt nước bọt, cắn chặt răng.

Vẻ mặt Lị Cát Nhĩ lại trở nên hiền hòa tựa như làn gió xuân thổi phớt qua. Hai mũi băng kia cũng tiêu tan trong không khí hệt như sương khói.

Người đàn ông trung niên quay đầu lại, hạ giọng nghiêm nghị trách mắng chàng trai nhỏ tuổi ấy:

- Đừng gây chuyện nữa!

Lị Cát Nhĩ ngồi xuống ghế một lần nữa, ánh mắt lại trở nên vô hồn và quái dị.

Kỳ Linh vốn định sau khi mang thức ăn cho Lị Cát Nhĩ cũng như rót trà cho những vị khách mới đến xong thì sửa soạn chuồn đi. Nói thật, mặc cho gã đối với mấy vị Hồn thuật sư thần bí đến từ đế đô này có tò mò cỡ nào thì sau khi liên tiếp chứng kiến nhiều người chết như vậy, hầu như gã không muốn nấn ná lại đây thêm một giây một phút nào nữa.

Đúng vào lúc gã đang định bưng bình trà lẻn đi từ phía cửa sau thì bên dưới chân chẳng biết bị thứ gì đó quấn lấy, cả người mất đà ngã nhoài ra trước.

Gã vốn đã nhắm chặt mắt chuẩn bị ụp xuống đất thì đột nhiên một cảm giác mềm mại truyền đến giống như vừa ngã lên một chiếc giường êm ái.

Kỳ Linh mở mắt ra, trước mắt gã hiện lên một gương mặt xinh đẹp đến mức khiến cho người ta liên tưởng ngay đến nữ thần. Gã cúi đầu nhận ra mình đang ngã trên một tấm lưới màu trắng bạc, những sơi tơ trắng trông như mạng nhện này đan xen chằn chịt trong không khí đỡ lấy toàn bộ bình trà, chén trà cũng như bản thân gã lên bề mặt.

Kỳ Linh mau chóng cựa quậy ngồi dậy, sau đó nghe thấy cô gái vừa nhìn mình ban nãy cất tiếng:

- Anh không sao chứ?

Nói rồi cô vung tay lên, mấy sợi tơ nhện trắng bạc loát xoát thu vào lòng bàn tay cô nhanh như sương khói.

- Tôi... không sao. - Mặt Kỳ Linh nhanh chóng nóng rần lên. Gã nhìn cô gái trạc tuổi trước mắt trong tấm áo choàng bằng lụa màu trắng tinh đang tung bay chấp chới, mái tóc của cô đen nhánh và bóng mượt như mực tàu được nhẹ nhàng vấn cao trên đầu. Đôi mắt to tròn lay láy, hàng mi mảnh dài đẹp tựa sương mai tô điểm cho dung mạo của cô thêm phần lung linh thanh khiết. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn thon gọn, làn da trơn mịn trắng noãn như tuyết, cả người cô nom hệt như một nàng công chúa trẻ tuổi và cao quý.

- Tôi là Thần Âm đến từ đế đô Các Lan Nhĩ Đặc. - Cô nhìn Kỳ Linh, khe khẽ mỉm cười.

- Tôi là Kỳ Linh... - Kỳ Linh vốn định bỏ chạy giờ đây lại bị sức hấp dẫn giữ chân lại. Nếu như vừa rồi gã còn cảm giác cảnh tượng ban nãy giống như một cơn ác mộng khiến cho người ta sợ hãi thì giờ đây gã thật sự cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ đẹp đẽ nhất. Gã cẩn thận đứng bên cạnh Thần Âm, trong lồng ngực cuộn trào huyết khí trẻ trung của thiếu niên. Gã trước nay chưa từng trông thấy ở trong thị trấn nhỏ của mình có cô gái nào xinh đẹp đến như vậy, gã hận bản thân mình thiếu tiến bộ, ngay cả hít thở cũng không sao bình thường được.

- Anh ngồi xuống đi, đừng đứng nữa. - Thần Âm khoác khoác tay về phía gã.

Kỳ Linh ngồi xuống, vừa sợ hãi vừa phấn khích. Gã nhìn gương mặt đẹp đến mức như thuộc về một thế giới khác của Thần Âm, nỗi sợ ban nãy đã sớm quên khuấy đi đâu mất, giờ dẫu cho có xe trâu đến kéo có lẽ cũng không đẩy được gã đi.

- Cô... cô cũng là Hồn thuật sư à? - Kỳ Linh mở đôi mắt to dưới hàng lông mày rậm lên, chăm chú nhìn cô.

- Ừ, đúng vậy, tất cả chúng tôi đều là Hồn thuật sư. - Thần Âm đặt tay trên bàn, trên cổ tay là chuỗi vòng kiền bằng đá quý màu lam trong suốt. - Gia tộc của chúng tôi ở đế đô cũng là một gia tộc danh tiếng lẫy lừng, mọi người trong nhà đều là Hồn thuật sư, họ là người thân của tôi cả. Anh xem, người vừa lên tiếng cũng là người đứng ở chính giữa đó...

