- Ồ! – Không biết vì sao cả Hà và Ngọc đều đồng thanh cảm thán.
- Không có gì mà, không phải sao? – Việt giật mình, khó khăn nuốt nước bọt chống chế.
- Đúng, không có gì!
Hà nghiến răng, một phần tức giận với Việt, phần còn lại là bực mình vì Vy chẳng có một chút nào gọi là động tĩnh. Hoàng đế chưa vội mà thái giám vội, người trong cuộc thì cứ dửng dưng để cho cô và Ngọc “ghen hộ” để làm trò cười sao? Cô quay sang, huých một cái thật mạnh vào Vy. Con bé này từ nãy đến giờ ngây người ngồi, không nói một câu gì cả, chẳng biết là đang nghĩ gì. Đúng là trong lúc này, trong đầu Vy cái gì cũng không có. Tâm trạng tồi tệ khiến cô cảm thấy khó chịu đối với những thứ nhỏ nhặt nhất, giống như có một tảng đá nặng đề đang đè nặng lên. Cô ngước nhìn tấm bảng in thực đơn trước mặt, tỉ mẩn nghiên cứu hệt như đang làm một nghiêm cứu vô cùng nghiêm túc. Dường như trong hoàn cảnh này, cô là thứ duy nhất không hề có chút ăn nhập.
- Bà làm sao vậy? Sao yên lặng thế?
- Không, không sao mà.
- Thật chứ? – Việt cũng nhận ra sự im lặng khác thường của Vy.
- Thật! – Cô gắt giọng lên, dù cố gắng che giấu đến đâu trên mặt vẫn hiện rõ hai chữ “khó chịu”.
- Ừm, vậy… hai người định xem phim gì thế? – Ngọc liếc nhìn Hà đầy hàm ý, sau đó bắt chuyện để đổi đề tài.
- Hình như tên phim là “Mối tình đầu” chị ạ. Em thấy có dán poster ở bên ngoài, cũng nghe nói là nhiều người xem lắm.
- Ồ… vậy sao?
- Ba cậu… có muốn xem cùng không? Để tớ mua vé cho nhé?
Việt nhanh chóng cướp lời, càng ngày lời nói của cậu càng mất tự nhiên. Biểu hiện làm ra vẻ không có gì này của Vy có chút… đáng sợ, thà cô cứ lớn tiếng hỏi cậu, thà cô tỏ vẻ một chút gì đó khác thường để cậu biết. Vì một lí do nào đó mà trong lòng cậu xen lẫn sự chán nản. Lần này có lẽ cũng là một cơ hội để cậu nhìn rõ tình cảm của cô. Lẽ nào thật sự đối với cô, cậu có cũng được, không có cũng được sao? Việt thở dài, thật muốn kéo cô ra một góc mà nói chuyện cho ra ngô ra khoai nhưng chắc chắn cô sẽ không chấp nhận, hơn nữa còn phải qua ải của hai đứa bạn. Cậu hệt như một con lật đật, lật qua lật lại mãi không tiến nổi thêm bước nào.
- Đi, đi chứ? – Ngọc hỏi Vy.
- Ừ…
Quỳnh lo lắng nhìn Việt rời đi, để lại một mình cô đối mặt với ba chị gái có lẽ là không thích cô. Không nằm ngoài dự đoán, Hà mở lời “hỏi cung” ngay lập tức:
- Em và Việt quen nhau lâu chưa?
- Mới quen nhau hôm nay ạ.
- Hôm nay á?
- Dạ… có gì sao ạ?
- Không… không có gì. Vậy… anh ấy rủ em đi xem phim à?
Quỳnh do dự gật đầu, cô cũng biết rằng những câu trả lời vừa rồi khiến Hà rất không vừa lòng, sát khí bốc ra ngùn ngụt làm Quỳnh bất giác dịch ra xa một chút. Một cảm giác không tên đang tràn lên trong lòng Vy, cô không biết đó là cảm giác gì, giống như kim châm, vừa nóng vừa rát. Trước mắt cô, những thứ khác đã không còn quan trọng nữa, sự nhức nhối trong tim chi phối, mắt không nhìn, tai không nghe. Có biết không khi mà sự khó chịu đang ăn mòn, khuôn mặt vẫn phải cố tươi tỉnh không? Cô… cô muốn về nhà!
- Tôi… tôi muốn về nhà! – Vy yếu ớt thì thầm với Ngọc.
