Tuổi Niên Hoa

Chương 9: Chương 9: Một Tuần Rồi Nhỉ ?!




Có người ví thời gian như con thoi vì nó trôi qua nhanh chóng , không ngừng nghỉ !Trong sự bận rộn của mọi người , vèo một cái , cả tuần náo nhiệt đã trôi qua một cách nhanh chóng !

Thứ bảy , sau dịp chuyện trò với anh Đẳng đẹp trai , tôi mới nhận ra sự đúng đắn của câu '' Con nhà tông , không giống lông cũng giống cánh '' . Này nhé , chị thì là giáo viên dạy Toán , em trai lại là học sinh chuyên cần của trường Hoa Thiên - một trong những trường chuyên của Thành Phố A. Đỉnh ! Đã đẹp lại còn học giỏi , lại hiếu thảo với chị và mẹ . Trong những ngày Cô Nhiên nằm viện , một tay anh vừa chăm sóc chị gái , vừa đi làm thêm lại vừa đi học ! Đỉnh thế là cùng , học sinh lớp 11 chuyên Toán trường điểm đó nha ! Nhân tài Thành Phố A. đó nha !

Nhưng ...Tại sao người hoàn mỹ như vậy , lại quen trước với Tú Minh chứ ?

'' Tôi và Đẳng chơi với nhau từ nhỏ , hồi dưới quê . Đẳng rời thị trấn lên Thành Phố A. mấy năm rồi . Tôi học trễ hai năm , mới chuyển lên không lâu ! Được chưa !'' - Tú Minh trả lời tôi khi tôi hỏi hắn , rồi hắn nói thêm...

'' Đẳng nó lo học lắm , không yêu đương linh tinh gì đâu , chớ ảo tưởng !''

Mẹ kiếp , ai mượn nói vế sau chứ ! Tôi có phải người gặp ai cũng thích đâu ! Tôi chỉ tôn sùng vẻ đẹp trai , vẻ tài giỏi của anh í thôi nhé !

Mặc kệ hắn !!

Chủ nhật thì được nghỉ phải rồi ! Thứ hai thì là Quốc Khánh 2/9 cũng được nghỉ . Tôi hết làm việc nhà lại chiến đấu với đống bài tập ác liệt , rãnh rỗi ngồi coi Tv xem mấy bộ phim tài liệu về cuộc đấu tranh Chống Mỹ của đất nước ta . Hay phải biết ! Rồi nào thì nhắn tin để góp đá xây Trường Sa ! Với ý thức dân tộc mãnh liệt , dồi dào trong tâm tưởng . Tôi và hai đứa em hy sinh mỗi đứa mười sáu nghìn Việt Nam Đồng để nhắn tin ! Ôi !! Mình cũng yêu nước mãnh liệt chứ nhỉ ?

Thứ ba , thứ tư lại đi học , lại vật vã với đống kiến thức mới . Bước chân vào lớp là nhìn thấy những '' thanh niên nghiêm túc '' hấp tấp , hối hả chép bài , học bài , làm bài tập để khỏi bị phạt . Đứa nào đứa nấy hận không thể có 3 đầu sáu tay 12 con mắt để làm bài tập cho lẹ . Cũng phải thôi , lớp 9 mà , sắp phải đối mặt với kì thi tuyển sinh quan trọng , không đứa nào dám lơ là !

Nhưng trong tình trạng ác liệt này ! Tôi vẫn khá thoải mái !

Không phải tôi an phận , không có chí cầu tiến . Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng : Tự tạo áp lực cho mình chỉ tổ làm mọi chuyện hỏng theo !! Tâm lý phải thoải mái , ổn định thì thành tích mới tốt !

Nói chung ... Tôi vẫn sống vui mỗi ngày !

Nhất là hôm thứ ba trong Phòng Phát Thanh , tôi hả hê thỏa mãn khi nhận ra một điều , Tú Minh hát không tốt như tôi nghĩ ...