Thần Âm ghé đầu đến cạnh bên Kỳ Linh, nhỏ giọng nói:

- Huynh ấy là ca ca của tôi - Thần Tư - gương mặt lúc nào cũng trơ như gỗ khiến cho người ta phát khiếp.

Kỳ Linh nhìn gương mặt của Thần Âm đang tiến sát đến bên mình, cảm giác hơi thở đều trở nên dồn dập hơn rất nhiều. Từ chóp mũi trên người Thần Âm phơn phớt tỏa ra từng trận hương hoa ngọc lan, như có như không, chẳng nồng nhưng lại vô cùng rõ ràng, hệt như một đóa hoa hé nở tại nơi không trông thấy được trong bóng tối.

- Ôi, vậy các người chính là Hồn thuật sư lợi hại nhất trong đế đô rồi? - Ánh mắt Kỳ Linh trở nên lấp lánh, sự tò mò đối với thế giới Hồn Thuật của gã lại bắt đầu trỗi lên.

- Anh nói bọn tôi à? Nếu bảo gia tộc của bọn tôi trong phạm vi Hồn thuật sư thì cũng không sai, nhưng nếu tính toàn bộ thế giới Hồn Lực thì nhân vật lợi hại nhất không còn gọi là Hồn thuật sư nữa, họ chính là Vương Tước, là đỉnh cao của cả thế giới Hồn Lực này.

Thần Âm nhìn Kỳ Linh đang tò mò trước mặt, vừa cười khúc khích vừa giải thích cho gã. Dù sao thì cách thời điểm Băng Hạc xuất hiện cũng còn đôi chút thời gian, cùng chờ đợi với những con người nghiêm trang, kín tiếng trong gia tộc không bằng phím chuyện với vị thiếu niên tuấn tú trước mắt còn thú vị hơn.

- Ồ? Vậy thì ca ca của cô là Vương Tước phải không? - Kỳ Linh hỏi.

- Ca ca của tôi à? - Thần Âm nhìn vị thiếu niên chẳng biết ất giáp gì về thế giới Hồn Thuật trước mặt, che miệng cười bảo: - Khả năng là một trăm vị ca ca của tôi đều có thể bị Vương Tước thuấn sát đấy.

- Thuấn sát?

- Ừ... giống như vừa rồi Cốt Điệp Lỵ Cát Nhĩ giết chết Lộ Nhã và Thác Tạp vậy. Trong thế giới của Hồn thuật sư, nếu như cấp bậc Hồn Lực của hai người cách nhau quá xa, gần như vượt trội đến mức áp đảo, vậy thì bên mạnh hơn có thể hoàn toàn dồn ép Hồn Lực của đối phương khiến cho đối phương không tài nào giải phóng ra sức mạnh được, và gần như trong nháy mắt có thể giết chết địch thủ.

- Vương Tước lợi hại như vậy sao?! - Kỳ Linh tròn xoe đôi mắt.

- Đương nhiên rồi, đối với thế giới của bọn tôi, chắc anh còn có điều chưa biết. Bọn tôi từ nhỏ đến lớn đều hầu như không có cơ hội được nhìn thấy Vương Tước, người trong đế đô từng gặp gỡ Vương Tước cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vương Tước đối với những người học tập Hồn Thuật từ bé như chúng tôi mà nói, giống như là thiên thần ở trên trời cao vậy, rất hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đã từ lâu bọn họ tồn tại như một dạng truyền thuyết.

- Có bao nhiêu vị Vương Tước nhỉ? - Kỳ Linh không kìm nén được thắc mắc.

- Bảy người. - Khuôn mặt Thần Âm dưới ánh đèn trông hệt như được tạc ra từ một viên mỹ ngọc hoàn hảo, không có bất kỳ một tì vết nào: - Kể từ khi đế quốc chúng ta có sử sách ghi chép lại, thì Vương Tước chỉ có bảy và chỉ duy nhất bảy người mà thôi. Vương Tước già và chết đi thì mới có người thừa kế trở thành Vương Tước kế nhiệm. Vương Tước sẽ không nhiều thêm và sẽ không ít đi, mãi mãi cũng chỉ có bảy vị. Người thừa kế Vương Tước được gọi là Sứ Đồ, mỗi vị Vương Tước đều có một Sứ Đồ cho riêng mình.

- Mỗi người trong bọn họ đều lợi hại như vậy ư?