Hà thở dài, đứng dậy lôi Vy ra một góc nói chuyện, làm công tác tư tưởng.
- Vy, bà làm sao vậy? Tự nhiên muốn về là thế nào? Chưa xong chuyện cơ mà?
- Tôi muốn về.
- Tôi đi guốc trong bụng bà rồi, có phải là về rồi sẽ trùm chăn, vắt tay lên trán suy nghĩ vẩn vơ không? – Dưới ánh mắt như tia laze của Hà, Vy càng cúi thấp đầu hơn. – Tôi còn lạ gì tính bà nữa. Nghe tôi, ở lại đây, làm cho ra nhẽ, đòi lại công bằng mới được đi.
- Nhưng… nhưng… tôi không biết nữa. Tôi chẳng có tư cách gì để chất vấn cậu ấy cả. Bọn tôi ngoài bạn bè thì cái gì cũng không phải.
- Não bà bị vào nước rồi hả? Chính vì thế nên mới càng phải ở lại. Nó là người tỏ tình trước, bà cũng chưa trả lời, nếu giả sử nó bắt cá hai tay thật, bà đá nó đi, chẳng mất gì cả, không phải sao? Để tôi nói lại lần nữa, bà không có gì để mất cả cho nên mạnh mẽ lên, bà là ai? Có bọn tôi bên cạnh nữa cơ mà!
.
.
.
Việt cầm trên tay vé xem phim quay trở lại, không thấy Vy và Hà đây cả, cậu ngơ ngác nhìn quanh. Ngọc cúi mặt xuống bấm điện thoại, thậm chí còn không buồn ngẩng lên nhìn cậu và không có dấu hiệu gì là sẽ nói cho cậu biết hai cô bạn đã đi đâu. Không khí này có thể dùng hai chữ “lúng túng” để hình dung. Việt quay sang cười có lỗi với Quỳnh, vốn dĩ dự định hôm nay để giúp Quỳnh vui vẻ nhưng tất cả đều đã bị chệch hướng, bản thân cậu còn bị đẩy vào tình huống nan giải nữa. Bàn tay cậu vuốt vuốt tấm vé xem phim, ánh mắt không ngừng nhìn ra xung quanh chờ đợi Vy quay trở lại. Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu mới nhìn thấy họ đang tiến lại gần. Có lẽ vì quá vội vàng, cậu đứng bật dậy, va mạnh cái ghế Quỳnh ngồi bên cạnh làm cho cô bé giật mình, suýt nữa ngã sấp xuống. Thấy được nguy cơ trước mắt, Việt nhanh tay kéo Quỳnh về phía mình.
- Em không sao chứ?
- Không sao… không sao ạ. – Quỳnh ngã ngồi vào lòng Việt nên không hề bị đau đớn, chỉ hoảng sợ một chút. – Em xin lỗi, anh có đau không?
- Không. Anh không sao. – Thực ra chân cậu vừa rồi bị một lực lớn va mạnh vào nên không thể nói là hoàn toàn không đau.
Sự việc bất ngờ vừa rồi cũng khiến Ngọc giật mình. Cô vuốt ngực, may mắn là không có hậu quả nào đáng tiếc xảy ra… nhưng có một hậu quả đáng tiếc ở khía cạnh khác đã thực ra giáng xuống.
- Vy! Vy!
Bất chấp Hà gọi to tên Vy bao nhiêu lần, cô vẫn bỏ chạy, lách vào đám đông biến mất. Tai cô ù đi, mặt nóng lên, nhanh chân chạy đi bất chấp va vào nhiều người đi ngược lại. Muốn diễn phim tình cảm? Làm ơn đừng có diễn trước mặt cô, cô không có hứng thú xem, cũng không có ý định xem! Trước khi kịp làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ, biện pháp tốt nhất là rời khỏi đây. Cô từng rất bất bình đối với những người yếu đuối chỉ biết bỏ chạy trong những trường hợp như vậy, thật trớ trêu thay, cô lại đang trở thành con người mà cô căm ghét. Nhưng biết làm sao được, cô không có đủ cam đảm chất vấn, nhỡ đâu cậu nói không liên quan đến cô, nhỡ đâu cậu nói cô chẳng là cái gì cả, nhỡ đâu... Sự xuất hiện của cô trở nên thật bẽ bàng, chỉ khiến cho mọi người thêm xấu hổ mà thôi.