Tôi thừa nhận , giọng tôi không truyền cảm bằng hắn , nhưng những bài hát có âm bậc cao tôi vẫn hát tốt nha ! Không như hắn , hát những bài trầm buồn hoặc ngọt ngào thì hết sảy . Nhưng không với tới những bài cao ! Tôi nhớ giọng hát của hắn khi hát thử mấy bài có những âm bậc cao đó cứ như ....Như gì nhỉ ? ....À ! Tiếng mèo kêu ...!

Hê hê , vừa lòng quá đi mà ! ~

Thứ Tư và Thứ Năm khá căng thẳng , phiên tòa về vụ việc của Cô Nhiên đã được mở . Chúng tôi hồi hộp và lo lắng xiết bao . Do đi học nên đứa tôi không dự phiên tòa được , nhưng nghe kể lại kết quả rất khả quan ! Trên tòa , ba tôi đã đưa được nhiều bằng chứng có sức thuyết phục có lợi cho Cô Nhiên , chúng tôi nghe đâu ông đã tốn khá nhiều công sức , tiền của để mua lại những bằng chứng đó . Khi tôi tò mò , ba tôi chỉ nở nụ cười thần bí kiểu Mona Lisa . Gặng hỏi mãi , ba cũng chỉ trả lời một câu : '' Rồi mọi chuyện sẽ ổn ! Sẽ có phán quyết cuối cùng thôi con ! ''

Thứ sáu , chúng tôi hết sức vui mừng khi nhận được thông tin , Cô Nhiên đã thắng kiện trong vụ khởi tố trên .Thắm Bò bị đuổi học , bị ông ba của nó tống vô Trại Cải Tạo Thanh Thiếu Niên để '' học tập '' mấy năm . Bên đó còn phải đứng ra xin lỗi và bồi thường một số tiền kha khá . Há há .Khỏi phải nói Phong phấn khởi như thế nào ! Nó hết cười , rồi lại khóc . Cô Nhiên thì rối rít cảm ơn, mắt cô đỏ hoe . Còn anh Đẳng kích động tới nỗi ôm chầm lấy mấy đứa tôi cảm ơn . Anh còn hôn chụt chụt trên má ba tôi tỏ vẻ biết ơn khiến chúng tôi có một trận cười đùa ầm ĩ . Chúng tôi dự định khi Cô Nhiên hoàn toàn khỏe lại sẽ tổ chức buổi tiệc ăn mừng . Vui thât ! Sau khó khăn , mọi người càng xích lại gần nhau hơn , trái tim như được kết nối bởi một sức mạnh vô hình ! Nhưng giá mà không có Tú Minh thì tôi càng vui hơn .....

- Tú Minh , chậc chậc , là một thanh niên nhiệt tình hết mức . Luôn theo sát , giúp đỡ hết sức trong những lúc ba đi tìm chứng cứ . Khả năng đấm đá cũng khá tốt , thanh niên phải vậy chớ ! - Ba tôi luôn mồm khen Tú Minh ,cho tới khi tôi phát cáu ,....

- Ba , Tú Minh là bạn thân với anh Đẳng mà , giúp đỡ là phải rồi !

- Thì là bạn thân nên mới nói chứ , cũng có nhiều người bạn của Cô Nhiên mang tiếng bạn thân nhưng có giúp đỡ đâu ! Bạn thân phải như vậy chứ , thật đáng quý !

Hết nói nổi ! Sao ai cũng đứng về phía hắn hết vậy ... ???

Hôm nay là Thứ Bảy . Nếu tính thứ hai nghỉ học vì lễ , hắn đã học cùng chúng tôi một tuần rồi ! Tôi bị ám ảnh một tuần rồi !

Hôm nay tôi phải vô lớp sớm hơn cả tiếng để làm báo tường mới , lẽ đương nhiên , tôi là lớp phó Văn Thể Mỹ ! Còn vì sao hắn đi sớm để làm chung với tôi ư !? Vì chữ hắn đẹp !!