- Không phải đâu, nhầm to rồi. Vương Tước dựa theo Hồn Lực mà phân chia, từ Thất Độ Vương Tước đến Nhất Độ Vương Tước, Hồn Lực càng lúc càng lợi hại. Trong đó, ba vị Vương Tước đứng đầu, kể cả trước và sau khi bọn họ trở thành Vương Tước, hầu như tất cả mọi người đều không hề hay biết họ là ai, dáng vẻ như thế nào. Họ cũng gần như không công khai xuất hiện trong quốc gia chúng ta. Hồi tôi còn chưa chào đời, có một năm tại khe núi phía Bắc, hàng trăm ngàn hồn thú chẳng rõ vì nguyên nhân gì mà đồng loạt mất kiểm soát, vào lúc ấy mẹ tôi đã trông thấy Ngũ Độ Vương Tước ra mặt trấn áp đám hồn thú nọ. Đó cũng là lần duy nhất trong lịch sử của gia tộc tôi được trông thấy một vị Vương Tước có cấp bậc cao như vậy. Không ai biết Hồn Lực của những vị Vương Tước lớn đến nhường nào, cũng không ai rõ Hồn Thú của họ có hình dạng ra sao.

- Sao lại không ai nhìn thấy vậy? Cả tôi mà còn trông thấy những hai Hồn Thú cơ mà: một con sư tử và một con bươm bướm... hay dơi gì đó... tôi cũng không rõ lắm. Nói chung tôi không dám nhìn kỹ vì nó thật đáng sợ, cái thứ ấy mọc lên rất nhiều xúc tu nhớp nhúa trông tởm chết đi được.

Kỳ Linh nhỏ giọng thầm thì với Thần Âm, đồng thời len lén liếc về phía Lị Cát Nhĩ như sợ bị cô ta nghe được.

- Hồn thú của một Hồn thuật sư bình thường đương nhiên là dễ trông thấy hơn rồi, Hồn Thú của tôi cũng thường xuyên được thả ra, tuy nhiên Vương Tước thì khác. Thứ nhất, bản thân họ rất hiếm khi đi lại trong thế gian, thường thì chúng ta không có cơ hội trông thấy họ; thứ hai, hồn lực của họ cao đến mức đáng sợ, gần như không bao giờ gặp phải chuyện gì nguy cấp đến mức phải thả Hồn Thú ra mới giải quyết được cả.

Lúc Thần Âm nhắc đến từ "Vương Tước", nét mặt cô thể hiện một sự tôn kính và sùng bái vô hạn.

Kỳ Linh nhìn khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên của cô cũng không khỏi mơ màng suy nghĩ rốt cuộc Vương Tước là loại người như thế nào. Ngẫm nghĩ một hồi, Kỳ Linh đột nhiên sực nhớ ra bèn hỏi Thần Âm:

- Hồn thú của cô là gì vậy?

Thần Âm che miệng cười bảo:

- Hay là không nói cho anh biết thì hơn, kẻo lại dọa anh sợ.

Dứt lời, cô chỉ về nơi vừa kết dính thành một mạng nhện trắng xóa, Kỳ Linh chợt như nhớ ra điều gì đó, mặt mũi tái nhợt nói:

- Ê, đừng thả nó ra... Tôi sợ cái loài vật ấy lắm rồi...

Ngừng một chút, gã tiếp:

- Vậy họ chính là bảy người giỏi nhất trên đời này đúng không? Tài thật!

- Ừm, nói đúng hơn là bảy người lợi hại nhất của đế quốc Á Tư Lam chúng ta thôi. Vì lục địa Áo Đinh này được phân thành bốn quốc gia ở đông, tây, nam, bắc. Chúng ta là nước Á Tư Lam thuộc nguyên tố Thủy ở phía tây, ngoài ra còn có đế quốc Phất Lí Ngải Nhĩ thuộc nguyên tố Hỏa ở phía đông, đế quốc Nhân Đức nguyên tố Phong ở phía Bắc cùng đế quốc Ai Nhĩ Tư nguyên tố Địa có diện tích lớn nhất và cũng thần bí nhất ở phía Nam. Mỗi quốc gia đều có bảy vị Vương Tước. Phải nói rằng hai mươi tám người bọn họ chính là đỉnh tối cao của Hồn Lực trên lục địa này.

- Đúng rồi, các người có nói về con Băng Hạc ấy, nó rốt cuộc là thứ gì vậy?

- Nó chính là Hồn thú đấy. Nếu như anh có thể tóm được nó thì có thể biến nó trở thành Hồn thú bị thao túng bởi Hồn Lực của cậu, bất kể là đối địch tác chiến hay sai phái nó đi làm việc khác đều rất hữu ích. Hơn nữa Hồn Lực của Hồn Thú thông thường còn cao hơn cả Hồn Lực loài người. Nói đơn giản là anh có thể biến Hồn Thú làm vũ khí cho mình. Còn về Băng Hạc lần này, vì nó là Hồn Thú mang Hồn Lực thuộc về nguyên tố Thủy cấp cao, đối với những người sinh ra ở đế quốc Á Tư Lam như chúng ta mà nói là một Hồn Thú tốt phi thường. Vì lĩnh vực của đại lục nơi chúng ta sinh ra thuộc về tính Thủy cho nên Hồn Lực bẩm sinh của chúng ta khi khống chế nước cũng là mạnh nhất. Thế nên rất nhiều người đều muốn có được nó, tuy nhiên với những kẻ có đẳng cấp thấp thì đơn giản là đi tìm cái chết.