- Việt, cậu làm cái gì thế? Còn không mau đuổi theo Vy đi! – Ngọc phát hiện ra Vy bỏ chạy, lớn tiếng gắt gỏng với Việt.
- Hả? Hả?
Việt đứng dậy, chạy theo hướng Vy biến mất, hôm nay không phải là ngày của cậu rồi! Ra đến cổng vẫn không thấy cô đâu, cậu ôm đầu chán nản. Phải chăng hôm nay chính thức là một dấu chấm hết mặc cho nó chưa thực sự bắt đầu? Bị suy nghĩ đó làm cho hoang mang, cậu gấp gáp tìm kiếm bóng dáng của cô trong đám người xa lạ. Chưa bao giờ cậu cảm thấy lo lắng như thế này, cậu chỉ là một kẻ vô dụng, đánh mất chứ chưa được cầm trong tay một lần nào.
Vy chạy đến hàng lang phía sau rạp chiếu phim, ngồi lên trên ban công. Trước mắt cô, bao nhiêu người qua lại nhưng không hề có lấy một người quen biết, cả thế giới cứ như đều chống lại cô, thật cô đơn, thật đáng sợ. Khóe mắt chợt cay cay, cô ngước mắt nhìn trời, cậu ta là cái thá gì mà cô phải tức giận vì cậu ta? Đúng rồi, cái gì cũng không phải, Hà đã nói là cô không có gì để mất mà, cô… cô… phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu. Nghĩ sao làm vậy, Vy tập dợt cho bản thân hình dạng để trông giống kẻ chiến thắng nhất nhưng không biết tại sao, càng nhớ lại thời gian qua lại càng cảm thấy nực cười. Trong một bài hát có một câu nói rất hay: điều không bao giờ thay đổi chính là tình yêu luôn đổi thay. Nói thích, nói yêu không có nghĩa là mãi mãi chờ đợi cô và cô cũng chỉ là một người bình thường nhất trong những người bình thường mà thôi.
- Đúng vậy! Cậu chẳng là cái gì cả!
Vy hét thật to, nhận lại bao nhiêu cái nhìn kì thị từ những người đi qua. Tiếng hét của cô theo gió không chỉ đến tai người đi đường mà còn đến cả với người cần nghe. Trong lúc Việt đang buồn bã định bỏ cuộc trở về, cậu nghe tiếng của cô, vui mừng phát hiện ra cô đang ngồi ở đó. Dường như sau khi hét lên tỏ rõ quyết tâm, lá gan của Vy cũng lớn hơn một chút, thấy Việt tiến đến cô không hề bỏ chạy, để lại tấm lưng cho cậu nhìn. Việt lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, tay vuốt gáy đầy vẻ ngại ngùng. Đột nhiên chẳng biết nói gì cả, ừ thì rất muốn giải thích với cô nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa… trong lòng cậu còn xen lẫn một tia vui sướng. Một người con gái ghen tuông vì bạn chứng tỏ điều gì? Tất nhiên rồi, người ta đã đặt bạn trong lòng mới có cảm giác đó được! Chung quy đứng trước tình yêu, Việt cũng chỉ là một tay mơ, động lòng trước không có nghĩa là có kinh nghiệm hơn. Cậu lúng túng, lén lút dịch sát lại gần, dùng ngón tay như một chiếc bút viết lên lưng Vy.
Vy bị cảm giác nhộn nhạo sau lưng thu hút chú ý, cô rất muốn gạt tay cậu ra nhưng lại tò mò không biết cậu muốn nói gì. “Xin lỗi”, cô cảm nhận được hai chữ đó đang được viết trên lưng mình. Hừ, cậu ta tưởng một tiếng xin lỗi là xong sao? Thậm chí còn không nói thành lời nữa! Tuy cố suy nghĩ cứng rắn như vậy nhưng một dòng nước ở đâu đó đang nhỏ giọt cho ngọn lửa tức giận đang cháy bùng bùng. Nó không đủ sức dập tắt đám lửa nhưng cũng đủ khiến cho sức nóng giảm bớt. Việt tinh mắt nhìn thấy bờ vai cô khẽ chuyển động, cậu biết rằng biện pháp này đã có hiệu quả.
- Mình và Quỳnh không có gì đâu, thật đấy!
Vy bĩu môi không thèm đáp lại, cô là lợn mới tin cậu.