Phân công rõ ràng , tôi vẽ , hắn viết . Tổ sáng tác đã chuẩn bị bản thảo xong nên khỏi phải vô sớm , có nghĩa là chỉ có tôi và hắn vào trường lúc 5 giờ rưỡi sáng....!

Cảm giác cùng một người mình không ưa ở riêng một chỗ cô nam quả nữ ..Thật...Khó diễn tả ...!

Tôi và hắn bày la liệt màu vẽ , giấy vẽ , bút thước lên bàn , bắt tay vào công việc..Haiz... Chán chết đi được .....!

- Sao chú Quân lại giúp Chị Nhiên ? - Hắn đột nhiên hỏi tôi .

- Sao không giúp được ? - Tôi khó hiểu .

- Thấy có chỗ khó hiểu !

- Chỗ nào ? - Tôi nheo nheo mắt , nhìn hắn ...Tôi khó hiểu nè , vì câu hỏi của hắn !

Hắn suy nghĩ hồi lâu , rồi nở nụ cười . Nụ cười thật đẹp ! Tôi cơ hồ như bị cuốn vào ánh mắt của hắn

- Thôi , khó quá cho qua ! - Hắn quay lại tiếp tục vào công việc '' bán chữ '' .

Gì vậy trời ? Hỏi cho đã rồi quay đi !?

Thôi , không quan tâm ....!! Nói chuyện với hắn chỉ tổ hại não !

Tôi với hắn làm xong xuôi thì đã hơn sáu giờ , chắc lũ trẻ sắp vào rồi . Tôi kêu hắn lên canteen tầng trên mua nước , khát muốn chết luôn ! Hắn ậm ừ rồi đi thẳng . Đừng hỏi chúng tôi uống nước bằng tiền của ai , tất nhiên là quỹ của lớp rồi !

Hắn đi rồi , tôi ngồi nghịch nghịch điện thoại . Í ! Có tin nhắn trên Facebook , là một nick trong danh sách kết bạn của tôi , nhưng hầu như chưa bao giờ trao đổi tin nhắn gì cả ...

Tôi mở tin nhắn , là một link dẫn ...

Nên mở không ta ? Nên mở không ta ?

Tò mò chết đi được ! Thôi mở đã rồi tính !

Tôi nhấn vào link đó !

Cái gì vậy nè trời .!! ?

Tôi hốt hoảng đến nỗi đánh rơi điện thoại . Hên là có miếng bảo vệ nên cái điện thoại không bị bể !

Tôi sững sờ ...Trên điện thoại hiện lên một cảnh có rating 18 + ..Phim đen !!

Đã nghe trên Facebook có nhiều người dùng nick ảo để lừa gạt , phá rối hoặc truyền virus sang cho máy người khác . Cũng có một số hacker biến thái hack nick của người khác để đưa link phim đồi trụy , phá rối cuộc sống thanh bạch trong sáng của người ta !

Không may ! Tôi là nạn nhân của một trong những hacker biến thái ! Á !!

'' Cộp..Cộp....'' Tiếng bước chân của Tú Minh ngày càng đến gần . Tôi cuống quýt định lấy lại điện thoại và tắt cái hình ảnh khốn kiếp đó ! Nhưng không kịp nữa rồi ...!

Tôi chỉ thấy dưới ánh nắng ban sớm , mắt hắn híp lại vẻ nguy hiểm tột độ . Tay nắm chặt bọc nước mới mua . Nhìn chăm chăm vào cái điện thoại hư hỏng đang phát ra những âm thanh ư ử khinh tởm ...

Hắn cất giọng khàn khàn :

- Lớp Phó Văn Thể Mỹ lớp ta phải chăng muốn học làm diễn viên ?!

Khoảnh khắc ấy , tôi muốn chết đi cho rồi !

Thanh danh một đời của tôi a !! ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.