- Nhưng cô chẳng phải đã có Hồn thú rồi ư, sao còn đến đây?

- Tôi có muốn Băng Hạc đâu cơ chứ, là ca ca Thần Tư của tôi kia.

Thần Âm khẽ le lưỡi khiến cho Kỳ Linh nhìn đến ngẩn ngơ.

- Vậy các người đến đông như thế làm gì?

- Băng Hạc cũng được xem là một Hồn Thú rất lợi hại đấy nhé, dù không bằng Chức Mộng Giả của tôi thôi, hi hi... - Thần Âm âm thầm ghé sát Kỳ Linh: - Đừng mách với ca ca của tôi kẻo anh ấy lại nổi giận đấy. Bắt Hồn Thú là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, bởi vì phải giải phóng tất cả Hồn Lực của mình để nuốt lấy Hồn Lực của đối phương. Để tôi nói đơn giản chút nhé, việc này tựa như mang linh hồn trần trụi giải phóng ra khỏi thân thể anh, sau đó đi chiếm lấy linh hồn của đối phương, quá trình này nếu không cẩn thận thì có thể bị đối phương dễ dàng chiếm ngược lại, lúc đó thì chắc chắn là không vui rồi... Cho nên thường thì chúng ta sẽ tập trung công kích Hồn Thú đến trạng thái gần chết trước, rồi nhân lúc Hồn Lực của nó yếu nhất sẽ chiếm lấy nó, bắt nó trở thành Hồn Thú của mình. Vì vậy, hôm nay chúng tôi đến làm thợ săn vây bắt trợ giúp cho ca ca, chúng tôi phụ trách tấn công đến khi nó hấp hối, sau đó ca ca sẽ bước ra thu phục nó.

- À, hóa ra là như vậy... - Kỳ Linh gật đầu, nửa hiểu nửa không.

Trong màn đêm đen kịt ngập tràn một thứ cảm giác lạnh lẽo tựa như hồ nước.

Khu rừng phía cuối đường giữa đêm đen lộ ra một sự im ắng khiến cho người ta phát hãi. Trong bóng tối sâu hun hút, từng tiếng bước chân khổng lồ hệt như nhịp trống to lớn càng lúc càng vọng đến gần.

Trời lất phất đổ tuyết nhẹ, ban đầu chỉ là một vài hoa tuyết vụn vặt phản chiếu ánh sáng trong bóng đêm như những đốm sao, rồi chớp mắt nhiệt độ trong không khí nhanh chóng hạ thấp, cả thị trấn nhỏ như bị kéo sâu xuống một dòng sông băng trong hẻm núi, một giây trước mặt đất còn xốp mềm thì một giây sau đã đông cứng thành băng.

Trong bóng đêm của rừng rậm, băng tuyết dày đặc với tốc độ có thể cuốn phăng mọi thứ trên đường đi đang ào ạt lan tỏa về phía trước, nuốt chửng và đông cứng mọi thứ trong trời đất.

Mối tai họa hiểm nguy ấy đang lao nhanh như chớp về phía dịch trạm nhưng dường như những người bên trong không hề hay biết gì về điều này, họ vẫn như chú sóc ngủ yên trong hốc cây, không cảm nhận được trận tuyết lớn bên ngoài.

- Cô còn muốn dùng nước không? Để tôi mang đến cho cô. - Kỳ Linh rùng mình nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như trời vừa nổi gió. Gã đứng dậy đóng chặt song cửa đang mở rồi xoay người rút ra một thanh củi đang cháy dở từ trong bếp lửa, bước đến bên cạnh thành lò sưởi, nhóm vào chút lửa cho đám than củi bên trong. Nhiệt độ trong phòng đã khiến cho mọi người không chịu đựng nổi.

- Sao lại đột ngột lạnh như thế nhỉ? Lúc này chỉ mới là đầu đông thôi mà! - Kỳ Linh vừa khơi than lửa vừa túm chặt cổ áo lại.

Lị Cát Nhĩ nãy giờ vẫn thu mình trong lòng ghế cách mọi người đằng xa, giờ phút này bỗng nhẹ nhàng đứng dậy. Cô phủi phủi tay làm cho vòng kiềng trên tay chạm nhau phát ra những tiếng "tinh tang" như tiếng nhạc. Đôi đồng tử của cô phát ra thứ ánh sáng màu lam khiến cho người ta phải sợ hãi, trên mặt vẫn là nụ cười vừa thơ ngây vừa quái dị:

- Ôi chao, hình như nó đến rồi thì phải.