- Mình biết là cậu đang nghe. Quỳnh có hoàn cảnh giống mình nên mình chỉ đồng cảm với cô bé, ừm… có thể nói là xem như em gái thôi. Trong lòng mình có ai, cậu biết rõ mà!
- Ai… ai biết được!
Việt phì cười xoay người Vy lại. Cô cúi mặt xuống đất, không chịu ngẩng lên.
- Người mình thích là cậu, mặc dù bây giờ còn sớm để nói là mãi mãi nhưng hiện giờ vẫn không thay đổi.
Lời tỏ tình chân thành khiến Vy ngượng ngùng đến mức hai tai đỏ hết cả lên, mấy ngón chân co quắp lại đầy quẫn bách. Rõ rành rành là ghen tị mà không chịu thừa nhận, sự xấu hổ này có thể hình dung như việc bạn đang đi vệ sinh với cánh cửa mở toang vậy. Vy cúi đầu, chấp nhận làm một con đà điểu vùi đầu trong cát, có nói gì cũng nhất định không chịu nhìn thẳng. Việt vô cùng bất đắc dĩ nhưng biết làm sao được, người con gái trong lòng cậu chính là như thế! Được cậu nhẹ nhàng ôm lấy, Vy ngượng ngùng giấu mặt sau vai cậu, lý trí đang thôi thúc cô phải nói ra cái gì đó nhưng bờ môi cứ như đang treo cả một hòn đá to, khó khăn để cất tiếng.
- Mình… mình… cũng… vậy…
- H…hả?
- Mình… cũng thích cậu. – Vy nhắm bắt làm bừa
Bỗng nhiên Vy cảm nhận rõ rệt cả người Việt như đông cứng lại. Đây đã là lần thứ hai cậu có biểu hiện như vậy trước mặt cô. Dường như mỗi lần cô có một chút biểu hiện sự chủ động, cậu đều thất thố như thế. Bộ não cậu vào giờ phút này là một chiếc máy tính bị virus xâm nhập làm cho đứng hình, phát ra một tiếng bíp dài. Có lẽ Vy là loại virus “cao cấp” vượt qua các tầng bảo vệ, xâm nhập vào bộ não của cậu, làm mọi thứ rối tung cả lên, cậu đã chẳng còn là chính mình nữa rồi.
Vy giận dỗi đấm nhẹ vào lưng cậu, hành động của Việt khiến cô cảm thấy mình rất xấu rồi. Một chút biểu hiện tình cảm nhỏ nhặt cũng đủ làm cho cậu bất ngờ, trong khi đó cậu đã làm cho cô rất nhiều, rất nhiều. Cô… một chút gì cũng không làm được!
Đã từng một mình cô đơn âm thầm chăm chút cho mầm tình yêu một cách cẩn trọng. Đã từng rất thất vọng khi biết trong mắt cô ấy đã có bóng hình người khác. Đã từng nhiều lần muốn từ bỏ nhưng chỉ vì hai chữ “không nỡ” mà tự động viên mình bước tiếp về phía trước. Và rất nhiều, rất nhiều thứ khác nữa đã xảy ra, những cay, đắng, ngọt, bùi của mọi cung bậc cảm xúc cứ như vậy mà bày ra trước mặt cậu. Phải trải qua cả một cuộc hành trình dài mới biết được khi đến đích làm loại cảm giác gì. Chính vì vậy cậu đang rất vui sướng, vui đến mức tay chân không biết nên làm gì, các tế bào thần kinh bị trì trệ rồi đột ngột vùng lên thành làn sóng dâng cao trong lòng. Cậu bất ngờ đẩy cô ra, sau đó trước con mắt đầy sửng sốt của cô, cậu chạy lòng vòng quanh hành lang như một tên ngớ ngẩn, vừa chạy, vừa hét lên:
- Mình thích cậu nhiều lắm, thích rất nhiều, rất nhiều.
Vy xấu hổ, che mặt lại trốn tránh ánh mắt của những người xung quanh. Mặc dù chỗ này ít người nhưng vẫn là nơi công cộng, người ta dù có ý tứ đến đâu cũng không khỏi ghé ánh mắt đầy hiếu kì nhìn bọn họ. Cô túm chặt cậu lại, lấy tay che cái miệng đang gào lên:
- Được rồi, mình biết rồi, cậu làm ơn thôi đi được không?
- A a a a a a a a!
Tình yêu ơi, mi đã đến thật rồi!