Nói xong, cô nhẹ nhàng bước thong thả từng bước về phía cổng lớn. Trong góc đại sảnh, một quầng sáng màu xanh biếc dày đặc và mơ hồ dần dần hiện ra, trong quầng sáng ấy là một bóng đen đang dập dờn chuyển động lòng vòng, hỗn loạn. Lúc Lị Cát Nhĩ đi qua Thần Tư, cô nhìn hắn rồi mỉm cười:

- Ta đi trước đây...

Vừa nói xong, cô bỗng vung tay lên, toàn thân uốn éo thành một tư thế vô cùng cổ quái, hệt như loài chim giương cánh trước khi bay, rồi tích tắc sau, một tiếng "uỳnh" thật lớn vang lên...

Giữa quầng sáng màu xanh sẫm thật lớn trong góc nhà, con Cốt Điệp không lồ nọ đột nhiên hiện hình trong không khí, thân mình bằng xương trắng lạnh lẽo vươn dài phát ra những tiếng "cọt kẹt" đáng sợ. Trong nháy mắt nó dùng toàn lực dang rộng đôi cánh của mình, "vụt" một tiếng bay tít lên không trung, sau khi sải cánh được mở ra hoàn toàn, nó giống như một âm hồn khổng lồ che lấp cả bầu trời. Vô số chất lỏng nhầy nhụa màu xanh từ trên cánh của nó vẫy tung tóe ra hệt như mưa rào. Mái nhà bị tông thủng một lỗ hổng to tướng, xà nhà và mái ngói đổ vỡ tạo nên vô số mảnh gỗ và vụn ngói rơi tán loạn khắp nơi. Kỳ Linh vừa định chạy trốn thì Thần Âm đã nhấc tay lên, ngón tay thoăn thoắt tạo nên những động tác phức tạp, trên đầu bọn họ "phụt" một tiếng giăng ra một tấm mạng tơ màu bạc, tất cả mảnh vỡ đều dội lên trên mành lưới ấy.

Lị Cát Nhĩ nhìn Thần Tư, miệng không hề hé mở nhưng vẫn có âm thanh lạnh như băng thoát ra từ trên gương mặt tươi cười quái dị kia:

- Ôi, xem kìa, ta đúng là không may mắn mà, gặp phải đối thủ mạnh như vậy muốn tranh đoạt Băng Hạc với ta, ta đành phải tiên hạ thủ vi cường mà thôi.

Thần Tư mỉm cười lạnh đáp:

- Ngươi biết vậy là được rồi.

Lị Cát Nhĩ nghiêng đầu khúc khích cười, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp như có điều muốn nói. Cô thong thả bước khỏi dịch trạm, lúc ra khỏi cửa, cô quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng bên trong dịch trạm của Thần Tư, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm như thể nói mê: "Đối thủ mà ta nói đâu phải là ngươi, người ta nói đây chính là kẻ đang ở đằng kia huyên thuyên với anh bạn nhỏ kìa. So với ta thì kẻ xứng đáng là quái vật phải là cô ta mới đúng...”

Bên trong phòng, Thần Âm đang tủm tỉm kể chuyện cho Kỳ Linh dường như cảm nhận được điều gì đó, cô khẽ quay mặt lại nhìn về phía Lị Cát Nhĩ bên ngoài cửa, nở ra một nụ cười đẹp mê đắm.

Sau khi Cốt Điệp Lị Cát Nhĩ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại người của gia tộc Thần Thị và Kỳ Linh.

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh Thần Tư, tuổi trông khá lớn nói với hắn:

- Chúng ta thật sự để ả đi vậy à?

Thần Tư nói:

- Yên tâm đi, chỉ dựa vào mình ả thì không thể nào chiếm được Băng Hạc đâu. Cứ để cho ả làm tiêu hao sức mạnh của Băng Hạc trước cũng tốt.

Kỳ Linh nghe đến đây, vốn trong lòng không hề có hảo cảm với Lị Cát Nhĩ nhưng lúc này gã chợt cảm thấy cô ta có phần đáng thương, ngoài ra đối với Thần Tư đang đứng trước mặt cũng sinh ra một chút ấn tượng xấu. Một nhóm người lớn chẳng ngờ lại muốn một cô bé đi chịu chết trước, dù thế nào cũng có phần thiếu đạo đức. Kỳ Linh nhìn bóng dáng của cô bé áng chừng mười hai mười ba tuổi khuất dần nơi cuối con đường, trong lòng thầm cảm thấy không nỡ... Tất nhiên nếu lúc này gã ngẩng đầu lên mà nhìn thấy con cốt điệp như một âm hồn khổng lồ đang đập cánh luẩn quẩn trên đỉnh đầu của Lị Cát Nhĩ, chầm chậm bay theo cô, thì ắt hẳn gã sẽ có cảm giác khác.

Chẳng bao lâu sau, Kỳ Linh đã thật sự không chịu nổi không khí yên tĩnh trong phòng. Có lẽ là vì mọi người đều đang chuẩn bị chờ đơi cho một cuộc săn bắt, cho nên ngay cả Thần Âm cũng không lên tiếng nói chuyện nữa.

Kỳ Linh vừa định bỏ đi, đột nhiên một cơn lạnh buốt xương đột ngột lan tỏa ra từ lồng ngực gã. Hai chân của gã tựa như mất hết sức lực ngã phịch xuống ghế.

Trong nháy mắt, cả căn phòng bị luồng ánh sáng trắng bao trùm, trên mặt đất phủ lên một lớp băng mỏng chầm chậm lan vào từ ngoài cửa, nhanh chóng đóng băng cả bề mặt dịch trạm.

Khung cửa bất ngờ phát ra một tiếng "Cạch", bị gió ầm ập xô mở bung, Lị Cát Nhĩ chẳng biết từ khi nào đã đứng án ngay trước cửa, trên mặt cô lúc này là một nụ cười theo kiểu vì hưng phấn tột độ mà biến thành méo lệch, khiến cho người nhìn phải sởn gai ốc.

Trong không trung lúc này văng vẳng một loại âm thanh ma quái như xen lẫn giữa tiếng gió rít cùng tiếng tơ đàn, làm cho màng nhĩ nghe vào phải đau nhói. Chẳng ai biết loại âm thanh này đến từ đâu, thấp thoáng cứ như lời réo gọi vọng ra từ địa ngục đang dẫn dụ linh hồn con người. Ánh sáng ngoài song cửa càng lúc càng trắng xóa, hệt như ngày đau buồn tận thế đã đến vậy.

Cô tựa như lúc vừa đi khỏi, từng bước từng bước đi vào, nhẹ nhàng giơ tay trái lên che lấy nửa bên miệng:

- Hi hi, thật là vui quá đi mất, hôm nay...

Ánh mắt của cô lướt qua từng gương mặt mỗi người có mặt trong phòng.

Lòng dạ Thần Tư chợt trở nên nặng trĩu, hắn nghiến chặt răng:

- Xem ra ta vẫn còn đánh giá quá thấp Hồn Lực của ngươi... Hôm nay coi như xong, ta không cần Băng Hạc nữa!

Hắn đứng phắt dậy, đè nén cơn phẫn nộ, chuẩn bị bỏ đi.

- Ôi chao... - Lị Cát Nhĩ mỉm cười ma quái: - Ta còn chưa nói xong cơ mà.

Lúc Thần Tư quay đầu lại nhìn cô ta, hắn tựa như trông thấy một cơn ác mộng đáng sợ nhất, sững sờ đến mức phải thụt lùi hai bước.

Còn Kỳ Linh thì lúc này ngồi trên ghế cũng không còn cử động nổi nữa.

Từ bả vai bên phải của Cốt Điệp Lị Cát Nhĩ kéo dài cho đến khoang bụng hệt như bị một thanh đao vô hình đột ngột xẻ toạc, giống như núi lở sau cơn mưa, máu thịt từ cánh tay phải đến vị trí bộ ngực nhỏ nhắn của cô bất chợt chảy òng ọc xuống, nội tạng nửa phần bụng bên phải cùng dây ruột cũng theo đó đổ tràn ra đất. Ánh mắt của cô mờ đục, rõ ràng là sức sống đang tiêu tan đi một cách nhanh chóng nhưng cô vẫn tươi cười như trước, mặt mũi thảm đạm như giấy vàng:

- Ta vui là bởi, hi hi... hi hi hi...

Trong ổ bụng của cô lại lòi ra hai mảnh nội tạng, không nhìn rõ là bộ phận gì, "lộp bộp" rơi xuống mặt đất bị kết băng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta không thở nổi: - Ta vui là bởi vì... Hôm nay, tất cả mọi người đều phải chết tại nơi này.

Hai chân của cô bất chợt lại gãy gập thành bốn năm phần, trong không khí bỗng hiện lên mấy luồng ánh sáng vừa nhanh vừa mỏng, tích tắc sau cả thân mình Lị Cát Nhĩ tựa như một khối bầy nhầy đổ đống trên mặt đất. Mái tóc dài của cô ngâm trong vũng máu và nội tạng của chính mình, đầu cô giờ phút này nằm lăn lóc trên những mảnh vụn thi thể, chẳng ngờ vẫn còn đang nói chuyện, nhìn qua thật là kinh khủng không tả xiết:

- Thứ đang đến không phải Băng Hạc... mà là Thương Tuyết Chi Nha, tin tức tình báo mà chúng ta nhận được đều sai bét cả rồi...

Dứt lời, đầu của cô từ chính giữa toét ra làm hai mảnh, đôi tròng mắt lụp bụp nổ vang tạo thành hai đóa hoa băng lóng lánh.

Trong cơn sợ hãi, Thần Âm và Kỳ Linh đờ đẫn quay đầu lại. Chẳng biết tự khi nào, ngực của Thần Tư cũng đã nổ tung và nhô ra một cột băng to lớn sáng lấp lánh, trông hệt như một đóa hoa ăn thịt đang nở rộ, cánh hoa sắc bén và cứng rắn chen nhau mọc ra từ khuôn ngực ấy. Ruột và nội tạng của hắn treo trên khối băng tuyết trông như kim cương tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn nhưng chốc lát sau đã bị kết thành băng.

Đế quốc phương tây Á Tư Lam - cung điện Tâm Hồn

Lần đầu tiên Ngân Trần bước vào tòa cung điện to lớn tên gọi Tâm Hồn này là vào ba năm trước.

Ba năm đã qua, nơi này vẫn như cũ không hề có sự thay đổi nào. Đỉnh chóp ngút ngàn chạm đến mây xanh, khuôn viên bao la bát ngát, tường viện cao ngất như một vách núi khổng lồ bao bọc lấy cả cung điện vào trong. Cả tòa kiến trúc được xây dựng trên một ngọn núi thật lớn, nhìn lên đỉnh tháp bên trên như sắp chọc thủng cả bầu trời, dẫn theo nguồn từ trường vô tận của Hồn Lực tựa như một cơn bão đầy sấm chớp đang ẩn mình.

Tòa kiến trúc này được gọi là Tâm Hồn của đế đô Các Lan Nhĩ Đặc. Nó vừa khổng lồ lại vừa kỳ quái, hiên ngang đứng trên ngọn núi ngay chính giữa đế đô.

Trong chu vi một cây số của tòa cung điện gần như không có bất cứ bá tánh bình dân nào hiện diện.

Mọi người đều sinh sống dọc theo chân núi, cả thành thị lấy điện Tâm Hồn làm trung tâm rồi sinh sôi nhân rộng ra xung quanh.

Nó là trung tâm của hoàng tộc và đế vương cư ngụ. Nó đại diện cho độ cao tối thượng của Các Lan Nhĩ Đặc, những đỉnh nhọn màu bạc của nó mãi mãi được che phủ trong biển mây mù. Thỉnh thoảng lại có vài cánh chim lớn bay lướt ngang qua nó, tiếng nhạc thần lảnh lót cũng vọng ra từ lầu chuông trên gác mái của Tâm Hồn. Cứ mỗi sớm, những giai điệu trầm bổng như lời thánh ca ấy lại bao phủ lấy toàn bộ Các Lan Nhĩ Đặc.

Nhưng cũng chỉ có rất ít người biết rằng, trung tâm thật sự của đế đô lại nằm ở bên dưới mặt đất của tòa cung điện Tâm Hồn này. Lấy mặt đất làm trục đối xứng, lòng đất tít sâu bên dưới cũng có một tòa cung điện giống hệt được thiết kế đảo ngược lại.

Lúc này, Ngân Trần đang ở tại nơi sâu nhất của tòa kiến trúc ngược ấy.

Nơi sâu thẵm nhất được gọi là Nguồn Tiên Tri.

Ngân Trần đứng giữa đại điện trống trải, xung quanh là những tường vách lớn nhập nhoạng ánh sáng, bề mặt chi chít những hoa văn điêu khắc vừa phức tạp vừa khéo léo, trên đỉnh là mái vòm to cao... Tuy được xây ngược ở sâu trong lòng đất nhưng nó vẫn có ánh sáng rực rỡ từ trên đầu chiếu xuống, đây chính là nguồn Hồn Lực khổng lồ được ngưng tụ bên trong điện Tâm Hồn.

Ngân Trần bước đi trong đại điện, không gian quá sức rộng lớn, tiếng chân y nghe như vọng lại xa xăm từ một miệng hang sâu và hẹp. Trong không gian tĩnh mịch đến khôn cùng ấy, có một thứ cảm giác trang nghiêm đến diệu kỳ khiến cho người ta không tài nào hít thở nổi.

Thế nhưng điều phi thường thật sự lúc này lại nằm ngay bên dưới mặt đất mà Ngân Trần đang đứng.

Toàn bộ mặt đất đều là một khối thủy tinh nguyên chất liền lạc không hề có điểm nối, không gian bao la của đại điện chính là do cả khối thủy tinh khổng lồ như vậy tạo nên, không ai nghi ngờ đây chính là sức mạnh của thần linh, bởi vì đơn giản chẳng sức người nào có thể đào bới và tạo nên một mặt đất bằng thủy tinh to lớn và hoàn chỉnh như thế cả.

Nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện ra từ lớp ngoài của mặt thủy tinh cho đến chỗ sâu xa có thể nhìn thấy được bên trong đều được chạm trổ những hoa văn phát sáng, đây đều là những bí mật về Hồn Lực được lưu truyền lại từ thời thượng cổ.

Và người biết được bí mật này chính là ba vị Bạch Ngân Tư Tế duy nhất của quốc gia.

Dường như ba người bọn họ từ khi xây dựng nên đại điện thì đã luôn ở tại chốn này... Sinh mạng của họ là một bí ẩn không lời đáp, chẳng ai rõ họ đã sống được bao lâu, ở tại nơi đây từ bao giờ, cũng không ai biết vì sao họ lại bị nhốt trong khối thủy tinh nọ. Họ dùng cách thức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi mà tồn tại qua ngàn vạn năm.

Ba người bọn họ nằm ngẩng mặt thật sâu bên trong lớp thủy tinh ngay tại vị trí chính giữa của đại điện, đầu hướng vào nhau tạo thành một hình thù có ba cạnh. Bản thân họ cũng chính là một thứ hoa văn chạm khắc trên khối thủy tinh to lớn này... Thân thể họ bị lớp thủy tinh khổng lồ bao bọc vào trong, trên người vận một loại trang phục độc đáo tựa như giáp chiến đấu nhưng lại hoàn toàn không giống với phong cách ăn mặc ở Á Tư Lam. Lộ ra khỏi y phục của họ chỉ có tay và đầu, tuy nhiên có lẽ trải qua khoảng thời gian đã quá lâu, khuôn mặt họ nhìn qua cứ như là một bộ phận của thủy tinh, trong suốt và không một tì vết. Ba gương mặt giống hệt nhau như được tạo thành từ thủy tinh, hai mắt nhắm nghiền không có bất cứ biểu cảm nào, họ nằm sâu trong khối thủy tinh mà say ngủ. Chẳng ai rõ khối thủy tinh này sâu dày bao nhiêu, từ thân thể họ nhìn xuống xa hơn, ánh sáng dần dần mờ nhạt đi rồi cuối cùng hóa thành một vực sâu đen thẵm.

Hai người tư tế nam, một vị tư tế nữ.

Trang phục mà họ mặc vừa cao quý vừa phức tạp, mang theo dung mạo tựa thiên thần, muôn đời bị đông cứng trong khối thủy tinh Hồn Lực khổng lồ này.

Ngân Trần bước đến trước mặt họ rồi quỳ xuống.

Thanh âm chẳng biết vọng đến từ đâu, văng vẳng ngập tràn cả đại điện.

Ngân Trần cúi đầu lắng nghe, y biết giọng nói diệu kỳ này đến từ hồn phách chung của ba vị Bạch Ngân Tư Tế.

- Ngân Trần, bản đồ lúc này đang hiện ra dưới chân ngươi chính là một thị trấn nhỏ tên gọi Phúc Trạch ở phía tây đế quốc Á Tư Lam.

Ngân Trần cúi đầu nhìn khối thủy tinh to lớn bên dưới chân mình, mặt dưới lớp thủy tinh xuất hiện một tấm bản đồ được vẽ nên từ những tia sáng lấp lánh, bên trên hiện ra vài đốm sáng màu lam cùng ba đốm sáng đỏ.

- Ngân Trần, chúng ta muốn ngươi đến thị trấn nhỏ này để tìm một vị thiếu niên tên là Kỳ Linh. Hắn chính là Sứ Đồ mới nhất.

- Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ. - Ngân Trần ngẩng đầu nhìn ba vị tư tế ngủ say trong khối thủy tinh rồi lại nhìn lên ba đóm sáng đang phát ra màu đỏ lập lòe trên tấm bản đồ nọ, gương mặt như băng tuyết vừa lạnh lùng vừa hoàn mỹ của y lộ ra vẻ phức tạp. Y khẽ động đậy bờ môi mỏng như lưỡi đao, cất tiếng: - Nhưng thưa tư tế đại nhân, vì sao lại có đến ba vị Vương Tước cùng xuất hiện ở thị trấn nhỏ này?

Đôi tròng mắt của Ngân Trần tựa như màu bạc trắng.

- Sai rồi! Ngân Trần, ngươi đến nơi đó, ở đó chỉ có mình ngươi là Vương Tước mà thôi. Ba đóm sáng đỏ ấy nhìn thì có cấp bậc Hồn Lực của Vương Tước, nhưng bọn họ một là Hồn thú Thương Tuyết Chi Nha, một là Sứ Đồ Kỳ Linh của ngươi.

- Vẫn còn một cái nữa, đóm sáng đỏ kia... - Ngân Trần nhìn ba vị tư tế ngủ say trong khối thủy tinh, từng chữ một thốt ra: - Nó là thứ gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.